Mục Tứ Thành tỉnh dậy trong ký túc xá, mơ màng mặc quần áo, bóp kem đánh răng, đánh răng rửa mặt sạch sẽ, cậu há miệng ngáp dài một cái, nước mắt tràn ra khóe mi, trong lúc vô tình liếc mắt sang mặt bàn ngổn ngang chưa kịp thu dọn sau khi ôn tập cả đêm qua.
Ở góc bàn có một tờ lịch nhỏ của Lưu Hoài đưa cho cậu trước đây.
Bình thường Mục Tứ Thành làm việc rất rất cẩu thả đại khái, cậu không có thói quen sử dụng lịch để ghi nhớ mọi thứ, thậm chí còn quên một số kỳ thi quan trọng, nhưng Lưu Hoài thì ngược lại, làm gì cũng rất cẩn thận, cậu đánh dấu một số deadline báo cáo thí nghiệm và các ngày thi quan trọng tr3n lịch, sau đó đặt tr3n góc bàn của Mục Tứ Thành.
Thời gian thi ghi chú ở dòng cuối cùng tr3n tờ lịch đã trôi qua từ lâu lắm rồi, mặt sau là những lời nhắc ngày thi do chính Mục Tứ Thành thêm vào.
Mục Tứ Thành nhìn tờ lịch rồi chậm rãi đi tới, cúi đầu dùng bút đỏ chấm vào ngày tháng tr3n tờ lịch, đếm thầm trong miệng: "Một, hai... bảy, bảy ngày."
"Bảy ngày rồi chưa trộm cắp gì."
Mục Tứ Thành dừng bút lại.
... sau khi gặp Bạch Liễu rồi trải qua đủ thứ chuyện lung tung rối loạn, vậy mà cậu lại chưa tái phát chứng ăn cắp vặt (*).
(*) 4 bị hội chứng Kleptomania: Hội chứng ăn cắp vặt Kleptomania là tình trạng cơ thể mất khả năng chống lại cảm giác thôi thúc ăn cắp những đồ vật thường không thực sự cần và ít có giá trị. Đây là một chứng rối loạn sức khỏe tâm thần hiếm gặp nhưng nghiêm trọng, có thể gây ra cảm giác đau đớn cho chính bạn và người thân nếu không được điều trị.
Nếu cô ấy còn ở đây và biết tuần rồi cậu không ăn cắp bất cứ thứ gì...
Nhất định là sẽ ấu trĩ nghiêm túc vẽ một bông hoa đỏ nhỏ vào sổ kỷ luật cho xem.
Mục Tứ Thành từ từ siết chặt bàn tay cầm cây bút đỏ, cậu cụp mắt xuống cười nhạo một tiếng rồi vẽ một bông hoa nhỏ vào ô lịch ngày hôm nay cho chính mình, giơ tay lên đội mũ áo khoác, đẩy cửa phòng ký túc xá đi ra ngoài.
Gió luồn qua các kẽ hở của khung cửa sổ, thổi tung trang lịch vẽ bông hoa đỏ nguệch ngoạc tr3n góc bàn.
Dưới bông hoa nhỏ màu đỏ còn vẽ thêm hình một kẻ lang thang và một con khỉ kiêu ngạo đang cười ha ha ha, bên cạnh viết —— ngày đầu khiêu chiến 【 kẻ lang thang và khỉ 】!
Mộc Kha ngồi tr3n bàn ăn thong thả húp cháo bằng thìa sứ, đối diện là cha mẹ cậu đang có vẻ lo lắng thấp thỏm nhưng vẫn không nói gì.
Cha Mộc lên tiếng đầu tiên, ông nắm chặt tay ho khan một tiếng: " Mộc Kha, chuyện là vầy, vừa rồi con xin tiền đầu tư cho công ty cha cũng phê duyệt rồi, thật ra cha không quan tâm con có trả lại số tiền đó hay không, chỉ cần con vui vẻ là được."
"Hôm nay, cha muốn thương lượng với con một chuyện."
Mộc Kha đặt thìa sứ xuống, cậu lấy khăn giấy lau miệng rồi bình thản ngẩng đầu nhìn cha đang nhìn mình đầy mong đợi.
Từ khi cậu bắt đầu có nhận thức thì cha cậu đã đối xử với cậu theo kiểu muốn gì được đó, hầu như không bao giờ truy cứu hậu quả bất cứ việc gì cậu làm, cho dù đôi khi sự tình có hơi quá mức và gây hại cho người khác ông cũng không buồn quan tâm.
Mộc Kha vẫn luôn cho rằng cha cậu đối xử với cậu như vậy nhất định là vì rất yêu thương cậu, người xung quanh cũng nói với cậu như thế.
Nhưng còn có một tình huống khác, đó là vốn dĩ cha cậu không mong đợi cậu có thể làm gì ra hồn, cũng đã sớm chuẩn bị kế hoạch dự phòng hết rồi cho nên cậu sa đọa như thế nào thì cũng mặc kệ.
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên cha Mộc Kha nhìn cậu với ánh mắt mong đợi như vậy.
" Tiểu Kha," cha cậu nói, "Cha có một đứa con bên ngoài, nó chỉ nhỏ hơn con một tuổi, cha muốn mang nó về."
Mộc Kha cười nhẹ: "Chỉ nhỏ hơn một tuổi, trùng hợp thế à?"
Cha cậu xấu hổ lúng túng ho khan: " Tiểu Kha, con đừng hiểu lầm, không phải cha thấy con mắc bệnh tim bẩm sinh nên mới có ý định sinh thêm nó đâu, đứa nhỏ này chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, lúc đó cha uống nhiều quá..."
"Mẹ con cũng biết chuyện." Cha cậu nhìn sang mẹ cậu ngồi bên cạnh, "Vừa trở về cha đã thừa nhận lỗi lầm với mẹ con, bà ấy giận cha một thời gian rất lâu, còn muốn ly hôn với cha nữa, nhưng cuối cùng đã tha thứ cho cha, cũng không bắt người kia phải phá thai."
"Dù gì đứa trẻ cũng vô tội nên cuối cùng mẹ con quyết định nuôi dưỡng đứa trẻ đó bên ngoài với cha."
Mẹ cậu ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Mộc Kha, cuối cùng chậm rãi gật đầu: "Đứa nhỏ đó cũng rất hiểu chuyện đáng yêu, cũng trạc tuổi con, mẹ thật sự không thể nhẫn tâm được."
Mộc Kha khẽ chớp mắt: "Nếu như hai người muốn có thêm một đứa con nữa thì có thể tự mình sinh được mà."
Cậu cười, nhướng mắt: "Có phải vì hai người sợ rằng sinh đứa thứ hai cũng là loại phế phẩm giống con nên mới tìm người khác phải không?"
Cả bàn im lặng.
Cha Mộc hít sâu một hơi: "Tiểu Kha, con là con đầu lòng của chúng ta, chúng ta rất yêu thương con, từ trước đến nay vẫn đối xử tốt với con, mười mấy năm qua cha mẹ nuôi dưỡng đứa trẻ kia bên ngoài không dám để con biết, sợ ảnh hưởng đến bệnh tim của con."
"Bây giờ thấy tình trạng con đã chuyển biến tốt đẹp cha mới dám nói cho con biết."
"Mấy năm qua con muốn tiền có tiền, con muốn làm gì cha cũng hết lòng ủng hộ, có bao giờ nói tiếng không với con đâu, ở địa vị của cha có bao nhiêu người có thể làm được chuyện này chứ?" Cha Mộc nhìn thẳng vào mắt Mộc Kha, "Con có biết bao nhiêu người bị bệnh giống con đã ch3t rồi không?"
Mộc Kha nhoẻn miệng cười: "Nhưng thật ra lúc con vừa mới sinh ra hai người đã tuyệt vọng lắm nhỉ?"
"Chắc hẳn hai người đã nhiều lần nghĩ rằng nếu con ch3t sớm giống như những người bệnh kia thì tốt biết mấy."
"Mộc Kha ——!" Cha Mộc giận dữ vỗ bàn tát cậu một cái, "Đúng là đồ mất dạy!"
Mặt của Mộc Kha bị tát lệch hẳn sang một bên, máu từ khóe miệng từ từ chảy ra, một bên mặt lập tức sưng đỏ lên, cậu thấp giọng cười một tiếng, vươn đầu lưỡi li3m máu nơi khóe miệng, quay đầu lại đối mặt với cha Mộc, cười lễ phép ngoan ngoãn: "Nhưng chẳng ngờ con lại ưu tú như thế này, ch3t thật đáng tiếc."
"Cha, chắc hẳn rất nhiều lần cha nghĩ, nếu con riêng của cha cũng xuất sắc như con thì tốt rồi, cha sẽ không phải dằn vặt lựa chọn giữa con với nó khổ sở như vậy."
"Đáng tiếc là nó không bằng con." Mộc Kha chậm rãi đẩy ghế ra rồi đứng dậy, cậu nhìn thẳng cha Mộc không nói nên lời, cười khẽ nói: "Đứa sống lâu kia cũng chỉ là đồ phế thải tầm thường, đứa sống ngắn ngủi thiên phú xuất sắc lại chẳng thể có được."
"Nhưng vậy thì sao chứ, bây giờ cuối cùng cha cũng đã đưa ra lựa chọn."
Mộc Kha rũ hàng mi run rẩy, bình thản nói: "Sống lâu vẫn quan trọng hơn."
"Cha mang nó về đi." Mộc Kha hơi cúi đầu lễ phép chào cha mẹ, bước ra ngoài.
"Tiểu Kha." Cha Mộc đột nhiên lên tiếng, giọng điệu của ông chậm chạp mệt mỏi, "Vừa rồi là lỗi của cha, cha... không nên đánh con mạnh như vậy."
"Nhưng con thấy đó, ngay cả con cũng không biết khi nào thì mình sẽ ra đi, cha và mẹ con không dám, cũng không thể dồn hết mọi thứ và tình cảm của mình cho một người sắp ch3t như con được, nếu đổi lại là người khác thì hắn cũng không dám đặt tất cả mọi hy vọng lên người con."
"Chúng ta còn phải tính toán cho tương lai của mình."
Giọng cha Mộc trầm xuống, ông nói:
"Con nên biết đủ, Tiểu Kha."
Bóng lưng Mộc Kha dừng lại, cậu bình thản dạ một tiếng rồi đẩy cửa rời đi: "Con sẽ tìm một người sẵn sàng đặt hết mọi hy vọng lên con."
Đường Nhị Đả là người đầu tiên đến phòng họp.
Tiếp đó là Lưu Giai Nghi, cô bé ăn mặc chỉnh tề gọn gàng, tr3n đỉnh đầu buộc kiểu tóc đuôi ngựa rất chặt, vừa nhìn đã biết người cột dùng hết sức đến nỗi kéo đôi mắt của Lưu Giai Nghi sang cả hai bên. Cô bé nhìn Đường Nhị Đả, chỉ chỉ vào đỉnh đầu của mình: "Chú nới ra cho con rồi thắt thành bím tóc được không? Chặt quá."
Đường Nhị Đả vụng về kéo qua kéo lại hai cái.
Lưu Giai Nghi thất vọng kêu anh dừng tay: "Sao còn chặt hơn vậy." Hai mắt cô bé sắp toét thành hai cái khe luôn rồi.
Hướng Xuân Hoa rất thích chải kiểu tóc đuôi ngựa buộc cao thật chặt cho cô bé, Lưu Giai Nghi thì không hào hứng lắm, nhưng mỗi khi đối phương giơ lược lên nhìn cô bé với ánh mắt chờ mong rồi hỏi có muốn mẹ chải tóc cho con không......
Lưu Giai Nghi không đành lòng nói câu từ chối.
Thôi, tóm lại là cột đẹp hơn anh trai cô bé là được.
Sau ba phút, Mục Tứ Thành đạp cửa bước vào, vừa nhìn thấy chùm tóc Lưu Giai Nghi bị lệch sang một bên cậu phá ra cười lớn: "Kiểu tóc gì quê chớt đi được! Ai tạo hình cho em vậy!"
Lưu Giai Nghi trợn mắt liếc qua, "Đường Nhị Đả vừa cột cho em, đến giúp em đi, lát nữa em lên sân khấu rút thăm với Bạch Liễu."
Mục Tứ Thành khinh thường liếc nhìn Đường Nhị Đả, sau đó xắn tay áo lên, xoa tay tỏ vẻ: "Đường đội trưởng thì sao chứ, cột tóc cho bé gái cũng không được, nhìn tôi này!"
Mười lăm phút sau.
Lưu Giai Nghi mặt không cảm xúc nhìn đầu tóc mình trong gương bị cột bù xù rối loạn như cái chuồng gà, khóe miệng nhếch lên: "Cột tóc cho bé gái cũng không được á?"
Mục Tứ Thành chột dạ nhích người ra khỏi tấm gương của Lưu Giai Nghi, ánh mắt hướng ra ngoài: "Ai cũng có lĩnh vực yếu kém mà..."
Hai phút sau, Mộc Kha đẩy cửa bước vào.
Đường Nhị Đả và Mục Tứ Thành nhìn Mộc Kha cầu cứu, Mộc Kha nhìn Lưu Giai Nghi tóc chuồng gà đen mặt đang ngồi tr3n ghế, lập tức đã hiểu bước lại gần: "Để anh làm cho."
Sau một giờ.
Lưu Giai Nghi nhìn Mộc Kha đang cẩn thận chải vuốt từng sợi rồi từng sợi tóc, trong lòng không còn thiết tha gì nữa: "Vẫn chưa được sao?"
Mộc Kha trịnh trọng lắc đầu: "Khoảng 3 tiếng nữa mới xong, anh phải đắp mặt nạ dưỡng tóc cho phần tóc chẻ ngọn của em nữa, nếu không lúc buộc tóc sẽ không được suôn mượt."
"..." Lưu Giai Nghi hai mắt đờ đẫn ngã tr3n bàn, "Em chỉ muốn thắt bím tóc thôi mà..."
Mộc Kha lắc đầu phản bác: "Em rất nổi tiếng, từng sợi tóc đều phải xử lý đàng hoàng."
"Em đợi Bạch Liễu đến thắt cho em." Lưu Giai Nghi nhảy lên ghế rồi đá chân xung quanh, cách xa Mộc Kha, cô bé th0 dài khinh thường, "Tuổi trung bình của ba người đàn ông các anh đã tr3n 25 rồi, thắt bím tóc cho bé chỉ tốn có vài giây cũng không biết làm? Chẳng lẽ khó lắm hay sao?"
"Đàn ông tay chân đều vụng về như vậy hết à?"
Đường Nhị Đả nhíu mày không đồng ý: "Tô Dạng biết làm mấy cái này."
"Chú ấy kết hôn sinh con rồi, tất nhiên phải giỏi chuyện đó chứ..." Lưu Giai Nghi vừa nói vừa nhớ lại chuyện gì đó, "Nghịch Thần cũng biết thắt tóc, chú ấy còn thắt được nhiều kiểu khác nhau nữa."
"Chẳng lẽ đây là kỹ năng đặc biệt của đàn ông đã có gia đình?"
Lưu Giai Nghi vừa dứt lời thì Bạch Liễu đẩy cửa bước vào, hắn liếc mắt nhìn Lưu Giai Nghi đang ngồi xếp bằng tr3n ghế rồi chuyển sang mái đuôi ngựa đã bị Đường Nhị Đả làm lệch sang bên phải, thêm Mục Tứ Thành cột thắt bù xù như một cái đuôi ngựa mọc lên từ ổ gà tr3n đầu cô bé.
Hắn tự nhiên duỗi tay gỡ rối tóc đuôi ngựa của Lưu Giai Nghi, dùng năm ngón tay đơn giản chải lại mái tóc mà Mộc Kha đã bảo dưỡng được một nửa, gom lại những lọn tóc rớt xung quanh, chia thành ba phần đều nhau rồi bắt đầu thắt chồng qua lại, cuối cùng là lấy dây chun tr3n tay buộc lại.
Thắt một bím tóc đơn giản, nhanh chóng và có độ căng chùng vừa phải chỉ mất không quá ba phút.
Lưu Giai Nghi: "..."
Đường Nhị Đả: "..."
Mục Tứ Thành: "..."
Mộc Kha: "..."
Bạch Liễu thấy bốn người kia nhìn mình kỳ quái thì nhướng mày hỏi: "Sao lại nhìn tôi như kiểu mẹ hiền vợ đảm vậy?"
- -----oOo------