Mục lục
Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chuyện, chuyện gì vậy?!" Liêu Khoa ở dưới khán giả sửng sốt, "Bạch Liễu nổ súng à?!"

"Vâng." Lục Dịch Trạm nhìn chằm chằm vào những bức tượng vàng trên màn hình lớn với vẻ mặt u ám, anh im lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên đứng phắt dậy, "Em đi cục 3 đây."

"Dị đoan 0073 có vấn đề."

"Từ từ đã?!" Liêu Khoa kinh ngạc, "Bây giờ đi á? Nhưng Georgia đang thi đấu, trong cục 3 đâu có người biết cậu là ai, cậu đột ngột qua đó sẽ có chuyện ngay! "

"Bọn họ phòng thủ rất nghiêm ngặt!"

"Vả lại chúng ta cũng sắp thi đấu rồi, đăng xuất rồi trở lại không đủ thời gian!"

"Chuyện đó em không quan tâm nữa, em sẽ nghĩ cách tốc chiến tốc thắng." Lục Dịch Trạm nghiến răng nhắm mắt lại, "Em đã phạm một sai lầm lớn... Em thu dụng nhầm dị đoan rồi."

Liêu Khoa sửng sốt: "Thu dụng nhầm dị đoan?"

"Em không nên thu dụng dị đoan 0073." Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi, "Bởi vì nó căn bản không phải dị đoan!"

Liêu Khoa nghi hoặc: "0073 là dị đoan mà."

"Không phải." Lục Dịch Trạm chậm rãi lắc đầu, "Tên khốn Bạch Lục đó đã lừa Georgia và chơi tất cả chúng ta."

"Ông ta đã sớm bày ra trò chơi, cố ý dẫn dụ em thu dụng Cổ La Luân để thu thập thống khổ ngàn năm của đất nước này!"

Liêu Khoa đứng dậy, vỗ vai Lục Dịch Trạm và thở dài: "... Anh đi cục 3 với cậu."

"Chúng ta đăng xuất điểm gần biển Cổ La nhất."

Bên biển Cổ La, cục 3 Cục xử lý dị đoan.

Sau khi Lục Dịch Trạm đăng xuất, anh bình tĩnh phân phó cho Liêu Khoa: "Anh liên hệ với Sầm Bất Minh nhờ cậu ấy khẩn cấp phê duyệt văn bản để em vào cục 3."

"Được, đội trưởng." Liêu Khoa đáp nhanh, vài phút sau, anh đưa điện thoại cho Lục Dịch Trạm, "Sầm đội gọi tới, cậu ấy hỏi cậu muốn làm gì?"

"Chuyện dài lắm, tình thế cấp bách, tôi nói ngắn gọn thôi." Lục Dịch Trạm bình tĩnh đáp: "Sư đệ, anh cần cậu giúp anh phê duyệt văn bản để cứu vớt thế giới."

Sầm Bất Minh trầm mặc đến hai phút: "...chờ chút."

Anh ta cúp điện thoại, sau khoảng một phút Sầm Bất Minh gọi lại, giọng điệu lạnh lẽo: "Cục 3 xảy ra chuyện rồi."

"Hai ngày trước, bọn họ nhận được một cái thông báo kỳ quái nói muốn đánh cắp dị đoan 0073, hiện giờ cục 3 đang trong tình trạng thiết quân luật, không cho phép người ngoài ra vào, tạm thời không thể ban hành văn bản chấp thuận."

"Nghe quen đúng không? Là phong cách ăn trộm của con khỉ đó, nhưng điều kỳ lạ là..."

"Mục Tứ Thành của thế giới này hiện đang thi đấu giải đấu, không thể ra ngoài ăn trộm dị đoan 0073 được." Lục Dịch Trạm hít một hơi thật sâu, "Nếu thư thông báo này là thật thì nhất định đó là Mục Tứ Thành đến từ dòng thế giới khác. Người có thể khiến Mục Tứ Thành ở dòng thế giới khác đến đây chỉ có một."

"—— Tà thần Bạch Lục đã xen vào chuyện này, ông ta muốn động đến dị đoan 0073."

"Tôi có một cách đặc biệt để đưa ra văn bản chấp thuận cho anh, đó là lợi dụng quyền hạn của Nhà tiên tri, nói rằng anh là ủy viên đặc biệt đến điều tra chuyện này." Sầm Bất Minh lạnh lùng nói, "Nhưng cục 3 có đồng ý hợp tác với anh hay không thì không biết được, dù sao anh chỉ là sản phẩm đặc thù của cục 1, cục 3 không có chức vị Nhà tiên tri."

Sản phẩm đặc thù của cục 1 Lục Dịch Trạm: "...Cám ơn sư đệ."

Sầm Bất Minh cười lạnh một tiếng, dứt khoát cúp điện thoại cái rụp.

"Đi thôi! " Lục Dịch Trạm chạy chầm chậm, "Hẳn là Sầm Bất Minh đã gửi thư chấp thuận qua đó, chúng ta thử xem có thể lọt vào cục 3 hay không."

"Không được." Điều tra viên của cục 3 nghiêm túc lắc đầu, "Chúng tôi đã xác minh tài liệu phê duyệt rồi, đúng là thật, nhưng chúng tôi chỉ có thể để ngài vào cục 3 tìm hiểu một số thông tin thôi, còn xin lỗi, chúng tôi không thể để ngài tiếp xúc với dị đoan 0073."

Lục Dịch Trạm cố gắng nói nhỏ nhẹ, có ý van nài: "Trước đó vẫn thông qua bình thường mà, sao hôm nay lại không được?"

Điều tra viên do dự một lúc, nhìn vẻ mặt chân thành của Lục Dịch Trạm, cuối cùng mở miệng giải thích: "Bởi vì đội trưởng Georgia đã ra lệnh hôm nay phải canh phòng nghiêm ngặt, anh ấy đã đặt cục 3 vào chế độ an nình tối đa, cũng hạ tử lệnh, nói trước khi anh ấy trở về thì không ai được phép tiếp xúc với dị đoan 0073."

——Đầu đuôi là do lá thư thông báo kia gây ra.

Lục Dịch Trạm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "...theo như tôi biết về đội trưởng Georgia, nếu chỉ có một bức thư thông báo không rõ nguồn gốc thì anh ấy sẽ không dễ dàng đề cao cảnh giác như vậy."

Georgia trong thế giới này chưa bao giờ tiếp xúc với đạo tặc Mục Tứ Thành. Hơn nữa, anh luôn thận trọng trong công việc, không thể nào chỉ nhận được một lá thư thông báo vu vơ mà điều động nhiều người như vậy.

—— Độ bảo mật cao nhất trong cục 3 là cấp độ 【thẩm phán】, kể từ khi Georgia phụ trách cục 3 đến nay, anh ta chưa bao giờ sử dụng cấp độ bảo mật này.

Điều tra viên dừng một chút: "Nếu ngài có được quyền phê chuẩn văn kiện nhà tiên tri thì ngài cũng biết rồi đấy, trên đời này có một số người có thể nằm mơ hoặc dự đoán tương lai."

Lục Dịch Trạm hấp háy mắt, trong lòng dự cảm không lành càng ngày càng nghiêm trọng: "... Ý của cậu là?"

"Mấy tháng trước đội trưởng Georgia và đội phó Armand đều có những giấc mơ tiên tri." Điều tra viên ngước nhìn Lục Dịch Trạm, "Hẳn ngài cũng rõ, những người bảo vệ dị đoan như chúng tôi là những người bị dị đoan ảnh hưởng nhiều nhất, đôi khi chúng tôi sẽ  nhận được một số tiết lộ mơ hồ từ những kẻ dị đoan thông qua giấc mơ."

"Đội trưởng Georgia và đội phó Armand đều nằm mơ thấy thư thông báo đó, bọn họ cho rằng người gửi thư thông báo này có tính uy hiếp rất lớn đối với cục 3."

Tim của Lục Dịch Trạm như chìm xuống đáy.

...Giấc mơ, phương thức dẫn dụ yêu thích của Bạch Lục.

Từ mấy tháng trước Bạch Lục đã sắp xếp thiết lập trò chơi này một cách kín kẽ, mà anh lại không chú ý đến nó kể từ khi rời khỏi Cục quản lý dị đoan.

"Yêu cầu cuối cùng, cậu có thể xác nhận tình hình hiện tại của đội viên bảo vệ dị đoan 0073 không?" Lục Dịch Trạm ngẩng đầu lên.

"Mới liên hệ, không có vấn đề gì." Điều tra viên gật đầu, "Để chúng tôi liên hệ lại."

Chưa đầy một phút sau, điều tra viên sắc mặt tái nhợt: "... Đã mất liên lạc với các đội viên canh gác dị đoan 0073."

Lục Dịch Trạm thở ra một hơi nặng nề: "Cậu phái một nhóm đội viên mới tới đây nhanh đi, có thể phá lệ để tôi đi theo bọn họ lên đảo không, tôi đeo vòng giám sát cũng được?"

...Nếu không ngăn cản giao dịch ngàn năm vàng của Bạch Lục và Vương quốc Cổ La Luân, để【Mục Tứ Thành】 mở dị đoan 0073 trong hiện thực và rải bột điểm kim thạch ra toàn thế giới, tất cả các sinh vật đều sẽ biến thành tượng vàng.

Dị đoan lan rộng khắp thế giới, Nhà tiên tri thất bại trong trận đấu với Tà thầ, và rồi Bạch Lục sẽ không ngừng thu thập thống khổ ở dòng thế giới cuối cùng này.

Hơn nữa vào thời điểm dị đoan được mở ra, người dân Cổ La Luân sẽ...

Chỉ khi đồng hồ cát thời gian được lấp đầy thì giao dịch mới chấm dứt.

Lục Dịch Trạm nhìn xuống đồng xu treo trước ngực mình, nắm chặt nó —— Nhà tiên tri mới Bạch Liễu, cậu có cách giải quyết nào không?

Giọt nước mắt ngưng đọng từ nỗi đau ngàn năm vàng đến từ đâu?

Trong trò chơi.

Sau khi Lưu Giai Nghi thoát khỏi trò chơi, Bạch Liễu bình tĩnh quay súng chĩa vào Belloc và Moore  đang vây hãm Đường Nhị Đả, rồi nổ súng lần nữa.

Chris nghiến răng, dùng khiên chất lỏng phi Newton che chắn cho Belloc và Moore.

Ngay sau khi Lưu Giai Nghi thoát khỏi trò chơi, kỹ năng thuốc độc của cô bé cũng hết hạn, chất lỏng phi Newton của Chris lại chuyển sang màu trắng mà không có bùa mê độc, tức là chức năng 【lá chắn】 đã được khôi phục.

Nhưng khi thấy tấm khiên chặntrước  Belloc và Moore, Bạch Liễu vẫn thờ ơ tiếp tục bắn không ngừng. Hắn nhắm vào tấm khiên rắn chắc đang lưu chuyển bóp cò súng liên tục đến nỗi trống cả băng đạn.

Chris thật sự khó hiểu ——  lá chắn của cô 100% miễn nhiễm với đạn, vậy tại sao Bạch Liễu vẫn lãng phí kỹ năng để tấn công lá chắn của cô chứ?

Hơn nữa người này... vừa giết người chơi quý giá nhất trong đội của mình, đúng không nhỉ?

Cho dù những gì Bạch Liễu đang làm có lợi cho đội của cô, thì cũng không chỉ có mình Chris mê mang nghi hoặc —— rốt cuộc Bạch Liễu đang làm cái quái gì vậy?

Đường Nhị Đả đang bị nhốt trong lồng chim cũng cau mày.

Mới vừa rồi anh cũng đã bắn vào tấm khiên 【chất lỏng phi Newton】 của Chris, về cơ bản anh chắc chắn đạn sẽ không thể nào xuyên qua được, cho dù dùng đến lực tấn công cao nhất của mình. Anh không hiểu tại sao Bạch Liễu đã biết điều đó mà vẫn cứ cố tấn công liên tục như vậy.

Từ nãy đến giờ, mọi việc Bạch Liễu làm đều khiến anh cảm thấy khó hiểu, nhưng trên đấu trường, với tư cách là chủ công, anh tuyệt đối sẽ không chất vấn hành vi của Bạch Liễu —— cho dù đối phương có hành vi ra tay sát hại người trị liệu của đội dã man như vậy.

Viên đạn bạc xoay theo hình xoắn ốc, như thể chuyển động chậm, đâm vào tấm khiên chất lỏng màu trắng sữa ——

——Rồi nó xuyên qua một cách nhẹ nhàng như thể đánh vào không khí, bắn trúng chính xác Belloc và Moore đang ẩn sau tấm khiên với vẻ mặt vô cùng sửng sốt.

Viên đạn bắn vào ngực, tóe ra những bông hoa máu, chúng tan thành chất lỏng, tạo thành những hoa văn đỏ như máu.

Chris: "?!?!"

Đầu óc Chris nhất thời trống rỗng, cô vô thức mở giao diện điều khiển hệ thống để xem kỹ năng của mình có sai sót gì không. Sau khi xác minh tới lui đến mấy lần, cô mới xác nhận mô tả kỹ năng của mình không có gì thay đổi ——

Nó có tác dụng che chắn nhất định đối với tất cả các hành vi tấn công, đặc biệt là các đòn tấn công vật lý bằng súng.

Chỉ cần hành vi có tính công kích, thậm chí là hành vi bình thường mang theo tâm lý hiếu chiến, tấm khiên của cô cũng có thể phát huy tác dụng phòng hộ nhất định, xưa nay chưa từng có viên đạn nào bắn xuyên qua tấm khiên kiên cố của cô cứ như nó không hề tồn tại một cách quỷ dị như vậy.

Cũng giống như khi tên này bắn xuyên qua khiên của cô và giết chết người trị liệu trong đội của hắn... Cứ như thể chiếc khiên mà cô dùng bảo vệ đội viên vô số lần hoàn toàn thất bại trước mặt Chiến Thuật Gia kỳ lạ này.

Rõ ràng đó là lá chắn đỉnh cấp, thậm chí có thể phòng ngự tâm lý công kích, tại sao lại thất bại trước mặt người này?

Nếu 【khiên】 của cô mất đi hiệu lực... Điều gì sẽ xảy ra với các đội viên của cô trước loại chiến thuật gia sẵn sàng giết hại dã man đội viên của mình...

Chris rùng mình, cảm thấy một chút sợ hãi không thể kiểm soát.

Toàn thân Moore và Belloc vết thương chồng chất do đối đầu với Đường Nhị Đả, cơ thể của họ cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu biến thành tượng vàng, chuyển động trở nên chậm chạp và cứng nhắc, giờ lại bị Bạch Liễu bắn một lần nữa thì hoàn toàn mất đi khả năng di chuyển, hai người quỳ rạp trên mặt đất, ôm lấy đôi chân đã bị Bạch Liễu bắn trúng, khàn giọng hét lên với Chris: "Chạy đi! Chris! Chạy đi!"

Chris nghiến răng xé bỏ lớp chất chắn lỏng mỏng manh cuối cùng bảo vệ cơ thể cô, đồng thời cố gắng hết sức gấp độ dày của tấm khiên thành hình tròn dày nhất, bao bọc hoàn toàn hai thành viên trong đội.

Máu từ khóe miệng chảy ra, Chris trơ trụi đứng trước tấm khiên không lùi một bước, ánh mắt dán chặt vào Bạch Liễu trên cao.

Nếu 【khiên】 thất bại, cô sẽ là tấm khiên cuối cùng cho các đội viên —— đây là nhận thức và trách nhiệm của người chơi 【phòng ngự】.

Bạch Liễu chậm rãi thay băng đạn, hắn từng bước một từ trên nơi cao nhất của quặng mỏ đi xuống, dưới chân vỏ đạn rơi rải rác phát ra âm thanh lanh lảnh, thay băng đạn xong, hắn lại giơ tay chĩa họng súng vào hai người chơi trong lá chắn.

"Pằng pằng pằng pằng pằng pằng ——!!"

Viên đạn xẹt qua bên người Chris, bắn trúng tấm chắn sau lưng Chris, lại thuận lợi xuyên qua như trước như bắn vào không khí, tiếng thở dốc  của Belloc và Moore bên trong đều ngừng lại.

Đồng tử của Chris co lại.

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Belloc bị giảm về 0, rời khỏi trò chơi. 】

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Moore bị giảm về 0, rời khỏi trò chơi. 】

Máu tươi tràn ra từ dưới tấm khiên, tấm khiên chất lỏng của cô hoàn toàn nhuốm đỏ.

"Tại sao..." Chris mê mang ngã ngồi trên mặt đất, đầu ngón tay và mắt cá chân của cô cũng bắt đầu biến thành vàng, nước mắt rơi xuống từ đôi mắt cô lộ ra ánh sáng lấp lánh như bột vàng. Cô nghẹn ngào nhìn Bạch Liễu đi đến gần, chĩa súng vào đầu mình, "Tại sao 【khiên】 lại mất đi tác dụng?"

"【Khiên】 là để bảo vệ. Ý nghĩa của 【khiên】 là bảo vệ những người thân thiết chúng ta khỏi bị tổn hại."

"Dục vọng bảo vệ mọi người của tôi chưa từng thay đổi một chút nào, tại sao 【khiên】 của tôi lại thất bại?"

Nước mắt của Chris biến thành bột vàng rải rác, cô khóc thút thít: " Bình Minh Vàng tồn tại  là để bảo vệ."

"Tôi là 【chiếc khiên】 của Bình Minh Vàng, dục vọng bảo vệ của tôi không thể mất đi hiệu lực! Tại sao anh có thể bắn xuyên qua 【khiên】 của tôi và giết người mà tôi muốn bảo vệ!"

"Dục vọng bảo vệ của cô chưa từng thất bại." Bạch Liễu giơ súng mỉm cười: "Vì vậy viên đạn của tôi mới có thể xuyên thủng lá chắn của cô, thành công giết chết bọn họ."

Chris đột nhiên ngẩng đầu lên, cơ thể cô đã hóa vàng đến ngực khiến cô nói không nên lời, hơi thở đứt quãng khó khăn: "... Tại sao?"

"Dục vọng bảo vệ của cô rất mạnh, giống như đội trưởng Georgia của cô vậy." Bạch Liễu cụp mắt xuống, mí mắt phủ một tầng phấn vàng mỏng, "Chỉ cần người có ác ý, cho dù hành vi không mang tính công kích đi nữa thì khiên của cô cũng ngăn cản được, phòng ngự cực kỳ lợi hại."

"Nhưng ngược lại, nếu người có hành vi mang tính công kích nhưng lại không có ý định làm tổn thương cô, thì 【khiên】 của cô lại không thể ngăn cản."

"Giống như lúc này đây." Bạch Liễu cười nhạt, nhắm súng vào thái dương Chris, đôi môi cô đã bắt đầu hóa thành vàng, "Tôi giết cô, nhưng tôi không muốn làm tổn thương cô. "

"Không phải tôi muốn giết cô —— "

"——mà là cứu cô."

"Pằng pằng pằng pằng ——!!"

Chris ngã xuống đất ngay trước khi cô sắp biến thành một bức tượng vàng.

Chiếc lồng chim bẫy Đường Nhị Đả biến mất, Bạch Liễu cười tủm tỉm trả lại khẩu súng: "Lúc đó tình thế cấp bách, tôi cần vũ khí tầm xa nên mượn một chút, cảm ơn Đường đội trưởng."

Đường Nhị Đả bị cưỡng bức cho mượn súng bất đắc dĩ nhận lấy: "Nói đi, cậu phát hiện ra gì rồi?"

"Khi không lại loại Giai Nghi ra khỏi trò chơi, cũng quá mạo hiểm..."

"Còn lý thuyết giết người mà không mang tính công kích kia nữa." Đường Nhị Đả giắt súng sau thắt lưng, xoay người nắm tay ho khù khụ, thở dài, "... cậu nói cái quỷ gì tôi không hiểu gì hết, tôi dùng súng mấy năm rồi mà chưa bao giờ nghe qua lý thuyết giết người mà không muốn tổn thương họ, nếu không muốn gây tổn thương thì sao giết người được chứ?"

"Lại lừa người ta à?"

"Không có." Bạch Liễu vô tội nhún nhún vai, "Lần này tôi có lừa gạt ai đâu, tôi giết bọn họ để cứu bọn họ thật mà."

Hắn cười híp mắt, vẻ mặt ôn hòa: "Cùng một nguyên nhân khi giết Giai Nghi."

"Biết đâu sau này tôi cũng sẽ giết anh để cứu anh đó, Đường đội trưởng."

Đường Nhị Đả  khựng người nhướng mày nhìn sang: "Thế Bạch Chiến Thuật Gia đã biết cái gì rồi, có thể giải thích cho chủ công đang không hiểu gì hết của cậu biết không?"

Bạch Liễu vừa muốn nói chuyện, hệ thống thông báo vang lên.

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Mộc Kha bị giảm về 0, rời khỏi trò chơi. 】

Bạch Liễu nheo mắt lại, lấy ra công cụ liên lạc, nhìn thấy tin nhắn cuối cùng Mộc Kha gửi cho hắn —— 【Cung điện, bột vàng, nước mắt. 】

"Quả nhiên là như vậy." Bạch Liễu như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm, "Giống như tôi đã suy đoán."

Đường Nhị Đả bất đắc dĩ vươn tay quơ quơ trước mặt Bạch Liễu: "Xem bộ dạng không kinh ngạc của cậu kìa, Mộc Kha bị xóa khỏi trò chơi là do cậu sắp đặt đúng không?"

"Ừ." Bạch Liễu cười đáp, "Tôi bảo cậu ấy bằng mọi giá đem Georgia cùng Armand ra khỏi khu mỏ."

"Một chọi hai vẫn là hai người đối phương có lợi." Đường Nhị Đả cau mày, "Mộc Kha có thể kéo dài đến bây giờ cũng rất ghê gớm rồi."

"Ý anh Mộc Kha không phải ứng cử viên thích hợp nhất à? Bởi vì có một việc mấu chốt chỉ có cậu ấy mới có thể làm nên tôi mới để cậu ấy đi." Bạch Liễu cười tủm tỉm nói, "Tôi bảo Mộc Kha nói với Georgia rằng tôi có cách làm đầy chiếc đồng hồ cát."

Đường Nhị Đả sửng sốt: "Cậu biết lấp đầy đồng hồ cát rồi à?!"

"Đương nhiên là không biết." Bạch Liễu thành thật lắc đầu, "Tôi lừa Georgia."

Đường Nhị Đả cau mày: "Đáng lẽ lúc vào phó bản Georgia phải mang theo đạo cụ phát hiện nói dối chứ nhỉ, vả lại cậu ấy là người của cục...là người của Bình Minh Vàng, đạo cụ phát hiện nói dối trong tay cậu ta đâu phải là thứ cấp thấp như cân Thiên Bình, cậu lừa gạt cậu ta bằng cách nào vậy?"

"A, cái này hử." Bạch Liễu bình thản nói, "Tôi cũng lừa Mộc Kha."

"Tôi bảo với cậu ấy là tôi biết cách lấp đầy đồng hồ cát, cậu ấy tin ngay lập tức. Cũng bởi vì Mộc Kha thật sự tin tưởng tôi cho nên tôi nghĩ là niềm tin chân thành này của cậu ấy có thể đánh lừa đạo cụ phát hiện nói dối của Georgia."

"Nếu vừa vào trò chơi tôi nói với mọi người là tôi biết cách lấp đầy đồng hồ cát, hẳn là mọi người sẽ hỏi tới hỏi lui cái này cái nọ,nếu tôi ấp úng không nói được thì mọi người sẽ nghi ngờ tôi nói dối, nhưng Mộc Kha sẽ không như vậy."

"Tôi chỉ cần nói với cậu ấy là tôi biết nhưng bây giờ không phải lúc nói ra, cậu ấy sẽ hoàn toàn tin tưởng, sẽ thi hành nhiệm vụ không cần hỏi một câu."

"Mộc Kha đi theo và tin tưởng tôi 100% một cách mù quáng, vì vậy cậu ấy là người duy nhất có thể hoàn thành nhiệm vụ này, cũng là ứng cử viên thích hợp nhất."

Bạch Liễu sờ sờ cằm: "Chắc lúc cậu ấy bị Georgia cùng Armand thẩm vấn cho đến khi HP bằng 0 thì vẫn quyết liệt tin tưởng rằng tôi thực sự biết cách lấp đầy đồng hồ cát, cho nên Georgia mới lựa chọn dây dưa bên cậu ấy đến bây giờ."

"..."ĐườngNhị Đả cảm thán từ tận đáy lòng, "Bạch Liễu, cậu khốn nạn thật đấy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK