Sở Thiên lặng lẽ cọ mực nước, vẻ mặt nghiêm túc, kính trọng.
Bát gia thấy mình ở Thượng Hải này dậm chân một cái là có thể khơi động nghĩa tử, mà trước kia mình không hề có ai nâng đỡ, vì vậy trong lòng vô cùng vui mừng.
- Nghĩa phụ, dùng mực.
Sở Thiên nhẹ nhàng đem mực đặt trước mặt Bát gia.
Bát gia mắt ánh nhìn lên, liền chấm mực, đặt bút trên một trang giấy Tuyên Thành trắng tinh viết chữ "Động", động tác liên hồi, tỏa ra một chút dáng vẻ lạnh nhạt.
Sở Thiên giật mình, biết rằng Bát gia sẽ nói ra suy nghĩ của mình, liền vội vàng vãnh tai lắng nghe.
Quả nhiên, sau khi buông bút, Bát gia bước đi, kéo tấm rèm lên, bình tĩnh nói:
- Sở Thiên con có biết kế sách của các Đế Vương xưa kia là gì không?
- Dạ biết, đó là kiềm chế lẫn nhau, không cho đối phương dễ dàng phát triển.
Sở Thiên thuộc lòng lịch sử, vì vậy mà biết rõ mấy trò của các Đế Vương xưa.
- Nếu có người nào cố gắng phát triển thì đều phải giết hết để bảo vệ an ninh hoàng gia xã tắc.
Bát gia gật đầu, dùng ánh mắt tán dương nhìn Sở Thiên, nói:
- Con nói rất đúng, vậy con có biết giờ con đang rất nguy hiểm không?
Sở Thiên suy nghĩ, có vài phần hiểu rõ nhưng vẫn hỏi:
- Xin nghĩa phụ chỉ rõ.
- Tháng sau Hà Đại Đảm bị điều vào kinh thành.
Bát gia nói.
Hà Đại Đảm đi rồi, ở Thượng Hải này không còn ai có thể ép con, con nói xem, Thiên Triều có thể để con độc bá khu vực này lâu dài không?
Sở Thiên suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu nói:
- Cây thì phải mọc thành rừng, gió tất nhiên phải thổi, Soái quân có thể đứng vững tại Thượng Hải, cũng có thể dễ dàng gây họa.
- Nếu như Hà Đại Đảm không bị điều đi, chính phủ Thiên Triều sẽ cảm thấy có thể dùng uy thế cùng danh tiếng lâu năm của ông ta để kiềm chế con.
Bát gia mở nắp ấm trà, lấy ra những chén trà tinh xảo nói:
- Có lẽ họ sẽ không động tới con.
Sở Thiên nghe vậy, cười cười nói:
- Hà Đại Đảm vừa đi, sợ rằng ở Thượng Hải này không còn ai có thể áp chế con, vì vậy mà khó tránh khỏi việc xuất hiện sát tâm.
- Đối với chính phủ Thiên Triều mà nói, hoặc là Soái quân không được động đến bọn họmười phần kiêng nể.
Bát gia thuần thục thưởng thức hương vị của lá trà Quan Âm, bình thản nói:
- Hoặc là con tỏ ra nhỏ bé, để bọn họ cảm thấy không đáng để tâm.
Sở Thiên giống như hiểu ra một chút, dùng nước nóng rửa lá trà, nhàn nhạt nói:
- Đây chính là lý do vì sao bọn họ ví mổ heo như giết hổ, giết một con kiến cũng cần vạn lý do, kẻ trước thì sợ hãi, kẻ sau coi thường.
Bát gia mỉm cười, nghĩa tử này thật thông minh, một chút đã hiểu, liền nói:
- Ở Thiên Triều, tất cả các hắc bang đều nằm dưới sự kiểm soát, điều khiển của Thiên Triều, vì vậy nhất định không được cười chê bọn họ không có năng lực, họ để con tồn tại, nghĩa là thấy con còn có giá trị lợi dụng, nếu như con chỉ ven vẹn làm bá vương nơi này, nói không chừng, Hà Đại Đảm vừa đi, tương lai con sẽ trở thành một mồi lửa, dù sao ai chả muốn làm bá vương đất này? Còn con, vì giúp người ta, đã lập ra nhiều chiến tích lại bồi dưỡng được thế lực cho riêng mình, cớ sao lại không làm?
- Kế tương an xuất?
Sở Thiên cẩn thận bưng chén trà nóng để trước mặt Bát gia.
Bát gia đứng dậy, nhẹ nhàng bước đi, để hương trà ngập mũi, nói câu cửa miệng:
- Thỏ khôn có ba hang, một lao ra Thượng Hải. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nước trà như một mũi tên nhọn hoắt bắn trong cổ Sở Thiên, nước trà nóng hổi nhưng tinh khiết và thơm.
Sở Thiên nói xong, lúc đi ra cửa, gặp Chú Trung, Chú Trung thấy Sở Thiên, vộ vàng cung kính nói:
- Chào thiếu gia.
- Chú Trung, sao ông lại ở đây, chẳng lẽ là đợi con? Có chuyện gì sao?
Sở Thiên thiên nhìn qua là biết Chú Trung có chuyện muốn nói với hắn, gần đây hắn có ấn tượng tốt với ông ta, nên nhiệt tình hỏi,
- Chú Trung có chuyện gì thì cứ nói, nếu con có thể giúp gì thì nhất định sẽ làm cho bằng được.
Chú Trung vội lắc đầu, cười cười nói:
- Không, tôi không có chuyện gì cả!
Chần chừ một lúc, liền nói,
- Thiếu gia, ngày kia là đại thọ của Bát gia, nhưng Bát gia thì chỉ muốn ăn bữa cơm với gia đình là được, nhưng tôi lại nghĩ, cần phải tổ chức một đại lễ.
Sở Thiên hiểu ý Chú Trung, Chú Trung muốn ngày mừng thọ Bát gia phải thật rầm rộ bày rượu mời khách, nhưng Bát gia lại không muốn như thế, nên Chú Trung mới tìm hắn, hy vọng có thể thuyết phục được Bát gia.
Sở Thiên cười cười, nói với Chú Trung:
- Chú Trung, ông yên tâm, tôi sẽ nói với nghĩa phụ, thế nào cũng phải ăn mừng một buổi, bằng không thì Sở Thiên tôi lại để cho bằng hữu trong thiên hạ chê cười ư?
Chú Trung mừng rỡ, nói:
- Vậy tôi là nghe theo thiếu gia sai bảo, nêu Bát gia có trách mắng tôi, tôi cũng không lo. Đã có Sở Thiên làm chỗ dựa, Chú Trung chẳng còn gì phải lo lắng.
Sở Thiên gật đầu, đi đến bên cạnh Chú Trung nói:
- Nhớ là phải mời tất cả những người có vai vế ở Thượng Hải, nhất định phải làm cho Bát gia vui vẻ.
Chiều đó, Sở Thiên đang nhìn tấm bản đồ trên tường, đứng cạnh đó là anh Hải, anh Quang , Hắc Tiến cùng Đặng Siêu.
Sở Thiên trầm tư, đang nghĩ đến việc sắp xếp lại người, Soái quân giờ đã có chỗ đứng vững vàng trong thế giới hắc đạo của Thượng Hải, nhưng nếu như chỉ an phận ngồi một góc, không phát triển lên, thì theo như lời Bát gia, không bị các thế lực khác tìm cách chiếm đoạt, thì cũng bị Thiên Triều tiêu diệt, suy nghĩ một lúc lâu, Sở Thiên cầm bút vẽ lên bản đồ những vòng tròn đỏ, quay đầu nhìn anh Hải cùng những người khác:
- Soái quân hiện tại cần mở rộng, nhưng không được nóng vội, theo như em nghĩ, ở trên biển làm quân tiếp viện cho trung tâm, rồi từ từ chiếm đoạt các thế lực ở thành phố, đầu tiên là Tô Châu, Gia Hưng, Hàng Châu, Trữ Ba, xa một chút là Dương Châu, Nam Kinh, Tuyên Thành thuộc nhóm thứ hai, dùng việc này để khống chế vùng Giang Chiết, không biết ý mọi người thế nào?
Anh Hải cùng những người khác nhìn bản đổ rồi đều gật đầu, Sở Thiên nói rất có lý, một lần không thể chiếm được tất cả, thận trọng từ từ mới là thượng sách.
Đặng Siêu chần chừ, rồi nói:
- Thiếu soái, mấy thành phố ở Tô Châu thì không có vấn đề gì đáng ngại, nhưng ở Hàng Châu lại rất khó khăn.
- Đường Đại Long?
Sở Thiên không chút do dự nói:
- Đặng đường chủ cho rằng thế lực của Đường Đại Long ở Hàng Châu quá lớn, vững chắc, không thể di chuyển nổi?
Đặng Siêu gật đầu, không ngờ Sở Thiên lại phản ứng nhanh như vậy, liền nói:
- Đúng vậy, tuy ta không dám nói toàn bọ Hàng Châu là của Đường Đại Long, nhưng không hề có một thế lực bên ngoài nào có thể vào được Hàng Châu, người của Đường Đại Long thì vô số, phú khả địch quốc, ông ta động chân, toàn bộ Hàng Châu đều chấn động, có thể gọi là "Thị trường chính thức", nhìn lại thực lực của Soái quân bây giờ mà nói, thật khó có thể lật đổ được ông ta.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ mũi, nhàn nhạt nói:
- Yên tâm, vấn đề ở Hàng Châu tôi sẽ nghĩ cách để chúng ta đi vào kiếm bát cơm.
Sở Thiên thầm nghĩ, Đường Đại Long đã làm nhiều chuyện như vậy để đối phó mình, thì dù thế nào cũng phải làm cho ông ta chịu ít nhiều tổn thất, bắt ông ta phải nhượng ba phần của Hàng Châu, có lẽ cũng không quá quá quắt?
Đặng Siêu biết Sở Thiên làm gì cũng có chừng mực, nên cũng không cần phải nhiều lời nữa, liền đổi chủ đề, nói:
- Không biết Thiếu soái chuẩn bị như thế nào với những thành phố khác?
Sở Thiên cầm bút, chỉ Tô Châu nói:
- Tô Châu rất gần Thượng Hải, cho nên anh Quang sẽ cùng hai trăm anh em đến tìm chỗ đứng cho chúng ta.
Anh Quang than thở:
- Còn không phải vì cảm thấy anh xúc động mới sắp xếp anh đến Tô Châu, có chuyện gì thì có thể đến Thượng Hải tìm trợ giúp.
Anh Hải cùng những người khác cười lớn, xem ra tên này còn đang giật mình, Sở Thiên vỗ vỗ vai Quang nói:
- Anh Quang, đừng nghĩ nhiều làm gì, anh hoàn toàn có thể nhanh chóng chiếm lấy Tô Châu, sau đó tha hồ cho mấy người này biết mặt.
Anh Quang nghe thế, vội vàng vuốt cái đầu trọc của mình mỉm cười, chớp mắt nhìn anh Hải, giống như đang nói "đến lúc đó sẽ đến lượt tôi làm các anh nhục nhã"
- Anh Hải, anh mang hai trăm anh em đến Trữ Ba.
Sở Thiên chỉ vào Trữ Ba, lấy lại vẻ bình tĩnh, nói:
- Anh Hải, anh có thể sẽ tương đối vất vả đấy, dù gì cũng xa Hàng Châu, sẽ có nhiều chuyện khó có thể phối hợp kịp, vì vậy anh cần phải rất cẩn thận.
Anh Hải gật đầu, mặc dù khó khăn, nhưng chỉ cần cố gắng đứng vững tới cùng, thì cũng có thể đánh thế gọng kìm nam bắc vào Hàng Châu của Đường Đại Long, vì Soái quân, dù khó khăn thế nào cũng phải làm cho bằng được.
Sở Thiên đấm vào chữ "Gia Hưng" trên bản đồ, quay đầu nhìn Hắc Tiến, cười cười nói:
- Vậy Gia Hưng phải nhờ đến anh rồi, anh xem thế nào tùy cơ ứng phó.
Hắc Tiến cảm kích nhìn Sở Thiên, Sở Thiên nói như thế là để anh ta vô cùng tự do, cũng đặt lên anh ta một sự tin tưởng lớn, nếu như Hắc Tiến muốn tạo phản, hoàn toàn có thể tự ý cầm theo mấy trăm anh em đi đánh Gia Hưng rồi sau đó thoát khỏi Soái quân, lập một môn phái khác, Đặng Siêu cũng nhìn ra việc này, trong lòng thầm than, tuy mình có vô số người, nhưng có thể dùng người mà không nghi ngờ gì thì chỉ có mình Sở Thiên.
Hắc Tiến quỳ xuống nhìn Sở Thiên nói:
- Hắc Tiến cảm tạ Thiếu soái đã tín nhiệm, nhưng Hắc Tiến nguyện cũng giống như các vị đường chủ, xin dẫn hai trăm anh em, thề sống chết cũng để Thiếu soái chiếm được Gia Hưng.
Sở Thiên bước lên trước, đỡ Hắc Tiến đứng dậy, vỗ vai gã nói:
- Anh Hắc, không cần vì em mà chiếm Gia Hưng, mà là vì Soái quân, lợi ích thuộc về tất cả mọi người, còn em chỉ là chưởng đà.
Hắc Tiến gật đầu, có thể được đứng cùng Soái quân như hiện tại, thật sự là phúc phận của mình, lòng anh ta hạ quyết tâm, cái mạng mình thuộc quyền sở hữu của Sở Thiên rồi.
Bấy giờ lòng tôn kính của Đặng Siêu với Sở Thiên càng thêm sâu sắc, vừa rồi lúc Sở Thiên nói chuyện, anh ta đứng cạnh để ý, anh ta nhận ra chẳng những cách nói chuyện của Sở Thiên thành thạo như người từng trải, lại có sự hấp dẫn kỳ lạ, có thể khiến cho người tuy lần đầu tiếp xúc đã nghĩ mình có thể trở thành thân cận của hắn, mà con người này dù có thân thiết với ai cũng không tổn hại đến sự uy nghiêm của mình, bởi nhiều năm kinh nghiệm, Đặng Siêu biết một người tốt khiến người khác yêu quý là vô cùng khó khăn.
- Đặng đường chủ giờ đang trấn giữ Thượng Hải, tai mắt tứ phương, lúc nào cũng có thể phối hợp với các yêu cầu của tất cả đường chủ khác.
Sở Thiên thấy Đặng Siêu hơi sửng sốt, cười cười nói.
Đặng Siêu lấy lại tinh thần, vui vẻ cười, nói:
- Đặng Siêu xin nghe theo sự sắp xếp của Thiếu soái.
- Anh Quang, những tử sĩ do anh huấn luyện giờ ra sao rồi?
Sở Thiên nhớ ra một vấn đề quan trọng,
- Có thể bắt đầu sử dụng được chưa?
Anh Quang thấy Sở Thiên hỏi vậy, liền vội vàng bước lên trước một bước nói:
- Tam đệ yên tâm, bây giờ là nhóm thứ ba rồi, hai nhóm trước được tổng cộng tám mươi người, toàn bộ đều đạt tiêu chuẩn hoàn huấn.
- Anh đã kiểm tra một lượt, anh chỉ có thể đối phó được năm người là cùng.
Anh Hải liền miêu tả cụ thể sức chiến của những người đó.
Sở Thiên gật đầu khen ngợi, như vậy thì đã là rất mạnh rồi, trước kia anh Hải có thể đối phó cả mười người, lập tức nói:
- Tốt quá, vất vả cho anh Quang rồi, khi nào hành động, mỗi vị đường chủ dẫn hai mươi người được trang bị vũ khí bí mật.
Anh Quang gật đầu đồng ý, để cho các đường chủ khác biết về những tử sĩ do anh ta đào tạo, chuyện này làm anh ta vô cùng hưng phấn.
- Thiếu soái, chúng ta khi nào thì bắt đầu hành động?
Đặng Siêu bước về trước một bước, hỏi.
- Mười ngày nữa.
Sở Thiên trong lòng sớm đã vạch sẵn kế hoạch, cười cười nói:
Trong mười ngày này, mọi người cố gắng nghĩ cách để việc lần này hạn chế tổn thất cành nhiều càng tốt mà lại đạt được lợi ích lớn nhất có thể.
Nét mặt mọi người có vẻ không dám mơ tưởng, mười ngày nữa, cả vùng Giang Chiết này sẽ nổi bão.
Sở Thiên sau khi bàn việc xong, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, mấy người anh em kết nghĩa đều đã ra ngoài hết, dù Thượng Hải đã bị Thiên Triều chú ý, nhưng hắn vẫn còn ý chí kiên cường, giàu lòng hy sinh của người đàn ông tồn tại, có người thì có đất, có người thì có phú quý.
Trong một cái sân của một ngôi nhà bình dân ở ngoại thành Hàng Châu, Chu Vinh Phát đang gặp một người, người này ăn mặc cũng giản dị, gọn gàng như anh ta.
Trong sân, một người trung niên đang dùng dao bầu gọt vỏ cành cây, cái dao này có thể nói là không hề sắc bén, thậm chí còn bị rỉ sắt, ông ta bảo đó là một thanh đoản đao, nhưng thực ra còn chẳng bằng một cục sắt rỉ.
Nhưng chính cái khối sắt rỉ này, vỏ cây khô lại được gọt xuống đất rầm rầm, hơn nữa còn đứt gãy vô cùng trơn tru, có trời mới biết ông ta làm thế nào mà có thể làm được như thế.
Chu Vinh Phát cẩn thận bước đến phía người trung niêm có diện mạo xấu xí kia, đặt một va li tiền mặt trước mặt ông ta, nhấn mạnh từ chữ một:
- Đây là tiền thù lao ban đầu, một trăm vạn, sau khi chuyện thành công, thì ông sẽ được nhận một trăm vạn nữa.
Người trung niên vẫn mải miết gọt, cứ như những con số Chu Vinh Phát nói đối với ông ta chẳng có chút giá trị gì, chỉ nhàn nhạt nói:
- Người, địa điểm?
Con người này rất ghét những điều thừa thãi, cũng không bao giờ làm những điều dư thừa, cũng không bao giờ mang theo những trang bị thừa thãi, cũng không nói những lời dư thừa, bởi vì dư thừa là lãng phí, chỉ có người ngu xuẩn mới lãng phí nhân tài.
Người ngu xuẩn nhất định sẽ thất bại.
- Mọi tư liệu đều ở trong chiếc va li kia.
Chu Vinh Phát chỉ vào chiếc va li nói:
- Thời gian là mười ngày.
Tay phải người trung niên đó rung lên, chặt đứt cành cây, bình tĩnh nói:
- Ngươi có thể đi rồi.
Chu Vinh Phát hơi sững sờ, còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa nói, sao lại bảo anh ta đi? Nhưng nhìn thấy ánh mắt như Dã Lang xám của người đàn ông này, toàn thân tỏa ra sự giữ dằn làm anh ta trong lòng có chút sợ hãi, khẽ cắn môi, không nói gì thêm, mắt nhìn về một trăm vạn, mà không quay lại đi ra khỏi cái sân nhỏ.
Người trung niên chặt cành lá khô thành vụn, nhìn những cành cây bay bay trong gió, khóe miệng nhếc lên cười đắc ý, đây là kiệt tác của ông ta, kiệt tác của Dã Lang, đẹp hung tàn.
Người trung niên vươn người, đánh một cước lên chiếc vali, tay đập mạnh, vali vỡ ra, ông ta liếc qua đống tiền mặt màu hồng kia, rồi từ từ lấy ra một tấm ảnh, nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng quăng, lập tức chiếc dao bầu trên tay đâm xuyên qua, đính chiếc ảnh trên cành cây, ở giữa tấm ảnh là một người đang cười rạng rỡ.
Trời ngả bóng chiều, ánh mặt trời sáng chói chiếu vào mặt người trung niên.