Mục lục
Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc âm thanh máy móc của hệ thống thông báo kết thúc trò chơi, Vương Thuấn ngã người về phía sau dựa vào lưng ghế, hai vai đều chùng xuống, Lưu Giai Nghi vẫn luôn nhấp môi lơ đãng th0 phào một hơi, Mộc Kha th0 hắt ra, bả vai vẫn luôn căng cứng của Đường Nhị Đả cuối cùng cũng thả lỏng.

Nghịch Thần cười tủm tỉm nhìn vào lối đăng xuất bên cạnh màn hình lớn, Hắc Đào cũng chăm chăm nhìn theo.

Mọi thứ giống như chuyển động chậm.

Bạch Liễu đăng xuất từ bên cạnh màn hình lớn, cũng không vội vàng, còn tranh thủ cúi đầu kéo thẳng áo sơ mi của mình.

Ngay sau đó, Mục Tứ Thành cũng theo sau Bạch Liễu đăng xuất, tr3n người cậu có chút thương tích, đang hùng hùng hổ hổ với Bạch Liễu, có vẻ như trách móc tại sao Bạch Liễu lại lợi dụng vắt khô cậu trong trò chơi, nhưng khi nhìn kỹ lại, lông mày khóe mắt của Mục Tứ Thành lại mang theo ý cười, hình như cũng không bận tâm đến những gì đã xảy ra cho lắm.

Bởi vì đã thắng.

Những tiếng la mắng chửi rủa và cổ vũ tr3n khán đài đan xen lẫn nhau, ầm ĩ náo nhiệt, đâu đó vang lên tiếng la hét hoảng loạn của các tuyển thủ và thành viên của Sơn Dương Cuồng Nhiệt:

"... Hội trưởng ch3t rồi, chúng ta làm sao bây giờ?"

" Không có Chiến Thuật Gia thì đấu đội kiểu gì đây?!"

Bạch Liễu sửa sang từng nếp gấp tr3n vạt áo xong thì chậm rãi ngẩng mặt lên, tiếng hò hét và tiếng huýt sáo trong khán phòng nháy mắt im thin thít, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Bạch Liễu.

Sau một trận đấu tuyệt vời đầy thăng trầm như vậy, thông thường Chiến Thuật Gia của bên thắng sẽ đứng ra thay mặt đội phát biểu một số nhận xét kết luận gì đó, chẳng hạn như coi thường đối thủ và tự khen ngợi bản thân, cũng tương đương với việc kéo phiếu, thu hút số điểm còn lại trong tay khán giả.

Bạch Liễu giơ tay mỉm cười, sau đó khẽ cúi đầu lịch sự chào khán giả: "Tôi hy vọng đối thủ của tôi và tôi đã đóng góp một trải nghiệm xem thú vị cho mọi người."

Bạch Liễu nói xong liền mỉm cười, không buồn ở lại lâu thêm nữa, dường như hắn cho rằng chiến thắng này không cần phải phí lời nhiều.

Không coi thường đối thủ, không cường điệu bản thân, không khoa trương chiến công và gian khổ của bản thân, Bạch Liễu tổng kết chiến thắng này một cách nhẹ nhàng như thể đó là chuyện đương nhiên.

Tư thái chiến thắng vừa kiềm chế lại vừa tao nhã này thực sự quá đỉnh cấp.

Đặc biệt là khi phong thái này lại là từ một chiến thuật gia tân binh lần đầu tiên đối mặt với một hiệp hội chuyên nghiệp, sức hút đối với khán giả sẽ tăng lên theo cấp số nhân.

Sau một khoảng thời gian ngắn im lặng, tiếng ồn ào của đám người Sơn Dương Cuồng Nhiệt bị mất điểm dần lắng xuống, chỉ còn lại âm thanh loáng thoáng của những cuộc thảo luận sôi nổi.

Chủ đề của cuộc thảo luận rõ ràng chỉ xoay quanh một người.

"... Bạch Liễu..."

"Tui chuẩn bị đập hết một nửa điểm tiết kiệm vào Đoàn Xiếc Thú Lang Thang luôn..."

"Cảm giác Chiến Thuật Gia này khí thế mạnh quá, còn mạnh hơn Danh Sách Sát Thủ năm ngoái..."

"Khả năng sát thương không bằng Hắc Đào năm ngoái, nhưng cảm giác áp chế và khả năng kiểm soát hiện trường hoàn toàn không giống người mới chút nào, hèn chi, hắc mã mà lão bánh quẩy Charles kia yêu thích không phải là đèn cạn dầu mà... "

Lúc Bạch Liễu trở lại đội ngũ Đoàn Xiếc Thú Lang Thang, mọi người không hẹn mà cùng đồng loạt đứng dậy đưa băng vải cho Bạch Liễu.

Đưa băng vải băng bó vết thương cho đồng đội trở về sau trận đấu là một ước định thành lệ, cũng giống như đưa nước cho tuyển thủ quyền anh uống giữa thời gian thi đấu vậy.

Nhưng mà... nói chung cứ đưa băng vải là được.

Bạch Liễu nhìn sáu cái băng vải xòe ra trước mặt, nhướng mày: "Hình như tôi đâu có mang vết thương ra khỏi trò chơi?"

Mục Tứ Thành bên cạnh mặt đầy máu nhìn cảnh này, âm thầm phát ra tiếng than th0: "... Sáu cái băng vải cấp cao, có tiền quá ha, sao không có ai đưa băng vải cho tôi vậy?"

Bạch Liễu thuận tay cầm lấy băng vải của Mộc Kha đưa cho Mục Tứ Thành, chân thành cảm ơn: "Vất vả cho cậu rồi."

Mục Tứ Thành tức giận cầm lấy băng vải, giọng điệu không kiên nhẫn nhưng tr3n mặt lại mang theo nụ cười: "Thôi đi, anh đừng giả bộ làm người tốt trước mặt tôi, trận tiếp đừng hố tôi nữa là được rồi."

Bạch Liễu thành thật trả lời: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Vương Thuấn thu hồi chiếc băng vải Bạch Liễu không nhận, hắn nhìn Nghịch Thần và Hắc Đào cũng đang yên lặng cất lại chiếc băng vải, tr3n mặt hiện lên vài dấu chấm hỏi:???

Không phải chứ, Bạch Liễu là hội tưởng của nhà chúng tôi, bốn đội viên của Đoàn Xiếc Thú Lang Thang đưa băng vải là chuyện đương nhiên.

Hai người Danh Sách Sát Thủ các người cũng đưa băng vải là như thế nào!

Có phải quá tự nhiên rồi hay không?

Nghịch Thần cất băng vải xong cũng không có chút xấu hổ nào, vươn tay cười tủm tỉm, muốn kề sát Bạch Liễu: "Biểu diễn rất tốt, làm đám người xem quần chúng chúng tôi đặt cược vào cậu hốt được cả mớ tiền, chân thành cảm ơn Bạch hội trưởng vì buổi biểu diễn xuất sắc."

"Thật không?" Bạch Liễu không dao động vỗ bay cái tay Nghịch Thần, mỉm cười nghiêng đầu nhìn về phía anh, "Thay vì cảm ơn tôi thì không bằng chia một nửa điểm anh kiếm được đi, chúng ta chia đôi 50-50, lần sau có chuyện kiếm tiền tốt như vậy tôi còn gọi anh?"

Nghịch Thần khựng người: "Vậy thì không cần thiết đâu, quá phiền phức Bạch hội trưởng rồi."

"Sao có thể gọi là phiền phức?" Bạch Liễu lập tức đảo khách thành chủ, vỗ vỗ bả vai Nghịch Thần, bắt tay đối phương nở nụ cười đa cấp quen thuộc, "Chúng ta có quan hệ gì kia chứ, không cần phải khách sáo như vậy."

"Haha, phải không?" Nghịch Thần bắt đầu pha trò, anh giả vờ bối rối gãi đầu, "Không ngờ là Bạch hội trưởng lại thổ lộ tình cảm với tôi như vậy luôn đó, làm tôi có chút thụ sủng nhược kinh."

Bạch Liễu gật đầu cười nhưng trong không cười: "Không đúng sao? Bằng không thì sao Nghịch Thần lão sư lại từ xa tới xem tôi thi đấu, đặt cược mấy chục triệu điểm cho tôi, còn đưa tôi băng vải chứ?"

"Bạn thân nhất của tôi cũng chưa từng đối xử tốt với tôi như vậy, anh nói đúng không, Nghịch Thần lão sư."

Hai người nói cười biểu tình vẫn như cũ, nhưng khẩu khí đã đánh chém nhau loạn xạ bốn năm lần rồi, người xem bên cạnh đều trợn mắt há hốc mồm.

Cuộc chiến giữa các Chiến Thuật Gia hàng đầu là vậy sao?

Cuộc đối đầu này kết thúc với việc cả hai bên đều c4n chặt nhau không buông.

Lưu Giai Nghi bước tới hỏi Bạch Liễu, thần sắc cô bé có vẻ nghiêm nghị: "Bạch Liễu, kỹ năng của Dương Chí có làm rối trí nhớ của anh không?"

"Không có." Bạch Liễu vội vàng đáp: "Lúc vừa thoát game thì trong đầu lướt qua cuộc đời một lần, giống như lúc trước, không ảnh hưởng gì cả."

"Anh biết trong trí nhớ của anh có ba lần gấp ký ức..." Lưu Giai Nghi vừa nói nửa chừng, dường như cô bé nghĩ đến điều gì đó liền nhanh chóng liếc nhìn Nghịch Thần bên cạnh, dừng lại, đổi chủ đề, "Thi đấu trước đã, xong xuôi thì lại nói tiếp."

Bạch Liễu làm một cử chỉ OK.

"Hiện tại chúng ta đang có 4 điểm trong trận đấu, lần này Sơn Dương Cuồng Nhiệt hao tổn quá nhiều, nói không chừng sẽ chó cùng rứt giậu, đấu đoàn với chúng ta để bù đắp lại, trạng thái của cậu vẫn còn ổn không?" Đường Nhị Đả nhíu mày nhìn về phía Bạch Liễu, nhéo cánh tay Bạch Liễu như muốn nâng cả người Bạch Liễu lên, nghiêm túc kiểm tra Bạch Liễu từ tr3n xuống dưới một lần, "Có bị nội thương gì không?"

Hắc Đào nhìn chằm chằm bàn tay Đường Nhị Đả đang sờ mó Bạch Liễu không buông, Nghịch Thần bên cạnh mang theo ý cười, bàn tay phát lực, vững vàng giữ chặt Hắc Đào chuẩn bị nhảy về phía đó, thấp giọng cảnh cáo: "Đó đều là nhà mẹ đẻ của Bạch Liễu, thành thật chút đi, với lại tự cậu cũng nhìn ra được rồi đó, bây giờ cậu qua đó Bạch Liễu cũng không thèm để ý cậu."

"Ừmm." Hắc Đào chậm rãi cúi đầu xuống, y quơ quơ roi bên chân, nắm chặt băng vải vừa nãy chưa đưa, một mình ngồi ở trong góc không lên tiếng.

Y hiểu được ý của Nghịch Thần nói, lúc Bạch Liễu đăng xuất khỏi trò chơi đã cố ý phớt lờ y, cũng không lấy băng vải mà y đưa....

Lúc trước cũng như vậy, khi Bạch Liễu gặp y trong Hồ Trò Chơi cũng không thèm nhìn y.

Bạch Liễu liếc qua Hắc Đào, dừng một chút, rồi nhìn Đường Nhị Đả: "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ không đấu đội đâu."

Đường Nhị Đả ngẩn ra.

Bạch Liễu vừa mới dứt lời, hệ thống liền thông báo tin tức Sơn Dương Cuồng Nhiệt bỏ đánh đội.

【 hệ thống nhắc nhở: Sơn Dương Cuồng Nhiệt đã từ bỏ trận đấu đội. 】

【 hệ thống nhắc nhở: Đoàn Xiếc Thú Lang Thang VS Sơn Dương Cuồng Nhiệt, Đoàn Xiếc Thú Lang Thang thắng. 】

"Bọn họ sẽ không dám lằng nhằng với tôi nữa đâu." Bạch Liễu mỉm cười, quay sang đám đội viên của Sơn Dương Cuồng Nhiệt đang run lẩy bẩy ở phía đối diện. "Bọn họ đổ hết điểm vào trận thi đấu vừa nãy rồi, không thể mua đạo cụ để xóa dấu vết trong hiện thực nữa."

Nghịch Thần theo tầm mắt của Bạch Liễu nhìn về phía đối diện, tr3n mặt mang theo nụ cười cùng ánh mắt u ám: "Điều đó có nghĩa là nhóm người này sẽ sớm bị điều tra xét xử."

Sau thi đấu, bên thắng và bên thua sẽ bắt tay nhau ở trung tâm của màn hình lớn.

Các đội viên của Sơn Dương Cuồng Nhiệt sợ hãi đến mức không thể đứng thẳng trước mặt Bạch Liễu, bộ dáng Khổng Húc Dương và Dương Chí bị Bạch Liễu tra tấn đến ch3t vẫn được chiếu đi chiếu lại trước mặt họ, cứ nhớ lại lúc trước bọn họ đã làm gì với Bạch Liễu là bọn họ lại khiếp sợ hai đùi run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Chưa kể bây giờ Bạch Liễu đã nuốt nhiều điểm như vậy, muốn làm gì bọn họ dễ như trở bàn tay.

Bạch Liễu lại mỉm cười như thường, vừa bắt tay với đám đội viên Sơn Dương Cuồng Nhiệt, vừa rôm rả nói chuyện phiếm:

"À, tôi nhớ cậu rồi, tôi vừa nhờ Vương Thuấn kiểm tra cậu, gần nhà cậu khoảng 1 km có một đồn cảnh sát, đi bộ 17 phút là đến đó, còn chạy motor nhanh hơn thì chắc chỉ cần 1 phút."

"Gần nhà cậu 5 km có một đồn cảnh sát..."

"Í cha, nhà cậu vị trí không tồi nhà, có hẳn 3 cái đồn cảnh sát gần đó, cậu thích cái nào hơn?"

Bắt tay chào hỏi xong, đám Sơn Dương Cuồng Nhiệt này dường như thể bị đánh tơi tả, mặt đầy mồ hôi lạnh, khóc không ra nước mắt, cả người cứng đờ tại chỗ không dám nhúc nhích.

Bọn chúng hành sự cùng với Khổng Húc Dương lâu như vậy, từ lâu đã biết rằng điều đáng sợ hơn những gì họ gặp phải trong trò chơi là thứ chân chính duy nhất của họ —— tất cả thông tin trong thế giới thực đều đã bị bóc mẽ.

Dù những người chơi trong thế giới trò chơi có điên cuồng đến đâu, nhưng nếu để cho người nào đó trong hiện hiện biết được là một điều cực kỳ đáng sợ, bọn họ biết rõ điều này, vì vậy cứ liên tục lợi dụng nhược điểm đó để tấn công đối thủ trong trò chơi.

Trước đây bọn họ dùng 【 đội paparazzi 】đối xử với người khác như vậy, nhưng bây giờ gậy ông đập lưng ông, Bạch Liễu cũng dùng 【 bách sự thông 】đối xử với bọn họ như thế.

Chỉ có thể nói nhân quả tuần hoàn, báo ứng mà thôi.

Bạch Liễu bắt tay xong, không rời đi mà còn thân thiện hỏi: "Đội viên 【 đội paparazzi 】kia đâu? Tôi muốn tìm hiểu giao lưu kết bạn."

Vậy mà gọi là tìm hiểu giao lưu kết bạn được sao?

Đám người Sơn Dương Cuồng Nhiệt hò hét trong lòng —— anh đây là đang có ý tìm kiếm đối tượng để báo thù thì có!

Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không dám phản kháng.

Người chơi có kỹ năng 【 đội paparazzi 】run rẩy bước ra, bước đến chỗ Bạch Liễu ngã uỵch xuống đất, cả khán đài bùng lên một trận cười chế nhạo, 【 đội paparazzi 】xấu hổ đến đỏ mặt nhưng cũng không dám đi, cúi đầu đứng dậy, đứng trước mặt Bạch Liễu, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu: "... Bạch, Bạch hội trưởng, tôi chính là đội paparazzi."

Bạch Liễu chậm rì rì đánh giá gã một hồi: "Ảnh chụp người bị hại còn giữ lại không?"

Đội paparazzi chần chờ gật gật đầu: "... Giữ lại."

"Không tồi đâu." Bạch Liễu cười "Gần nhà cậu có 2 đồn cảnh sát, nếu không muốn bị tôi tra tấn đến ch3t trong trò chơi thì đeo ảnh chụp chứng cứ, cưỡi xe motor gây án, tự đi đầu thú đi."

Đám người Sơn Dương Cuồng Nhiệt sững sờ trong giây lát, đầu tiên là tìm được đường sống trong chỗ ch3t mừng như điên, sau đó nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Bạch, Bạch hội trưởng..." Đội paparazzi nơm nớp lo sợ, cẩn thận run rẩy hỏi, "Chúng tôi đã xóa sạch dấu vết phạm tội trong hiện thực rồi, cho dù cầm chứng cứ cũng không thể đầu thú được đâu..."

"Liên quan gì đến tôi?" Bạch Liễu cười, nhưng cảm xúc trong mắt lạnh lùng, "Tôi chỉ muốn nhìn thấy các người bị tra tấn mà thôi."

"Bị xóa rồi thì tìm cách mà khôi phục lại đi."

Bạch Liễu giương mắt liếc nhìn đội paparazzi suýt chút nữa bị đóng băng tại chỗ, gã nghe thấy Bạch Liễu cười nói nhỏ bên tai, "Đương nhiên, nếu các người không thể khôi phục, thật ra tôi thích chủ động tra tấn các người hơn."

"Chúng tôi nhất định sẽ tìm cách khôi phục!!" Đội paparazzi kinh hãi hét lên, dựng cả tóc gáy, lùi lại vài bước rồi rời ra xa Bạch Liễu, kinh hãi nhìn Bạch Liễu nhấn mạnh, "Chúng tôi nhất định sẽ khôi phục những dấu vết đó rồi đi tự thú mà!!"

Bạch Liễu híp mắt, xoay người hừ nhẹ một tiếng: "Tôi rất mong chờ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK