Bọn họ nhìn lên ánh trăng tuyệt đẹp và pháo hoa tr3n bầu trời, khóe miệng rướm máu nở một nụ cười kinh ngạc và nhẹ nhõm.
Chỉ cần thoát khỏi nơi đây, họ sẽ hoàn toàn được tự do.
Bên ngoài, một thế giới tươi đẹp, nơi sẽ không còn những nỗi đau đang chờ đợi họ!
Phía trước, người hầu trưởng của gia tộc Mifune đứng tr3n đài quan sát thờ ơ theo dõi nhóm tế phẩm chạy trốn, ông ta nhấc điện thoại lên: "Mifune đại nhân, nhóm tế phẩm đã chạy ra khỏi huyện Lộc Minh rồi, bây giờ thả 【 mỏ neo 】luôn ạ?"
"Thả đi." Giọng Mifune từ trong điện thoại truyền đến, "Cẩn thận đừng để bọn họ chạm mặt nhóm tế phẩm cũ, các ông lớn của 7 gia tộc hiện đang đi săn, đừng để bọn họ mất hứng."
Người hầu đến đây thì liền quay đầu nhìn về phía ngọn núi.
Xa thật xa chỉ nhìn thấy ánh lửa lấp lóe phía bên kia đền thờ, người hầu của gia tộc Mifune đứng tr3n đài quan sát không những không báo cháy mà còn mỉm cười: "Sau đêm nay, gia tộc Kitahara sẽ hoàn toàn bị xóa tên khỏi 8 gia tộc lớn."
Mifune cũng cười nham hiểm: "Ta đang rửa mắt xem nhà Kitahara bị cháy đây."
"Mifune đại nhân...... tối nay ngài không tham gia săn tế phẩm cũ sao?" Người hầu hơi ngập ngừng hỏi lại.
"Không." Mifune nhếch khóe miệng, "Bởi vì tế phẩm quý giá nhất đã ở trong tay ta."
"Đêm nay ta sẽ hiến tế hắn cho Tà Thần."
"Bùm —— bùm ——!!"
Từ phía sau đài quan sát, từng chùm pháo hoa khổng lồ liên tục vụt lên rồi nổ tung giòn giã tr3n đỉnh cao ngọn núi. Dưới ánh sáng đầy màu sắc của pháo hoa rực rỡ, nhóm người nhà Mifune lăm lăm vũ khí tr3n tay bắt đầu tràn về đền thờ theo như kế hoạch, còn nhóm người nhà Kitahara hoàn toàn bị bao vây dưới chân núi ồ ạt hoảng sợ đổ xô chạy lên hướng đỉnh núi
Người đàn ông đi đầu đội ngũ nhà Mifune xoay người quát lớn vào đám người phía sau, "Muốn vào đền thờ thì bịt kín mắt lại hết cho ta."
"Nếu có ai bất cẩn nhìn vào mắt thi thể bị biến thành quái vật thì đừng trách ta không báo trước!"
"Vâng!"
Người huấn luyện nhà Mifune lấy một tấm vải đen dày từ trong túi ra thành thạo bịt kín hai mắt mình, sau đó bước vào lãnh địa của đền thờ.
Người đàn ông đứng đầu hít sâu một hơi: "Mifune đại nhân có dặn là đã đem tế phẩm Bạch Lục đến bên ngoài đền thờ rồi, việc tiếp theo là chúng ta sẽ bắt lấy hắn rồi mang vào hiến tế là hoàn thành nhiệm vụ tối nay."
"Tốc độ phải thật nhanh lên. Sau khi lễ hội đêm thuyền kết thúc thì các ngài lớn kia cũng đem tế phẩm săn được đến hiến tế, chúng ta phải tranh thủ thời gian hiến tế tế phẩm Bạch Lục trước!"
Con đường xuống núi.
"Nhanh lên!" Đám người hầu run rẩy kêu lên, "Thưa chủ nhân nhà Kitahara, xin hãy xé áo che mắt!"
"Chúng ta sắp đến đền thờ rồi!"
"Tuyệt đối xin đừng mở mắt, nếu nhìn thấy Tà Thần trong đền thờ thì hoặc sẽ biến thành tế phẩm nổi điên tự sát, hoặc là sẽ biến thành quái vật bị người săn giết ạ!"
Người tr3n núi bước chân cảnh giác, người dưới núi lảo đảo bước sát vào nhau, ai cũng đều nhắm tịt mắt tiến về đền thờ, tr3n mặt lộ ra vẻ sợ hãi và khủng hoảng.
Bạch Lục đứng trước đền thờ, hắn chắp tay sau lưng từng bước tiến lại gần Bạch Liễu, cong mắt cười: "Cảnh tượng thật thú vị."
"Mọi người đều nhắm mắt với những duc vọng của riêng mình, nhất mực đâm đầu vào Tà Thần mà họ tế bái hàng ngày nhưng lại sợ phải đến gần."
Bạch Lục vừa dứt lời, trong nháy mắt hắn rút roi đằng sau ra quất thẳng về phía Bạch Liễu.
Bạch Liễu giơ tay chặn lại, trong tay xuất hiện là một con dao găm ngắn c4m chặt vào khóa của roi xương, Bạch Liễu đâm thẳng vào trong rồi xoay tròn một vòng ghì roi xuống buộc Bạch Lục phải buông roi ra.
Hắn lùi lại nửa bước, roi trong tay biến mất, khi hắn giơ tay lên lần nữa, roi tr3n tay lại xuất hiện, Bạch Lục dùng đuôi roi quét về phía Bạch Liễu, roi vừa bay tới hắn vẩy tay, gai xương xòe ra nhọn hoắc.
Khuôn mặt Bạch Liễu chẳng hề có chút biểu cảm gì, hắn xoay dao găm trong tay, dao lập tức biến thành móng khỉ nắm chặt lấy roi xương dài của Bạch Lục kéo mạnh về phía mình, Bạch Lục đang cầm roi nháy mắt bị lôi ngã về hướng Bạch Liễu.
Trong lúc rơi xuống, roi xương tr3n tay Bạch Lục lại biến mất, hắn xoay người né tránh đòn chí mạng của móng khỉ đánh vào cổ mình, nhưng vừa xoay người lại thì bên hông lại xuất hiện roi dài, quất thẳng vào mặt Bạch Liễu.
Bạch Liễu nghiêng người tránh đón, móng khỉ cào qua vai Bạch Lục để lại bốn vết xước kinh hoàng.
Bạch Lục che lại bờ vai rướm máu lập tức lùi lại, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu đang đối mặt, đột nhiên cười lớn: "Phải khen một câu, không hổ là 【 tôi 】có thể làm cho Tà Thần đau khổ đến mức ra khỏi đền thờ."
"Anh lợi hại hơn tôi rất nhiều."
Bạch Liễu b4n đôi mắt lạnh lùng nhìn Bạch Lục đã bị thương: "Lần đầu tiên tham gia phó bản trò chơi?"
"Ai mà chẳng có lần đầu tiên." Bạch Lục cười tủm tỉm, "《 Tế Tà Thần · nhà thuyền 》đúng là là phó bản đầu tiên của tôi, nhưng tôi rất tò mò, biểu hiện của tôi đâu có giống người chơi mới, sao anh lại đoán ra được?"
Bạch Liễu chỉ nhìn Bạch Lục, hắn không trả lời trực tiếp câu hỏi của Bạch Lục mà hạ mắt nhìn xuống roi xương tr3n tay Bạch Lục: "Nếu đây là phó bản đầu tiên của mi tức là mi vẫn chưa hoàn thành trò chơi, sẽ không nhận được đạo cụ khen thưởng."
"Làm thế nào mà mi có được roi xương này?"
"Một đổi một thế nào?" Bạch Lục nhìn Bạch Liễu cười, "Anh trả lời câu hỏi của tôi, tôi cũng sẽ trả lời câu hỏi của anh."
"Mi không có kỹ năng, cho nên chắc chắn đây là trò chơi đầu tiên của mi." Bạch Liễu bình tĩnh trả lời dứt khoát: "Đến lượt ta, làm sao có được roi xương?"
Bạch Lục nhếch khóe miệng, hắn quơ quơ roi xương đen trong tay lên: "Thiếu gì cách để đạt được đạo cụ trong trò chơi."
"Thứ nhất là hoàn thành trò chơi rồi nhận được phần thưởng, thứ hai là giết quái vật."
Hắn cười đắc chí: "Trong phó bản Tế Tà Thần ở dòng thế giới của tôi, tôi lấy được chìa khóa, tiến vào bản đồ đền thờ và cũng tìm thấy NPC Tà Thần."
"Nhưng do không có đau khổ nên tôi không thể đánh thức Tà Thần."
"Ngặt nỗi NPC Tà Thần này có khuôn mặt làm tôi chẳng thể nào ưa nổi, y làm tôi nhớ đến một tên đáng ghét mà tôi gặp ở ngoài hiện thực, vả lại y cũng không muốn tỉnh dậy khiến tiến độ trò chơi của tôi cứ ì mãi một chỗ, thế nên tôi đành phải rất miễn cưỡng dùng cái vị NPC Tà Thần ngủ say như ch3t kia để ôn lại một chút kỷ niệm mà tôi đã làm với người kia trong hiện thực."
"Thế nên roi xương là lấy từ tr3n người y xuống đấy."
Bạch Liễu nháy mắt hiểu được điều gì đó, hắn sững người lại, chậm rãi nhướng mắt nhìn thẳng vào Bạch Lục, gằn từng chữ một: "Mi mổ x4c anh ấy rút xương sống ra?"
"Đại khái là như thế." Bạch Lục nhún vai, "Tôi vốn định lấy mấy thứ khác cơ nhưng đều toàn là thịt vụn, chẳng có gì dùng được nên vứt hết luôn rồi."
"Thế nhưng qua đêm sau y lại lành lặn như mới được tái sinh ấy, vì vậy tôi cắt mổ suốt mấy ngày mới chọn ra được chiếc roi hoàn chỉnh nhất."
Bạch Lục cười khoe roi xương trong tay lên, nghiêng đầu nhìn Bạch Liễu: "Thế nào? Nhìn cũng được đúng không?"
Aoi đứng một bên không dám tới gần, cô bé căng thẳng liếc nhìn về phía chân núi, sau đó quay lại nhìn Bạch Liễu rồi đột nhiên nói: "Bạch Lục! Người của gia tộc Kitahara sắp tới rồi!"
Sota cũng từ tr3n đỉnh núi vội vàng đi xuống, cậu nhóc vội vàng đến nỗi té bò lăn bò càng nhưng vẫn cố thông báo cáo tình: "Bạch Lục đại nhân, nhà Mifune cũng sắp ra khỏi đền thờ!"
Đợi đến khi Sota chạy tới trước mặt Bạch Liễu, cậu nhóc kinh ngạc nhìn đi nhìn lại Bạch Liễu và Bạch Lục mấy lần, hai mắt xoay mòng mòng như hai khoanh nhang muỗi: "Hả?! Sao lại có đến hai Bạch Lục đại nhân?!"
Aoi ôm trán không nói nên lời: "Trí nhớ của con hàng này còn chưa dung hợp hoàn toàn à?"
Bạch Liễu nhìn chằm chằm thẳng vào Bạch Lục đối diện, giọng điệu lạnh lùng chưa từng thấy: "Sota, đưa Kitahara Aoi và chị gái em ấy đi theo con đường nhỏ mà lúc trước thỉnh thoảng tôi hay đi đến đền thờ ấy."
Sota lập tức hoàn hồn: "Dạ!"
"Tế phẩm cũ và tế phẩm mới của nhà thuyền bên kia đều đang chạy trốn." Bạch Liễu hơi chuyển hướng ánh mắt liếc nhìn Kitahara Aoi, "Kitahara Aoi, chị gái của em được người nhà Kitahara liên hệ để dẫn em ra ngoài, nhưng cô ấy có thật sự muốn cứu em không thì em tự mình hiểu lấy, được chứ?"
Aoi hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay chị mình: "Ừ!"
"Chị gái của em và em đều an toàn." Bạch Liễu tiếp tục, "Trong quá trình chạy trốn các người sẽ gặp được nhiều tế phẩm khác, nếu muốn cứu họ thì để chị gái em ra mặt chỉ hướng con đường thoát thân."
"Như vậy họ sẽ không gặp phải 【 mỏ neo 】mà nhà Mifune đã sắp xếp cho họ."
Bạch Liễu nhướng mắt nhìn thẳng vào Kitahara Aoi: "Nhưng thế giới này không đẹp như nhà Kitahara đã dạy cho em."
"Ngoài những cái neo này, còn rất nhiều người muốn lừa dối em để lợi dụng nỗi đau của em."
"Đây là một thế giới tàn nhẫn."
Kitahara Aoi run rẩy, "Em biết rồi."
Bạch Liễu bình thản ừ một tiếng, hắn quay đầu lại nhìn Bạch Lục không ngừng lùi về phía sau muốn đi vào đền thờ, không nhanh không chậm cầm roi lên: "Biết là tốt rồi."
"Sau này hãy học cách sống vì những người không lợi dụng nỗi đau của em nhưng sẽ luôn rơi nước mắt mỗi khi em đau khổ."
"Bọn họ chính là những nhân vật xuẩn ngốc mà em đã học trong sách giáo khoa có thể mang đến cho em một cuộc sống tốt đẹp."
Aoi kinh ngạc ngẩng đầu lên, cô bé nhìn Bạch Liễu đuổi theo bóng lưng Bạch Lục, nghe thấy lời dặn dò cuối cùng của hắn:
"Dẫn Sota trốn đi."
Aoi không biết tại sao, nhưng nước mắt đột nhiên trào khóe mi, cô bé nghẹn ngào trả lời, cũng không biết mình đang trả lời câu nào:
"Em biết rồi."
"Em nhất định sẽ làm được, Bạch Lục lão sư!"
- -----oOo------