“Sếp à, có vậy thôi mà đã bắt người rồi, có phải là quá chủ quan không nhỉ?”
Tô Dạng có chút xấu hổ giả vờ ho khan.
Quả đúng là như thế, anh ta chuẩn bị video này để lừa gạt Bạch Liễu chứ thật ra chẳng có chứng cứ gì để bắt người cả.
“Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng thất nghiệp ở một phòng trọ cho thuê giá rẻ thôi.” Bạch Liễu từ tốn nói, “Nếu tôi có cái vật gì gì có thể điều trị bách bệnh như anh nói thì tại sao phải rảnh rỗi đi cho mấy đứa trẻ đó ăn? Các anh cũng điều tra tôi rồi, hẳn là biết tôi đang thiếu tiền đúng không?”
Tình trạng kinh tế của Bạch Liễu quả thật không tốt lắm, nếu hắn thật sự có được cái Huyết Linh Chi gì đó thì không có lý nào lại làm chuyện tốt không lưu anh, cho mấy đứa trẻ ăn chẳng ích lợi gì cả —— người bình thường dùng chân cũng có thể suy nghĩ được là thứ đó có thể kiếm bao nhiêu tiền, rất ít người có thể chống cự loại cám dỗ này, huống chi là Bạch Liễu đã thất nghiệp gần một tháng.
“Một nhân viên công chức thất nghiệp à? Thế thì tại sao người đàn ông họ Miêu trước khi cắt cổ tự sát lại kêu to tên của cậu? Tô Dạng rất mau khôi phục bình tĩnh, anh ta lại ấn vào điều khiển từ xa.
Trên màn hình xuất hiện một video ngắn khác.
Trong video là khuôn mặt điên loạn và mệt mỏi Miêu Cao Cương, tròng mắt gã thô lố, xương gò má nhô cao, tay cầm dao để lên yết hầu của mình, dưới chân máu chảy lênh láng, cách đó không xa là thi thể của Miêu Phi Xỉ ch3t không nhắm mắt.
Có tiếng người kêu lớn: “Miêu Cao Cương! Anh bình tĩnh lại đi! Bỏ dao xuống!”
“Tự sát không giải quyết được vấn đề gì hết! Anh trước hết bình tĩnh đã, nếu có chuyện gì không giải quyết được thì có thể nói cho cảnh sát chúng tôi biết!”
Miêu Cao Cương hoảng sợ lắc lắc đầu, tay chân gã co rút lại, giọng khàn khàn rít lên: “Tôi ch3t rồi! Tôi bị Bạch Liễu gi3t ch3t rồi!!”
“Tôi không phải tự sát, tôi bị hắn gi3t ch3t!”Miêu Cao Cương có vẻ rất kháng cự con dao trên tay mình, trán gã căng chặt như thể muốn cách xa thần ch3t trên lưỡi dao, nhưng tay gã lại như có ý thức riêng của nó, mạnh mẽ cứa vào mạch máu trên cổ, gã đau đớn kêu thảm thiết: “Hắn giết tôi!!”
“Bạch Liễu! Bạch Liễu! Bạch Liễu và pho tượng kia là hung thủ gi3t ch3t tôi!!”
Máu ở động mạch phun ra ào ạt lên tới trần nhà, Miêu Cao Cương trợn tròn mắt tay cầm dao ngã xuống vào vũng máu.
Video dừng lại ở hình ảnh Miêu Cao Cương ngã trên mặt đất, Tô Dạng quay đầu nhìn về phía Bạch Liễu: “Cậu có muốn nói gì không?”
“Tôi chẳng có gì muốn nói cả.” Bạch Liễu mặt mày sắc đá, trong ánh mắt còn mang theo một vẻ mê hoặc: “Đồng chí cảnh sát, tôi hoàn toàn không quen biết người này, đây là hung thủ mà trên TV đã thông báo à? Anh ta không phải tự sát sao? Các anh cũng quay chụp toàn bộ quá trình anh ta tự sát rồi, có liên quan gì đến tôi đâu?”
“Trước khi ch3t anh ta kêu lớn tên của cậu.” Tô Dạng nhìn thẳng Bạch Liễu cường điệu, “Anh ta nói rằng cậu giết anh ta, có khả năng là để lại tin tức cho chúng tôi biết.”
“Vậy cho nên anh ta ch3t lại biến thành tôi giết anh ta à?” Bạch Liễu cười như không cười nhìn Tô Dạng, “Đội trưởng Tô, anh làm vậy là ép buộc tôi, tôi bị tổn thương trong lòng, nếu không chịu nổi áp lực mà anh gây ra rồi tự sát, sau đó lúc tự sát tôi gọi tên anh, vậy có nghĩa là đội trưởng Tô là hung thủ gi3t ch3t tôi đúng không?”
Tô Dạng ch4m rãi phun ra một hơi, không trả lời Bạch Liễu, anh ta biết nếu đáp lại thì câu chuyện sẽ đi về nơi xa luôn.
Bạch Liễu này so với sự tưởng tượng của anh ta thì dầu muối không ăn, nói chuyện thì văn vẻ khách sáo, thích ứng cũng rất nhanh nhạy, nhưng trên lý lịch thì thật sự chỉ là một người bình thường.
“Tất nhiên ý tôi không phải như vậy, chỉ là cậu thật sự rất khả nghi, đồng chí Bạch Liễu.” Tô Dạng đem câu chuyện vòng trở lại.
“Cảnh sát các người làm việc đều dựa trên chứng cứ đúng chứ?” Bạch Liễu không nhanh không chậm mà liếc mắt nhìn Tô Dạng, “Ngoại trừ nhìn tôi khả nghi ra thì còn chứng cứ nào khác chứng minh tôi giết người họ Miêu kia không?”
Tô Dạng im lặng không nói.
Bạch Liễu và Miêu Cao Cương không hề có bất cứ liên hệ gì, hai người chưa từng gặp mặt nhau, trong sinh hoạt cũng chưa từng đụng chạm liên quan gì nhau, vì vậy Miêu Cao Cương trước khi ch3t lại gọi tên Bạch Liễu thật là quỷ dị, chính vì vậy mà vụ án này bị chuyển qua Cục Xử lý Dị đoan Nguy hiểm.
Nhưng trừ câu nói không đầu không đuôi của Miêu Cao Cương kia ra thì vụ án này không hề có chứng cứ gì cả.
Bạch Liễu bình tĩnh dò hỏi: “Cho nên đúng thật là không hề có chứng cứ, đội trưởng Tô, tôi thật không hiểu, dưới tình huống không hề có bất kỳ chứng cứ nào, sao các anh có thể dùng bạo lực bắt tôi đến đây để thẩm tra vậy? Không đúng với kiến thức pháp luật mà tôi được biết lắm.”
Cả Tô Dạng và Bạch Liễu đều mệt mỏi, ánh mắt như thể chưa tỉnh ngủ nhìn nhau trong chốc lát, anh ta rốt cuộc ray rứt lương tâm, bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng. Tô Dạng lấy một cái lọ nhỏ khác trong túi ra, đặt trên bàn trước mặt Bạch Liễu.
Trong lọ nhỏ là một luồng khí màu hồng phấn xoay vòng vòng lấp lánh ánh sáng, tựa như những vì sao lưu lạc trong thiên hà vũ trụ, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Ánh mắt Bạch Liễu khẽ nhúc nhích —— vật thể trong lọ rất giống luồng sương khói màu hồng phấn mà Tawil hóa thân vỡ vụn trong giấc mộng của hắn.
“Gần đây trên mạng đang bán rất chạy loại nước kho4dạng khí này, gọi là Ho4hồng Càn Diệp.” Ánh mắt Tô Dạng nhìn cái lọ màu hồng phấn tràn ngập hương vị thanh xuân thiếu nữ và mộng ảo lãng mạn kia đầy nghiêm túc, “Loại nước ho4này có thể làm tinh thần người dùng hưng phấn, nghe nói chỉ cần xịt lên người thì có thể nâng cao năng suất làm việc cả ngày, cho nên nó rất được các công ty ưa chuộng, thường mua về để xịt phòng cho không khí tươi mát, cho nên nó còn có biệt danh là 【cà phê dạng khí 】và 【 yêu công việc 】.
“Nhưng gần đây chúng tôi phát hiện, các công ty sử dụng loại nước ho4này sau khi ngưng sử dụng hoặc đổi sang sử dụng hiệu khác thì nhân viên làm việc trong đó sẽ xuất hiện tình trạng nổi điên.” Tô Dạng im lặng một chút lại nói, “Nhưng kỳ lạ hơn nữa là sau khi đem nước ho4đi kiểm tra xét nghiệm thì không tìm thấy bất cứ thành phần gây hại nào, hoàn toàn phù hợp với tất cả tiêu chuẩn chế tạo và tiêu thụ. Chúng tôi cảm thấy có điều bất thường nên đã tiếp nhận vụ án này, đem một số nhân viên đến đây để tiến hành trị liệu và nghiên cứu.”
“… Sau khi kiểm tra xét nghiệm nhiều lần thì chúng tôi phát hiện tình trạng của những người nhân viên này tương tự như bị nghiện m4 tuý.”
Ánh mắt Bạch Liễu dừng trên chiếc lọ nhỏ kia, hắn hiểu rõ ý của Tô Dạng.
“Chúng tôi cho rằng loại nước ho4này là một kiểu m4 tuý dạng khí, vì vậy đã tiến hành cai nghiện cho những nhân viên đó.” Tô Dạng hít sâu một hơi, “Nhưng trong quá trình cai nghiện đã xảy ra chuyện.”
Tô Dạng cầm điều khiển từ xa bấm vài cái, xuất hiện một video mới.
Trong video là một người nam giới trung niên, tròng mắt lồi ra ngoài, không ngừng tru tréo giãy dụa, mặt ông ra màu hồng phấn như luồng khí trong lọ nhỏ, gân xanh trên trán nổi lên chằng chịt, không ngừng đấm đánh bản thân và vào vách tường, có người đi vào trói ông ta lên ghế nhưng rất nhanh chóng đã bị ông ta xé bức dây thành từng đoạn.
Trong tiếng kêu thảm thiết đầy thê lương của người đàn ông, mọi chuyện sau đó xảy ra rất nhanh, trong đồng tử ông đột nhiên xuất hiện một cành ho4hồng héo rũ, sau đó máu thịt trên người ông biến thành màu đen, nhưng một bông ho4hồng héo từ từ bong ra thành từng mảnh từng mảnh, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương trắng phếu sạch sẽ ngồi trên ghế, rồi sụp xuống không còn gì cả.
Trong video truyền đến âm thanh ồn ào tại hiện trường:
“… Đối tượng ô nhiễm mã số CEDT—0756 đã cai nghiện được 6 ngày 17 giờ 57 phút, thất bại …”
Video kết thúc.
Tô Dạng không nhìn màn hình, anh ta lại mở miệng, giọng nói có chút khô khốc: “Chúng tôi đã làm rất nhiều biện pháp, sau đó phát hiện, ngoại trừ phải tiếp tục cho họ sử dụng Ho4hồng Càn Diệp ra thì không còn cách nào khác làm cho những nhân viên này sống sót …”
“Một khi ngưng sử dụng thì bọn họ lập tức sẽ héo tàn.”
Tô Dạng nói xong thì im bặt trong một lúc.
“Đáng lẽ phải nghiêm cấm loại vật phẩm này sản xuất và tiêu thụ, nhưng tiếc là chúng tôi đã phát hiện quá trễ..” Tô Dạng cười khổ một tiếng, anh ta cầm lấy chiếc lọ màu ho4hồng kia, “Cậu có biết doanh số 1 tháng của nó là bao nhiêu không? Mười mấy vạn! Mỗi tháng đều phải dùng, nhiều người dùng như vậy, nếu như phải ngưng sử dụng..”
“Thì sao?” Bạch Liễu không dao động mà hỏi lại, “Đội trưởng Tô, anh nói mấy thứ này lại càng chẳng liên quan gì đến tôi. Anh bắt tôi tới đây cũng không giải quyết được gì cả.”
Tô Dạng thẳng lăng lăng mà nhìn Bạch Liễu: “Không, cậu có cách giải quyết.”
Anh ta chống bàn đứng lên, nghiêng người nhìn vào đôi mắt Bạch Liễu: “Đội trưởng của chúng tôi nói, cậu có thể giải quyết các thứ quái vật tà ác trên thế giới này, chỉ cần bắt được cậu thì mấy thứ điên loạn đó sẽ tạm ngừng quấy phá chúng tôi.”
————————
Một người cao to, say khướt ăn mặc chế phục bị mấy người đội viên xốc nách nâng tới trước phòng nhỏ giam giữ Bạch Liễu, cả đám nhìn cái gã đã say thành một bãi bùn lầy phẩy phẩy mũi: “Đường đội uống bao nhiêu rồi vậy?!”
“Không biết, nằm trước cửa căn cứ không biết bao lâu rồi, được đội viên tuần tra phát hiện.” Đỡ người này đội viên cười khổ một tiếng, “Vậy Tô đội đâu? Còn đang nghiên cứu dị đoan hình người mới bắt về à? Aii, hiện tại nhìn Đường đội như vậy cũng không biết là ảnh chỉ huy chúng ta bắt trúng người thường hay là dị đoan thật đây nữa……”
“Chúng ta phải tin tưởng vào Đường đội, anh ấy có khả năng đặc biệt dự đoán được tương lai cho nên mới gấp rút như vậy, hơn nữa mấy lần trước anh ấy ra lệnh cho chúng ta bắt đều chính xác hết còn gì, lần này hẳn là cũng vậy.. nhỉ?”
Ánh mắt đám người đội viên dừng lại ở đầu tóc bù xù dơ dáy không biết bao lâu rồi chưa gội của vị Đường đội trưởng kia, anh ta đang mơ mơ màng màng chùi chùi miệng rồi gãi gãi đùi.
Ngữ khí đám đội viên có chút do dự: “Tuy là.. gần đây Đường đội uống hơi nhiều, nhưng không phải anh ấy nói là uống càng nhiều, say đến khi mất đi trạng thái tỉnh táo thì anh mới mới có thể nhìn thấy dị đoan xuất hiện trong tương lai à?”
“Vậy mà cậu cũng tin á? Anh ta chỉ lấy cớ để rượu chè bê tha thôi.” Tô Dạng đẩy cửa từ phòng nhỏ đi ra, anh ra thuận miệng tiếp lời các đội viên, “Trước đây Đường Nhị Đả không uống một giọt rượu cũng có thể dự đoán chính xác các vật tà ác đó xuất hiện khi nào, ở đâu, còn bây giờ uống rượu xong thì năng lực càng ngày càng kém, mấy lần hành động gần đây đều xôi hỏng bỏng không, toàn do do rượu tràn lên não.”
Nhìn Đường Nhị Đả vẫn nằm xải lai ngáy rì rầm trên mặt đất không nhúc nhích, Tô Dạng trên trán gân xanh run rẩy: “Đi đến hầm băng CEDT—0076 lấy chút nước đá xối cho anh ta tỉnh dậy.”
Nước đá vừa tạt xuống, nam nhân đang nằm thẳng trên mặt đất sặc khụ khụ ngồi dậy, tóc tai của gã bù xù lòa xòa ở hai bên tai, râu ria trên cằm mọc xồm xoàm không biết bao lâu rồi chưa cạo, gã dùng ngón tay cái vuốt nước đá trên cằm mình, chậm rì rì mà chống chân lung lay đứng lên.
Người này ăn mặc chế phục cực kỳ lôi thôi lếch thếch, nút áo cái cài cái không, chiếc thẻ bài trên nguc cũng bị lệch lạc tới tận cầm, trên mặt viết: 【 Đội trường chi đội 3 Cục Xử lý Dị đoan Nguy hiểm —— Đường Nhị Đả 】.
“Hơ.. —— phù!” Người này thở ra một ngụm hơi thở nồng nặc mùi rượu, đưa tay vén mái tóc đã bị xối ướt đẫm vuốt ra sau, để lộ một đôi mắt hẹp dài cực kỳ sắc bén, tròng mắt màu xanh biển giống như loài sói.
Rõ ràng cả người đều nồng nặc mùi rượu nhưng đôi mắt của người tên Đường Nhị Đả này một chút m0nglung say rượu cũng không có, thế nhưng chỉ trong một chớp mắt, gã liền mơ mơ màng màng chống tường rung đùi đắc ý: “Sao vách tường quán bar giống hệ như vách tường căn cứ thế nhở..”
Tô Dạng ch4m rãi bất đắc dĩ đỡ trán: “Ba phút sau làm anh ta tỉnh táo rồi đưa vào phòng nhỏ đi, để anh ta tự mình xử lý dị đoan hình người Bạch Liễu mà anh ta nhất định muốn bắt về.”
Ba phút sau, Bạch Liễu nhướng mày nhìn nam nhân toàn thân ướt đẫm ngồi trước mặt hắn, ánh mắt dời xuống chiếc thẻ bài trên nguc gã: “Anh chính là Đường đội trưởng cứ khăng khăng muốn bắt tôi về à?”
“Tôi không biết tại sao mà anh cứ một mực cho rằng bắt tôi thì sẽ giải quyết được vấn đề.. vấn đề quái dị kia của các anh.” Ánh mắt Bạch Liễu đảo qua chiếc lọ ho4hồng nhỏ trên bàn, rồi nhìn về phía Đường Nhị Đả đối diện: “Tôi chỉ là một công dân bình thường bị thất nghiệp thôi.”
“Phì, công dân bình thường á? Ha ha..” Đường Nhị Đả móc từ trong túi áo ra một gói thuốc, gã không nhanh không chậm mồi thuốc, hít sâu một hơi rồi ch4m rãi phun ra, đốm lửa lập lòe trên ngón tay gã, chiếu vào trong ánh mắt tựa như một con sói.
Tròng mắt gã không nhúc nhích mà nhìn chăm chú Bạch Liễu trong chốc lát, bỗng nhiên khóe miệng nhoẻn một nụ cười chăm chọc: “Bạch Liễu, cậu vờ vĩnh với tôi làm gì chứ?”
“Cậu có biết là tôi đã bắt cậu đến đây bao nhiêu lần rồi không?” Đường Nhị Đả chống thân thể đứng dậy, đem tàn thuốc ấn vào còng tay của Bạch Liễu, nét mặt trào phúng phun ra một ngụm khói vào mặt hắn rồi duỗi tay n4mlấy mặt hắn, “Mấy chục lần rồi, đều là hồ ly ngàn năm cả, muốn chơi Liêu Trai với tôi nữa hả?”
Bạch Liễu hơi hơi ngửa ra sau né tránh Đường Nhị Đả tới gần: “Nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt mà nhỉ, vị Đường đội trưởng này, anh có nhìn nhầm người không vậy?”
Đường Nhị Đả lại đổ người trở về ngồi bất động thù lù trên ghế, đôi mắt gã mang theo men say híp lại đánh giá Bạch Liễu, bỗng nhiên cực kỳ khinh thường mà cười nhạo một tiếng: “Lần đầu tiên gặp mặt ư? Đây không phải là lần đầu tôi chúng ta gặp nhau, chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần rồi.”
“Tín đồ Tà Thần trong truyền thuyết, chó săn trung thành của Tawil, tội phạm bị truy nã số 1 của Cục Xử lý Dị đoan Nguy hiểm, tạo vật độc ác, kẻ cơ hội lợi dụng tà vật để lừa tiền bọn cờ bạc, để tôi nghĩ lại xem kẻ ác ôn nổi danh một cõi như cậu còn có danh hiệu gì nữa nhỉ ——”
“À nhớ rồi ——” Đường Nhị Đả thong thả chiếc cổ cứng ngắc của mình, ánh mắt dừng lại trên mặt Bạch Liễu, “Đội trưởng của chiến đội trò chơi Đoàn Xiếc Lưu Lạc tiếng tăm lừng lẫy, Bạch Lục, Bạch Quốc vương.”
“Tôi không nhớ là đã gặp qua anh, Đường đội trưởng, tôi cũng không hiểu anh đang nói gì cả.” Bạch Liễu mặt không đổi sắc bốc phét.
Đường Nhị Đả mạnh mẽ đứng lên ấn xuống bả vai Bạch Liễu, gã giống như một con sói hung dữ đang chuẩn bị tấn công con mồi, răng nanh c4n chặt vào cổ Bạch Liễu, ngón trỏ thông thả lướt qua xương quai xanh của Bạch Liễu rồi chạm đến chiếc giá chữ thập ngược và chiếc vảy cá xám trắng trước nguc hắn.
Bạch Liễu không dấu những vật đó, bởi vì nếu dấu hết vào trong miệng thì khi nói chuyện rất dễ bị lộ tẩy, bên cạnh đó ngoại trừ đồng tiền xu thì những vật này nhìn qua cũng giống như những thứ trang sức bình thường, hơn nữa chúng là đạo cụ, nếu bị mất thì vẫn tiến vào trò chơi bình thường.
Còn tiền xu thì không được, nếu mất đi thì chắc chắn là không vào game được nữa.
“Trên cổ cậu đang đeo giá chữ thập ngược của Tà Thần, vậy mà cậu lại nói không biết tín đồ duy nhất của Tà Thần là sao?” Đường Nhị Đả ước lượng chiếc giá chữ thập trong tay, cười như không cười mà nâng đầu Bạch Liễu, “Cậu không sợ làm vị Tà Thần kia buồn à, Bạch Lục, tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là lúc nói chuyện với tôi thì dấu đuôi vào thật kỹ, để tôi xem cậu giấu đồng xu quản lý trò chơi ở đâu nào?”
Tay gã dùng một chút lực mở hàm dưới Bạch Liễu làm hắn đau đến mức phải híp mắt, Đường Nhị Đả có chút ghét bỏ lấy cái bao nilon bọc gói thuốc tròng vào hai ngón tay của mình, thô lỗ duỗi vào tìm kiếm dưới lưỡi Bạch Liễu, động tác này làm Bạch Liễu nhíu mày nhưng sau đó Đường Nhị Đả lại rút tay về.
“Không có à?” Đường Nhị Đả nhăn mày, vị đội trưởng này từ nãy đến giờ vẫn luôn biểu hiện n4mrõ Bạch Liễu trong lòng bàn tay bây giờ cảm thấy kinh ngạc và bối rối.
“Mấy tuyến thời gian khác lúc bị bắt cậu đều dấu dưới lưỡi, sao bây giờ lại không có?” Đường Nhị Đả than một tiếng, thần sắc gã tỏ vẻ ghê tởm lắc lắc tay: “Đừng nói là cậu nuốt rồi đấy? Cậu ở tuyến thời gian khác không làm chuyện ngu ngốc không phù hợp với vai ác của cậu thế này đâu.”
Đường Nhị Đả cố ý dùng sức đóng khớp hàm Bạch Liễu lại, một tiếng giòn rộp vang lên chứng tỏ rất đau đớn.
Nhưng Bạch Liễu cũng không vì đau đớn mà để lộ thần sắc yếu đuối như Đường Nhị Đả mong muốn, hắn giật giật cằm thích ứng một chút rồi bình tĩnh ngẩng đầu hỏi Đường Nhị Đả: “Tuyến thời gian khác à? Kỹ năng cá nhân của anh là xuyên qua thời gian sao? Anh đã bắt tôi rất nhiều lần ở các tuyến thời gian khác?”
“Kỹ năng cá nhân của tôi không phải là xuyên qua thời gian, xuyên qua thời gian là một năng lực cực kỳ nguy hiểm ở đây, nói một cách khác đó là năng lực đạo cụ Thần cấp trong trò chơi.” Đường Nhị Đả lười nhác giang hai chân hai tay nằm ườn trên ghế, gã gác chân lên mặt bàn, đầu nghiêng về hướng kia không nhìn Bạch Liễu, “Có lần trong tuyến thời gian kia tôi đã chiến thắng giải đấu, giải thưởng là một nguyện vọng, sau đó trò chơi dựa vào nguyện vọng của tôi mà khen thưởng một loại đạo cụ.”
Đường Nhị Đả dùng răng c4n điếu thuốc chưa đốt, ánh mắt hơi say: “Đạo cụ này có thể giúp tôi thay đổi tuyến thời gian song song bất cứ lúc nào, nếu không hài lòng hoặc hối hận chuyện nào đó thì tôi sẽ nghịch chuyển thời gian để thay đổi nó.”
“Tôi cứ nghĩ rằng tôi có thể nghịch chuyển thời gian nhưng tôi liền phát hiện ra là không phải, tôi chỉ là di chuyển sang một tuyến thời gian, không gian song song khác nhau, chứ không trở lại được tuyến thời gian lúc đầu.” Đường Nhị Đả nhắm mắt, nhấm nuốt tàn thuốc.
Nói đến đây gã có chút trầm mặc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại biểu tình bất cần đời của mình, gã quay đầu lại nhìn Bạch Liễu, “Mà điều thú vị là, cho dù trải qua bao nhiêu tuyến thời gian thì cậu cũng nhất định sẽ trở thành kẻ thù lớn nhất của Cục Xử lý Dị đoan chúng tôi, Bạch Lục.”
“Bởi vì tuyến thời gian là vĩnh hằng, vận mệnh sắp đặt cậu sẽ trở thành tín đồ duy nhất của Tà Thần Tawil.” Đường Nhị Đả móc ra một khẩu súng từ bên eo của mình, ánh mắt điên cuồng không còn chút tỉnh táo nào, nhưng tư thế cầm súng lại rất chắc chắn.
Gã nhắm họng súng vào mắt phải Bạch Liễu: “Sau đó cậu sẽ trở thành ác ma vì tiền mà không màng mọi thứ, lợi dụng tín ngưỡng thần linh tà ác của bản thân mà biến thế giới thành một địa ngục tràn ngập các thứ bẩn thỉu độc ác.”
“Cậu dùng thân phận tín đồ Tà Thần của mình để chế tạo các loại tà vật có thể hút tiền, cậu bán đấu giá chiếc gương soi rọi nội tâm sợ hãi của con người với giá trên trời, rồi lại trơ trẽn ăn cắp lại nó để tiếp tục đem ra thị trường bán một lần nữa, cậu đem xương cá Siren triển lãm ở viện bảo tàng để bán vé với giá cắt cổ, làm mọi người điên loạn vì mỹ nhân ngư đã hư thối, cậu bán cho những kẻ có tiền phương thuốc cứu mạng Huyết Linh Chi, đổi lấy dòng máu tươi ngây thơ vô tội của những đứa trẻ.”
“Còn có loại khí Ho4hồng Càn Diệp làm con người điên cuồng rồi héo tàn.” Đường Nhị Đả cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc lọ nước ho4trên bàn, “Cậu bán nó tràn lan rồi lại không ngừng tăng giá, làm cho những người nghèo không đủ sức mua tuyệt vọng mà héo tàn ch3t rũ ven đường không ai thương xót, còn những kẻ giàu đó trong mắt ho4hồng thì phủ phê hưởng thụ lạc thú ở biệt thự dát vàng dát ngọc.”
Đường Nhị Đả dùng ngón tay cái mở chốt súng, ngón trỏ đặt trên cò súng, gã nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Liễu đầy sắc bén: “Cậu cũng giống như trò chơi, đều thu mua linh hồn của con người, vì lợi ích bản thân mà khuấy động các thứ tà vật độc ác trên thế giới.”
“Mà số mệnh của tôi chính là gi3t ch3t cậu.”
Pằnggg!
Tác giả có lời muốn nói:
6:? Chuyện của Bạch Lục thì có quan hệ gì với Bạch Liễu tôi??.jpg
Cảnh báo trước: Bạch Lục cùng Bạch Liễu là hai cá nhân khác nhau, Bạch Lục đóng vai người xấu, làm rất nhiều chuyện điên khùng.
- -----oOo------