Mưa to ròng rã ba ngày liên tục cũng không thể rửa sạch máu trên đảo.
Nhưng anh không giết bọn đàn ông đó, anh thu hoạch nỗi đau của chúng theo một cách lạnh lùng hơn ——
—— Anh biến thành phố trên không thành tòa án xét xử, và chỉ xét xử duy nhất đàn ông. Bất cứ ai có tọa độ cố định trên đảo đều có thể kiện những người đàn ông đã từng lên đảo, và những người đàn ông này phải lên đảo để chấp nhận phán xử, chấp nhận các biện pháp trừng phạt, chấp nhận hình phạt do bên kia yêu cầu.
Nếu không thì cứ chờ thứ đáng sợ hơn đến tìm mình đi —— Hồng Đào có rất nhiều thủ đoạn để tra tấn bọn họ.
Sau 4 năm, thành phố trên không đã hoàn toàn trở thành hòn đảo phán xét của Hồng Đào. Anh nắm quyền kiểm soát hòn đảo triệt để, còn những người dân trên đảo sau khi được Hồng Đào phán xử lấy lại công bằng cho mình thì cũng được anh sắp xếp rời khỏi đó và bắt đầu cuộc sống mới.
Cuối cùng, thành phố trên không biến thành một hòn đảo biệt lập. Trên đó chỉ còn lại Hồng Đào và lũ đàn ông thoi thóp sau khi bị anh phán xét.
Nhưng Hồng Đào vẫn không buông tha, trong lòng anh dường như có một nỗi hận vô bờ bến. Chỉ cần anh muốn, dù chỉ còn lại duy nhất một mình anh, anh cũng có thể mở phiên tòa, gọi những tên đàn ông đó lên đảo và xét xử từng tên một.
Không tên đàn ông nào dám làm trái lời anh, mọi người đều gọi anh là Hoàng Hậu, một Hoàng Hậu tàn độc thích tra tấn hành hạ khiến bọn chúng đau đớn. Anh giống như một thanh kiếm Damocles sắc bén treo lơ lửng trên đầu bọn chúng, để bọn chúng lúc nào cũng sống trong sợ hãi, không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám nhớ lại những gì mình đã làm trong quá khứ.
Trong bốn năm qua, nương theo sự trừng phạt đám người trên đảo, Hồng Đào cũng duỗi tay từ Thành phố trên không đến Tòa thánh. Anh bắt đầu cố gắng kiểm soát sự phát triển của Tòa thánh, nghiêm cấm bất kỳ người đàn ông nào của Tòa thánh tiếp xúc với phụ nữ, nếu không sẽ bị anh đưa ra xét xử tại Tòa án Thành phố trên không.
Tòa Thánh tồn tại dưới áp lực của Hồng Đào, ngoài mặt ai cũng không dám nói lời nào, nhưng trong lòng lại tràn đầy oán hận.
"Một thằng nhóc láo xược khoác váy đàn bà," Giám mục hung hăng uống một ngụm rượu, cay đắng nói.
Bốn năm trước sau khi bị Hồng Đào chém đứt phía dưới, gã đã già đi rất nhiều, khuôn mặt đầy nếp nhăn khiến gã càng thêm nham hiểm, gã độc ác nói: "Lại dám khống chế Tòa Thánh."
"Thần sẽ trừng phạt nó thật nặng!"
"Nhưng ít nhất không phải hôm nay." Quyền Chấn Đông thương cảm nhìn Giám mục, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi nói, "Đêm nay ông bị gọi lên đảo nữa phải không?"
Giám mục nghĩ đến chuyện đó thì cũng bắt đầu run rẩy, gã hầu như không giữ được bình tĩnh: "Nó còn thủ đoạn gì nữa chứ?"
Quyền Chấn Đông thấp giọng nhắc nhở, "Ví dụ nhét pháo hoa vào mông ông như lần trước? Ông nằm viện hai tháng còn gì."
Giám mục nghe vậy thì im bặt, gã suy sụp hẳn, đột nhiên đứng lên trong quán rượu: "Tôi không muốn lên đảo! Giết tôi đi! Tôi không muốn nhìn thấy nó!"
—— Bốn năm trước, gã chưa bao giờ nghĩ đến việc lên đảo sẽ là điều đáng sợ như vậy đối với mình.
"Tự sát là tội lỗi." Quyền Chấn Đông chỉ có thể an ủi gã, "Hoàng Hậu không làm quá mức thế đâu."
Sự thật chứng minh Quyền Chấn Đông đã đoán sai. Hắn ta nhìn thấy Giám mục thở thoi thóp trên giường bệnh nhìn mình, hai mắt rưng rưng, thậm chí còn nắm chặt tay hắn, giọng điệu nghẹn ngào: "Nó.. nó nhốt tôi ở chung với con ngựa đang động dục... "
"Thứ đó có, có..."
Nữ bác sĩ bên cạnh đẩy kính, vô cảm giải thích: "Chúng tôi đã cắt khoảng 40cm ruột của ông ta, sau này không được ăn đồ cay nóng nữa, sẽ dễ bị sa hậu môn và xì hơi, các ông chú ý một chút."
"Được, được." Quyền Chấn Đông nhàn nhạt gật đầu, nhìn vị Giám mục tiều tụy trên giường bệnh cuộn mình khóc thảm thiết như những người phụ nữ đã bị bọn họ cưỡng hiếp, đầu óc trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ ——
——Không thể để Hồng Đào tiếp tục như thế này nữa.
Tất cả bọn họ trước sau gì cũng bị Hoàng Hậu đùa chết.
Tòa thánh lặng lẽ thành lập một hòn đảo phụ, sau đó tổ chức một cuộc họp trên hòn đảo đó.
"Không thể tiếp tục như thế này mãi được!" Một linh mục nói, gần như vô cùng sợ hãi, "Các ông đều lên đảo hết rồi, người tiếp theo sẽ là tôi!"
"Không thể cứ tiếp tục như vậy!" Một linh mục khác phụ họa, hắn khóc lóc thảm thiết, "Lần nào Hoàng Hậu cũng mặc đồ phụ nữ tra tấn tôi, tôi không đụng đến phụ nữ được nữa, cứ nhìn thấy đàn bà con gái là sợ hãi!"
"Tôi cũng thế!"
"Tôi cũng vậy. Hôm kia có người đến gặp tôi cầu nguyện, cô ta vừa chạm vào tay tôi, tôi giật mình thét lên, đến giờ vẫn còn sợ đây."
"Đám phụ nữ tội lỗi này!" Một linh mục đang đứng hằn học đập tay xuống bàn. Lúc trước hắn bị 17 người phụ nữ trên đảo tố cáo, phải bị xét xử 17 lần theo yêu cầu của họ, đến bây giờ vẫn không thể ngồi xuống bình thường, bởi thế lúc nhắc đến phụ nữ thì hắn ta ghét cay ghét đắng, "Bọn đàn bà đó thật đáng sợ! Lũ phù thủy dám làm hại chúng ta nên xuống địa ngục hết đi!"
"Nhưng..." Có linh mục ngập ngừng, hắn đã quá sợ hãi Hồng Đào, "Tôi cảm thấy bọn họ chỉ muốn ăn miếng trả miếng, biết đâu phán xử xong rồi thì họ sẽ buông tha chúng ta thì sao!"
"Ăn miếng trả miếng gì chứ!" Linh mục đang đứng chống eo hét lên, "Chúng ta chỉ làm những chuyện chúng ta nên làm với bọn họ! Bọn họ dựa vào đâu mà trả thù chúng ta!"
Linh mục nhất thời không phản ứng kịp: "Chuyện nên làm?"
"Đúng vậy." Vị linh mục đứng trầm giọng đọc những lời cầu nguyện mà họ đọc hàng ngày, "Các ông đã quên giáo lý của chúng ta nói gì về phụ nữ rồi sao?"
"Họ phải phục vụ chúng ta, cầu nguyện cho chúng ta, ngủ bên giường của chúng ta, góp phần tạo ra và tiếp nối loài người, xoa dịu dục vọng của chúng ta, nếu không thì tại sao lại tạo ra phụ nữ?"
Vị linh mục nhấn mạnh: "Giáo lý nói rằng phụ nữ là do đàn ông chúng ta tạo ra, họ được tạo ra để giúp đỡ chúng ta, và chúng ta muốn làm gì họ cũng là chuyện đương nhiên!"
"Chuyện đó thì tất nhiên là tôi biết." Linh mục gật đầu đồng ý với lời nói của đối phương, nhưng ngay sau đó, hắn lại do dự hỏi, "Nhưng Hồng Đào..."
"Là đàn ông."
"Dựa theo giáo lý thì chuyện chúng ta làm với Hồng Đào không theo lẽ thường, y trả thù chúng ta cũng là điều hiển nhiên, không phải sao?"
Tất cả mọi người đều im lặng, lá cờ giáo lý thiêng liêng vừa được kéo lên đã bị chọc thủng trong tích tắc.
"Từ nhỏ nó đã lén lút mặc quần áo của mẹ nó, bắt chước hành vi của mẹ nó, ngày nào cũng nhảy những điệu mà chỉ có phụ nữ mới được nhảy." Giám mục ngồi trong góc vừa bị xét xử sắp chết tới nơi thều thào nói với vẻ hả hê, "Nó giống phụ nữ, nói chuyện như phụ nữ, và cũng giúp những người phụ nữ kiêu ngạo đó trừng phạt chúng ta. Tuy rằng nó được ân trên ban cho thân thể nam giới nhưng bên trong nó vẫn là nữ giới."
"Nó tình nguyện lên đảo khiêu vũ cho chúng ta, lại còn nhảy rất vui vẻ nữa."
Giám mục mỉa mai, "Vậy thì có khác gì so với những ả phù thủy độc ác chủ động dụ dỗ đàn ông trong giáo lý chứ?"
"Cho dù nó là đàn ông thì sao? Nó đã tự biến mình thành phụ nữ, một giống nòi cấp thấp do Chúa tạo ra để hầu hạ chúng ta." Giám mục hung ác đập vào chiếc xe lăn, "Vậy thì cũng không thể trách chúng ta dùng cách đối xử với phụ nữ để đối xử với nó được."
"Nó có tư cách gì mà ăn miếng trả miếng, nó xứng đáng như thế!"
Đồng thời, thành phố trên không.
Không phải lúc nào Hồng Đào cũng đơn độc trên đảo, những người đã rời khỏi hòn đảo ban đầu sẽ kháng cự lại nơi này.
Nhưng qua một thời gian lâu sau đó, bọn họ lại trở về thăm Hồng Đào vẫn còn trên đảo.
Hồng Đào vĩnh viễn luôn mở rộng cửa với tất cả những ai rời đảo muốn quay về.
Đêm nay, ngoài đảo lại mưa, Hồng Đào mở cửa đón người lên đảo, nhìn thấy những khuôn mặt thân quen, anh cười: "Đã nói trời mưa thì đừng lên đây".
"Hôm nay em có chuyện quan trọng muốn nói với anh!" Một cô gái kích động nói, theo bản năng muốn nắm lấy tay Hồng Đào.
Hồng Đào như bị điện giật gạt tay cô ra, nhưng ngay lập tức anh dừng lại: "... Anh xin lỗi."
Ngay sau đó, anh quay đầu bước nhanh vào phòng WC: "Anh đi vệ sinh một chút."
Cô gái cũng thẫn thờ nhìn theo bóng lưng Hồng Đào đang nhanh chóng đi xa.
Người phụ nữ bên cạnh rầu rĩ nói: "... Cậu ấy vẫn chưa thể thích ứng với sự đụng chạm bình thường của nữ giới sao?"
Hồng Đào gần như chạy vào phòng tắm, sau đó nhanh chóng khóa cửa lại, dùng hết sức lực thô lỗ chà mạnh bàn chải sắt vào bàn tay vừa bị cô gái kia chạm vào cho đến khi da thịt rách bươm tứa máu mới dừng lại..
Anh chống tay lên thành bồn, chậm rãi nhìn hình ảnh mình trong gương.
Máu chảy ra từ đầu ngón tay phải, nhỏ xuống bồn rửa mặt rồi loang ra từng vòng, làm nhòe đi đôi mắt tím phản chiếu trên mặt nước.
Trong gương anh mười tám tuổi, mặc dù đội tóc giả và trang điểm kỹ càng nhưng càng lớn lên thì nét nam tính của anh càng lộ rõ.
Hầu kết, bờ vai rộng và các khớp xương tay rõ ràng, vóc người dần dần cao hơn, dù cố ngăn cản thế nào đi chăng nữa thì cũng giống như có một người đàn ông đáng sợ đang lớn dần lên trong cơ thể, muốn thay thế khuôn mặt phụ nữ mà anh đã hóa trang, để trở thành con người thật của chính anh.
Anh cảm thấy buồn nôn khó tả, nhất là khi vô tình chạm vào các cô gái.
Anh sẽ nhận ra rằng dù có che giấu thế nào đi chăng nữa thì khi tiếp xúc với những cô gái này, chắc chắn anh vẫn sẽ đụng chạm với họ với tư cách là một người đàn ông.
——Giống như lũ súc sinh đó.
Hồng Đào chống tay lên chậu rửa mặt, không tự chủ được nôn khan một trận.
Càng lớn lên anh càng hiểu rõ hơn những gì đã xảy khi anh còn nhỏ, ngày càng hiểu nhiều hơn về những gì mẹ mình đã trải qua, loại vũ điệu mà bà hay nhảy dưới ánh nhìn của lũ đàn ông đó ——
——Anh càng ngày càng ghét đàn ông.
Ghét lũ đàn ông đó vì đã nhìn chằm chằm vào mẹ mình, thèm muốn bà, đùa bỡn và phá hủy bà.
Nhưng hóa ra anh cũng là một người đàn ông.
Anh căm hận, sợ hãi và không thể trốn tránh, thậm chí muốn xé toạc vỏ bọc, hơn một lần anh đi hỏi về việc phẫu thuật chuyển đổi giới tính, trong game cũng không bao giờ để lộ thân phận đàn ông và dùng mọi cách để ngụy trang, không cách nào kiềm chế được sự ghê tởm lớn dành cho giới tính của mình khi một người phụ nữ tiếp cận mình.
Nhưng mỗi khi đến điểm mấu chốt sắp phát điên, giọng nói của mẹ lại vang lên rất khẽ bên tai —— 【 Mặc dù con là con trai. 】
【Nhưng con cũng rất xinh đẹp. 】
【Con là điều quý giá nhất. 】
Giọng nói mang theo ý cười của vị khách cũng sẽ nói ——【 Cậu có một linh hồn và điệu nhảy thật đẹp】.
Hồng Đào thở hổn hển, anh nhìn gương mặt mình trong gương, hai mắt đỏ hoe, thở hổn hển, cuối cùng giơ tay phải ra không tự chủ được mà đập vỡ tấm gương.
Tại sao anh lại là đàn ông!!
Đợi đến khi Hồng Đào bước ra khỏi phòng vệ sinh một lần nữa, anh lại kiêu hãnh bước trên đôi giày cao gót, dáng vẻ trang nhã quý phái như mọi khi —— ngoại trừ bàn tay phải đang quấn băng.
Cô gái nhìn vào tay phải của Hồng Đào, im lặng một lúc lâu rồi nói, "Em xin lỗi."
"Không sao đâu." Hồng Đào nhanh chóng thay đổi chủ đề, anh dựa vào sô pha lười biếng cười một tiếng, "Có chuyện tốt muốn chia sẻ với lão già cô độc trên đảo như anh à?"
Cô gái bị hình dung của Hồng Đào chọc cười. Cô liếc mắt với người phụ nữ đứng cạnh mình, nhỏ nhẹ nói: "Cũng không có gì đặc biệt cả."
"Chị ấy sắp kết hôn."
Người phụ nữ kia cũng dịu dàng nhìn Hồng Đào, trong mắt hiện lên một tia do dự: "Tôi muốn báo cho cậu một tiếng."
Nụ cười trên mặt Hồng Đào biến mất hoàn toàn, anh nhìn họ bằng ánh mắt sững sờ, trống rỗng, gần như hoang mang rồi nhẹ nhàng lặp lại: "Chị... định kết hôn à?"
Anh có cảm giác như mình vừa giẫm chân lên không trung và rơi khỏi đảo.
"Hai người ở cùng nhau sao?" Hồng Đào run rẩy, nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại rồi lại cười, chớp mắt nói: "Vậy thì chúc phúc cho hai người."
Cả cô gái và người phụ nữ đều im lặng một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: "Không phải."
Thật lâu sau, Hồng Đào khàn giọng hỏi: "Tại sao?"
"Lúc tôi còn ở trên đảo, tôi có một đứa con tên là Phoebe, nó đã bị cha nó bắt đi ngay khi vừa mới lọt lòng." Người phụ nữ cười chua chát, "Bây giờ vợ cũ của hắn ta đã chết, hắn cần một người phụ nữ đẹp làm vợ sau nên đã tới tìm tôi."
Hồng Đào không chút do dự nói: "Tôi có thể giúp chị giết hắn."
"Hắn ta là một tay buôn vũ khí, và thế lực của hắn vượt xa sức tưởng tượng của cậu. Tôi không muốn cậu gặp rắc rối vì tôi." Nụ cười của người phụ nữ càng lúc càng trở nên chua chát. "Hơn nữa hắn ta kiểm soát và huấn luyện con cái rất nghiêm khắc, thằng bé Daniel con trai vợ cũ của hắn suýt bị hắn ta huấn luyện đến chết. Nếu tôi không đồng ý kết hôn với hắn và trở thành mẹ trên danh nghĩa của Phoebe thì con bé sẽ là đứa con ngoài giá thú, con bé sẽ sống rất khổ sở."
"Tôi không muốn con bé trở thành tấm danh thiếp kế tiếp, cậu có hiểu không?"
"Tôi có thể nuôi con bé." Hồng Đào trả lời không chút do dự. Anh nhìn người phụ nữ, dùng giọng điệu vội vàng để chứng tỏ bản thân, "Tôi có thể đưa con bé lên đảo."
Người phụ nữ nhẹ nhàng hỏi: "Sau đó thì sao? Một ngày nào đó con bé cũng phải rời khỏi hòn đảo. Thế giới tràn ngập quyền lực của cha nó giống như Tòa Thánh vậy, con bé không thể ở trên hòn đảo này cả đời."
"Hiện giờ cậu còn đang chiến đấu với Tòa Thánh, cũng không còn khí lực và năng lực, nếu lại vướng thêm phiền phức thì chẳng khác nào dẫn lửa tự thiêu bản thân."
Hồng Đào sững người.
"Sau này tôi không thể đến đảo gặp cậu nữa." Người phụ nữ nhìn Hồng Đào mang theo hoài niệm và bất đắc dĩ, "Cậu hãy giữ gìn sức khỏe."
Cô vươn tay muốn vỗ vỗ vai Hồng Đào đang ngồi yên lặng, nhưng cuối cùng dừng lại, sau đó xoay người rời đi.
Họ lại rời đi.
Hồng Đào cứ ngồi im lặng bất động giữ nguyên một tư thế, cho đến khi người đàn ông đeo mặt nạ, khoác áo choàng, cầm chiếc roi đen gõ cửa hòn đảo của anh.
"Xin chào." Vị khách không mời mà đến trong đêm mưa cười nói, "Xem ra bây giờ hòn đảo này đã có chủ nhân mới?"
Hồng Đào ngẩng phắt đầu lên, anh đứng bật dậy.
Trong khi đó, Đảo Phó.
Đám linh mục rầu rĩ bàn với nhau: "Không ổn rồi, hiện tại thế lực của Hoàng Hậu quá lớn, càng ngày càng lớn, thậm chí y còn bắt đầu khống chế khoáng thạch, chúng ta làm thế nào cũng không đấu lại y!"
"Không nhất định." Giám mục ngồi trên xe lăn thở dốc, gã chống tay cố đứng dậy, "Mọi người, nhìn qua đây!"
"Trong hoàn cảnh yên bình như hiện tại, đúng là chúng ta không thể giành được lợi thế so với Hoàng Hậu."
"Nhưng!" Ánh mắt giám mục nham hiểm "Khi chúng dân lâm vào hoàn cảnh khốn khó không biết cầu cứu ai, giữa lúc hỗn loạn ấy nhất định bọn họ sẽ tìm đến sự che chở của chúng ta!"
Sắc mặt của các linh mục ơi thay đổi: "Giám mục, ngài nói đúng, nhưng hiện giờ không có thảm họa nào..."
"Không có thì tự tạo cho có." Giám mục cười ngạo nghễ, gã chắp đôi tay già nua nhăn nheo như vỏ quýt trước bụng, ánh mắt hung ác như rắn độc, "Thần còn giáng thống khổ xuống để khảo nghiệm chúng dân thì tại sao chúng ta lại không làm được?"
"Giáng thống khổ xuống?!" Một linh mục ngẩn người ra, ngạc nhiên hỏi, "Thống khổ như thế nào?"
Giám mục thản nhiên quét mắt qua tờ báo trên hàng rào bên cạnh, dòng tít 【 Ô nhiễm nguồn nước do phát triển công nghiệp ngày càng lớn 】 đã thu hút sự chú ý của gã. Gã nheo mắt cười: "Thượng đế đã giáng một trận lụt lớn để rửa sạch thế giới."
"Vậy chúng ta hãy làm nước ô nhiễm đi."
Thành phố trên không.
"Sao ngài lại đến." Hồng Đào nhìn vị khách đối diện đầy hoài nghi, "Không phải ngài đã nói sẽ không bao giờ đến nữa sao?"
"Bởi vì lần này lại có người triệu hoán ta." Giọng vị khách lần này lộ ra vẻ vui mừng khác với lần trước, hiển nhiên lần này ông ta đến đây rất vui vẻ, "Ta đang rất phấn khích."
"Trên đường trở về Thần Điện, ta phát hiện hòn đảo đã thay đổi nên muốn lên nhìn xem một chút, thì ra cậu đã là chủ nhân mới rồi."
Vị khách khen ngợi: "Cậu thiết kế hòn đảo đẹp đến mức đâu đâu ta cũng có thể ngửi thấy mùi vị đau khổ."
Khắp mọi nơi trên đảo đều là tòa thẩm giáo, và không nơi nào không dùng để phán xử những gã đàn ông kia.
Hồng Đào nghe xong thì rũ mắt xuống, đôi mi run rẩy dè dặt đáp lại: "Cảm ơn đã khích lệ."
"Lần này trông cậu..." Vị khách có vẻ như đang nhìn anh, im bặt trong chốc lát, "Có vẻ đã thay đổi rất nhiều so với trước đây."
Hồng Đào lập tức nắm chặt tay, anh căng thẳng hỏi, "Càng lúc càng giống đàn ông hơn, phải không?"
"Không phải. Ta không đánh giá dựa vào bề ngoài của các ngươi, ta chỉ nhìn vào linh hồn." Vị khách cười rộ lên, "Dường như linh hồn của cậu còn mang nhiều nỗi đau hơn so với trước đây."
"Cậu đang đau khổ vì điều gì?"
Hồng Đào im lặng hồi lâu, anh chậm rãi ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu nói: "Tôi đau khổ vì tôi chưa đủ mạnh mẽ."
"Tôi cứ nghĩ chỉ cần trở thành chủ nhân của hòn đảo này là đủ rồi, nhưng tôi phát hiện ra rằng bất kể tôi để họ ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này, đám người đó..."
Vẻ mặt của Hồng Đào dữ tợn hẳn lên, đôi mắt tím sáng lên như một thanh kiếm phản quang chứa đầy sát khí:
"—— Đám đàn ông đó vẫn sẽ vây nhốt họ trên hòn đảo được tạo ra từ những dục vọng bẩn thỉu của bọn chúng!"
"Vậy cậu có muốn tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn không?" Vị khách dường như đã nghe được một câu trả lời thú vị, ông ta giang hai tay ra và hỏi: "Để cảm ơn cậu đã bầu bạn đêm nay và chia sẻ niềm vui hiếm hoi của ta, ta có thể cho cậu biết làm thế nào để trở nên mạnh mẽ hơn."
Hồng Đào thở gấp, anh nhướng mày nhìn chằm chằm đối phương: "Làm như thế nào?"
"Dù cậu có mạnh đến đâu thì thế lực của một mình cậu vẫn sẽ luôn yếu ớt." Vị khách mỉm cười, "Hãy thành lập hiệp hội, tham gia giải đấu, thuần hóa các thành viên trong hiệp hội giống như Tòa thánh thuần hóa cậu, và hãy để họ trở thành tín đồ của cậu, sẵn sàng làm mọi thứ vì cậu."
"Khi cậu có tín ngưỡng và sức mạnh cấp độ thần, cậu có thể làm bất cứ điều gì."
Hồng Đào nhẹ giọng hỏi, "Bao gồm cả việc giết bất kỳ người đàn ông nào?"
"Kể cả việc giết bất kỳ người đàn ông nào." Vị khách cười "Kể cả giết chết ta."
Cảm xúc ập tới làm Hồng Đào choáng váng, anh nhìn người kia với vẻ không tin, theo bản năng phản đối ngay lập tức: "Tôi sẽ không giết ngài."
"Thân phận của ta trong thế giới này cũng là đàn ông, cậu hoàn toàn có thể giết chết ta." Vị khách dường như cảm thấy câu trả lời của anh rất thú vị, ông ta chống một tay vào thành ghế rồi nghiêng đầu dựa vào đó, "Ta không ghét sự hiếu thắng của cậu, ngược lại, ta rất cảm kích suy nghĩ của cậu."
"Nếu cậu thực sự có thể giết ta, ta có thể yêu cậu ngay trước khi ta chết."
Người khách cười nói với anh, "Nhìn thái độ của cậu thì hẳn là cậu thích ta, phải không? Cậu không hào hứng với đề xuất này sao?"
Tim Hồng Đào đập loạn xạ không kiểm soát được, vẻ bình tĩnh giả tạo khi đối mặt với vị khách bị câu nói này đánh gãy hoàn toàn, nhất thời đầu óc choáng váng.
"Tôi không có..." Anh mấp máy đôi môi nhợt nhạt, biểu cảm có chút thất thần, "Tôi chỉ..."
"Cậu không thích ta sao?" Vị khách cười tủm tỉm hỏi, "Vậy thì tại sao lại để ta lên đảo trong khi cậu chán ghét đàn ông như thế?"
Hồng Đào nháy mắt không nói nên lời, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Ngoài trừ phán xử lũ đàn ông đó, anh đã không cho phép bất kỳ một người đàn ông nào lên đảo trong bốn năm qua.
"Ta sẽ không bắt cậu giết ta, chỉ là linh hồn của cậu quá giá trị... Xin lỗi vì đã làm cậu mất vui." Vị khách có vẻ hơi hối hận, nhưng ngay sau đó lại bật cười, "Nhưng không sao cả, trên thế giới này người có khả năng giết được ta nhất sắp tiến vào trò chơi rồi."
"Ta sẽ sớm chết dưới tay nó thôi."
Vị khách cười lớn thoải mái: "Hôm nay ta đến đây chính là để chia sẻ tin vui này với cậu."
"Sao?" Đầu óc Hồng Đào như đóng băng, lúc này vẻ mặt của anh có chút trống rỗng, "Ngài sắp bị ai giết?"
"Cậu còn nhớ đứa trẻ mà ta yêu cầu cậu đóng vai nó 4 năm trước không?" Người khách cười nói, "Đứa trẻ khiến nó sinh ra linh hồn năm nay 18 tuổi, chính nó vừa mới triệu hoán ta trong hồ."
"Thật không thể tin được. Tuy rằng đứa nhỏ đó chưa vào game, nhưng phẩm chất tâm hồn của nó càng ngày càng khiến ta phải mong đợi. Nếu vào game, nhất định nó sẽ trưởng thành để có thể giết chết ta."
Hiếm khi vị khách tỏ vẻ xúc động như thế, ông ta thở dài: "Tiếc là nó đã từ chối lời mời vào trò chơi của ta."
Hồng Đào gần như không thể hiểu được người đàn ông này đang nói gì, nhưng khi nghe đến đoạn kết, anh thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi: "Vậy ngài sẽ không bị giết chứ?"
"Tất nhiên là không." Vị khách chậm rãi mỉm cười "Một ngày nào đó nó sẽ vào game và giết ta".
"Đây là định mệnh của nó, chúng ta cũng là kẻ địch định mệnh của nhau."
Vị khách pha trò hài hước: "Dù gì thì ta cũng là nhân vật phản diện cuối cùng trong câu chuyện của nó, sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày nó giết chết ta thôi."
"Tại sao..." Hồng Đào run giọng hỏi, "Tại sao ngài nhất định phải bị giết?"
Người khách nhìn Hồng Đào, Hồng Đào cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn mình như thể đang nhìn vào một nhân vật trong chương trình truyền hình nào đó, sau đó người khách mỉm cười: "Bởi vì điều đó rất thú vị, cậu không thấy thế sao?"
"Trông cậu có vẻ rất buồn." Người khách nhẹ giọng hỏi, "Ta định nhờ cậu đóng vai một người, nếu không thích hợp thì tối nay ta rời đi vậy."
"Nếu ta bị giết thì đây là lần cuối cùng ta gặp cậu."
Người khách đứng dậy, hơi cúi đầu chào tạm biệt "Ta rất vui được gặp lại cậu tối nay".
Hồng Đào đột ngột ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn còn ngấn lệ, anh gắng gượng đáp: "Tôi không buồn, tôi sẽ đóng vai giúp ngài!"
"Vậy thì làm ơn." Vị khách lấy một bộ đồng phục học sinh ra đưa cho Hồng Đào, sau đó lại lấy ra một cặp kính áp tròng, nhẹ giọng giải thích, "Nó khá lãnh đạm."
Hồng Đào hít sâu một hơi, anh lấy quần áo, vào phòng tắm để thay.
Khi anh bước đến gần vị khách trong bộ đồng phục học sinh, ông ta không tiếc lời tán thưởng: "Không thể tin là cậu chưa gặp nó bao giờ, cậu bắt chước rất giống."
"Ngoại trừ đôi mắt."
"Ồ, phải, ta quên mang theo kính áp tròng màu đen cho cậu."
Hồng Đào ngẩn người —— màu đen à, không phải màu xanh bạc sao?
"Nhưng ngoại trừ vẻ ngoài thì có một điểm chưa giống lắm." Vị khách nhìn Hồng Đào trầm ngâm, "Đứa nhỏ đó sẽ không nhìn ta thế này".
"Nó rất ghét ta."
"Còn cậu thì thích ta."
Vị khách cười nói lịch sự như đang nói chuyện với nhân vật trong game: "Cậu có thể thay đổi ánh mắt yêu thích đó không? Không giống đứa nhỏ đó."
Hồng Đào run lên, anh nắm chặt tay, hít sâu một hơi, lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào vị khách trên ghế.
Vị khách cuối cùng cũng nở nụ cười hài lòng: "Ừ, chính là ánh mắt này."
"Ánh mắt như muốn giết chết ta."
Hồng Đào dường như nhận ra điều gì đó, anh nghẹn ngào mở miệng, "Đứa trẻ này... không phải là đứa trẻ mà tôi đã bắt chước lần trước sao?"
"Không phải." Vị khách cười nói, "Lần này cậu đang bắt chước người sẽ giết chết ta."
"Tại sao..." Giọng Hồng Đào đầy xúc động, anh cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, bình tĩnh hỏi: "Tại sao ngài lại muốn tôi bắt chước đứa trẻ sẽ giết ngài?"
"Tại sao ư?" Vị khách như chợt tỉnh ra, sau đó buồn rầu đáp: "Bởi vì ta rất muốn chết, nhưng mà hiện giờ đứa bé kia lại không muốn giết ta."
"Vì vậy trước mắt ta muốn tìm đến cậu, nhờ cậu đóng vai nó và bắt chước quá trình giết chết ta."
Người khách ngẩng đầu lên, ông ta cười: "Cậu có phiền không?"
Hồng Đào không thể nhớ mình đã tiễn vị khách đó đi bằng cách nào, anh nhìn chằm chằm vào cơn mưa nặng hạt bên ngoài hòn đảo, liên tục nhớ lại cuộc trò chuyện cuối cùng giữa họ.
【Ngài sẽ xuất hiện trong trò chơi chứ? 】
【Ta ở khắp mọi nơi, trò chơi là hóa thân của ta. 】
【Tôi có thể tìm thấy ngài trong trò chơi không? 】
【Tất nhiên có thể rồi. 】
【Làm sao tôi có thể gặp ngài? 】
【Trở thành người thắng cuộc trong giải đấu, ta chỉ gặp những người chơi có giá trị nhất. 】
【... Người chơi giết ngài là ai? 】
【Chính là người có được linh hồn của ta. 】
【Ngài.... tên là gì? 】
Người khách đứng trên rìa hòn đảo bão táp, chiếc áo choàng xộc xệch trong gió, tiếng cười nhẹ và thanh tao: "Tên ư?"
"Cậu không thể gọi tên thật của ta, chỉ cần gọi danh hiệu của ta là được, hãy gọi ta là Hắc Đào."
Sau đó, ông ta mở rộng vòng tay ngã về phía sau, rơi khỏi hòn đảo trên không và biến mất vào biển rộng vô biên đầy sóng gió.
Hồng Đào đứng lặng lẽ trên rìa của hòn đảo, sau đó xoay người trở về, kiên quyết chọn đăng nhập vào trò chơi.
—— Anh muốn chiến thắng, anh muốn đủ mạnh để thu phục tất cả mọi người, anh muốn là Top 1!
Anh muốn giết... kẻ muốn giết ông ấy!
- ---------
Quyền Chấn Đông, khuôn mặt khá già nua, ánh mắt phức tạp nhìn Hoàng Hậu trẻ tuổi trong bức ảnh, hắn lắc đầu, kết thúc dòng hồi ức của chính mình rồi quay đầu nhìn hai con cá chình trong bể, ánh mắt lại chìm xuống.
Bọn họ đã lặng lẽ lên kế hoạch trong 6, 7 năm, giờ đây mới có cơ hội hồi sinh lại Tòa thánh dưới áp lực của hoàng hậu!
Không thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có này!
Trong game, Kho hàng phân loại phù thủy dự bị.
Bạch Liễu nhìn hình ảnh trên màn hình lớn trầm ngâm suy nghĩ.
Trái tim phù thủy, điều cốt lõi trong phó bản này liên quan đến vụ án phán xử năm đó có khả năng nằm trên người Thánh Nữ, hoặc con trai của Thánh Nữ, mà con trai của Thánh Nữ lại có mật danh là Hoàng Hậu Hồng Đào, đây cũng có thể là thân phận đăng nhập của Hồng Đào.
Có nghĩa là, vật phẩm then chốt 【 Trái tim phù thủy 】 trong trò chơi rất có khả năng nằm trên người người chơi.
Phù Thủy Nhỏ bên phe họ cũng có thể có trái tim phù thủy —— nói không chừng trò chơi này thuộc thể loại cạnh tranh bảo vệ tháp, cạnh tranh với nhau để giành trái tim phù thủy trong đội của người chơi đối lập.
Loa hai bên kho hàng liên tục phát cảnh báo bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau:
【 Hãy cảnh giác phù thủy, hãy tố cáo phù thủy, phù thủy là nguồn gốc của tội ác! 】
【 Một khi phát hiện phù thủy xâm nhập, hãy báo ngay cho Tòa Thánh! Vui lòng không liên hệ riêng tư với bất kỳ phù thủy nào, nếu không sẽ bị coi là đồng phạm của phù thủy! Và bị đem ra phán xử với phù thủy! 】
Hai nhân viên bảo vệ Tòa thánh bên cạnh ôm ngực huyên thuyên:
"Phía Đông gần đây loạn hết cả lên, hình như ngày nào cũng có phù thủy tấn công ven khu vực ô nhiễm thì phải."
"Nghe nói còn có phù thủy trà trộn vào Tòa thánh nữa? Không biết bọn họ muốn làm gì?"
"Tòa thánh còn đỡ ấy, tao nghe nói phù thủy trà trộn vào khu vực dân sự không ít đâu, mà bọn thường dân cũng lén lút giúp phù thủy bên khu ô nhiễm phía Đông nhập cư trái phép vào khu an toàn phía Tây này nữa! Đéo hiểu bọn thường dân ấy nghĩ gì?! Tòa thánh mới là nơi bảo vệ bọn họ! Thế mà lại đi giúp phù thủy!"
"Ừ, thảo nào gần đây tất cả các khu vực dân sự đều tăng cường tuần tra để ngăn chặn phù thủy nhập cư trái phép, khi không cả đống việc đổ lên đầu chúng ta."
"Tốt nhất vẫn nên cẩn thận chút đi."
Hai người anh một câu tôi một câu đi tới trước mặt Bạch Liễu, đồng thời bên tai Bạch Liễu động đậy, hắn nghiêng đầu nhìn về phía đối diện.
"Bạch Liễu..." Có người nhỏ gọi hắn, "Bạch Liễu, lại đây!"
Phía bên đó có rất nhiều phụ nữ vóc dáng cao lớn, có vẻ là đến từ các quốc gia xa hơn.
Giọng nói gọi Bạch Liễu vừa rồi phát ra từ đó.
Nhưng dường như đằng đó không có người nào mặc quần áo nam giới cả. Vả lại, tất cả các cô gái này đều mặc những chiếc váy khiêu vũ uốn lượn to đùng theo phong tục địa phương thì phải. Bạch Liễu ngập ngừng một chút, nhưng hắn vẫn bước qua đó.
Sau đó......
Bạch Liễu vừa ngẩng đầu, bình tĩnh: "Phìii."
Mục Tứ Thành đang mặc một chiếc váy bó sát thân trên căng phồng thân dưới, vốn dĩ đã thở không nổi, bây giờ lại thấy Bạch Liễu phì ra tiếng thì giận ứa gan, liền kẹp đầu Bạch Liễu dưới nách rồi kéo lê hắn qua một bên: "Anh phì cái gì mà phì! Anh tưởng trưng cái mặt đơ ra thì tôi không biết anh vừa cười hả! Hả!"
"Anh cười cái búa ấy! Anh cũng mặc đồ con gái đấy thôi!"
Bạch Liễu chậm rãi nhìn đi chỗ khác, cố không nhìn vào khuôn mặt dày cộm phấn nền và đôi môi đỏ choét choèn choẹt của Mục Tứ Thành, hắn hắng giọng hỏi: "Đường Nhị Đả đâu? Đáng lẽ điểm đăng nhập của anh ấy phải cùng chỗ với cậu chứ?"
"Tôi cũng đang tìm anh ta đây." Mục Tứ Thành bực bội chỉ muốn vò đầu bứt tai, nhưng vừa giơ tay lên thì lồng ngực bị siết chặt đến nghẹn thở, suýt chút nữa thì đứt hơi tại chỗ, "Đm, cái này chật quá!"
"Mấy bà mấy cô mặc thứ quần áo này đi tới đi lui cũng hay thật đó!"
Mục Tứ Thành không khỏi kinh ngạc nhìn nhóm phụ nữ: "Thật lợi hại."
"Đường Nhị Đả cao hơn tôi, chắc anh ta đang ở nhóm người bên kia." Mục Tứ Thành chỉ tay, "Chúng ta qua tìm anh ta luôn không?"
Bạch Liễu gật đầu, hai người cùng nhau đi qua đó. Nhưng còn chưa đến gần thì đã thấy một nhóm phụ nữ cao lớn đang vây quanh người phụ nữ cao nhất với vẻ kinh ngạc:
"Ngực chị bự thật đấy! Cho em sờ tí được không?"
"Dáng người của chị cũng cường tráng nữa! Úi chị em ơi toàn là cơ bắp không này!"
"Trông chị khỏe mạnh nhỉ, sức lực cũng không tệ đâu, chị chuẩn bị đi làm ở đâu?"
Từ xa Bạch Liễu nhìn thấy Đường Nhị Đả đang căng thẳng nghiêng bên trái né bên phải, tránh thoát móng vuốt của các chị em gái đang tò mò sờ mó vào ngực, vào eo của anh, xong lại còn giả vờ ra vẻ bình tĩnh đứng đắn cảm ơn nhưng thật ra thì lỗ tai và sau gáy đã đỏ lựng cả lên:
"Cám ơn đã khen... Ngực bự thật nhưng mà không sờ được đâu... này.. này.."
"Tôi tập thể dục thường xuyên nên có cơ bắp một chút ấy mà."
"Hiện giờ vẫn chưa biết phải đi đâu."
Nhìn thấy Đường Nhị Đả đang bị các chị em phụ nữ vây quanh nhào nặn nắn bóp quẳng ánh mắt kêu cứu tuyệt vọng về phía mình, hai người chậm rãi lướt một đường từ trên xuống dưới, nhìn chiếc mũ lẵng hoa đăng ten màu trắng trên đầu Đường Nhị Đả, hai gò má đỏ bừng, cùng chiếc váy to sụ căng phồng, thít chặt phần trên để lộ nửa khe ngực lồ lộ cực kỳ quyến rũ.
Mục Tứ Thành: "Phìiii."
Bạch Liễu: "Phìiii."