Bức tường nước được nhân đôi giống như tấm pha lê trên sân khấu trước đó ngăn cách giữa Hắc Đào và Tawil. Hai diễn viên đối mặt nhau nhưng tường nước vốn là tường kính một mặt, Hắc Đào không thể nhìn thấy Tawil sau tấm gương, nhưng Tawil lại có thể nhìn thấy Hắc Đào.
Ở bên kia tường nước, Bạch Lục đứng ở bên trái Hắc Đào, ngược lại ở mặt đối diện phản chiếu trong gương, Bạch Lục lại đang đứng bên phải Tawil. Bạch Lục mỉm cười:
"Nhìn vật chứa của mình rơi lệ là cảm giác như thế nào, Tawil?"
Bạch Lục cười khẽ thì thầm vào tai Tawil: "Không phải đã sớm chấp nhận tất cả rồi à, sao lúc này còn rơi nước mắt?"
"Con đang đau khổ vì điều gì vậy, hỡi con của ta?"
"Dù con có đau khổ như thế nào đi chăng nữa thì vật chứa của con cũng đã gặp Bạch Liễu."
Phía tay trái Tawil đột nhiên mở ra một bức tường nước, bên trong chiếu phát hình ảnh Bạch Liễu vươn tay nắm tay Hắc Đào vừa bước vào Hồ Trò Chơi, hắn nhìn y, nhẹ nhàng giới thiệu tên mình: "Bạch Liễu"
Bạch Lục hạ giọng nói: "Họ đọc cùng nhau."
Phía tay phải của Tawil cũng xuất hiện một bức tường nước khác, bên trong là hình ảnh hai người dựa sát vào nhau cùng xem hướng dẫn sử dụng máy móc ở phó bản rừng rậm biên thùy.
"Họ ôm nhau ngủ."
Trong tường nước, Hắc Đào dùng cả hai tay hai chân vòng quanh ôm chặt Bạch Liễu đang giãy dụa, trốn ở dưới giường, hơi thở hai người hòa quyện thân mật vào nhau.
"Họ hôn nhau."
Lại thêm một bức tường nước khác xuất hiện, Hắc Đào rũ mi nhìn xuống Bạch Liễu đang nhắm nghiền mắt, chậm rãi cúi xuống đặt một nụ hôn.
Những ngón tay của Tawil cuộn tròn nắm chặt tay cầm của chiếc ghế, hơi thở gấp gáp, nhắm hai mắt lại.
"Tôi không muốn xem." Y quay đầu tỏ ý cự tuyệt.
"Sao lại không muốn xem, con của ta." Bạch Lục cúi người xuống, ông ta đứng sau vai Tawil, thích thú nhìn hình ảnh hai người hôn nhau trên tường nước trước mặt Tawil, "Con đang ghen tị sao?"
"—— Ghen tị với vật chứa con người của con sắp có được Bạch Liễu mà con hằng mơ ước, ghen tị với vật chứa này cũng giống như con, bởi vì tình yêu của Bạch Liễu mà thay đổi từ một tạo vật cô đơn và lạnh lùng thành một con quái vật có linh hồn."
"Ghen tị vì Hắc Đào được nhìn thấy, được ôm ấp và được hôn Bạch Liễu đầy hạnh phúc mà con đã phải hy sinh cả linh hồn của mình để đổi lấy."
"Đúng vậy." Tawil im lặng một lúc lâu, sau đó chậm rãi mở mắt ra, nhìn hình ảnh trên tường nước, nhẹ giọng thừa nhận, "Tôi ghen tị với y, ghen tị với vật chứa của tôi."
"Bởi vì ghen tị và không thể có được mà tôi phải chịu dày vò đau đớn."
Vô số sợi tơ trong suốt từ sâu thẳm của các vì sao trong vũ trụ bay xuống như tuyết rơi, phủ khắp cơ thể Tawil, bọc lấy y trong một cái kén có tên 【 đau khổ 】, thậm chí chẳng còn nhìn thấy khuôn mặt y đâu, chỉ có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, bình thản của y xuyên qua những sợi tơ này.
"Nhưng tôi biết đó không phải lỗi của y, y không có quyền lựa chọn lý do vì sao mình được sinh ra. Tất cả chỉ là một trò chơi đối với ngài."
"Quan hệ giữa tôi, Bạch Liễu, Hắc Đào là quan hệ giữa thần, tế phẩm và người hầu."
"Trong ba người chúng tôi phải có một người là thần, một người là tế phẩm của thần, và người còn lại là người hầu bảo vệ tế phẩm."
Tơ rơi xuống cơ thể Tawil càng lúc càng nhiều, giọng nói của y cũng càng lúc càng nhỏ:
"Bất kể ai trở thành thần, ai là tế phẩm, và ai là người hầu, tất cả mọi người đều phải đau khổ."
"Cho nên để ngăn không cho Bạch Liễu thành thần, con đã chọn cách đau đớn nhất để thực hiện điều ước của mình." Bạch Lục nhướng mày hứng thú: "Con cố ý để Hắc Đào ra đời?"
Tawil im lặng một lúc lâu rồi mới trả lời, " Đúng vậy."
Ánh mắt y xuyên qua kén tơ dày đặc, nhìn chăm chú vào Bạch Liễu trong tường nước đang lạnh nhạt đẩy Hắc Đào ra:
"Tôi không biết cách nào khác để làm cho Bạch Liễu hạnh phúc, đồng thời làm cho tôi đau khổ cả."
"Thật là một sự hy sinh vĩ đại." Bạch Lục cười, "Kế hoạch mà con và Lục Dịch Trạm hợp tác vốn dĩ rất hoàn hảo. Theo kế hoạch của hai người, con sẽ trở thành người thừa kế của ta, trở thành Tà Thần trấn giữ cánh cửa, không để dị đoan bên kia cửa đi vào bên đây, và rồi dần dần dòng thế giới sẽ vận hành lại bình thường."
"Bạch Liễu sẽ bị Lục Dịch Trạm phong ấn mất đi ký ức, bình yên lớn lên dưới sự chăm sóc của cậu ta, trở thành một người bình thường tầm thường trong thế giới trần tục này, sau đó chạm trán với vật chứa mà con đã tách ra, tức là Hắc Đào, và cuối cùng mở ra một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng hài hước."
"Lục Dịch Trạm thắng trò chơi, những người khác giành được hòa bình thế giới, còn Bạch Liễu thì có được người thân, bạn bè và người yêu."
"Chỉ có con, đứa trẻ tội nghiệp của ta." Bạch Lục đặt tay lên bờ vai đầy tơ của Tawil, vỗ về như thương hại, "Con đánh mất đi vài thứ ít ỏi mà con có, đứng bên cạnh cửa nhìn vào dòng thế giới nơi mọi người đều hạnh phúc, trở thành một linh hồn cô đơn và đau khổ."
"Đây là kết thúc tốt nhất mà con có thể tưởng tượng phải không?"
"Nhưng điều con không ngờ đến là." Bạch Lục đặt tay trước bức tường nước búng tay một cái, ông ta mỉm cười, "Có người lại không đi theo quỹ đạo mà con và Lục Dịch Trạm mong đợi."
Hình ảnh chuyển động trên tường nước ngừng một lúc, rồi bắt đầu tua nhanh ngược lại, tất cả các hình ảnh đan xen chồng chéo vào nhau thành từng mảnh, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh cậu bé tiểu Bạch Liễu 14 tuổi ánh mắt lạc thần nằm bên bờ hồ.
Lúc đó, Lục Dịch Trạm vừa dùng kỹ năng của mình để xóa bỏ toàn bộ ký ức về Tạ Tháp của tiểu Bạch Liễu.
Lục Dịch Trạm hỏi Bạch Liễu có đồng ý sửa lại tên mình, thoát khỏi nơi này hay không, nhưng tiểu Bạch Liễu đáng lẽ là chẳng nhớ gì cả lại quay đầu nhìn về phía hồ nước, nghẹn ngào trả lời:
"Tôi không muốn sửa tên nhiều lần."
Lục Dịch Trạm hỏi tại sao.
Bạch Liễu ngước đôi mắt lạc thần ngơ ngác: "... Không biết, tôi luôn cảm thấy không chừng... có người sẽ đến tìm tôi bằng tên Bạch Lục."
"Tôi sợ cậu ấy không tìm được tôi."
Con ngươi Tawil chìm khuất sau đống tơ dày dặc co rút lại.
"Thật bất ngờ phải không?" Bạch Lục mỉm cười, "Ta cũng rất ngạc nhiên là Bạch Liễu vẫn có thể nhớ tới con, kỹ năng xóa ký ức mà ta ban cho Lục Dịch Trạm là kỹ năng cấp thần trong dòng thế giới cùng cấp với ta, hay nói cách khác, ngay cả thần cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn ký ức của Bạch Liễu về con."
"Cậu ấy không biết con là ai, quan hệ giữa hai người như thế nào, nhưng cậu ấy vẫn làm những chuyện có thể giữ con lại theo bản năng của mình."
Hình ảnh trên tường nước biến thành thời điểm Lục Dịch Trạm dẫn tiểu Bạch Liễu trốn khỏi viện mồ côi.
Đang lúc bọn họ chuẩn bị thoát ra khỏi viện mồ côi, Bạch Liễu đột nhiên xoay người chạy trở về: "Chờ một chút, tôi muốn đi lấy một thứ."
"Lấy cái gì?" Lục Dịch Trạm gấp muốn chết, "Bọn họ sắp đuổi theo rồi!"
Bạch Liễu trả lời rất nhanh: "Là thứ rất quan trọng."
Đợi đến lúc Bạch Liễu ôm thứ gì đó thở hổn hển chạy ra, Lục Dịch Trạm ngẩn người —— đó là một miếng băng vải dính máu và một cuốn truyện đã bị xé rách nhưng được dán lại.
Hình ảnh giữa tường nước lại chuyển, Bạch Liễu lúc này đã lớn hơn một chút, khoảng tầm 17, 18 tuổi, mặc đồng phục học sinh đứng trên đường, nhìn chằm chằm vào một con thú bông đang vẫy gọi mình bên cạnh một trung tâm mua sắm đang khai trương bán hạ giá.
Bạch Liễu đi tới, nhìn thẳng vào mắt thú bông kia: "Chào anh."
Thú bông ngẩn người ra, sau đó cởi bỏ mũ đội đầu, để lộ người bên trong có vẻ rất ngạc nhiên: "Chào, chào em! Có chuyện gì à?"
"Em muốn hỏi một chút." Bạch Liễu bình tĩnh hỏi, "Làm cái này một tháng được bao nhiêu tiền ạ?"
Người trong thú bông sửng sốt, bất đắc dĩ gãi gãi đầu: "Nhìn quần áo của em thì chắc em vẫn còn là học sinh cấp ba phải không? Bây giờ vẫn còn đang đi học, em nên tập trung học tập đã, đừng vội nghĩ đến việc kiếm tiền."
"Làm việc này rất mệt. Nhìn anh này, làm liên tục nửa ngày cũng chỉ được trả 60 đồng thôi, mồ hôi mồ kê ướt đẫm hết cả người."
"Em không sợ mệt." Bạch Liễu gật đầu cảm ơn, "Một ngày được 60 đồng phải không ạ? Cám ơn anh."
Sau khi nhận được câu trả lời, hắn liền quay người bỏ đi, nhưng người đàn ông trong thú bông lại không đành lòng ngăn hắn lại: "Này em! Em đang gặp khó khăn à? Phải đi làm để lo cho người nhà sao?"
Bóng dáng Bạch Liễu dừng lại, hắn không quay đầu, chỉ thản nhiên trả lời: "Em không biết."
"Nhưng em có cảm giác là em phải nuôi người nào đó."
Người đàn ông phía sau nghe không rõ, chỉ nghe được nửa câu sau, thế nên lại thuyết phục: "Vậy thì cũng đừng giả làm thú bông nhé, chẳng được bao nhiêu tiền đâu."
"Em không muốn, là anh ấy muốn." Bạch Liễu lãnh đạm, "nhưng chắc là anh ấy chẳng làm được đâu, vẫn là em làm thì tốt hơn."
【 Giả làm thú bông có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Có đủ nuôi sống hai chúng ta không? 】
【 Tôi không cần cậu nuôi, cậu nuôi cũng không nổi đâu, cậu tự lo cho mình là được. 】
Bạch Lục nhếch môi:
"Rõ ràng Bạch Liễu không nhớ tới con, nhưng kể từ khi con biến mất, cậu ấy không ngừng tìm kiếm dấu vết của con trong thế giới này, nơi mà sự tồn tại của con đã bị xóa bỏ."
"Mặc dù Bạch Liễu chưa từng tìm thấy, nhưng cậu ấy chưa bao giờ hoài nghi sự tồn tại của con."
Bạch Lục vươn tay vuốt nhẹ tường nước, hình ảnh trên đó lại thay đổi, ông ta cười nhẹ:
"Cho dù nghi ngờ mình bị tâm thần, cậu ấy cũng chưa từng hoài nghi sự tồn tại của con."
Trên tường xuất hiện Bạch Liễu đã trưởng thành, thoạt nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi. Hắn đang ngồi trong một phòng tư vấn tâm lý cộng đồng có trang thiết bị khá đơn sơ, nhìn thẳng vào bác sĩ tâm lý, thản nhiên kê khai bệnh tình của mình:
"... Tôi cứ cảm giác như lúc khoảng tầm 14 tuổi tôi đã gặp một người rất quan trọng đối với mình thì phải. Hình như anh ấy rất cao, trông rất đẹp trai, tôi không nhớ rõ khuôn mặt anh ấy lắm, đôi mắt có màu xanh bạc có thể khiến người ta phát điên lên khi nhìn vào chúng. Nhưng tôi kiểm tra, tìm kiếm rất lâu rồi vẫn chưa bao giờ tìm thấy thông tin của người như vậy."
Bác sĩ tâm lý đối diện đọc hồ sơ bệnh án của Bạch Liễu, ngưng lại một chút:
"Trường hợp của Bạch Liễu tiên sinh là như vầy, một số đứa trẻ cô độc trong thời thơ ấu sẽ tự mình tưởng tượng ra một người bạn. Đôi khi, những người bạn này có một số đặc điểm nào đó hơi siêu thực một chút, hơi giống một số loại quái vật trong truyện cổ tích."
"Nhưng thông thường loại ảo tưởng này sẽ không kéo dài đến tuổi trưởng thành, đúng không?" Bạch Liễu lãnh đạm hỏi lại, "Quả thực tôi có thể bị bệnh tâm thần, nhưng người này không phải là tôi tự tưởng tượng ra."
"Bởi vì......"
Bạch Liễu đột nhiên im bặt.
Bác sĩ tâm lý nhìn lên hỏi: "Vì cái gì?"
Bạch Liễu nhướng mắt: "Bởi vì tôi có thể cảm giác được anh ấy không phải người bạn mà tôi tưởng tượng, cũng không phải là quái vật."
"Anh ấy là một người rất quan trọng đối với tôi."
Bạch Lục mỉm cười, thì thầm vào tai Tawil đã bị tơ bao phủ:
"Bạch Liễu vẫn yêu con."
"Yêu linh hồn con đã vứt bỏ và hiến tế cho ta."
Một giọt nước mắt chậm rãi lăn dài trên khuôn mặt Tawil, tất cả tường nước trước mặt y đều nứt ra như một tấm gương bị đập vỡ, vô số sợi tơ bay lên, tách ra khỏi cơ thể y, như bầu trời đang tua lại trận tuyết lớn.
"Đừng." Tawil thì thầm trong nước mắt, với tay nắm lấy những sợi tơ đang rời khỏi y, "Đừng nói nữa."
"Đừng để tôi biết em ấy còn yêu tôi."
Tawil nhìn Bạch Liễu trong những mảnh vỡ của tường nước, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào:
"Nếu thế thì tôi sẽ không còn cách nào tiếp tục chịu đựng đau khổ, vậy sẽ đến phiên em ấy chịu khổ mất thôi."