Mục lục
Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Dịch Trạm ôm Phương Điểm trong tay nhìn Bạch Lục đứng tr3n bậc cao nhất của thần điện, gió thổi lồng lộng khiến mái tóc dài của gã bay tán loạn che khuất cả khuôn mặt không thấy rõ biểu cảm.

Lục Dịch Trạm nghe gã cất giọng cười rồi nói: "Ta sẽ thiết kế điểm lưu ở mỗi dòng thế giới, sau đó đưa các ngươi tới đó."

"Chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Lục Dịch Trạm nghe thấy Phương Điểm nằm trong lòng nguc mình nhẹ giọng nói: "Sẵn sàng."

Bạch Lục cười: "Vậy thì trò chơi bắt đầu."

"Đăng nhập dòng thế giới 0002."

Lục Dịch Trạm cảm thấy thần điện đang đứng từ từ hạ xuống, tất cả mọi người đều rơi xuống biển, Phương Điểm trong lòng nguc chậm rãi tản ra trong nước, cho dù có cố gắng thế nào cũng không ôm chặt được cô, anh miễn cưỡng siết lấy đôi tay Phương Điểm, nhìn chằm chằm đôi mắt nhắm nghiền của cô.

... Cảm giác nếu bây giờ buông tay thì sẽ không bao giờ có thể ở bên cô nữa.

Giây tiếp theo khi Lục Dịch Trạm tỉnh lại, anh đã ngồi trong văn phòng của cục xử lý dị đoan.

Lục Dịch Trạm đột nhiên phát hiện mọi thứ xung quanh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, đầu óc anh trống rỗng, đứng dậy lảo đảo đi hai bước, mơ hồ cảm thấy mình có chuyện quan trọng phải làm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ được đó là chuyện gì.

Có đội viên chạy ngang qua anh khom người cúi chào: "Chào anh, đội phó Lục!"

Lục Dịch Trạm hơi ngẩn người, anh nhìn xuống huy hiệu tr3n nguc trái bộ quân phục của mình ——【Đội phó Đội 1: Lục Dịch Trạm】.

... hình như có gì đó không ổn lắm...

Hình như anh đâu phải là đội phó.

Đội phó là... là ai nhỉ?

Lục Dịch Trạm mang vẻ mặt hoang mang bước vào văn phòng đội trưởng đội 1, vừa mở cửa đã thấy Ngô Thụy Thư ngồi sau bàn làm việc nhìn mình, tr3n bàn làm việc có một tấm biển: 【Đội trưởng Đội 1: Ngô Thụy Thư】.

"Đội phó Lục, có chuyện gì vậy?" Ngô Thụy Thư đẩy mắt kính nghiêm túc hỏi anh.

Lục Dịch Trạm ngơ ngác lắc lắc đầu rồi lui ra, anh nghe thấy một âm thanh điện tử kỳ lạ lóe lên trong đầu mình:

【 hệ thống nhắc nhở: Đã phát hiện duc vọng, xin chúc mừng người chơi Lục Dịch Trạm đã đăng nhập vào trò chơi. 】

【Đang tải trò chơi...】

Đợi đến khi Lục Dịch Trạm cửu tử nhất sinh vượt qua trò chơi đầu tiên, đạt được kỹ năng cá nhân Tiên tri của riêng mình, anh thẫn thờ ngồi trong đại sảnh nhìn người đến người đi, nước mắt chảy dài vô thức.

Anh nhớ, tất cả mọi thứ, anh đều nhớ.

Sự tồn tại của Phương Điểm đã bị Bạch Lục xóa sổ hoàn toàn.

Trong dòng thế giới này không tồn tại Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh, anh thậm chí còn không biết những đội viên kia ở đâu, chỉ còn lại những người dường như đang tận hưởng trò chơi này với Tà Thần và lời tiên tri mà gã đã giáng xuống.

【Sau 658 dòng thế giới, tất cả các thẩm phán sẽ bán linh hồn của họ cho Bạch Lục, hợp chất diễn sinh của ta. 】

[—— Đó sẽ là dòng thế giới cuối cùng của các ngươi. 】

Lục Dịch Trạm chống gối đứng lên, anh cúi đầu, hai mắt đỏ hoe ——

—— Anh muốn tìm Bạch Lục ngay lập tức và gi3t ch3t hắn.

Anh sẽ không bao giờ để lời tiên tri này trở thành sự thật!

"Đội phó Lục." Ngô Thụy Thư nghiêm mặt quay đầu nhìn Lục Dịch Trạm, "Tập trung chú ý một chút, hôm nay chúng ta sẽ đi thu thập một dị đoan cấp đỏ khá nguy hiểm, địa điểm là ở viện mồ côi."

Lục Dịch Trạm đêm qua chơi game cả đêm, lúc này có chút uể oải nhưng vẫn mạnh mẽ gật đầu: "Được!"

Ngô Thụy Thư nhíu mày, nhìn chằm chằm Lục Dịch Trạm một hồi: "Lục Dịch Trạm, gần đây có phải cậu hơi... làm việc quá sức không?"

"Chỉ trong một tuần, cậu đã dẫn đội mang về 127 dị đoan cấp độ đỏ có nguy cơ cao, nếu hôm nay cảm thấy không khỏe thì về nghỉ ngơi trước đi nhé?"

"Không được!" Lục Dịch Trạm tức giận ngắt lời Ngô Thụy Thư, "Tôi tuyệt đối không thể nghỉ ngơi!"

Anh là người biết rõ nhất kế hoạch của Bạch Lục, nếu anh nghỉ ngơi thì mọi người sẽ gặp nguy hiểm.

Ngô Thụy Thư trầm mặc đẩy kính: "Với tư cách là đội trưởng của cậu, tôi vẫn mong cậu có thể cân bằng giữa công việc và cuộc sống một cách hợp lý, ngoài ra, tôi đã sắp xếp và gửi cho cậu các thông tin liên quan về 【 Bạch Lục 】mà cậu đã nhờ tôi kiểm tra trước đó rồi đấy."

"Trong viện mồ côi chúng ta sắp đến hôm nay có một đứa trẻ tên là Bạch Lục, 16 tuổi, không biết có phải là người mà cậu đang tìm hay không."

Lục Dịch Trạm nhíu mày: "Anh có ảnh chụp không?"

"Chỉ có ảnh chụp chung thôi, vả lại đều là ảnh của 4 - 5 năm trước." Ngô Thụy Thư nói, "Nếu muốn thì hôm nay cậu có thể gặp mặt thẩm tra đối chiếu luôn."

Lục Dịch Trạm nhíu mày gật đầu.

Ngô Thụy Thư xoay người rời đi, lúc ra đến cửa thì dừng lại: "Tôi cảm thấy cậu có ác ý rất lớn với người tên 【 Bạch Lục 】này, vì vậy tôi hy vọng cậu sẽ kiểm tra cẩn thận xem đứa trẻ này có phải là người mà cậu muốn tìm kiếm hay không."

"Cho dù người tên Bạch Lục này đã làm gì, tôi hy vọng cậu sẽ giữ vững trách nhiệm của mình tr3n cương vị là đội phó đội 1, đừng gieo rắc lòng thù hận và ác ý của mình lên những người vô tội."

"Đừng bao giờ để lòng thù hận biến mình thành một kẻ dị đoan, Lục Dịch Trạm."

Lục Dịch Trạm giật mình.

Ngô Thụy Thư bình tĩnh đẩy cửa rời đi.

Ngoài cửa Viện mồ côi Ái Tâm.

Ngô Thụy Thư, Lục Dịch Trạm cùng với ba thành viên khác vừa lẻn vào từ cửa hông đã ngửi được một mùi máu tươi nồng nặc bốc ra từ một giáo đường cách đó khá xa.

Lục Dịch Trạm nhìn cây thánh giá ngược tr3n đỉnh nhà thờ, tim đập nhanh hơn.

Trước đó Ngô Thụy Thư đã nói qua với anh Viện mồ côi Ái Tâm là viện phúc lợi tư nhân, nơi này thường diễn ra hoạt động bán đấu giá trẻ em và một số vật phẩm theo từng giai đoạn định kỳ vào mỗi thứ tư hàng tuần, nhưng cụ thể bán vật phẩm gì thì Cục Xử lý Dị đoan vẫn chưa điều tra ra được.

"Đội phó Lục." Ngô Thụy Thư bình tĩnh ra lệnh, "Đấu giá đang diễn ra ở phía sau giáo đường, chúng ta xông vào cứu người là quan trọng nhất, các việc khác tạm hoãn lại đã."

Lục Dịch Trạm gật đầu.

Cho dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi lao vào giáo đường nhìn thấy đám người đầu tư ăn mặc chỉnh tề, nhân mô cẩu dạng, tay chân thon dài gầy guộc đến mức quái dị đang ngồi phía dưới, Lục Dịch Trạm cũng muốn ngừng th0.

Đủ loại trẻ em dị dạng mặc áo choàng trắng cầm nến đứng tr3n đài làm lễ rửa tội, thân thể c4m đầy các loại ống dẫn máu khác nhau.

Mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra từ bể rửa tội ngập đầy máu phía sau chúng, một cậu bé đang cuộn tròn dưới bể, cổ tay đã bị cắt ra, rõ ràng là đang bị lấy máu.

Lục Dịch Trạm không nói hai lời liền lao vào đối phó với đám người đầu tư quái vật.

Ngô Thụy Thư nhảy lên đài ra lệnh các đội viên khác sơ tán mấy đứa trẻ còn cử động được, anh cúi đầu ôm đứa trẻ nằm trong bể rửa tội lên, chạy nhanh ra ngoài vẻ mặt lo lắng: "Gọi xe cứu thương nhanh!"

Cậu bé yếu ớt cuộn mình trong vòng tay của Ngô Thụy Thư mở một mắt, giọng nói khàn khàn đến mức chẳng nghe được gì: "... Chú, chú tới đây cứu con sao?"

"Mọi việc ổn rồi." Ngô Thụy Thư c4n răng trấn an lập tức, "Con sẽ không sao đâu."

Đầu óc của Lục Dịch Trạm đột nhiên trống rỗng, anh nghe thấy Tà Thần rót vào tai anh lời tiên tri và lời thần dụ:

【Hợp chất diễn sinh của Tà Thần giả vờ yếu ớt và cuộn tròn trong vòng tay của vị thẩm phán đã mất trí nhớ, thật là một linh hồn chính trực mà, hắn lộ ra một nụ cười tham lam ——】

【Vì thế hắn đã đánh cắp linh hồn của đối phương. 】

Con ngươi của Lục Dịch Trạm co rút lại thành một chấm nhỏ, anh nghe thấy đứa trẻ yếu ớt nói: "Đây là tiền của con, con đưa hết tiền cho chú."

"Cảm ơn chú đã cứu con."

Để trấn an đứa trẻ, Ngô Thụy Thư liền nhận tiền: "Không cần cảm ơn, đây là điều chú nên làm."

Đứa trẻ mặt mũi lấm lem đầy máu đột nhiên nhếch khóe miệng: "Vậy chú cầm tiền đi."

"Rồi bán linh hồn của chú cho con."

Lục Dịch Trạm xoay người rút súng nhắm vào đứa trẻ, khàn giọng hét lên: "Ngô Thụy Thư! Thả nó ra! Để tôi giết nó!"

"Nó là Bạch Lục mà tôi đang tìm!"

Vừa dứt lời, Lục Dịch Trạm không chút do dự nổ súng, Ngô Thụy Thư lập tức cuộn tròn người ôm Bạch Lục vào lòng, dùng thân mình đỡ phát b4n cho Bạch Lục.

Máu tóe ra từ lưng anh như hoa nở.

Bạch Lục nhảy ra khỏi vòng tay của Ngô Thụy Thư đang ngã xuống mặt đất, nó nhướng mày phe phẩy một tờ tiền giấy linh hồn nhìn ánh mắt tan rã của Lục Dịch Trạm, sau đó cười khẩy một tiếng như chế nhạo rồi đăng nhập vào game, biến mất trước mặt anh, chỉ để lại một câu:

"Kẻ to x4c tự cho rằng mình có thể cứu vớt được mọi thứ."

Lục Dịch Trạm cõng Ngô Thụy Thư tr3n lưng chạy như bay ra ngoài, mồ hôi và nước mắt cùng nhau lăn dài tr3n trán: "Đội trưởng Ngô, cố chịu một chút nữa, xe cấp cứu sắp đến rồi."

"Nhưng vô dụng thôi." Ngô Thụy Thư đột nhiên cười yếu ớt, "Tôi nhớ ra rồi Lục Dịch Trạm, lúc nãy vừa giao dịch thành công với Bạch Lục tôi đã trở lại thần điện, Bạch Lục đã giải trừ phong ấn ký ức của tôi, để tôi nhớ lại mọi thứ."

"Linh hồn tôi bắt đầu hóa đá rồi."

Giọng của Ngô Thụy Thư càng ngày càng nhẹ nhàng: "... Bạch Lục thật xảo quyệt, chỉ để một mình cậu nhớ tất cả mọi chuyện, quá bất công cho cậu."

"Vất vả cho cậu rồi, Lục Dịch Trạm."

Lục Dịch Trạm nghiến răng: "Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, nếu tôi phát hiện đứa bé là Bạch Lục sớm hơn thì sẽ không..."

Ngô Thụy Thư ngắt lời Lục Dịch Trạm: "Tôi không hối hận vì đã cứu nó."

Lục Dịch Trạm sững sờ.

"Thời điểm tôi được Phương Điểm cứu, tôi cũng là một đứa nhóc chẳng ra gì, cả gia đình tôi đều từ bỏ tôi, nói là tôi không đáng để cứu, sau này chắc chắn sẽ phải vào tù, thôi thì không bằng rút máu của tôi để nuôi Huyết Linh Chi cho cha tôi trường sinh bất lão, xem như là sự cống hiến duy nhất mà tôi có thể làm." Lục Dịch Trạm cảm thấy máu ấm của Ngô Thụy Thư tràn ra càng lúc càng nhiều tr3n lưng mình, anh khàn giọng ngăn lại: "Đừng nói nữa!"

Ngô Thụy Thư cười tiếp tục kể: "Nhưng Phương đội vẫn đến cứu tôi."

"Cô ấy nói với tôi rằng nếu không cứu ai đó thì làm sao biết được người đó là người tốt hay người xấu."

"Chỉ có người ch3t mới không tốt cũng không xấu."

"Kể từ thời điểm đó, tôi đã hy vọng rằng tôi có thể giống như Phương đội, một ngày nào đó có thể cứu lấy những người bị đánh giá là không có giá trị."

Giọng nói của Ngô Thụy Thư nhẹ nhàng đến mức sắp sửa tan biến: "... nếu xảy ra một lần nữa, tôi vẫn sẽ cứu nó."

"Lỡ như Bạch Lục ở thế giới này là một cậu bé tốt thì sao?"

"Trước khi nó trở thành kẻ xấu giết tôi, tôi vẫn nguyện ý tin rằng nó là một người tốt."

Giọng nói của Ngô Thụy Thư cuối cùng cũng dừng lại, anh nhắm mắt lại từ từ trượt xuống khỏi vai Lục Dịch Trạm:

"... Đừng vì thù hận mà thay đổi niềm tin của mình."

"Công lý sẽ chiến thắng cái ác."

Vẻ mặt của Lục Dịch Trạm trống rỗng, anh quỳ bất động cạnh Ngô Thụy Thư tr3n mặt đất, một âm thanh hệ thống vang lên bên tai.

【 hệ thống nhắc nhở: Linh hồn của thẩm phán Ngô Thụy Thư đã hóa đá, x4c định tử vong, bị loại khỏi trò chơi. 】

【Trước khi ch3t, thẩm phán Ngô Thụy Thư đã chuyển giao quy tắc kỹ năng ( Bát quái Thái Cực) của mình cho người chơi Lục Dịch Trạm. 】

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK