Mục lục
Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

* Không hiểu câu này nghĩa là gì 😀

Đám Bạch Liễu rời trạm Thái Sơn đi đến chỗ núp trước đó của Phương Tiểu Hiểu, phát hiện cậu ta đã thực sự biến mất.

“Phương Tiểu Hiểu còn mang theo các đội viên khác nữa.” Đường Nhị Đả tỏ vẻ nghiêm nghị.

Mục Tứ Thành nhìn Bạch Liễu: “Vậy tiếp theo chúng ta đi tìm bọn họ à? Bọn họ sẽ đi đâu?”

“Đại khái tôi biết tại sao Edmund lại rời đi, và họ sẽ đi đâu.” Bạch Liễu thở ra một hơi trắng xóa, hắn đứng giữa trời tuyết băng giá, nhìn mặt trời xám lung linh ở phía rìa lục địa Nam Cực.

Bạch Liễu nở một nụ cười thoải mái, có chút đùa giỡn: “——  Xem ra đã có người chơi khác gây áp lực không nhỏ cho trùm cuối giáo sư Edmund, buộc ông ta phải tạm thời từ bỏ thí nghiệm chúng ta để quay lại đối phó với y rồi.”

Lưu Giai Nghi luôn là người phản ứng nhanh nhất, cô bé quay đầu nhìn Bạch Liễu: “Là Hắc Đào à? Anh ta đã làm gì?”

“Đi làm nhiệm vụ chính của trò chơi.” Bạch Liễu thản nhiên nhìn lại cô bé, “——làm ấm toàn cầu.”

——————————

Bên cạnh tảng băng Ross trắng lạnh buốt giá.

Ở vùng biển gần Victoria, lượng muối lớn chứa trong nước biển có thể làm cho điểm đóng băng của nước giảm xuống dưới điểm đóng băng.

Đêm vùng cực là thời điểm lạnh nhất khi biển lạnh và biển ấm ở Nam Cực gặp nhau, người bình thường chỉ cần rơi vào nước 15 phút sẽ lập tức tử vong do bị hạ th4n nhiệt.

Trong dòng nước biển lạnh lẽo, một bóng người vun vút nhấp nhô trồi lên lặn xuống như một con cá voi gây chú ý không ít.

Trên bờ biển có một nhà kho giống như căn lều được xây bằng các khối tuyết được xếp ngẫu nhiên, bên trong là đồ hộp, áo khoác, một đôi tất được sắp xếp gọn gàng và một chiếc xe trượt tuyết.

Có một giá phơi đồ phía trên xe trượt, phía trên treo một chiếc quần sịp boxer ngoại cỡ đang được sấy khô bằng hai ngọn đèn cồn rắn đang cháy.

Có vẻ như chủ nhân của nó không muốn mặc đồ lót của người trong trạm quan sát nên phải tranh thủ hong khô để mặc lại.

Trên đỉnh của “căn lều” tuyết là một lá cờ nhỏ màu đỏ đang lắc lư chấn động dữ dội trong gió biển, trên lá cờ có loại vật liệu gì đó phát ra ánh huỳnh quang đặc biệt làm nó khá dễ thấy trong đêm tối.

Người trong biển lặn ngụp liên tục, tốc độ bơi nhanh đến bất thường, thậm chí còn nhanh hơn cả hải cẩu và cá voi sát thủ bắt đầu kiếm ăn trong mùa đông.

Khi hai sinh vật này rình rập săn đuổi con mồi, y chỉ cần thực hiện một cú đánh nhẹ là có thể quay đầu dễ dàng trong nước, lượn qua miệng của hai kẻ săn mồi hàng đầu Nam Cực trong nháy mắt.

Bong bóng trào ra từ kẽ môi y ——  chỉ từ lúc này bạn mới có thể nhận ra người này là một con người đặc biệt, mà không phải là một con quái vật hình người lạnh lùng sinh ra trong vùng biển lạnh giá.

Ngay cả hải cẩu đang cố gắng săn y cũng chỉ có thể thắc mắc trong lòng —— tại sao không cảm nhận được bất kỳ bức xạ nhiệt nào của con mồi này.

Giống như băng, thậm chí còn lạnh hơn băng.

Trước khi chúng loay hoay tìm ra câu trả lời, “con mồi” xảo quyệt này lại nước chảy mây trôi lướt qua những chiếc răng nanh hung dữ, đong đưa đôi chân, khẽ mở mắt rồi lặn xuống biển sâu nơi không thể nhìn thấy ánh sáng.

Mười phút sau, Hắc Đào trồi lên mặt nước, trong tay đang kéo một chiếc thước đo thủy triều nặng vài trăm kg.

Y bước lên băng bằng chân trần đi về phía trước, dùng tay trái kéo cái khung màu vàng cam khổng lồ chứa dụng cụ, vẽ một dấu vết dài trên tuyết. Nước trên lông mi và tóc tạo thành băng trước khi nhỏ giọt xuống dưới, bị y duỗi tay phải ra gạt tan nó thành từng mảnh.

Làm như vậy rất nguy hiểm, dễ gây tổn thương cho da mắt, dễ gây tê cóng nặng và dễ gây co giật.

Nhưng đối với Hắc Đào dường như chẳng hề hấn gì.

Loại chấn thương chí mạng và nhiệt độ lạnh cóng chẳng là gì với Hắc Đào, thậm chí y không buồn gạt đi những mảnh băng vụn dính trên lông mi và mái tóc.

Băng bị vỡ vụn giống như một viên kim cương nhỏ chưa được đánh bóng đơn giản, treo lơ lửng trên cơ thể căng chặt duyên dáng của Hắc Đào, rồi được phản chiếu ở góc độ nhất định, tỏa ánh sáng lấp lánh trên làn da lạnh lẽo của y.

Y không thuộc tuýp người cường tráng vạm vỡ, nếu siết chặt bả vai thì nhìn còn có vẻ khá gầy, thế nhưng tỷ lệ khung xương từ vai đến eo bụng, rồi đến mắt cá chân cực kỳ  hoàn hảo, cơ bắp mỏng nhưng dẻo dai rắn chắc bao trọn từ gáy đến mu bàn chân, tựa như mỗi một lượng cơ bám vào từng đốt xương khớp đã được tính toán kỹ lưỡng để tạo nên một bộ vỏ chắc chắn và cân đối như vậy.

Làn da ngâm trong nước biển đã lâu vẫn không biến xanh, thay vào đó nó như một loại men sáng sau khi đá cẩm thạch được đánh bóng, một màu trắng mờ ảo đầy gợi cảm.

Giống như một sản phẩm nghệ thuật sau khi được chạm khắc cẩn thận bảy tỷ lần vẫn chưa đạt yêu cầu, hầu hết các nhà điêu khắc trên khắp thế giới đều phải phát điên lên để chạm khắc một tác phẩm điêu khắc bán khỏa thân như vậy.

Điều đáng tiếc duy nhất là nửa khuôn mặt nhỏ của bức tượng điêu khắc bị tóc che mất, chỉ có thể nhìn thấy hàm dưới rất phù hợp với tác phẩm nghệ thuật này.

Hắc Đào không cảm thấy lạnh, y giống như một tảng đá sáng, đều đều kéo vật nặng về phía, cuối cùng dùng tròng mắt và bề mặt cơ thể để làm chúng tan chảy.

Vì vậy ánh sáng chói mắt này cũng biến mất ở trong gió tuyết to lớn gào thét, không ai có thể nhận thấy được quái vật lạnh lùng này sau khi lặn xuống biển sâu lại có cảnh tượng sáng ngời như vậy.

Hắc Đào thản nhiên dùng một tay ném dụng cụ nặng mấy trăm kg sang một bên, quỳ gối lên trên nó rồi cúi xuống lục lọi bên trong, sau đó y rút roi ra không chút do dự, cầm cán roi như cầm một con dao găm đâm sâu vào bên trong dụng cụ.

Đâm vào xong y mới nhận ra mình đã làm sai chỗ nào đó, chậm rãi mở miệng, “À” một tiếng.

【Đây là roi, không phải dao găm!! Không phải là dao mổ lợn!! Cũng không phải là dùi hay nạng! Roi thì chỉ quăng ném thôi!! Không thể đâm, thọc, giết mổ và chặt! 】

Hắc Đào phản xạ có điều kiện nhớ lại người đồng đội mới vừa chuyển đến hiệp hội mình, anh ta gọi là Thẩm Phán Nghịch Thần gì đó gào thét khàn cả giọng bên tai y:

【 Dùng roi đàng hoàng dùm tôi một chút đi! Đừng có dùng roi sử dụng mấy cái kỹ năng kỳ quái của vũ khí khác chứ! Tôn trọng hình thái vũ khí mình đang sử dụng có được không!! Cậu có biết năm ngoái hiệp hội đã tốn bao nhiêu điểm để bảo trì vũ khí cho cậu không hả! 】

Người này vô cùng đau lòng quở trách y:

【Cậu cầm cán roi đâm lung tung vậy mà không thấy xót à? Cậu có biết trên đó khảm biết bao nhiêu nguyên liệu quý giá không! 】

Hắc Đào thực sự không biết điều này, y chỉ có trách nhiệm giành chiến thắng trong trò chơi, ngoại trừ kết quả của trò chơ, y chẳng bao giờ quan tâm đến điều gì cả.

Y nhớ lại cách mình trả lời người chơi mới của Danh Sách Sát Thủ:

—— 【thắng là đủ rồi. 】

Y cực kỳ am hiểu tất cả các loại hình thái vũ khí tấn công đối phương, nhưng không biết tại sao, đến cuối cùng kỹ năng của mình lại quyết định chọn một chiếc roi.

Hắc Đào không thích dùng roi lắm. Y dùng dao ngắn hoặc trùy thuận tay hơn, nhưng roi thì cũng miễn cưỡng tạm được.

Bởi vì tuy rằng dùng roi là chính, nhưng y cũng có thể mạnh mẽ dùng roi sử dụng phương thức tấn công của vũ khí khác để phát huy lực tấn công rất mạnh.

Cho nên cuối cùng, y vẫn thường đạt được dục v0ng trung tâm—— giành chiến thắng trong trò chơi.

Cho nên từ trước đến nay y chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này, nhưng đồng đội Thẩm Phán Nghịch Thần của y trong chiến đội năm nay lại cực kỳ để ý.

Bất kể vị Thẩm Phán Nghịch Thần kia rưng rưng nước mắt tuyệt vọng cảnh cáo y bao nhiêu lần, thì Hắc Đào vẫn cứ dùng roi theo cách của y.

Vì vậy anh ta kích hoạt kỹ năng của mình dự đoán tương lai của Hắc Đào, đe dọa y rằng, Hắc Đào, nếu cậu không sử dụng roi đàng hoàng, cậu sẽ thua một người chơi dùng roi giỏi hơn cậu trong giải đấu sắp tới!

Hắc Đào quan tâm đến việc thắng và thua, thế nên lần này y cũng chịu để bụng.

Từ khi vào game đến giờ, Hắc Đào vẫn ngoan ngoãn thành thật vung roi theo quy củ, tuy không thoải mái lắm nhưng không phải là không dùng được.

Nhưng vừa rồi chỉ mới lơ đãng một chút, y đã thuận tay dùng roi thọc thủng luôn thước đo thủy triều.

Bất quá vị người chơi mới phiền phức kia không ở đây nên không nhìn thấy cảnh tượng bi thảm này, cho nên Hắc Đào chỉ dừng lại một chút, tiếp tục cạy lớp vỏ thép bên ngoài của dụng cụ như thể không có chuyện gì xảy ra, đào bên trong một chiếc nhiệt kế được quấn nhiều lớp vải nhựa không thấm nước.

Hắc Đào xé mở lớp vải bên ngoài, bên trong có một hộp kim loại đang chấn động nhỏ.

Chiếc hộp kỳ lạ này làm cho tần số cao chuyển động không đều theo mọi hướng, nằm trong tay Hắc Đào vẫn phát ra âm thanh rung động sắc bén tần số cực kỳ cao, chỉ cần cầm nó cũng bị chấn động xương cốt đập nát.

Hắc Đào chụm năm ngón tay lại, để lại dấu vân tay rõ ràng trên chiếc hộp kim loại.

Y trực tiếp niết dẹp hộp, sau đó ấn ngón tay cái vào bên hông bấm sâu vào trong, chọc một lỗ trên hộp.

Y dùng lòng bàn tay đè lại cái lỗ vừa bị chọc thủng, mang chiếc hộp quay trở về lều tuyết.

Y có thể cảm thấy rất nhiều thứ giống như bụi đập vào tay mình liên tục, móng tay của y đều đã tụ máu.

Chắc là đau lắm, nhưng tiếc là y chẳng cảm nhận được gì cả.

Hắc Đào câu lấy chiếc quần l0t đã khô, cúi xuống dùng một tay lục lọi trong lều một hồi, tìm được một chai thủy tinh có chứa axit mạnh, sau đó y trực tiếp cầm hộp đem nướng trên đèn cồn.

Đôi mắt y nhìn chằm chằm ngọn lửa đèn cồn bất động, thở nhẹ, ánh sáng nhảy dựng một tia ấm áp trong mắt, làn da lạnh lẽo dần dần ấm áp dưới ánh đèn cồn đang nhảy nhót.

Cùng lúc đó, chiếc hộp kim loại trong lòng bàn tay cũng đang nóng dần lên.

Hộp kim loại bị nung nóng đến nhiệt độ cao không tưởng, làn da ẩn ẩn ửng đỏ, tay Hắc Đào cầm chiếc hộp nóng đến mức khiến chiếc hộp phát ra âm thanh xèo xèo của vỏ băng bốc hơi, nhưng dường như y chẳng bị ảnh hưởng chút nào, vẫn thờ ơ nắm chặt lấy.

Dưới nhiệt độ cao nung nóng, bụi bên trong hộp rung lên càng lúc càng nhanh, toàn bộ cánh tay của Hắc Đào cũng điên cuồng lắc lư.

Không biết bị nướng bao lâu thời gian, cánh tay của Hắc Đào từ từ ngừng rung động, dường như các hạt bên trong đã bị nhiệt độ cao đốt cháy mất đi sức sống. Y cảm thấy mọi chuyện đã ổn, thu tay lại, mở lòng bàn tay ấn xuống cái lỗ của chiếc hộp, không chút do dự đổ luôn chai axit mạnh vào trong đó rồi lắc đều.

Axit mạnh tạo ra âm thanh phản ứng dữ dội, khí tiếp tục tràn ra khỏi lỗ của chiếc hộp, thậm chí bề mặt của chiếc hộp còn phản chiếu một lớp màng oxit sẫm màu.

Hắc Đào rũ mắt nhìn xuống chiếc hộp, y nghe thấy hệ thống của chính mình phát ra:

【Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Hắc Đào phá hủy thiết bị phản ứng hạt khí tượng ( 521/600) 】 【Trò chơi sắp kết thúc, người chơi hãy kiên trì nỗ lực! 】

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK