"Bọn họ không dám đưa thi thể Tà Thần đã từng gánh chịu quá nhiều nguyện vọng xấu xa của bọn họ về đền thờ trên núi vì ở đó quá gần, và nó khiến họ sợ hãi, nhưng bọn họ cũng không cam lòng từ bỏ lễ tế Tà Thần hàng năm, vì vậy đã tạo một ngôi đền hình con tàu khổng lồ, sau đó di dời thi thể của Tà Thần cùng đền thờ Lộc Minh ban đầu vào đó, đẩy nó ra biển cách xa huyện Lộc Minh."
Aoi cười mỉa mai: "Lũ người trước đây sống chết gì cũng muốn được ở gần thần, giờ đây lại sợ ngài như sợ hủi ấy."
"Ừ." Sota cúi đầu nhìn đốt ngón tay dính đầy máu, "Về sau, để ngăn cản tế phẩm đoàn kết nổi dậy trong quá trình huấn luyện, bọn họ đã xây dựng phòng khổ luyện và tách tế phẩm ra để huấn luyện riêng lẻ."
"Vào lễ tế thần hàng năm, những tế phẩm được chọn sẽ ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, dẫn đầu là những người hầu của 8 gia tộc lớn và những người dân làng khác của huyện Lộc Minh, cùng đến đền thờ trên biển để tiến hành hiến tế."
"Năm nào chúng ta cũng bị đưa lên thuyền, nhưng hiến tế thất bại lại bị mang về." Aoi nhún vai thờ ơ, "Bạch Lục cũng vậy."
Sota do dự một chút, nhưng vẫn thấp giọng giải thích: "Chúng ta hiến tế không thành công đâu có giống như Bạch Lục đại nhân?"
"Chúng ta không thể đánh thức Tà Thần đại nhân vì chúng ta chưa đủ đau khổ, nhưng Bạch Lục đại nhân là người chịu đựng đau khổ nhiều nhất trong chúng ta mà."
Sota ngẫm nghĩ: "Anh nghe mấy người hầu kia kể là năm nào nhà Mifune cũng muốn hiến tế Bạch Lục đại nhân, bởi vì Bạch Lục đại nhân là tế phẩm đau khổ nhất từ trước đến nay, nhưng ngay cả khi người hầu nắm đầu Bạch Lục đại nhân, cưỡng ép lôi Bạch Lục đến trước mặt Tà Thần đại nhân để hiến tế, thì cho dù Tà Thần đại nhân thức tỉnh vì nỗi đau của anh ấy đi nữa, ngài ấy cũng không bao giờ mở mắt ra..."
Aoi trầm mặc, cô bé quay lưng về phía Sota, giọng nói buồn bã: "Bởi vì một khi mở mắt thì Bạch Lục sẽ bị hiến tế."
"Hai người này..." Aoi trầm giọng nói: "Thật là tréo nghoe."
"Lúc trước đêm nào Bạch Lục cũng đều chờ đợi Tà Thần ngoài cửa đền thờ, nhưng lại không chịu mở miệng nói chuyện. Bây giờ ngược lại Tà Thần lênh đênh trên đền thờ biển mỗi năm chỉ có thể gặp Bạch Lục một lần, nhưng lại không thể mở mắt nhìn người mà ngài ấy yêu."
"Đây là loại truyện cổ tích gì thế này.."
Sota cũng trầm mặc: "Mặc dù nhà Mifune nói là đặt Tà Thần ở đền thờ trên biển, nhưng chúng ta đi hiến tế hàng năm chưa bao giờ nhìn thấy thực thể của ngài ấy cả, lần nào cũng chỉ là một ngôi đền trống không trên biển thôi."
"Nghe nói là chỉ khi nào tế phẩm dùng đau khổ của chính mình đánh thức Tà Thần đại nhân thì mới có thể nhìn thấy ngài ấy."
Sota cau mày lo lắng: "Nhưng anh và em đã đến đền thờ trên biển rất nhiều lần, cũng đã bí mật lục soát những nơi khác nhưng có tìm thấy Tà Thần đâu. Không biết Tà Thần đại nhân bị đám người nhà Mifune giấu ở đâu nữa."
"Cái lũ súc sinh nhà Mifune." Aoi oán hận nắm chặt tay đấm mặt đất chửi rủa, "Đáng lẽ ra 5 năm trước lúc Tà Thần giết người, cái đám người nhà Mifune cũng phải bị thi thể Tà Thần tác động tự sát chết hết rồi, không ngờ Tà Thần thật lại hiển linh đi vào giấc mộng cưỡng chế cắt ngang quá trình tự sát, nhờ vậy mà bọn chó chết đó mới sống được đến hôm nay!"
Sota nhìn mưa gió ngoài cửa sổ tự lẩm bẩm: "Không biết lễ tế mùa hè năm nay có thuận lợi hay không nữa."
Lễ tế mùa hè được tổ chức bên bờ biển dưới cơn mưa tầm tã.
Đám người tham gia hiến tế cầm ô chạy tứ tán, mấy quầy hàng nhỏ bên bờ biển hối hả dựng ô to để che mưa, những người bán hàng rong thì vừa tất bật đóng gói hàng hóa vừa than phiền về thời tiết đáng ghét:
"Lễ tế mùa hè năm nay sao thế nhỉ? Mấy năm trước có thấy mưa gì đâu..."
"Buổi bắn pháo hoa tối nay cũng bị hoãn lại kia kìa."
"Đêm nay có vũ hội tế thần phải không ông? Mưa to thế này không biết có nhảy không nữa?"
Chủ gia tộc Mifune chắp tay sau lưng, đứng thẳng trên đài cao nhìn xuống thu hết tất cả vào trong mắt, vẻ mặt gã âm u, hai mắt đầy mây mù giống hệt như 5 năm trước. Người hầu bên cạnh kính cẩn cúi đầu, nhỏ giọng báo cáo:
"Mifune đại nhân, mưa lớn quá, ngài xem có cần hủy bỏ hay hoãn lại một số tiết mục hiến tế không ạ?"
Mifune híp mắt: "Hoãn bắn pháo hoa thôi, các sự kiện khác cứ tổ chức đúng giờ cho tao."
Người hầu do dự một lúc: " Nhưng thưa Mifune đại nhân, theo lệ thường từ trước đến nay thì nhóm tế phẩm của 8 gia tộc lớn sẽ hiến tế đầu tiên, tức là đêm nay phải lên thuyền xuất phát ra đền thờ ngoài biển, hiện giờ sóng to gió lớn thế này cũng không hủy bỏ sao ạ?"
"Mày đi hỏi bọn họ thử xem, nếu bọn họ đồng ý hủy thì hủy, còn không thì tự mình lên thuyền đi." Khuôn mặt chùng nhão của Mifune run run, lộ ra nụ cười kỳ quặc, "Nhưng dù bọn họ có bỏ hay không thì tối nay nhà Mifune vẫn sẽ tiến hành hiến tế như bình thường."
"Mang tế phẩm Bạch Lục và người hầu của hắn theo, tối nay chúng ta sẽ lên thuyền ra đền thờ biển để hiến tế."
Người hầu ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc: "Hiến tế Bạch Lục nữa à đại nhân?"
Mifune liếc mắt quá: "Thì sao? Mày có ý kiến gì à?"
"Con không dám ạ!" Người hầu nhanh chóng cúi đầu xuống, một lúc lâu sau mới rụt rè ngẩng đầu lên, cẩn thận hỏi: "Nhưng mà Mifune đại nhân, Bạch Lục đã bị chúng ta bí mật hiến tế hơn hai mươi mấy lần rồi vẫn không thành công kia mà? "
"Con cứ tưởng bởi vì thế mà ngài mới chọn Bạch Lục làm người thừa kế của Tà Thần, còn bắt hắn phải múa tế Tà Thần chứ?"
Nụ cười trên mặt Mifune càng ngày càng quái dị: "Đúng vậy."
"Cũng chính vì lý do này mà tao nhất định phải đem Bạch Liễu đi hiến tế đấy, cho dù hắn đau khổ kiểu gì đi nữa thì Tà Thần cũng sẽ không muốn mở mắt nhìn hắn."
Người hầu bối rối ngẩng đầu: " Nhưng mà Mifune đại nhân, nếu Tà Thần không muốn mở mắt ra nhìn hắn thì chúng ta đâu thể hiến tế thành công? Mà loại tế phẩm hiến tế thất bại như thế này thì mang ra đền thờ làm chi nữa?"
Mifune dùng ánh mắt đục ngầu nhìn sóng biển cuồng nộ, nụ cười trên mặt càng ngày càng nham hiểm, gã trả lời chẳng liên quan gì đến câu hỏi: "Tối hôm qua tao có một giấc mộng."
"Trong giấc mộng, Tà Thần thật sự đã nói với tao rằng, đêm nay tao có thể hiến tế tế phẩm đau khổ nhất trên toàn thế giới, nghênh đón Tà Thần mới ra đời."
Trên bờ biển, sóng nhấp nhô xô vào đá bờ tạo nên tầng tầng bọt sóng trắng xóa.
Hai chiếc thuyền nhỏ nhấp nhô giữa mênh mang sóng nước, chiếc này cách chiếc kia một quãng cách khá xa, thế nên khó mà nhận ra sự tồn tại của nhau trong đêm mưa gió.
Trên hai chiếc thuyền là hai người đàn ông chèo thuyền mặc áo tơi, đầu đội mũ đi mưa.
"Bạch Lục đại nhân." Người hầu nhà Mifune mặc một chiếc áo mưa mỏng tang cúi đầu dẫn đường, dắt Bạch Liễu đi tới trước một trong những chiếc thuyền, giơ tay làm động tác cung kính mời chào, "Mời ngài lên thuyền."
Tay trái Bạch Liễu cầm một chiếc ô giấy, trên người vận bộ một bộ lễ phục hiến tế cực kỳ tinh xảo, áo lót trắng, quần hakama đỏ, bên ngoài khoác một tấm áo choàng lụa mỏng nhẹ nửa trong suốt thêu lông chim hạc vàng trên tay áo, tay phải nắm hờ chiếc chuông Kagura.
Mái tóc dài buông xõa trên vai bết vào áo lụa ngoài đã ướt đẫm nước dưới cơn mưa lớn, nước không ngừng nhỏ giọt từ trên chiếc cổ trắng nõn uốn lượn xuống hết lớp áo lót bên trong, giữa môi điểm một chút mỡ đỏ nhạt màu đã bị hắn nhấp tan, nhưng màu sắc lại càng thêm rạng rỡ trong màn mưa tối đen như mực.
Bạch Liễu thong thả nâng ô lên, đôi mắt đen lay láy xuyên qua màn nước rơi xuống ô như rèm châu, lãnh đạm nhìn người hầu nhà Mifune dẫn hắn lên thuyền, tựa như đã sớm đoán được anh ta muốn dẫn mình đi đâu.
Người hầu bị Bạch Liễu nhìn mà hoảng hốt.
Khó trách Mifune đại nhân đã dặn dò người này là...
Thanh âm Bạch Liễu trong trẻo lạnh nhạt cất lên: "Ăn mặc trang điểm cho tôi thế này không phải để hiến vũ cho thần à? Đây là đi đâu vậy?"
Người hầu vội vàng hoàn hồn, anh ta cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt câu hồn của Bạch Lục: "Bạch Lục đại nhân, là như vầy, năm nay mưa to nên chúng ta không tổ chức thần tế vũ trên bờ mà chỉ tổ chức ở đền thờ biển thôi ạ."
"Năm nay là lễ tế lớn mười năm một lần, trời lại mưa to, Mifune đại nhân có hạ lệnh nói rằng vì để cảm ơn Tà Thần đại nhân đã cống hiến cho huyện Lộc Minh trong mười năm qua, ngài chỉ cần hiến vũ cho Tà Thần đại nhân là được rồi, không cần phải hiến vũ cho thôn dân huyện Lộc Minh nữa."
"Xin mời." Người hầu bước sang một bên "Mưa to như thế này, để đảm bảo an toàn cho ngài, mời ngài hãy lên thuyền đến đền thờ biển một mình trước nhé, người hầu của ngài sẽ đi thuyền khác đến sau."
Bạch Liễu liếc anh ta một cái rồi nhảy lên thuyền.
Thuyền nhỏ lắc lư trong chốc lát, người chèo thuyền ngẩng đầu lên x4c nhận Bạch Liễu đã lên thuyền thì khua mái chèo, bắt đầu đi về phía ngôi đền trên biển đang bập bềnh theo sóng nước.
Trong nháy mắt đó, trước mặt Bạch Liễu bật ra giao diện hệ thống thông báo:
【 hệ thống nhắc nhở: Xin chúc mừng người chơi Bạch Liễu đã kích hoạt bản đồ cuối cùng của 《 Tế Tà Thần tế · nhà thuyền 》, bắt đầu điểm cốt truyện cuối cùng. 】
Cùng lúc đó, trên một con thuyền khác.
Hắc Đào nhìn trừng trừng tên người hầu nhà Mifune trước mặt, sắc mặt vô cảm bày tỏ yêu cầu: "Tôi muốn đi đền thờ trên biển."
Tên người hầu nhìn roi trong tay Hắc Đào, cả người run lẩy bẩy nhũn như con chi chi, khóc không ra nước mắt: "Nhưng mà... nhưng mà ngài đâu phải người hầu của Bạch Lục đại nhân đâu ạ! Ngài đợi tí được không ạ!"
"Mai ngài quay lại đi thuyền của bọn người hầu khác là được..."
"Không đợi." Hắc Đào vừa nói xong liền dứt khoát nhảy vọt lên thuyền, y quất một roi cuốn lấy người lái thuyền đang gào thét vứt hắn lên bờ, sau đó quay người thờ ơ nói: "Ông kêu bọn họ chờ đi, tôi đang vội."
Nói xong, Hắc Đào vung tay lên, quất roi liên tục xuống mặt biển hai bên trái phải thuyền. Bởi vì tốc độ đánh ra của y cực kỳ nhanh thế nên tự dưng lại có hiệu quả kỳ quái giống như mái chèo, thuyền nhỏ của Hắc Đào phóng vun vút như tên rời dây cung, hướng thẳng về đền thờ trên biển.
Người hầu và người lái thuyền bị bỏ lại trên bờ há hốc mồm sững sờ: "..."
Cùng lúc đó, tại Hồ quan sát.
Mục Tứ Thành nhìn Hắc Đào trên màn hình lớn, sắc mặt đen như đáy nồi, cậu trợn mắt tức giận đến nỗi run hết cả người: "Phát sóng trực tiếp quần què gì vậy, xem thi đấu kiểu gì mà từ đầu đến cuối toàn chiếu cái cớt chó gì đâu không! Bạch Liễu đâu?! Nãy giờ méo thấy chiếu tình huống của Bạch Liễu như thế nào luôn!"
"Đậu má nó, mở đầu vào là thấy Bạch Liễu đi luyện múa, bây giờ nửa trận luôn rồi vẫn chỉ thấy Bạch Liễu còn đang luyện múa."
"Méo tin nổi!" Mục Tứ Thành điên tiết vỗ đùi, "Ông đây méo tin từ nãy đến giờ Bạch Liễu chỉ luyện nhảy luyện nhót gì thôi đấy!"
"Hệ thống có gian lận gì không thế?! Phát sóng hình ảnh của Bạch Liễu có tí xíu vậy? Này mẹ nó là cố tình cắt nối biên tập để dìm hàng người khác rồi còn gì!"
"Đừng chửi bậy nữa, có trẻ con kìa." Đường Nhị Đả tuy nói như vậy nhưng lông mày anh cũng nhăn lại, vẻ mặt u ám, nhìn Hắc Đào vừa nhảy lên thuyền trên màn hình lớn, "Quả thật phát sóng có vấn đề rồi, suốt từ nãy đến giờ chỉ chiếu một ít hoạt động phần đầu và phần giữa của Bạch Liễu, còn lại toàn là chiếu Hắc Đào, không giống như phát sóng giải đấu như thường lệ."
Sắc mặt Mộc Kha không tốt lắm: "Có khi nào không chiếu được hình ảnh trong đó của Bạch Liễu không?"
"Chiếu không được là sao?" Mục Tứ Thành quay phắt đầu lại hỏi.
Lưu Giai Nghi nhìn chằm chằm màn hình lớn: "Giống như tình huống của phó bản năm tòa nhà lần trước."
Đường Nhị Đả đột nhiên nhìn về phía Lưu Giai Nghi: "Tức là....."
Đường Nhị Đả chưa nói xong thì tiếng hét kích động của Vương Thuấn đã ngắt lời anh: "Có hình ảnh Bạch Liễu rồi kìa!"
Gần như tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn.
Trong đêm mưa, Bạch Liễu cầm ô, cả người gần như ướt sũng, nâng chiếc hakama cồng kềnh bước lên bậc thềm của ngôi đền trên biển từ một chiếc thuyền nhỏ, cùng lúc đó bên góc trái của màn hình lớn, Mục Tứ Thành cũng có thể thấy rõ Hắc Đào phóng vút lên từ một chiếc thuyền nhỏ khác, trực tiếp nhảy xuống sàn đền thờ.
Ngôi đền hình con tàu lắc lư vì lực nhảy của Hắc Đào, hai người đáp xuống hai bên đồng thời nhìn lên, chạm mắt đối phương.
Mục Tứ Thành không kìm được tức giận lại chửi tục một tiếng, cậu nắm chặt tay đập mạnh vào chân Đường Nhị Đả bên cạnh: "Cái hệ thống chó má này, chờ nửa ngày méo thấy phát sóng, vừa lên hình cái đã chơi lớn như vậy luôn!! "
Đường Nhị Đả: "..."