Do Bạch Liễu có chút khác thường, thanh âm của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Đi thôi." Bạch Liễu thu hồi ánh mắt, hướng phía tầng dưới đi tới, đi được nửa đường, đột nhiên lên tiếng: "Mục Tứ Thành, đối phương vây công đều tập trung vào tôi."
Mục Tứ Thành giật mình: "Sao, là anh á?! Vậy mau bảo Đường Nhị Đả chuyển trọng điểm bảo vệ sang anh..."
"Không được." Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn Mục Tứ Thành, "Trọng điểm bảo vệ sẽ là các cậu, tôi đã bàn qua với Đường Nhị Đả rồi."
Mục Tứ Thành cuống lên: "Nhưng trọng điểm vây công là anh! Anh biết lúc thi đấu thì cái tên chủ công Đường Nhị Đả ngờ nghệch kia chỉ biết nghe lệnh của anh thôi, anh nói cái gì thì anh ta tin cái đó, anh nói đối tượng vây công là chúng tôi thì anh ta cũng chẳng nghi ngờ gì hết!"
"Đến lúc đó đối phương vây công thì trở tay làm sao kịp!"
"Cho dù trọng điểm vây công là tôi thì đến lúc đó cũng không ngăn được." Giọng điệu của Bạch Liễu rất lạnh lùng, lạnh lùng đến mức mang đến cảm giác uy hiếp, "Cậu và các thành viên trong đội tuyệt đối không được ưu tiên bảo vệ tôi."
"Tôi biết cậu rất kích động, có ý thức hành động và chiến đấu nhạy bén, hành động lại nhanh nhẹn, đến lúc đó nhất định sẽ xông tới đỡ cho tôi, cho nên tôi cảnh cáo cậu trước, tuyệt đối không được."
Mục Tứ Thành còn muốn nói gì đó, Bạch Liễu lại dùng ánh mắt tối tăm nhìn cậu:
"Mục Tứ Thành, đây là mệnh lệnh."
"Cậu không tuân theo mệnh lệnh của Chiến Thuật Gia lúc thi đấu à?"
Mục Tứ Thành mím mím môi, cuối cùng nghiến răng nói: "...Tôi hiểu rồi."
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao Bạch Liễu lại... lo lắng như vậy.
Mục Tứ Thành chưa bao giờ thấy Bạch Liễu căng thẳng, thậm chí chơi trò chơi với vẻ thù địch như vậy, trước đây ngay cả khi đối mặt với sự sống và cái chết, con hàng này vẫn có thể nói cười vui vẻ. Nhưng hiện giờ trò chơi vẫn chưa bắt đầu mà dường như hắn đã nhìn thấy điều gì đó rất đáng sợ, trên mặt chẳng thể hiện chút cảm xúc nào.
Đây chỉ là... chỉ là một trò chơi thôi mà, kết quả tồi tệ nhất cùng lắm chính là nhận thua, bỏ game chạy lấy người.
Bạch Liễu đi về phía trước, hiếm khi có chút cảm kích vì mình đang mặc bộ quần áo dày cộm rườm rà như vậy, nếu không, với sự nhạy cảm của Mục Tứ Thành, nhất định sẽ phát hiện ra bàn tay hắn lúc này nắm chặt trong quần áo đang run rẩy.
Nhưng nhìn biểu hiện của Bạch Liễu cũng không ai đoán được hắn sẽ như vậy, hắn bình tĩnh không chút gợn sóng, mọi người đều cho rằng hắn sẽ có thể đoán trước và khống chế đại cục như mọi khi.
Kỳ thực hắn cũng không hiểu tại sao tay mình lại run, tim mình đập nhanh như vậy, tại sao khi đoán được Bạch Lục muốn làm gì lại cảm thấy... sợ hãi như vậy.
Đừng chết mà.
Bạch Liễu nghe thấy một giọng nói khẽ khàng từ sâu trong lòng, đó là giọng nói của thiếu niên mềm mại, non nớt—— Cậu không phải là quái vật sao.
【Đừng chết trước mặt tôi, Tạ Tháp. 】
【Cậu là người bạn duy nhất của tôi, người duy nhất dám đến gần tôi. 】
Bạch Liễu hít sâu một hơi, quay đầu sang một bên, hơi hơi đưa tay lên che mắt để Mục Tứ Thành không nhìn thấy vẻ mặt của mình, hắn siết chặt hai tay, ép bản thân bình tĩnh lại để không bị nỗi sợ hãi cuốn đi, bắt đầu phân tích.
Đây là dòng thế giới bên ngoài cho nên đây không phải trò chơi, không có lựa chọn thoát khỏi trò chơi, nhưng hắn chưa thể nói cho bọn họ biết được, tình huống nguy cấp này sẽ khiến những người còn lại sẽ dốc hết sức bảo vệ hắn......Vả lại trong tình cảnh bên ngoài dòng thế giới này còn có một yếu tố rất nguy hiểm và không chắc chắn ——
——bất cứ lúc nào Bạch Lục cũng có thể đăng nhập vào phi thuyền này, bởi vì nó ở bên ngoài cho nên đăng nhập không tính là can thiệp vào dòng thế giới.
Nếu như Bạch Liễu đơn thương độc mã đối mặt với Bạch Lục, hắn cũng không sợ, nhưng nơi này không chỉ có hắn, còn có...
Có......
Bạch Liễu nhắm mắt lại, hắn nhớ tới phó bản năm tòa nhà, Bạch Lục cười cười, giơ cao súng linh hồn nhắm vào những người khác:
【Tình cảm sẽ khiến con trở nên yếu đuối, Bạch Liễu. 】
Mục Tứ Thành đẩy cửa ra, một loại hơi nước ấm áp ập vào mặt xen lẫn với một vầng sáng ấm áp, Đường Nhị Đả nhíu mày lo lắng nhìn hắn, Mộc Kha đưa cho hắn một tách trà ấm, Lưu Giai Nghi vừa định nói gì đó thì dừng lại.
"Anh sao vậy?" Cô bé phát giác được gì, nhíu mày, "Bạch Liễu, sắc mặt anh tệ quá."
"Chưa thích ứng được hoàn cảnh nơi này." Bạch Liễu cầm lấy tách trà nhấp một ngụm, cười khẽ một tiếng, cụp mắt hờ hững chuyển chủ đề, "Sơ đồ kết cấu của phi thuyền ở đâu, anh đi xem đã."
Lưu Giai Nghi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào sườn mặt Bạch Liễu, Mộc Kha cũng không rời mắt đi, rõ ràng họ muốn hỏi lại, nhưng Bạch Liễu rất nhanh đã thu hút sự chú ý của họ.
"Con tàu vũ trụ này có kết cấu bốn tầng." Bạch Liễu nhìn sơ đồ phi thuyền lơ lửng trên giao diện điều khiển từ dưới lên trên, sau đó nhấn vào tầng cuối cùng, "Chúng ta đang ở đây, tầng thứ tư là nơi lắp đặt dây chuyền sản xuất quái vật, bên trên nữa là dây chuyền sản xuất một số dị đoan trung tâm."
Ánh mắt Lưu Giai Nghi dừng trên khuôn mặt Bạch Liễu không nhúc nhích, mở miệng phân tích: "Em nghi ngờ đây là hậu trường hệ thống."
"Em nhìn thấy nhãn trên hộp rồi."
Ngón tay Bạch Liễu dừng một chút, rất nhanh bình tĩnh nói tiếp: "Anh cũng nghĩ như vậy."
"Không chỉ vậy." Đường Nhị Đả nhíu mày, "Tôi còn nghi ngờ nơi này là điểm lưu trữ dòng thế giới của Bạch Lục."
"Mọi người nhìn bản đồ đi."
Đường Nhị Đả vuốt bản đồ phi thuyền, một tấm bản đồ mới xuất hiện, trong tấm bản đồ này có 658 vị trí quả địa cầu, bên cạnh còn có các loại chú thích và hướng dẫn lưu trữ.
"... Chỗ này hẳn là dòng thế giới của chúng ta, vẫn chưa xuất hiện điểm lưu, trò chơi vẫn đang diễn ra." Đường Nhị Đả hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại trước khi tiếp tục phân tích, anh nhấp vào nút trước 【địa cầu】, "Nhưng chỗ này, ở đây, trò chơi hiển thị trạng thái đã kết thúc."
"Bạch Lục dùng dị đoan ô nhiễm những dòng thế giới này, do đó những dòng thế giới này đã kết thúc trò chơi và được lưu trữ lại."
"Tôi thấy hình như không phải." Mộc Kha nhìn bản đồ trôi nổi, gõ gõ màn hình nền, đặt ra vấn đề: "Nếu trò chơi ở những thế giới đó đã kết thúc, thời gian dừng lại ở điểm lưu, thì những dòng thế giới đó hẳn sẽ không còn gì nữa, cũng không cần bất cứ điều gì, vậy thì tại sao khi chúng ta đi lên từ tầng thứ tư, những dây chuyền lắp ráp đó vẫn liên tục sản xuất đạo cụ và dị đoan rồi vận chuyển đến những dòng thế giới nơi trò chơi kết thúc?"
"Chỉ có một phỏng đoán hợp lý."
Mộc Kha ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu vẫn luôn im lặng: "Đó là trò chơi ở những thế giới này vẫn chưa kết thúc."
"Không thể nào." Đường Nhị Đả nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, "Khi tôi rời khỏi mỗi dòng thế giới, toàn bộ dòng thế giới đã bị ô nhiễm nghiêm trọng bởi các dị đoan khác nhau, hầu hết người chơi trong trò chơi đã biến thành quái vật và ở lại trò chơi, hoạt động của trò chơi đã dừng lại."
"Tôi tận mắt chứng kiến vận hành trò chơi dừng lại, xác nhận thất bại rồi mới được phép nhảy tới thế giới tiếp theo, lúc đó toàn bộ thế giới đều là dị đoan, tất cả mọi người trong hiện thực đều thống khổ, về cơ bản đều đã bị dị đoan ô nhiễm tâm trí trở thành quái vật hết rồi, Bạch Lục không cần phải tiếp tục chạy trò chơi để thu hoạch thống khổ nữa."
"Vậy à?" Mộc Kha tựa hồ đã ý thức được cái gì, "Nếu vậy, những đạo cụ và dị đoan vẫn đang được vận chuyển đến những thế giới lưu trữ này là sao?"
Lưu Giai Nghi nhìn chằm chằm Bạch Liễu, híp mắt: "Bạch Liễu, anh nghĩ sao?"
"Anh nghĩ là ——" Giọng điệu của Bạch Liễu đều đều, hắn cúi đầu xuống, không thể nhìn rõ biểu cảm, "Ở những dòng thế giới này, trò chơi giữa 【Nhà tiên tri】 và 【Tà Thần】 thật sự đã kết thúc,【Tà Thần】 đã dùng hợp chất diễn sinh của mình buôn lậu dị đoan làm ô nhiễm toàn bộ thế giới như đúng ý nguyện của mình, và những thế giới này đều kết thúc trong sự thất bại của 【Nhà tiên tri】."
"Nhưng trò chơi của 【Tà Thần】 ở những dòng thế giới này vẫn chưa kết thúc."
Đường Nhị Đả nhận ra điều gì đó, anh đột nhiên nhớ lại những gì 【Đường Nhị Đả】 mà anh gặp ở phó bản 5 tòa nhà đã nói với mình——
——Sau khi mi đi, thời gian vẫn không ngừng trôi.
Thống khổ của muôn người vẫn đang tiếp diễn và luân chuyển để thờ phụng cúng hiến cho thần vô cùng vô tận, không phút giây nào ngừng nghỉ.
"Tôi đã từng tự hỏi vì sao ông ta lại đưa loại dị đoan hút cạn sức sống của con người như 【hoa hồng Càn Diệp】vào mọi dòng thế giới." Bạch Liễu bình thản tiếp tục nói, "Rõ ràng thứ này không tuân theo nguyên tắc của 【Tà Thần】, 【 hoa hồng Càn Diệp】 sẽ khiến người ta chết, mà người chết không còn tạo ra nỗi đau hay giá trị gì nữa. "
"Đáng lẽ ông ta phải yêu thích dị đoan có thể duy trì sự sống cơ bản của con người, có thể khiến con người tỉnh táo và có sự mơ hồ nhất định để không thể từ bỏ hi vọng, từ đó mới sinh ra thống khổ vô tận."
"—— Giống như vương quốc vàng phải không?" Mộc Kha nhẹ giọng hỏi: "Bởi vì người dân biết Georgia đang bảo vệ mình, nên bọn họ sẽ luôn ôm hy vọng chờ đợi Georgia trở về đúng không?
"Ừm." Ngón tay để trên bàn điều khiển của Bạch Liễu cuộn lại, ngữ khí trầm xuống, "Không có hi vọng sẽ không có thống khổ, nhưng nếu mất đi thứ mình từng có thì chỉ còn sự chết lặng."
"Đúng là hoa hồng Càn Diệp có thể gây ra thống khổ, nhưng chỉ là nhất thời, về lâu về dài, tất cả mọi người sẽ dần dần tê liệt."
"Sau này, tôi mới hiểu tại sao ông ta vẫn để 【Hoa hồng Càn Diệp】 xuất hiện và lan rộng."
Bạch Liễu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hình ảnh 658 "địa cầu" lơ lửng: "——Bởi vì ông ta có thể khiến thời gian liên tục lặp lại."
"Ông ta chỉ cần thiết lập điểm lưu tại thời điểm mọi người thống khổ nhất, sau đó khi mọi người sắp tê liệt, ông ta sẽ đặt lại thời gian, nhảy đến điểm lưu đó và để thời gian tuần hoàn một lần nữa, những người bên trong sẽ tiếp tục đau khổ."
"Cơ chế này nghe quen quen đúng không?"
"Đây không phải là..." Mộc Kha không thể tin nhìn Bạch Liễu, "—— phó bản trò chơi sao?"
"Vậy là phó bản mà chúng ta thường đăng nhập hoàn toàn không phải là phó bản trong trò chơi gì hết, mà là một nơi nào đó trong những dòng thế giới bị ô nhiễm đã được đặt trong điểm lưu và liên tục lặp lại?!"
Bạch Liễu nhắm mắt lại: "... Ừ."
"Những kẻ dị đoan và đạo cụ được vận chuyển trong quá khứ được sử dụng để thiết lập lại phó bản, phân phối lại phó bản bị ô nhiễm và giữ cho nó giống như trước. Đạo cụ cũng không phải phân phối cho người trong dòng thế giới đó, mà là cho người chơi đăng nhập vào 【 phó bản trò chơi】của dòng thế giới đó."
"—— tức là chính chúng ta."
"Trong những dòng thế giới mà 【 Nhà tiên tri 】đã thua trận, trò chơi của 【Tà Thần】 vẫn được tiếp tục, và tiếp tục theo một cách tàn nhẫn hơn."
"Dòng thế giới của chúng ta cũng vậy, nếu chúng ta không thể thắng trò chơi, 【Tà Thần】 sẽ phân phối các phó bản đang vận hành của các dòng thế giới khác vào trong thực tế của chúng ta theo cách tương tự."
"Khó trách..." Mộc Kha ngồi trên ghế hoảng hốt, "Khó trách là như vậy."
"Hơn nữa sự ác độc của Bạch Lục vẫn không ngừng ở đó." Lưu Giai Nghi sắc mặt cũng rất khó coi, "Trong trò chơi chúng ta cũng gặp phải một ít NPC thoát khỏi vòng lặp, đa số những người này đều đã từng giao dịch với Tà Thần, cho nên những người này đều có thật, họ có ký ức lặp đi lặp lại và không ngừng bị tra tấn."
"——Đây là cách họ giao phó thống khổ của mình cho Tà Thần sau khi giao dịch với ông ta, đúng không?
—— Những NPC ngày càng chân thực, chìm nổi trong vòng quay vô tận 7 ngày trong trò chơi, và sau khi giao dịch với Tà Thần, họ nhảy ra khỏi vòng tuần hoàn đó, mang theo hy vọng lại giao dịch với Tà Thần một lần nữa, cuối cùng trở thành một NPC trong trò chơi ngày càng trở nên thống khổ, bị người chơi đăng nhập và tra tấn mình bằng nhiều cách khác nhau.
Vị tiến sĩ Edmund trong Kỷ Băng Hà, Alex ở Rừng rậm biên thùy, đạo sĩ cương thi ở thôn Âm Sơn, Aoi trong Lễ tế Tà Thần...
"Nếu lần này chúng ta thua trò chơi của Tà Thần." Lưu Giai Nghi nhìn thẳng Bạch Liễu, "Chúng ta cũng sẽ trở thành NPC như vậy trong trò chơi của người khác đúng không?"
"Không." Bạch Liễu ngước mắt lên, con ngươi thâm thúy, ngữ khí rõ ràng, "Mọi người sẽ không đâu."
——Bởi vì đây là dòng thế giới cuối cùng.
"Hệ thống phi thuyền này tương đương với trung tâm trung chuyển khổng lồ, nó chuyển dời người chơi ở dòng thể giới 658 của chúng ta đến phó bản của dòng thế giới khác, rồi sau khi trận đấu kết thúc sẽ chuyển người chơi trở về, đồng thời phân phát phần thưởng và điểm số." Bạch Liễu vội vàng tiếp tục phân tích: "Không chỉ như vậy, chiếc phi thuyền này cũng tương đương như một chiếc phà lớn buôn lậu dị đoan."
Đường Nhị Đả rất nhạy cảm với "buôn lậu dị đoan ", anh nhanh chóng nhìn Bạch Liễu: "Buôn lậu như thế nào?"
"Lúc tôi vừa đến có xem qua nguồn gốc của dây chuyền sản xuất dị đoan của phi thuyền." Bạch Liễu tiếp tục bình tĩnh, "Nó không dùng nguyên liệu thô nào đó để sản xuất, mà được chiết xuất từ các dòng thế giới khác nhau trong hư không. "
"Nói cách khác, đầu tiên Bạch Lục sử dụng dị đoan làm ô nhiễm dòng thế giới nào đó, khi dị đoan liên tục được sản xuất trong dòng thế giới này, ông ta lại dùng hậu trường hệ thống để trích xuất dị đoan, lưu trữ chúng trong con tàu vũ trụ hậu trường hệ thống khổng lồ này, sau đó, khi tiến vào dòng thế giới tiếp theo, ông ta lại lấy dị đoan được lưu trữ trong phi thuyền để làm ô nhiễm nó."
"Điều này đồng nghĩa với việc với tất cả các dòng thế giới đã thất bại đều trở thành nhà máy sản xuất dị đoan của Bạch Lục."
Bạch Liễu nhìn sắc mặt đen kịt tột cùng của Đường Nhị Đả:
"Nói cách khác, chỉ cần trong tay Bạch Lục còn một dòng thế giới tiếp tục sinh ra dị đoan, ông ta vẫn sẽ tiếp tục lợi dụng hậu trường hệ thống để rút dị đoan ra từ dòng thế giới đó, sau đó phân phát dị đoan làm phần thưởng đăng nhập cho người chơi đến các dòng thế giới khác, sử dụng người chơi trong trò chơi buôn lậu dị đoan đến dòng thế giới mới.
"Chỉ cần trò chơi tồn tại, người chơi vẫn sẽ tham gia trò chơi vì dục vọng của họ, cục quản lý dị đoan vĩnh viễn không bao giờ có thể thu dụng tất cả những dị đoan mà ông ta đã nhập lậu."
"Ngay cả khi các anh giết hợp chất diễn sinh của Bạch Lục trong mỗi dòng thế giới, nếu tàu vũ trụ hậu trường của hệ thống buôn lậu lớn nhất bên ngoài dòng thế giới vẫn tồn tại thì các anh vẫn không thể ngăn chặn sự lây lan của dị đoan. Lúc trước ông ta nói nếu giết hợp chất diễn sinh của Bạch Lục thì trò chơi sẽ kết thúc, thật ra không phải vậy, Bạch Lục đã lừa các anh."
"Ông ta lừa các anh, hợp chất diễn sinh không phải mấu chốt."
"Ngay từ đầu Bạch Lục đã gian lận."
Bạch Liễu trầm mặc một hồi: "Chỉ cần có trò chơi và cái hậu trường hệ thống này, các anh vĩnh viễn không thể đánh bại ông ta."
"Vậy chúng ta cho nổ hậu trường hệ thống này thì sao?" Mục Tứ Thành vẫn đang dựa vào một bên khoanh ngực đột ngột nói, cậu nhìn thẳng vào Bạch Liễu, "Chỉ cần đánh bom nó, hệ thống không tồn tại, trò chơi cũng không tồn tại, mọi thứ sẽ kết thúc.
Bạch Liễu lạnh lùng phủ quyết: "Không được."
"Tuyệt đối không thể phá hủy hậu trường hệ thống này."
Mục Tứ Thành cáu kỉnh tặc lưỡi: "Không phải nói còn hậu trường hệ thống thì không cách nào thắng được Bạch Lục sao? Sao không đánh bom nó được?!"
Lưu Giai Nghi và Mộc Kha đồng thời nhìn sang, Đường Nhị Đả dừng lại, ánh mắt anh cô đọng: "Hậu trường hệ thống này chứa đầy dị đoan, tốt nhất là tiêu hủy chúng."
Bạch Liễu quay mặt tránh tầm mắt của những người này, hô hấp nhất thời không ổn định: "... Cho tôi xem thân phận của mọi người trong trò chơi này."
Mục Tứ Thành mới bị Bạch Liễu thẳng thừng từ chối vẫn còn tức giận không thèm nói chuyện với hắn, bây giờ Bạch Liễu lên tiếng hỏi thì trả lời: "Tôi cho anh xem rồi đó."
"Tôi là thủ vệ số 0004."
Lưu Giai Nghi đưa giao diện điều khiển ra: "Em là thủ vệ 0601."
"Tôi là thủ vệ 0005." Mộc Kha giơ tay ra hiệu.
"Tôi là thủ vệ 0002." Đường Nhị Đả nhìn về phía Bạch Liễu, "Thân phận của chúng tôi đều là thủ vệ, nhiệm vụ là hộ tống cậu đoạt lấy quyền kiểm soát phi thuyền, trở thành phi thuyền trưởng."
Bạch Liễu nhìn chằm chằm vào giao diện điều khiển hiển thị trước mặt, cố gắng hết sức để kiểm soát phản ứng cảm xúc, hơi thở và nhịp tim của mình, không để lộ bất kỳ dấu vết khác thường nào trước mặt những người này.
【Hệ thống nhắc nhở: Sau khi Đường Nhị Đả/Mộc Kha/Lưu Giai Nghi nhảy khỏi dòng thế giới đã bị cướp đoạt thân phận người chơi. 】
【Xác minh lại thân phận. 】
【Thân phận thực sự: Sản phẩm vận chuyển dòng thế giới 0658, dị đoan hình người, số thứ tự 0601/0005/002】
【Thợ săn hoa hồng/Phù thủy thuần chủng/Sát thủ】
【Vị trí lưu trữ linh hồn trong hậu trường hệ thống phi thuyền —— tầng một. 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Chỉ có người chơi chân chính mới có thể nhìn thấy thế giới hiện thực, góc nhìn của ngài và quái vật đối với thế giới không giống nhau. 】
Bạch Liễu chậm rãi nhìn chung quanh, mở miệng, tựa hồ muốn nói —— bởi vì theo phán định của hậu trường hệ thống này người chơi cũng là dị đoan, cho nên kỹ năng thân phận của mọi người mới gọi là Sách quái vật.
Mọi người cũng là quái vật.
Linh hồn của mọi người... cũng bị ràng buộc vào hậu trường hệ thống này.
Do đó mới không thể đánh bom hậu trường hệ thống.
"Chúng ta cứ theo lưu trình trò chơi trước đã." Bạch Liễu bưng tách trà nóng, cúi đầu nhìn gợn sóng trong nước, giọng nói nhỏ xíu không thể nghe được, "Thắng trò chơi trước, sau đó đi ra ngoài."
...Tay đừng run nữa.
Run nữa sẽ bị mọi người phát hiện mất.
"Được." Mộc Kha làm theo lời Bạch Liễu, cậu nhìn khóe môi trắng nhợt không chút huyết sắc của Bạch Liễu, trên mặt không giấu được lo lắng, "Bạch Liễu, anh say tàu à?"
"Có một chút." Bạch Liễu nắm chặt tay ho khan một tiếng, sau đó tiếp tục bình tĩnh nhìn bản đồ nổi, "Sơ đồ kết cấu hai tầng dưới của phi thuyền chúng ta đều biết rồi, dựa theo mô tả thì tầng 2 là nơi lưu trữ tất cả các tài liệu và tư liệu, ghi lại điểm lưu trữ cụ thể và thông tin chi tiết của từng dòng thế giới. "
Mục Tứ Thành cười nhạo một tiếng: "Bạch Lục đúng là một tên ngốc rảnh rỗi, dành hẳn một tầng để ghi nhớ."
"Tất nhiên phải ghi lại đầy đủ các điểm lưu trữ dòng thế giới rồi, đó là tài liệu rất quan trọng đấy." Đường Nhị Đả nhìn về phía tầng hai, từ khi nhìn thấy sơ đồ anh cứ liên tục cau mày, "Lúc trước khi tôi kế thừa quyền hạn của 【Nhà tiên tri 】 đã thấy qua hồ sơ tuyệt mật rồi, trong cục xử lý dị đoan cũng có một điểm lưu trữ."
"Là điểm lưu trữ của 【Nhà tiên tri】."
Đường Nhị Đả nhìn Bạch Liễu: "Cậu cũng đã thấy điểm lưu đó rồi."
"—— Dị đoan 0001, tên là 【Tương lai】."
"Nghe nói đó là điểm lưu do 【Nhà tiên tri】ghi lại."
"Nhưng tôi chưa từng xem qua." Đường Nhị Đả ánh mắt âm trầm, "Bởi vì ngay cả nhà tiên tri ghi 【 điểm lưu trữ 】 cũng cảnh báo, nếu con người nhìn thẳng vào 【 tương lai 】 thì sẽ phát điên lên."
"【Nhà tiên tri】 nói rằng Thợ săn tuyệt đối không được xem 【Tương lai】."
Bạch Liễu hỏi: "Tại sao?"
Đường Nhị Đả dừng một chút: "Bởi vì sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ."
"Đây là phòng điều khiển của phi thuyền phải không?" Lưu Giai Nghi chạm chạm vào bàn điều khiển, phóng to hình ảnh, chỉ vào khoang trên cùng thứ nhất ở tầng cao nhất của phi thuyền nói: "Trên nóc phi thuyền ghi là tầng 0, bên dưới có một cánh cửa, chúng ta tìm chìa khóa để mở cánh cửa này và vào đây để giành quyền điều khiển phi thuyền."
"Nhưng mà phi thuyền này thiết kế thang thẳng, khá chút giống với Cục quản lý dị đoan." Đường Nhị Đả nhìn chằm chằm sơ đồ kết cấu của phi thuyền nói: "Muốn lên tầng 0, trước hết phải đi qua tầng hai và tầng một."
Bạch Liễu nhìn kết cấu sơ đồ phi thuyền, trầm mặc một hồi, đặt chén trà xuống, đỡ bàn đứng dậy: "Vậy chúng ta đi thôi."
"Đi tầng 0."
Mộc Kha liếc nhìn chén trà, trong chén trà vẫn còn gợn sóng chưa tan.
Cậu mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Bạch Liễu rời đi.
Tầng 2 phi thuyền, điểm lưu trữ và phòng lưu trữ thông tin dòng thế giới.
Sầm Bất Minh vừa đăng nhập vào phi thuyền hệ thống thì gần như ngay lập tức nhận ra nơi này là chỗ nào, anh ta nhìn thông tin sai lệch trên giao diện hệ thống, cười lạnh một tiếng, nhanh chóng ra lệnh: "Lên tầng cao nhất của phi thuyền!"
Anh ta muốn xem tên khốn Bạch Lục kia đã ghi lại những gì.
Sầm Bất Minh nghiến răng, nghe thấy giọng nói bình thản của Lục Dịch Trạm phảng phất như thể anh đã nhìn thấu mọi thứ —— 【Đừng xen vào nữa, sư đệ. 】
【Tương lai có thể không như cậu tưởng tượng, nhưng nói chung nó cũng không phải là bad ending đâu. 】
Cái tên dở hơi hết lần này đến lần khác phản bội ước nguyện ban đầu của mình thì biết cái gì kia chứ?!
Rõ ràng là Nhà tiên tri nhưng chỉ dám sử dụng kỹ năng của mình lén lút xem trộm kịch bản của Thần, để rồi nhận được một một đống thơ ca tiên đoán vô nghĩa như cứt xem đíu thể hiểu, rõ ràng trong tay có khả năng nhìn thấy 【Tương lai】cực kỳ lợi hại nhưng lại bị Lục Dịch Trạm sử dụng làm điểm lưu trữ mà chưa hề xem qua tương lai thế giới bao giờ?!
Sầm Bất Minh muốn xem nhưng bị Lục Dịch Trạm nghiêm túc ngăn cản, Sầm Bất Minh tức giận đánh Lục Dịch Trạm một trận, Lục Dịch Trạm để mặc cho anh ta đánh mình nhưng vẫn kiên quyết không cho Sầm Bất Minh xem 【Tương lai】.
Sau đó, Sầm Bất Minh cũng dần học cách phớt lờ sự tồn tại của dị đoan này.
Lục Dịch Trạm nói kết thúc tốt xấu gì đó, Sầm Bất Minh coi đó như một trò đùa, một chữ cũng méo tin nổi, bởi vì anh ta biết Lục Dịch Trạm...
Đã xem duy nhất một tương lai——
——Đó là tương lai của chính Lục Dịch Trạm.
【 Sư đệ, thật ra anh cũng rất nhu nhược, anh không dám nhìn tương lai của bất cứ người nào mà anh quen biết. 】
【 Anh không muốn làm Nhà tiên tri gì hết, anh sợ tương lai của mọi người không như anh mong đợi.】 】
【Anh sợ rằng anh không cứu được ai cả. 】
Lục Dịch Trạm đứng bên cạnh sân tập, gió thổi bay bộ đồng phục đội trưởng mà anh đang mặc, Lục Dịch Trạm quay đầu lại, mi mắt cong cong cười nói với anh ta:
【Nhưng anh đã nhìn thấy tương lai của mình. 】
【Đó là một tương lai tốt đẹp. 】
Sầm Bất Minh đi về phía tầng cao nhất, anh ta lạnh lùng nói: "Lên tầng tiếp theo."
"Đừng nhìn ra ngoài cửa sổ, sẽ bị hạ thấp giá trị tinh thần."
Sầm Bất Minh đi ngang qua khung cửa sổ khổng lồ trong suốt lấp lánh ánh đèn huỳnh quang, anh ta cúi đầu, bóng dáng được ăn cả ngã về không đổ dài trên mặt đất.
——Đủ dài để tạo thành một đường bóng đổ với 685 dòng thế giới trong khoang thuyền.
Từ cửa sổ phi thuyền có thể nhìn thấy dòng chảy của các ngôi sao và lớp bụi màu xanh bạc bao quanh mỗi trái đất, chậm rãi luân chuyển trong không gian, giống như đàn sứa ở biển sâu vây quanh con mồi đang rơi xuống, quầng sáng lấp lánh cực kỳ xa hoa lộng lẫy, giống hệt như vẻ đẹp nhân tạo trong thủy cung nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác chết đuối sau khi bị vùi xuống biển sâu.
Nó khiến người ta cảm thấy dường như không tìm được nơi tồn tại của mình trong vũ trụ vô tận này, chỉ có thể không ngừng chìm xuống, chìm xuống, tìm không thấy địa điểm đáp xuống của phi thuyền.
Nó giống như màn đêm đen vĩnh hằng cùng cực, những âm hồn thôn Âm Sơn mãi mãi giấu mình trong núi sâu, bóng tối trước lễ tế bắn pháo hoa hàng năm ——
—— Và cũng giống như biển ước nguyện đã nhấn chìm người cá.
"Đội trưởng, chúng ta không xuống tầng 2 xem thử à?" Một đội viên nhẹ giọng hỏi.
"Không cần." Sầm Bất Minh sải bước đi về phía trước không quay đầu lại, huy hiệu đội của Cục quản lý dị đoan trên vai anh ta lấp lánh dưới ánh sáng xanh bạc, giọng điệu bình tĩnh và thờ ơ, "Toàn là dị đoan và quái vật đã bị phá hủy thôi."
Sầm Bất Minh đi đến thang máy dẫn lên tầng một, anh ta dừng lại, đưa tay mở thang thẳng rồi bước vào.
"Trong trò chơi này, chỉ cần tiến về phía trước."
"Cạch cạch ——"
"Sắp vào tầng một."
Thang máy chạy lên phía trên rồi dừng lại. Khoảnh khắc thang máy mở ra, Sầm Bất Minh đang đi phía trước mọi người ngẩng đầu lên. Khi nhìn rõ cấu trúc của tầng một, vẻ mặt và cử động của Sầm Bất Minh đơ ra trong khoảng 1, 2 giây.
——Hành lang tối tăm, mùi nước biển thoang thoảng, nơi thu dụng dị đoan có nhãn dán ở cả hai bên, và những kẻ dị đoan trốn trong bóng tối không ngừng muốn tiếp cận.
Chỗ này giống hệt như tầng cuối cùng của Cục Dị đoan.
——Gọi là nơi thu dụng【dị đoan hình người】.
Sầm Bất Minh dừng lại vài giây, sau đó bước ra khỏi thang máy: "Đi thôi."
Ba thành viên còn lại của đội 2 đối với hoàn cảnh này đều rất cảnh giác, mặc dù bọn họ chưa đi xuống tận cùng Cục quản lý dị đoan, nhưng đây là kết cấu địa hình phổ biến của Cục quản lý dị đoan để thu dụng dị đoan, bởi thế mới sôi nổi nhìn về phía Sầm Bất Minh, nghiêm túc nói: "Đội trưởng, hoàn cảnh nơi này giống như...chỗ làm của chúng ta."
Daniel tò mò đi theo phía sau, hứng thú nhìn tầng 1 phi thuyền: "Thì ra đây là nơi làm việc của anh à, độc nhãn long quái dị?"
"Không được nói đội trưởng như vậy!" Có đội viên tức giận quát Daniel.
Daniel nheo mắt định rút súng, Sầm Bất Minh trừng mắt vung tay, ấn tay Daniel đang cầm súng ra sau lưng, hất Daniel ngã xuống đất.
Sầm Bất Minh nhìn xuống, chân phải giẫm lên bờ vai đang giãy giụa của Daniel, con mắt phải như chim ưng ẩn chứa sự cảnh cáo cùng sát khí, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Cậu muốn gọi tôi thế nào cũng được."
"Độc nhãn long, tên chột mắt, sao cũng được, tùy cậu."
"Nhưng đừng để tôi thấy cậu rút súng chĩa vào đội viên của tôi."
"Nếu không thì ——"
"Giết tôi à?" Daniel cười cợt nhả trả lời.
"Tôi sẽ giết Bạch Liễu." Sầm Bất Minh thản nhiên nói: "Giết hắn một giây trước khi cậu gặp hắn, đánh một trận với hắn, để hắn công nhận năng lực của cậu."
Vẻ mặt Daniel hoàn toàn tối sầm lại, cậu ủ rũ nhìn chằm chằm vào Sầm Bất Minh, một lúc sau mới cất khẩu súng trong tay đi, Sầm Bất Minh rút chân về, Daniel vỗ vỗ bụi trên người, chán chường tặc lưỡi một tiếng, chán nản hỏi: "...lên đây làm gì vậy?"
"Không thể trực tiếp xuống dưới giết hết đám người kia để cha đỡ đầu nhìn thấy năng lực của tôi à?"
"Trừ khi cậu tìm thấy chìa khóa và nắm giữ bí mật hoàn thành trò chơi." Sầm Bất Minh lạnh lùng nói, "Còn không thì cho dù cậu dí súng vào đầu cha đỡ đầu của mình thì hắn cũng chẳng buồn liếc nhìn cậu."
"Tình cảm của hắn đối với các thành viên trong đội không sâu đậm như cậu nghĩ đâu, so với đám đội viên đoàn xiếc tầm thường kia thì Bạch Liễu quan tâm đến việc thắng thua trong trò chơi hơn."
——Dù sao thì trong các dòng thế giới khác, hắn cũng đã thản nhiên dùng súng bắn nát linh hồn để giết chết đội viên của mình bởi vì họ không còn giá trị sử dụng nữa.
"...Có lý." Daniel xoa cằm cười vui vẻ, "Không quan trọng thì tốt."
"Tôi không muốn cha đỡ đầu quan tâm thứ gì hết, nó chỉ ngáng đường người thôi."
"... Không được bắn vào những đội viên đó, trừ khi cần thiết." Sầm Bất Minh đi về phía trước, đột ngột mở miệng, "Đây là mệnh lệnh của Chiến Thuật Gia."
Daniel kỳ quái nhìn vẻ mặt tê liệt chẳng chút cảm xúc của Sầm Bất Minh,, nhướng mày: "Tôi tưởng anh không thích họ?"
Sầm Bất Minh không nói gì, anh ta có chút không hài lòng quay mặt đi, nhắm hờ mắt nhìn Daniel, trầm giọng nói: "—— Không thích không có nghĩa là tôi muốn dùng súng linh hồn giết họ."
"Hơn nữa đã nói là khi không cần thiết thì không được nổ súng."
Giọng điệu Sầm Bất Minh khôi phục lại vẻ thờ ơ, anh ta siết chặt bàn tay phải đeo nhẫn tử thần: "Khi cần thiết, tôi sẽ tự tay giết chết bọn họ."
Chiếc nhẫn bạc lạnh buốt cứa vào tay, cảm giác như đang nắm chặt một lưỡi dao, cảm giác rất khó chịu và sắc bén.
... Rõ ràng anh ta đăng nhập vào trò chơi này với tâm lý muốn hành quyết Bạch Liễu.
Nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy hành lang này, Sầm Bất Minh lại nhớ đến đêm hôm đó —— đêm Bạch Liễu bị Đường Nhị Đả bắt vào Cục quản lý dị đoan, Lục Dịch Trạm đã sử dụng thẻ đội trưởng của mình để đăng nhập vào tầng cuối cùng để ngăn chặn Bạch Liễu đang chuẩn bị phóng thích tất cả những kẻ dị đoan.
Lúc ấy, Sầm Bất Minh nhận được thông báo có người đã sử dụng quyền hạn của nhà tiên tri nên vội vã quay trở lại.
Anh ta cũng lao đến tầng cuối cùng, sau đó thờ ơ nhìn Lục Dịch Trạm giơ tay chặn trước mặt Bạch Liễu đang cầm súng trên màn hình, nói rằng nếu cậu muốn làm vậy thì hãy giết tôi trước.
Trong khoảnh khắc đó, Sầm Bất Minh thậm chí còn mong đợi Bạch Liễu sẽ bắn chết Lục Dịch Trạm, lúc đó anh ta sẽ có thể cứu mạng tên ngốc Lục Dịch Trạm, trong khi Bạch Liễu đã vượt qua ranh giới. Tiếp đó anh ta sẽ hợp tình hợp lý bắt giữ kẻ dị đoan Bạch Liễu đã gây ra vụ nhiễu loạn lớn đêm nay và cố tình bắn chết người dân vô tội, Lục Dịch Trạm không còn lý do gì để ngăn cản anh ta.
Anh ta không còn phải rơi vào vòng xoáy của nghịch lý logic 【 đối phương phải làm chuyện xấu thì mới được hành quyết 】 của tên ngốc Lục Dịch Trạm nữa.
Lúc đó trò chơi cũng sẽ kết thúc.
Nhưng Lục Dịch Trạm chỉ chờ đợi, chỉ giơ tay đợi Bạch Liễu đặt súng xuống, từ góc độ của Sầm Bất Minh nhìn sang, anh ta có thể thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Lục Dịch Trạm, tay anh run rẩy và giọng nói của anh cũng run lên, nhưng Lục Dịch Trạm vẫn cười: "Tôi nói rồi, trước khi cậu thực sự làm chuyện sai lầm, tôi sẽ không bao giờ chĩa súng vào cậu."
"—— Vì vậy, nếu cậu muốn làm chuyện xấu thì hãy giết kẻ bất tài như tôi trước đi."
Sầm Bất Minh hiểu rõ thái độ do dự của Lục Dịch Trạm đối với Bạch Liễu, nhưng vào lúc đó, Sầm Bất Minh có thể nhìn thấy, ngoại trừ đôi tay run rẩy của Lục Dịch Trạm——
——tay cầm súng của Bạch Liễu cũng run lên.
Sự run rẩy này rất nhỏ, cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức Lục Dịch Trạm, một kẻ ngốc đứng gần hắn không nhận ra được, bởi vì vẻ mặt của Bạch Liễu rất bình tĩnh.
Nhưng Sầm Bất Minh đã phát hiện ra, anh ta phát hiện con quái vật Bạch Liễu máu lạnh khôn ngoan và cảnh giác có sở thích liên tục kiểm tra lòng trung thành của các thành viên trong đội mà mình nắm giữ linh hồn, thậm chí sẵn sàng giết họ khi hắn phát hiện ra dấu hiệu phản bội nhỏ nhất, giờ đây lại đổ dồn mọi sự chú ý vào Lục Dịch Trạm đến nỗi không nhận ra anh ta đang ẩn núp trong bóng tối gần đó.
Thật không thể tưởng tượng nổi.
——Giống như khi Sầm Bất Minh lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Liễu 18 tuổi bò ra khỏi hồ thi đại học trên ngọn núi sau trường học, toàn thân ướt đẫm mình đầy vết thương, nhưng vẫn giải cứu một người bạn cùng lớp có ác ý với mình.
Khi đó, Bạch Liễu đã bất tỉnh, nhưng hắn vẫn nắm chặt tay bạn học kia, không để cho bạn học đó chết chìm —— mà đây lại là tay của một người bạn học có sát ý với hắn.
Đây là lần đầu tiên Sầm Bất Minh thủ hạ lưu tình đối với hợp chất diễn sinh của 【Bạch Lục】.
Sầm Bất Minh lặng lẽ trốn trong bóng cây, nhìn Lục Dịch Trạm bước tới cõng Bạch Liễu trên lưng, Bạch Liễu đầu óc đã mơ hồ, bàn tay từ vai Lục Dịch Trạm yếu ớt trượt xuống, trông chỉ bằng một nửa chiều rộng của Lục Dịch Trạm, yếu ớt đến mức trông như một con thú nhỏ mất tổ không còn nơi nương tựa.
Khi đó, nếu Sầm Bất Minh muốn giết Bạch Liễu, anh ta thậm chí không cần đến súng, chỉ cần đẩy Bạch Liễu ra khỏi vai Lục Dịch Trạm để Bạch Liễu tự mình ngã xuống đất, nằm một đống vất vưởng và lặng lẽ chết cóng trên ngọn núi sau trường.
Lục Dịch Trạm đưa Bạch Liễu đến cổng núi rồi vội vã quay trở lại để giải quyết dị đoan trong hồ thi đại học, trước khi rời đi, anh chắp tay, cúi đầu cầu xin Sầm Bất Minh: "Giúp anh chăm sóc Bạch Liễu một chút, nhìn cậu ấy trở về ký túc xá an toàn."
Sầm Bất Minh lạnh lùng khoanh tay trước ngực, anh ta đương nhiên muốn từ chối, nhưng Lục Dịch Trạm đã ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh ta: "Bạch Liễu là người cậu muốn xử tử nhất, chẳng lẽ cậu không muốn quan sát để hiểu cậu ấy nhiều hơn?"
"Cần gì phải biết về phạm nhân mà tôi sắp xử tử." Sầm Bất Minh thờ ơ quay mặt đi.
"Ít nhất trước khi xử tử." Lục Dịch Trạm rất kiên trì, "Để xem cậu ấy có phải là người mà cậu thật sự muốn xử tử hay không?"
Sầm Bất Minh im lặng một lúc lâu, anh ta bị Lục Dịch Trạm cưỡng bức đẩy lên đỉnh đồi, đi theo sau Bạch Liễu đã yếu ớt lắm rồi, nhìn hắn quay trở lại ký túc xá.
Một học sinh trung học 18 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, đi một bước dừng một bước, ho khan liên tục, có vẻ như phải dựa vào tường mới có thể tiếp tục bước đi...
Sầm Bất Minh cáu kỉnh nhìn đi chỗ khác, trong lòng anh ta có một cảm xúc kỳ lạ và dữ dội.
Trong lúc nhất thời, anh ta thậm chí muốn nhào xuống chất vấn Bạch Liễu, rõ ràng cậu muốn giết cái thằng nhóc mập mạp ngu ngốc khi dễ cậu, tại sao lại dừng tay?
Tại sao cậu lại khiến bản thân mình chật vật như vậy!
Tại sao để tôi nhìn thấy bộ dạng này của cậu?!
... Một Bạch Liễu như vậy rất giống con người, anh ta không có cách nào xem hắn là một kẻ dị đoan.
Sầm Bất Minh không có cách nào giết một thằng nhóc run rẩy vì nước hồ lạnh lẽo, vùi đầu vào vai Lục Dịch Trạm khóc thầm, cứu sống đứa bạn học bắt nạt mình khỏi chết đuối, và run rẩy chĩa súng vào người bạn của mình một cách lạnh lùng tàn nhẫn như giết một con quái vật được ——
—— Anh ta không có cách nào giết chết Bạch Liễu có tình cảm, cũng sẽ rơi lệ và biết đau đớn này.
Nhưng... con người sẽ thực sự thay đổi sao?
Anh ta đã trải qua rất nhiều dòng thế giới, trong mỗi dòng thế giới đó đều có vô số những kẻ dị đoan đã làm điều sai trái và làm hại vô số người, chúng đã chết dưới họng súng của anh ta hết lần này đến lần khác, lộ ra bộ mặt xấu xí vì trầm luân trong dục vọng của chính mình ——
— Huống chi là hợp chất diễn sinh của Bạch Lục, bản thân đã tập hợp tất cả những dục vọng của con người.
...Chỉ đổi một cái tên và có vài mối quan hệ tình cảm ít ỏi, một người sẽ thực sự tạo ra thay đổi lớn như vậy, thậm chí còn đi ngược lại ước nguyện ban đầu khi sinh ra?
Sầm Bất Minh không thể tin được, anh ta không giống như tên ngốc Lục Dịch Trạm, hơn sáu trăm dòng thế giới đã trôi qua mà vẫn đặt lòng tin vào một con quái vật, anh ta chỉ có thể cảnh giác, giết chóc và bóp nghẹt tất cả nguy hiểm từ trong trứng nước ——
——Đây là ước nguyện ban đầu khi Thợ săn ra đời.