Hôm qua sau khi cả bọn Mục Tứ Thành bị phát hiện thì đều nhận được lời mời của Hồng Đào đến đảo để tạo đội, à không, nhầm rồi, đến đảo để làm khách, cả bọn hoan hô nhảy nhót reo hò om sòm, Mục Tứ Thành phấn khích đến mức cả đêm không ngủ thu dọn quần áo, kết quả là hôm sau Bạch Liễu bảo không được mang quần áo gì hết.
"Tại sao!" Mục Tứ Thành tức giận, "Không cho mang quần áo thì sao tôi đem quần bơi đi bơi được!"
"Tiến vào trò chơi rồi đi thông qua tọa độ." Bạch Liễu mặt vô tội nhún vai, "Thì cậu mặc quần bơi vào trò chơi luôn, như vậy là có thể mang quần bơi qua đó, tôi cũng làm như vậy."
"Tôi bảo Đường Nhị Đả và Mộc Kha cũng làm vậy đấy, nhanh tiện lợi!"
Mục Tứ Thành: "..."
Trên đời này sao có người trơ trẽn vậy chứ!
Nhưng cuối cùng cậu cũng phải mặc quần bơi bên trong, đồ thể thao bên ngoài bước vào trò chơi, sau đó thông qua tọa độ mà Bạch Liễu đưa cho để lên đảo. Kết quả đến nơi nhìn thấy trời xanh mây trắng sóng biển rì rào, bước vào phòng thay đồ thay quần áo rồi mà tâm tình kích động của Mục Tứ Thành vẫn chưa giảm bớt, cậu đang hì hục cởi quần được nửa chừng, quay đầu lại liền thấy Bách Dật và Bách Gia Mộc cũng đang cởi quần, 3 đôi mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau không nói nên lời.
Bách Dật: "..."
Bách Gia Mộc: "..."
Mục Tứ Thành xanh mặt: "Cái đậu xanh rau má! Sao mấy người lại ở đây!"
"Bởi vì lúc tôi đến mời Nghịch Thần, anh ta lịch sự hỏi tôi liệu có thể mang theo đội viên và người nhà không. Tôi nghĩ anh ta chỉ tỏ ra khách sáo nên đã đồng ý." Triệu Mộc Thỉ đang đeo kính râm nằm dài trên ghế xếp dưới ô che nắng, mặc một chiếc áo sơ mi màu sắc sặc sỡ, cổ áo hơi hở rộng, bím tóc buông hờ hững bên ngoài nằm, giọng điệu lười biếng nói: "Tôi nghe Giai Nghi bảo là đây là lễ nghi của người nước các cậu, nói là trong lúc giao tiếp với nhau các cậu rất hay khách sáo chứ không gây phiền phức cho đối phương đâu, ngờ đâu anh ta lại dẫn người khác lên đây thật."
"Cũng giống như cậu vậy, chẳng biết khách khí là gì."
Bạch Liễu mặt dày coi lời nhận xét rõ ràng là mỉa mai này như một lời khen ngợi, trơ trẽn gật đầu đồng ý: "Ừm, thủ đoạn thông thường của Chiến Thuật Gia."
"Vậy á?" Triệu Mộc Thỉ đẩy kính râm lên, lộ ra một đôi mắt màu tím tựa như cười mà như không cười, "Một Chiến Thuật Giao lão làng đã về hưu như tôi sao không biết có loại thủ đoạn này vậy?"
"Vậy cậu từ từ tìm hiểu thêm đi." Bạch Liễu xoa xoa cằm, "Đây là xu hướng chiến thuật mới mà tôi sắp dẫn đầu đấy."
Phoebe ngồi trên ghế nằm bên cạnh trợn trắng mắt, cạn lời nhìn Lưu Giai Nghi đang cúi đầu nghiên cứu đám cua bò lổn nhổn trên bãi biển: "Hội trưởng của em mặt dày thế kia luôn à?"
"Ừ." Lưu Giai Nghi hỏi nhanh đáp lẹ chẳng buồn suy nghĩ, sau đó rất nhanh dời đi lực chú ý, cầm con cua nhỏ trong tay trầm ngâm suy nghĩ gì đó: "Thì ra cua nhỏ ở bờ biển lúc còn sống trông như thế này."
"Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy đấy."
Từ trước đến giờ cô bé chưa bao giờ được đi biển nên cực kỳ hứng thú với nơi này.
"Chúng ta ra ngoài tìm thêm đi." Thấy Lưu Giai Nghi có hứng thú với lũ động vật nhỏ giấu trong cát, Phoebe đề nghị, "Gần biển còn có nhiều thứ lắm, để chị chỉ cho em."
"Nhưng bên kia..." Lưu Giai Nghi nhìn về hướng Phoebe chỉ, biểu cảm nhanh chóng biến thành ==, "Mấy ông đó điên rồi, dọa chạy hết cua của em."
Trên mặt biển sóng vỗ từng cơn, Mục Tứ Thành mặc đồ tắm đeo kính bơi đang đạp chân lên ván lướt sóng, một tay giữ mép ván, tay còn lại vung vẩy về phía sau, chiếc eo gầy gò nhưng rắn chắc đung đưa qua lại, hình dáng cơ bụng săn cứng lộ rõ sau lớp áo. Cậu thành thục kiểm soát cân bằng của mình, lướt nhanh trên những con sóng về phía trước vẽ ra một đường cong mượt mà. Mái tóc bị gió biển thổi tung phóng khoáng, miệng hô to âm thanh "yà húuuuu!" vui vẻ và đắc ý.
Theo sau là hai tấm ván lướt sóng xiêu xiêu vẹo vẹo của Bách Dật và Bách Gia Mộc, ván lướt của Bách Gia Mộc ổn định hơn một chút, nhưng lúc này đây rõ ràng tâm trí của hai người không đặt trên ván lướt sóng thì phải.
Hai cậu cháu đang cãi nhau chí chóe.
"Bách Dật, cậu đừng vịn ván của con! Trượt một mình đi! Con sắp vượt qua Mục Tứ Thành rồi kìa!"
"Khồnggg! Con dạy cậu lướt ván chút không được à! Cả ngày chỉ nghĩ cách so tài với người khác, thắng cuộc thi lướt sóng vô nghĩa này để làm gì! Thằng cháu bất hiếu! Đồ bất hiếu! Con từ bỏ mong muốn viển vông vì cậu nhỏ duy nhất của con không được hả!"
"Buông ra Bách Dật! Con sắp rơi xuống nước rồi này!"
"Khồngg, khôngggg!"
Hai tấm ván va chạm vào nhau trong lúc giằng co cực độ, Bách Dật hoảng hốt túm lấy quần bơi của Bách Gia Mộc, và rồi dưới vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi của Bách Gia Mộc, hai người ôm nhau đập vào tấm ván, ngã nhào chìm vào làn sóng biển.
"Bủm!" "Bủm!""
Chỉ một lúc sau, một chiếc quần bơi và hai tấm ván bị gãy đôi bị sóng đánh lềnh bềnh dạt vào bờ.
Lục Dịch Trạm nhìn hai tấm ván, chậm rãi che kín mặt: "Triệu tiên sinh, ván lướt sóng của ngài phải không? Tôi sẽ bồi thường tất cả các thiệt hại đã gây ra cho ngài theo thời giá. Vả lại chi phí tiêu xài trên đảo của chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ thanh toán theo số người và số ngày."
"Gây phiền toái cho ngài rồi."
"Cũng không phiền phức gì cả." Triệu Mộc Thỉ ưu nhã nâng chiếc cốc trên chiếc bàn gỗ nhỏ bên cạnh lên, nhấp một ngụm rồi làm tư thế nâng ly với Lục Dịch Trạm, cười rất thân thiện, "Hai tấm ván đó đều là đạo cụ mà đạo diễn đưa cho tôi lúc đóng phim, cũng không đắt lắm đâu, toàn vứt xó nhà kho, không lấy ra dùng chắc tôi cũng quên mất. Lúc bọn họ lấy dùng cũng có hỏi ý kiến của tôi nên cũng không trách bọn họ được."
Lục Dịch Trạm thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Mộc Thỉ cười tủm tỉm nói tiếp: "Chỉ có điều hai tấm ván đó là vật kỷ niệm lúc tôi đóng máy, trên đó có chữ ký của một số người, đồ giả ở chợ second-hand cũng bán được hơn 50.000 tệ rồi."
"Tính giá cho anh rẻ lắm cũng phải 60.000 tệ." ( khoảng hơn 200 triệu vnđ /1 cái =)))))
Lục Dịch Trạm chưa kịp thở xong đã nghẹn lại nửa chừng, anh che ngực ho sặc sụa, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống trước hai tấm ván, không thể tin được lẩm bẩm một mình: "Mười, mười hai ngàn!"
"Ừmmm." Triệu Mộc Thỉ lười biếng cười cười, "Còn những khoản phí khác mà anh nói, tôi vốn cũng không định thu, tôi mời anh lên đảo là xem anh như bạn bè, không để ý mấy thứ đó rồi, nhưng nếu anh đã có thành ý thì tôi cũng không từ chối làm gì, vậy sau này tôi sẽ báo cho người đại diện tính toán giá cả cụ thể cho anh nhé."
"Hy vọng anh sẽ tận hưởng thời gian vui vẻ trên đảo, Chiến Thuật Gia vĩ đại Nghịch Thần."
Lục Dịch Trạm: "......"
Lục Dịch Trạm thiếu điều muốn lăn ra ngất xỉu vì suy tim đột quỵ.
Bạch Liễu im lìm rời mắt khỏi Lục Dịch Trạm càng lúc càng trở nên xám trắng như màu cát biển, quay sang nhìn Mục Tứ Thành đang lướt sóng phía xa xa sắp chạm tới một con sóng lớn, hơi nhướng mày.
Mục Tứ Thành hiển nhiên cũng rất kích động với đợt sóng lớn này, cậu chuyển trọng lượng cơ thể về phía sau, liếm môi: "Hãy nhìn anh đây bay vút lên bầu trời, là người đầu tiên ——!"
Cậu còn chưa nói xong, một tấm ván lướt sóng màu đen cực lớn lướt qua đầu Mục Tứ Thành từ phía sau với tư thế cực kỳ nguy hiểm.
Mục Tứ Thành kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người trên ván lướt sóng lao ra từ phía trên bên trái mình —— Hắc Đào mặc quần bơi, đeo kính bơi, hai tay ung dung buông thõng bên hông, chân đạp lên ván lướt sóng, xung quanh cơ thể là vô số giọt nước lấp lánh, đôi mắt trong chiếc kính bơi gọng đen liếc xéo Mục Tứ Thành, vô cùng lãnh đạm.
Mặc dù Hắc Đào không nói, nhưng ý nghĩa của cái liếc mắt này rất rõ ràng - ——【 Tôi mới là số một】.
Hắc Đào vững vàng lộn ngược trong không trung dọc theo con sóng, rồi nhanh chóng lướt trở về phía bờ biển, y dẫm một chân lên ván lướt sóng đặt sang một bên, quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Liễu.
Cảm nhận được ánh mắt đòi tán thưởng lộ liễu của Hắc Đào, Bạch Liễu hào phóng vỗ tay, mỉm cười khen ngợi: "Rất lợi hại."
"Móaaa!" Mục Tứ Thành giơ ván lướt sóng theo sát phía sau, tức giận nhảy chồm chồm, "Lợi hại chỗ nào! Tại trước đó tôi chưa chuẩn bị thôi, nếu không thì còn lâu anh ta mới lướt về đích trước!"
Hắc Đào a một tiếng, quay đầu nhìn Mục Tứ Thành, hờ hững nói: "Muốn so lại lần nữa không?"
Mục Tứ Thành cảm thấy mình bị khiêu khích, Mục Tứ Thành vô cùng tức giận, Mục Tứ Thành quyết định vui vẻ nhận lời thách đấu, phải dạy cho con thằn lằn này một bài học nhớ đời mới được!
"So thì so!"
"Các cậu đang chơi thể thao gì đó?" Phương Điểm đã thay xong quần áo từ phòng thay đồ đi ra, cô ôm một quả bóng chuyền bãi biển, chống nạnh cười rạng rỡ, "Lâu lắm rồi tôi chưa đi biển, vừa rồi lúc thay đồ tôi thấy có bờ cát để đánh bóng chuyền, mọi người muốn chơi không?"
"À, quên mất." Phương Điểm quay đầu nhìn Triệu Mộc Thỉ đang nằm trên bờ biển, "Triệu đảo chủ, chị thấy quả bóng này trong rổ đồ chơi, chị dùng được không?"
Đúng rồi, Phương Điểm cũng đến, cô được Triệu Mộc Thỉ đón riêng trực tiếp bằng trực thăng. Ấn tượng đầu tiên của Triệu Mộc Thỉ về Phương Điểm cực kỳ tốt, anh rất có cảm tình với cô gái phóng khoáng lúc nào cũng tươi cười tràn đầy sức sống như ánh mặt trời này —— có thể nói anh đồng ý để Lục Dịch Trạm mang người Danh Sách Sát Thủ lên đảo chơi một phần là vì nể mặt Phương Điểm.
—— Sau khi Phương Điểm biết Triệu Mộc Thỉ là chủ nhân của hòn đảo, cô liền thần thần bí bí gọi anh là Triệu chủ đảo y hệt như trong tiểu thuyết võ hiệp, khiến anh cười hơn 10 phút cũng chưa dừng được.
"Tất nhiên là được rồi." Triệu Mộc Thỉ nhìn thấy Phương Điểm thì thái độ rõ ràng dịu dàng hơn nhiều, "Em có bờ cát chuyên để đánh bóng chuyền bãi biển, chị muốn sử dụng không?"
"Không cần." Phương Điểm cười vỗ vỗ bóng chuyền, "Trong trò chơi thể thao đạo cụ không quan trọng, người chơi với mình quan trọng hơn."
Triệu Mộc Thỉ nghe vậy thì hơi nheo mắt.
Chẳng lẽ là ảo giác của anh sao?
...Cứ luôn cảm thấy chỉ trong chớp mắt, Phương Điểm đã nhìn thấu anh vậy.
"Lão Lục." Phương Điểm quay đầu nháy mắt với Lục Dịch Trạm, "Đã lâu không chơi, chơi với em vài ván đi?"
Phương Điểm vừa từ phòng thay đồ đi ra thì Lục Dịch Trạm được hồi sinh đầy máu ngay lập tức, anh nhìn Phương Điểm mặc bộ bikini thắt nơ bướm hồng, đầu óc choáng váng, vội gật đầu lia lịa: "Được, được, Phương đội."
"Bóng chuyền cần 12 người chơi." Phương Điểm nhìn chung quanh, "Khó mà có dịp chúng ta đông đủ như thế này, chắc cũng đủ người rồi."
"Có ai muốn chơi bóng chuyền không!"
Phương Điểm cầm quả bóng chuyền vừa chạy về phía bãi biển vừa kêu gọi.
Chẳng mấy chốc, với sự hưởng ứng của hai đội trưởng Bạch Liễu và Lục Dịch Trạm, hai đội đánh bóng chuyền cũng miễn cưỡng gom đủ người.
Đội A, gồm các thành viên của Danh Sách Sát Thủ.
Đội B gồm Bạch Liễu, Mục Tứ Thành, Mộc Kha, Đường Nhị Đả, và thêm Phương Điểm.
"Chấp bên kia đánh trước, các cậu phát bóng trước đi." Phương Điểm ném bóng qua, cười cảnh cáo, "Không cần nương tay nhé, lão Lục! Chơi vậy thì không vui đâu!"
Lục Dịch Trạm dịu dàng cười đáp lại: "Được."
"Hắc Đào, cậu phát bóng đi, dùng hết lực đánh qua đó!"
Bách Dật và Bách Gia Mộc bên cạnh trợn trừng mắt, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
Trời đựuu! Trong hiện thực Hắc Đào vẫn có giao diện quái vật đấy! Bảo cậu ta dùng toàn lực giao bóng thì đảm bảo bờ cát thủng thành hố đen vũ trụ! Đội trưởng, anh để Hắc Đào phát bóng không sợ góa vợ luôn à?!
Cả hai vợ chồng anh chơi bóng chuyền bãi biển thôi mà hiếu thắng vậy sao?
"Nhưng Hắc Đào thích Bạch Liễu, chắc là cậu ta ko đánh toàn lực đâu..." Bách Dật ghé sát tai Bách Gia Mộc thì thầm.
"Chắc là vậy." Bách Gia Mộc vừa định nghiêm túc gật đầu, "Thế nên đội trưởng mới đưa bóng cho Hắc Đào..."
Bách Gia Mộc còn chưa nói xong đã thấy Hắc Đào tiếp lấy bóng, khẽ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng ném bóng lên, ánh mắt nhanh chóng dán chặt vào quả bóng đang rơi, trên tay tỏa ra một luồng sáng kỳ dị nhắm vào mặt sau quả bóng đập xuống.
Quả bóng xoay tít vòng quanh trên mặt đất, đập mạnh vào bãi cát ở phía đối diện, tóe ra các đốm lửa rồi tạo thành một đụn cát cao bằng nửa người.
Bách Dật sững sờ: "Vừa rồi, Hắc Đào... Cậu dùng kỹ năng để đánh bóng đấy à?"
"Ừ." Hắc Đào bình tĩnh trả lời, "Không phải dùng hết toàn lực sao?"
"Nhưng mà cũng đâu cần dùng kỹ năng đến mức độ này?" Bách Dật gục xuống che đầu, "Bọn mình chỉ đánh bóng chuyền bãi biển thôi mà!"
Ánh mắt Hắc Đào rất tập trung: "Nhưng mà đối thủ là Bạch Liễu, nếu không dùng cấp độ này thì không thắng được."
Lục Dịch Trạm cũng nghiêm túc gật đầu: "Phương Điểm mạnh lắm, các cậu đánh nghiêm túc vào."
Bách Dật: "..."
Bách Gia Mộc: "..."
Méo hiểu nổi tình yêu trưởng thành của anh.
Muốn thắng vợ mình thôi mà chơi vậy luôn?!