Vương Thuấn click mở giao diện, vừa trình bày các thông tin tư liệu, vừa rõ ràng mạch lạc giải thích quy trình tiếp theo:
"Hiện tại chúng ta đang tạm dẫn đầu thắng lợi, giai đoạn tiền mùa giải cũng sắp kết thúc, đối thủ tiếp theo của chúng ta đều là các chiến đội cao cấp, tuy rằng hiệu quả chiến đấu không bằng Sơn Dương Cuồng Nhiệt nhưng mọi người cũng đừng thiếu cảnh giác."
Đang nói thì Bạch Liễu đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến ghế trước xoay người ngồi xuống, giơ tay ra hiệu Vương Thuấn tiếp tục trình bày.
Vương Thuấn gật đầu chào Bạch Liễu rồi tiếp tục giải thích: "Tôi đã thảo luận qua với Bạch hội trưởng và Đường đội trưởng, tôi cho là trình độ huấn luyện của các cậu gần như tương đương nhau rồi, tiếp theo, trọng tâm giải đấu của mọi người chính là thi đấu đồng đội."
Bạch Liễu xoay người, dựa vào lưng ghế, duỗi ngón tay gõ lên bàn trước mặt Mục Tứ Thành đang ngủ gà ngủ gật: "Mọi người có biết trọng tâm của đấu đội là gì không?"
Mục Tứ Thành đang ôm đầu chìm trong giấc mộng, trận vừa rồi cậu bị thương khá nặng, lại tiêu hao rất nhiều sức lực, cực kỳ mệt mỏi, bây giờ lại bị Bạch Liễu đánh thức thì mới lắc lắc đầu tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn về phía Bạch Liễu: "... ý thức hợp tác?"
"Không." Vương Thuấn lo lắng nhìn Mục Tứ Thành, "Là tinh lực, Mục Thần."
"Tiếp theo, ngoài đấu đơn, đấu đôi thì mọi người còn phải đấu đội, nó khác hẳn hoàn toàn với việc huấn luyện nhăng nhít trong Hồ Trò Chơi và các trò chơi tiền mùa giải trước đó, về cơ bản thì cường độ của nó cũng căng ngang ngửa như trận đấu đôi hôm nay của hai người."
"Khác với việc dùng thuốc để khôi phục giá trị tinh thần và thể lực, ý thức của tuyển thủ lúc nào cũng cực kỳ căng thẳng trong trận chiến cường độ cao này rất tiêu hao tinh lực, cũng sẽ khiến cho họ cảm thấy mệt mỏi, trạng thái giảm xuống rất nhanh chóng."
Vương Thuấn lo lắng nhìn Bạch Liễu: "Hội trưởng, mọi người đánh liên tiếp hai đội mạnh như vậy, đều là người mới nên có thể tinh lực không phục hồi lại kịp, thứ tự xuất trận cần phải bàn bạc kỹ lưỡng."
"Tôi trở về chủ yếu để thảo luận vấn đề này với anh đây." Đôi tay Bạch Liễu giao nhau trước người, "Lưu Giai Nghi là tuyển thủ quan trọng nhất trong thi đấu đội, cô bé cần phải duy trì trạng thái, hơn nữa kỹ năng của cô bé không phù hợp với đấu đơn và đấu đôi, vì vậy cô bé chỉ có thể đấu đội. "
"Mộc Kha, nếu trong thời điểm phong độ tốt nhất thì cậu có thể đấu đơn, Mục Tứ Thành và tôi sẽ đấu đôi."
Bạch Liễu nhướng mắt nhìn mọi người: "Tuyển thủ cố định đấu đơn là tôi và Đường đội trưởng, tuyển thủ cố định đấu đôi là tôi và Mục Tứ Thành, mọi người có ý kiến gì không?"
Đường Nhị Đả là người đầu tiên gật đầu: "Tôi làm được, không có ý kiến."
"Tôi có ý kiến." Mục Tứ Thành lập tức phản đối.
"Tuyển thủ cố định của đấu đơn là anh, tuyển thủ cố định của đấu đôi cũng là anh, anh lại là Chiến Thuật Gia trong đấu đội nữa??" Mục Tứ Thành xoăn tít mày đến mức có thể thắt nút, "Không phải chứ, Bạch Liễu, anh không nghe Vương Thuấn mới nói à, đánh hai trận liên tục thì người mới khó mà phục hồi tinh lực lại kịp, bản thân anh cũng là người mới, bây giờ lại đánh đến ba trận liên tiếp thì tinh lực nào mà chịu nổi?"
Trận vừa rồi đánh với Dương Chí và Khổng Húc Dương, Mục Tứ Thành bị hai tên đó dùng kỹ năng xong thì đầu óc hiện giờ vẫn còn ong ong hết cả lên, ngồi một tí mí mắt đã sụp xuống, chỉ muốn ngủ, khỏi phải bàn những trận sau gặp thêm nhiều kỹ năng thái quá nữa thì sẽ ảnh hưởng đến ý thức của người chơi như thế nào.
Bạch Liễu chơi ba trận liên tục, sẽ mệt đến thành cái dạng gì chứ?
Mục Tứ Thành nói đến đây, Đường Nhị Đả giật mình một chút.
Mới nãy gã không nghĩ sự sắp xếp này có gì sai, bởi vì trong các dòng thế giới khác Bạch Lục đánh ba trận liên tiếp rất thường xuyên, nhưng bây giờ nghĩ lại, Bạch Liễu vẫn là một tân binh mới đấu giải trong năm đầu tiên, giờ lại đánh với đội mạnh, chơi ba trận liên tiếp quả thực có hơi thái quá.
Nếu đổi lại là gã, gã cũng không chắc mình có thể duy trì trạng thái trong ba trận đấu.
Lưu Giai Nghi đưa ra một đề nghị: "Em không phản đối vị trí của em, nhưng vị trí của anh có vấn đề, Bạch Liễu, đấu đơn thì không cần phải bàn, xét về kỹ năng thì cả Mộc Kha, anh và Đường Nhị Đả đều có kỹ năng tính công kích khá mạnh, thích hợp đánh luân chuyển với nhau, nhưng đấu đội thì anh và Mục Tứ Thành không cần phải phối hợp cố định."
Mộc Kha suy tư: "Đấu đôi có thể cố định tôi và Mục Tứ Thành, các đội viên khác thì thay phiên nhau, như vậy có được không?"
"Nhưng độ phối hợp của Mục Tứ Thành không đủ để hợp tác với những đội viên thay phiên khác." Bạch Liễu giọng đều đều phân tích, "Đội viên duy nhất có thể cố định trong đấu đôi là tôi, tôi có thể phối hợp với mọi người."
"Nhưng Đường Nhị Đả và Mộc Kha sẽ luân phiên đấu đơn, nên chọn Mục Tứ Thành làm đối tác đôi của tôi là thích hợp nhất."
Lưu Giai Nghi mím môi, cô bé không thể phản bác lại.
Thực ra trong lòng mọi người đều biết kế hoạch do Bạch Liễu đề xuất là tốt nhất, nhưng đồng thời, đối với bản thân Bạch Liễu cũng tổn thất nhiều nhất.
"Nếu như các vị không còn ý kiến nào khác." Bạch Liễu nhẹ nhàng đứng lên thông báo quyết định, "Trước mắt cứ quyết định sắp xếp chiến thuật như vậy đi, hôm nay mọi người đều rất mệt rồi, chúng ta về trước nghỉ ngơi đã."
Trong lòng mọi người rõ ràng có phản đối, nhưng nhìn thấy đôi mắt xanh đen của Bạch Liễu cùng vẻ mệt mỏi tr3n mặt hắn, bọn họ liền nuốt sự phản đối xuống.
... Người mệt nhất hôm nay là Bạch Liễu, hắn rất cần được nghỉ ngơi thật tốt.
Vương Thuấn không khỏi liếc nhìn Bạch Liễu.
Tr3n thực tế, Bạch Liễu đã quyết định sự sắp xếp này từ trước, lúc đó Vương Thuấn cực lực phản đối, nhưng đã bị Bạch Liễu dăm ba câu dễ dàng thuyết phục, cuối cùng, Vương Thuấn không còn cách nào khác ngoài việc nói rằng các đội viên khác sẽ không đồng ý.
Bạch Liễu chỉ mỉm cười, nói rằng bọn họ sẽ đồng ý.
Lúc đó Vương Thuấn nghĩ chắc không thể nào đâu, đội viên trong đội vẫn rất lo lắng cho Bạch Liễu, sẽ không để hắn mặc kệ bản thân như thế được, kết quả Bạch Liễu lại dùng sự lo lắng của các đội viên nhẹ nhàng cho qua quyết định như thế này.
Vương Thuấn vừa th0 dài vừa sắp xếp lại các tư liệu.
Nói đi nói lại, bề ngoài thì giơ cao bảng hiệu sẵn sàng thương lượng với bọn họ, nhưng thật ra Bạch hội trưởng lại tự mình quyết định mọi chuyện.
Cũng không biết sau này có ai có thể khiến vị Chiến Thuật Gia quá tự cao tự đại này thay đổi quyết định nữa.
Thời điểm nhóm người Bạch Liễu đăng xuất khỏi trò chơi, màn đêm đã buông xuống trong thế giới thực.
Lần thi đấu này Đỗ Tam Anh không đăng nhập trò chơi để xem, bởi vì cậu đã quên mất, mãi đến khi nhìn thấy Bạch Liễu về nhà, cậu mới đột nhiên nhớ lại.
Đỗ Tam Anh luống cuống cúi đầu khom lưng 180 độ nhìn Bạch Liễu, sợ hãi không thôi: " Thực xin lỗi Bạch Liễu tiên sinh! Tôi thật sự quên mất!"
"Không sao." Bạch Liễu bước vào cửa tùy tay cởi cà vạt treo lên móc áo, mỉm cười nhìn Đỗ Tam Anh, "Chúng ta thắng rồi, hôm nay cậu ăn gì vậy?"
Chuyện thắng thua cứ vậy mà nói thật đơn giản qua miệng Bạch Liễu, cứ như chiến thắng là một vấn đề tầm thường nhẹ nhàng, giống hệt ba bữa một ngày đối với hắn.
Đỗ Tam Anh cũng tự nhiên bị cuốn theo Bạch Liễu, cậu bắt đầu cố gắng nhớ lại mình đã ăn cái gì: "Buổi sáng ăn mì thịt bò, buổi trưa ăn cơm hộp vịt quay."
"Buổi tối chưa ăn sao?" Bạch Liễu nằm tr3n sô pha, rút điện thoại từ trong quần tây ra, lười nhác ngửa ra sau nhìn về phía Đỗ Tam Anh, "Tôi mời cậu đi ăn lẩu nhé?"
Bởi vì Bạch Liễu đã cởi cà vạt, từ góc nhìn của Đỗ Tam Anh, cậu có thể nhìn thấy hầu kết Bạch Liễu giấu dưới vị trí cúc áo đầu tiên của sơ mi hơi trượt lên xuống, xương quai xanh và sống lưng thả lỏng, vai cổ dựa sát vào ghế sofa, đôi mắt nhắm hờ.
Đỗ Tam Anh nhìn tư thế này của Bạch Liễu đến ngẩn người.
Không biết vì sao, Đỗ Tam Anh cảm thấy hôm nay tinh thần Bạch Liễu rất thoải mái, tâm trạng rất dễ chịu thì phải.
Là do thi đấu thắng sao?
Nhưng lúc trước Bạch Liễu tiên sinh thắng thi đấu cũng không giống như vậy...
Bạch Liễu nghiêng đầu nhìn Đỗ Tam Anh, lắc lắc điện thoại trong tay: "Ăn không nào? Nếu muốn ăn thì tôi sẽ mời thêm những người khác?"
Đỗ Tam Anh thụ sủng nhược kinh: "Có, có mắc lắm không ạ?"
"Không mắc lắm đâu." Bạch Liễu cười, "Vậy tôi gọi người nhé?"
Chưa đầy một giây sau, Đỗ Tam Anh đã nghe thấy tiếng gọi điện thoại của Bạch Liễu: "Lục Dịch Trạm, cậu tan tầm chưa?"
Đỗ Tam Anh mơ hồ nghe thấy đầu dây bên kia hình như đang phàn nàn gì đó về chuyện tăng ca, Bạch Liễu mỉm cười.
"Lão Lục, hôm nay tôi thi đấu thắng Sơn Dương Cuồng Nhiệt rồi." Bạch Liễu rũ mắt xuống, thản nhiên nói cứ như thuật lại chuyện nhỏ trong gia đình: "Hôm nay ăn mừng một chút, đến nhà cậu nấu lẩu nhé?"
Đỗ Tam Anh nghe xong sững sờ —— cậu đã được Vương Thuấn phổ cập khoa học, biết là nếu kể cho người thường nghe những chuyện xảy ra trong trò chơi thì chẳng có tác dụng gì cả.
Tại sao Bạch Liễu tiên sinh lại đột nhiên kể cho một người bình thường nghe chuyện liên quan đến trò chơi chứ?
Bạch Liễu đặt tay lên lưng ghế sô pha, gõ ngón tay đều đặn, Đỗ Tam Anh không nhịn được đếm theo —— bảy lần.
Sau bảy lần gõ, Đỗ Tam Anh nghe thấy giọng nói mê mang truyền ra từ điện thoại Bạch Liễu: "Bạch Liễu, cậu vừa nói cái gì?"
Bạch Liễu lại cười, nụ cười rất nông, như có tầng mây bồng bềnh tr3n mặt, gió thổi qua sẽ tan biến.
"Không có gì." Bạch Liễu nói, "Chỉ nhớ đã lâu rồi không tìm Điểm tỷ ăn cơm."
Lục Dịch Trạm đối diện cũng im lặng một lúc, cười nói: "Ừ, từ sau sinh nhật năm trước của cậu, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, cứ như cậu đột nhiên trưởng thành rồi vậy, ch3t sống gì cũng không chịu đến nhà tôi ăn cơm, không như trước kia ít nhất còn mua được 2 cân quýt giảm giá đến cọ cơm."
Lục Dịch Trạm nói tới đó không giấu được tiếng th0 dài: "Trước kia năm nào Phương Điểm và tôi cũng tổ chức sinh nhật cho cậu, sau này cậu cũng không muốn tổ chức sinh nhật nữa."
"Nhắc mới nhớ, sinh nhật năm nay của cậu sắp tới đúng không?"
Bạch Liễu ừ đại một tiếng.
Giọng nói của Lục Dịch Trạm mang theo ý cười trêu chọc: "Sao, người sắp 25 tuổi cải lão hoàn đồng hay hoài niệm đây, rốt cuộc cũng chịu đến nhà Điểm tỷ của cậu ăn cơm, có muốn chúng tôi tổ chức sinh nhật cho cậu luôn không?"
"Nhưng hiện tại ăn mừng thì còn hơi sớm, hôm nay ăn lẩu đơn giản thôi ha ha." Lục Dịch Trạm lải nhải, "Tôi còn chưa tan sở, cậu đi mua đồ ăn trước đi, Điểm tỷ ở nhà, cậu có chìa khóa nhà của chúng tôi rồi đó, muốn ăn gì thì ăn, về nhà Điểm tỷ lại làm cho, chút nữa tôi sẽ chuyển tiền mua đồ ăn cho cậu..."
"Ơ, quên mất, Điểm tỷ của cậu không biết nấu ăn, hai người cứ xử lý nguyên liệu trước đi, đợi tôi về rồi nấu..."
"Lục Dịch Trạm." Bạch Liễu đột nhiên cắt ngang lời nói của Lục Dịch Trạm, "Nếu một ngày nào đó, có một trò chơi mà cả tôi và cậu đều muốn thắng, cậu sẽ cố ý thua tôi sao?"
Lục Dịch Trạm trầm mặc một hồi lâu, sau đó cười lên rất nhẹ như gió như mây: "Không đâu."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để thắng cậu, Bạch Liễu."
- -----oOo------