Mục lục
Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Nhị Đả giơ nắm đấm đập mạnh xuống mặt Bạch Liễu, Bạch Liễu ho ra máu quay mặt đi, nắm đấm phớt qua mặt hắn đập xuống mặt đất tạo ra một vết nứt.

Bạch Liễu muốn áp dụng một số chiến thuật và mánh khóe với vị đội trưởng nà nhưng lại bị giao diện khủng b0 của đối phương áp chế quá dữ dội, trong lúc vật lộn với Đường Nhị Đả, hắn hoàn toàn không thể cử động, thậm chí không có không gian để mở bảng điều khiển hệ thống — động tác của Đường Nhị Đả quá nhanh.

Mặc dù đầu óc của người này không còn bình thường nữa nhưng phản xạ thể chất của gã thực sự rất đỉnh. Bạch Liễu hầu như chỉ cần có ý đồ phản kháng, mới vừa nhúc nhích thôi, chưa kịp di chuyển là cú đánh của Đường Nhị Đả Một sẽ nhanh chóng quất xuống khiến hắn như rụng rời xương cốt.

Bạch Liễu đã cảm nhận sâu sắc câu 【 một anh khỏe chấp mười anh khôn 】 từ Đường Nhị Đả.

Kinh nghiệm, kỹ xảo, năng lực, kỹ năng, tốc độ, giới hạn của các tiêu chí khác nhau được sử dụng để đánh giá một người chơi được hiển thị nhuần nhuyễn trên người Đường Nhị Đả vào lúc này.

Dù chỉ là cảm giác, Bạch Liễu lờ mờ cảm thấy giá trị bảng điều khiển của Đường Nhị Đả lúc này đã có thể đã vượt quá 50.000

Đây không phải là một cuộc đối đầu ngang cấp, không có đối thủ nào mà Bạch Liễu từng gặp trước đây có thể mang lại cho hắn cảm giác như vậy. Sức mạnh điên cuồng cực hạn của Đường Nhị Đả không chừa cho Bạch Liễu con đường sống.

Hắn thực sự bất lực, Đường Nhị Đả thậm chí còn chưa bắn một phát nào mà Bạch Liễu cảm thấy mình đã bị dồn vào bước đường cùng.

Nếu không phải vì Đường Nhị Đả điên cuồng suy sụp, muốn tra tấn Bạch Liễu, Bạch Liễu từ tận đáy lòng cảm thấy cỏ trên mộ của mình lẽ ra phải cao hơn hai thước rồi – Đường Nhị Đả muốn giết hắn quả thật rất đơn giản.

—— Tình huống này có thể nói là xui xẻo, nhưng đối với Bạch Liễu, nếu chỉ nhìn vào kết quả, cũng có thể là một loại may mắn nào đó.

Bạch Liễu không còn là dáng vẻ của Lưu Giai Nghi nữa.

Vừa thấy Đường Nhị Đả đỏ mắt hung bạo, hắn đã nhanh chóng hủy kích hoạt thẻ kỹ năng Át Cơ —— Sử dụng ngoại hình của một cô bé tám tuổi để đấu với Đường Nhị Đả không phải là một lựa chọn sáng suốt, chưa kể thẻ kỹ năng này sẽ tiêu hao một lượng thể lực nhất định của hắn.

Cho nên bây giờ Bạch Liễu đang dùng thân thể của chính mình đánh nhau với Đường Nhị Đả Dạ, hoặc nói đúng hơn là Bạch Liễu đang bị Đường Nhị Đả đánh tơi tả, máu bắn tung toé giữa hai người bọn họ, Bạch Liễu nhìn vẻ mặt vặn vẹo cùng tàn bạo của Đường Nhị Đả Dạ, hơi thở cũng dần dần suy yếu đi.

——Sau đó hắn đột nhiên nở nụ cười khó hiểu

【Hệ thống cảnh báo: HP của người chơi giảm xuống còn 3! 】

Nhưng không phải là hoàn toàn không có cơ hội thắng được người này.

Đường Nhị Đả hiện tại giống như một con quái vật cấp S, trong lúc trở nên mạnh mẽ cực độ vì điên loạn, gã cũng đã hoàn toàn phơi bày những điểm yếu của mình trước Bạch Liễu.

Chỉ là lần đánh cược này, nếu thua cuộc thì có thể sẽ làm Đường Nhị Đả hoàn toàn nổi điên, lúc đó hắn thật sự phải ch3t.

Tôi chỉ muốn đánh cuộc một lần, thua cược có thể sẽ khiến Đường Nhị Đả đánh ch3t tên này, sau đó thật là tức ch3t rồi.

Nhưng chỉ cần thắng cuộc ——

Bạch Liễu nhìn Đường Nhị Đả đang thả nắm đấm lên cao —— ngay lúc này đây!

Bạch Liễu nãy giờ vốn vẫn thả lỏng không kháng cự tạo thành quán tính cho Đường Nhị Đả, khoảnh khắc đối thủ buông nắm đấm, Bạch Liễu mở to hai mắt, lưu loát tránh sang một bên, hoàn toàn không giống với bộ dáng yếu ớt mà hắn để đối thủ tấn công trước đó.

Mà Bạch Liễu lợi dụng khoảng trống ngắn ngủi chỉ một giây ngừng công kích đó để nhanh chóng mở bảng điều khiển hệ thống.

【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu có muốn sử dụng thẻ kỹ năng Át Cơ không? 】

【 xác định. 】

Một lá bài Át Cơ thình lình xuất hiện trong tay Bạch Liễu, trái tim ở giữa lá bài càng lúc càng quay nhanh khi Đường Nhị Đả đến gần, người ở giữa trái tim dần dần thay đổi từ Lưu Giai Nghi ——

Đường Nhị Đả giơ nắm đấm tiến lên một bước, nhanh chóng tới gần sau đầu Bạch Liễu, khàn khàn gầm lên: “Bạch Liễu—”

Bạch Liễu chậm rãi quay người lại, bộ đồ bảo hộ trên người dần dần biến thành đồng phục của Cục Dị đoan, đôi mắt đen trở nên nhạt màu và trong trẻo, chiều cao tăng lên nửa cái đầu, trên tay đeo găng tay trắng như tuyết, tóc ngắn đã chuyển sang tóc dài đến cổ.

Anh xoay người lại và cong khóe mắt, máu trên khóe miệng, dường như không bận tâm đến việc Đường Nhị Đả  đang muốn tấn công mình, thay vào đó, anh nói với một giọng khàn khàn nhẹ nhàng, “Đội trưởng. “

——Giống hệt như Tô Dạng trong ký ức ban đầu của Đường Nhị Đả.

Nắm đấm của Đường Nhị Đả dừng lại ở chóp mũi của Bạch Liễu, luồng gió của nắm đấm thổi bay những sợi tóc dính máu ở hai bên mặt hắn.

Khuôn mặt của Bạch Liễu đầy sẹo sau khi bị Đường Nhị Đả tấn công, những vết sẹo này chồng lên khuôn mặt hiền lành của Tô Dạng lại mang đến cảm giác mệt mỏi và thích hợp kỳ lạ.

Hai tay Đường Nhị Đả siết chặt run rẩy trước mặt Bạch Liễu, đồng tử run lên khi nhìn khuôn mặt rất quen thuộc của Tô Dạng.

—— Đây là Tô Dạng của thế giới thứ nhất, đây là Tô Dạng ban đầu của gã, đây là ——

—— Chính là Tô Dạng thật sự, dấu sâu dưới đáy lòng của gã.

——Là người duy nhất sẽ không bao giờ quay lại, Tô Dạng, người đã bị tiêu diệt linh hồn.

“Sao cậu dám xuất hiện trước mặt tôi với khuôn mặt của em ấy!!!”

Đường Nhị Đả hai mắt đỏ tươi như muốn nhỏ máu, gã nhìn Bạch Liễu bằng ánh mắt rợn người, bàn tay nắm chặt gần như trong nháy mắt xuất hiện một khẩu súng, gã chĩa nó vào trán Bạch Liễu, rồi bắn không chút do dự.

“Pằng–!!”

Tô Dạng trực tiếp bị bắn chậm rãi ngã xuống đất, không hề nhúc nhích —— anh cũng không biến trở lại bộ dáng Bạch Liễu, mà chỉ dùng bộ dáng Tô Dạng vừa mới ch3t mở to đối mắt vô hồn nhìn đội trưởng của mình.

Bất kể là kỹ năng và đạo cụ nào, chúng cũng không thể tồn tại cho đến khi ai đó ch3t, nếu sau khi ch3t Tô Dạng vẫn như thế này …

Đường Nhị Đả nhận ra điều gì đó, gã buông khẩu súng trên tay xuống, quỳ xuống trước thi thể của Tô Dạng.

——Đây không phải Bạch Liễu giả dạng Tô Dạng, đây là Tô Dạng.

Giọng Bạch Liễu không biết từ đâu phát ra, uể oải, đầy chán ghét như mọi khi: “Đường đội trưởng, anh thấy đấy, người anh vừa bắn ch3t không phải tôi giả dạng Tô Dạng, mà chính là Tô Dạng sâu trong lòng anh sợ hãi nhất  —— anh ngẩng đầu lên nhìn trước sau của anh đi.”

Đường Nhị Đả đờ đẫn, ngây người ngẩng đầu lên.

Cuối hành lang trước mặt gã là một chiếc gương rất lớn, nó phản chiếu một chiếc gương được đặt ở đầu kia của hành lang.

Hai gương được đặt ở đầu này và đầu kia ở cuối hành lang, đối diện nhau và phản chiếu nhau, mỗi tấm gương sẽ phản chiếu một tấm gương mới, và tấm gương mới trong gương sẽ tiếp tục phản chiếu gương đó. liên tục khúc xạ và phản xạ giữa hai gương, tạo thành một hành lang gồm những tấm gương dài vô tận.

Đường Nhị Đả biết chiếc gương này —— đây là 【Gương quỷ Murphy】được bảo vệ trong Cục Quản Lý Dị Đoan.

—— đây là một vật phẩm dị đoan cấp cao, rất khó bị nghiền nát, trong vụ nổ mạnh như thế mà vẫn hoàn hảo không nứt mẻ gì, khi một người nhìn vào gương thời gian dài thì trong gương sẽ xuất hiện thứ đồ vật mà họ sợ hãi nhất.

Bạch Liễu lợi dụng lúc Đường Nhị Đả không chú ý mà đặt hai chiếc gương ở phía trước và sau hành lang, tạo thành một hành lang gấp khúc không gương như vậy —— thật ra hắn vốn dĩ chỉ có một chiếc gương, đó là phần thưởng sách quái vật trong 《 Trạm cuối bốc lửa 》, cái còn lại là lúc hắn bị giam giữ tại Cục Quản Lý Dị Đoan đã thừa cơ mang nó theo khi gây náo loạn

Nhưng trong thế giới thực, chiếc gương không thể đưa vào hệ thống và sử dụng trong trò chơi nếu không có sự can thiệp của Tà Thần.

Giá chữ thập ngược của Bạch Liễu vẫn còn nằm trong tay Đường Nhị Đả, theo quy luật, Bạch Liễu không thể mang một chiếc gương khác vào trò chơi, nhưng hắn đã mang chiếc gương vào bằng cách khác thiết kế hành lang gấp khúc này bẫy Đường Nhị Đả.

——Đối với một gã thợ săn đang có tâm bệnh nặng nề, không có cái phòng giam nào tốt hơn là quá khứ đáng sợ nhất của chính gã ta.

Các loại Tô Dạng bắt đầu xuất hiện trong gương, họ mỉm cười leo ra khỏi gương, đến gần Đường Nhị Đả và gọi gã một cách nhẹ nhàng.

” Đội trưởng ……”

“Đội trưởng, anh xem dị đoan này đi…”

“Đội trưởng! Sau khi tan làm thì đi uống một chén nhé! Chi đội 2 mời chúng ta!”

“Đội trưởng, anh thích con trai hay con gái hơn?”

Rõ ràng là cuộc sống thường ngày vui vẻ thoải mái và ấm áp như vậy, rõ ràng người bạn cũ có nụ cười hiền lành lâu rồi không gặp, nhưng Đường Nhị Đảa sợ đến mức ngón tay nào cũng phát run, nhìn những ký ức đẹp như mơ này tựa vào bức tường và loạng choạng lùi lại, gã lắc đầu nguầy nguậy:

“Không muốn–!”

“Đừng tiếp tục nữa—!!”

Đáng tiếc gã không thể rút lui, một Tô Dạng khác đi ra từ chiếc gương sau lưng Đường Nhị Đả.

Anh nhã nhặn nở nụ cười tràn ngập vui vẻ vỗ vỗ bờ vai Đường Nhị Đả, Đường Nhị Đả chậm chạp quay đầu, Tô Dạng cười nói với gã: “Đội trưởng, chỉ cần chúng ta thắng trận chung kết này thì chúng ta sẽ thắng được Bạch Lục, tất cả đều kết thúc ——”

Não bộ chưa kịp phản ứng, Đường Nhị Đả đã theo bản năng che lấy huyệt Thái Dương của Tô Dạng, gã đau đớn hét lên như có vật gì gõ mạnh trong xương cốt: “Đừng nói nữa!! Anh không muốn thắng hắn ta nữa!!”

“————Anh chỉ muốn em sống sót!!!!”

Một viên đạn từ hư không bay xuyên qua lòng bàn tay của Đường Nhị Đả, chính xác xuyên qua thái dương của Tô Dạng, phát ra một tiếng “ba” giòn vang. Ánh mắt Tô Dạng khẽ nheo lại, nụ cười tươi tắn trên môi vẫn chưa mất, lảo đảo ngã về phía sau.

Máu tươi ào ạt chảy ra từ ngón tay của Đường Nhị Đả đang phủ lên thái dương của Tô Dạng.

“Đội trưởng, đội trưởng …” Giọng nói đứt quãng khiến Đường Nhị Đả kinh ngạc quay đầu lại.

Tô Dạng vừa rồi còn quay đầu lại cười hỏi Đường Nhị Đả thích con trai hay con gái, lúc này tứ chi đang vặn vẹo một góc kỳ lạ, dường như có thứ gì đó vô hình đang giẫm lên người anh, cuốn lấy thân thể anh, túm lấy mái tóc buộc anh phải ngẩng đầu lên nhìn Đường Nhị Đả.

Một nửa khuôn mặt Tô Dạng đẫm máu, bộ đồng phục trên người thì bẩn thỉu rách nát, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười kiên định:

“Đội trưởng … phải cứu những người bị ô nhiễm đó …”

“Pằng——!”

Một phát đạn xuyên thẳng từ sau đầu đến giữa hai lông mày, Tô Dạng còn chưa kịp nói xong đã thất thần ngã xuống đất, máu bắn tung tóe trên mặt đất.

Tô Dạng vừa hỏi gã tan tầm có muốn đi uống rượu với chi đội 2 không đã bị Bạch Lục bắt cóc sau giờ làm việc. Hiện giờ anh đang cuộn tròn như một quả bóng trên mặt đất, như thể có thứ gì đó vô hình không ngừng vặn xoắn từng đốt xương của anh, anh không thể hét lên được nữa, chỉ có thể run rẩy với khuôn mặt tái nhợt mỗi khi bị tra tấn

Có thứ gì đó mắc kẹt ở quai hàm của Tô Dạng, một cuộn băng ghi âm bị nhét vào miệng của Tô Dạng.

“Đừng ——!!!” Đường Nhị Đả suy sụp quỳ xuống trước mặt Tô Dạng này, cố gắng dùng mọi cách rút cuộn băng đang cứng ngắc nhét vào bụng Tô Dạng, “Đừng ép em ấy ăn cái này. Em ấy đau lắm! Em ấy thực sự rất đau!”

Trên cuộn băng ghi âm dính đầy chất nhầy, Đường Nhị  cầm mãi vẫn không thể giữ chặt nó, cuối cùng gã trợn mắt quỳ trên mặt đất, gắt gao c4n lấy cuộn băng ghi âm muốn nuốt nó xuống.

Nước mắt rơi từ đôi mắt xanh mờ nhạt của gã.

Người nhét cuộn băng ghi âm vào bên trong dường như cũng phát hiện miệng của Tô Dạng quá nhỏ, không thể nhét vào được, cho nên hắn ta đã gỡ khớp hàm Tô Dạng, bắt anh phải nuốt cuộn băng ghi âm góc cạnh đó.

Đường Nhị Đả không thể ngăn cản hắn, chỉ có thể bất lực nhìn Tô Dạng đang ôm bụng run rẩy trên mặt đất nuốt nước bọt, rồi dần dần tắt thở, khoang miệng đầy vết máu đen ——

—— Cũng giống như khi em ấy bị giải phẩu tử thi vậy.

Đường Nhị Đả quỳ tại chỗ như nhũn ra, hai tay khuỵu xuống, giống như đã ch3t theo Tô Dạng vậy.

【Gương quỷ Murphy】, chiếc gương có thể phản chiếu sự đáng sợ nhất trong lòng mọi người, giờ đây, chiếc gương này đang tái hiện lại quá trình ch3t chóc của Tô Dạng trong mọi dòng thời gian trước mặt Đường Nhị Đả.

Từng khung hình, từng cảnh tượng trước mắt Đường Nhị Đả, cuộc sống hàng ngày từng khiến gã cảm thấy hạnh phúc, tất cả đều xảy ra trước khi Tô Dạng qua đời, gã đã nhớ lại không biết bao nhiêu lần, nên khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười trước khi ch3t của Tô Dạng, gã liền không thể không bắt đầu sợ hãi.

Cho dù gã đã cố gắng bao nhiêu lần và chạy bằng tất cả sức lực của mình trong bao lâu, cho đến nay, dù chỉ một lần, gã vẫn chưa bao giờ giải cứu được Tô Dạng khỏi tay Bạch Lục.

Chỉ có thể hết lần này đến lần khác, trơ mắt mà nhìn Tô Dạng trong nhiều tư thế khác nhau, bị tra tấn đến ch3t, còn phải chấp nhận những lời dạy bảo và câu hỏi tu từ chậm rãi của Bạch Lục ——

【 Đúng là tôi sẽ không đau khổ vì nỗi đau của người khác, nhưng anh xem, nếu tôi cứ tùy tiện làm việc gì đó, thì có phải là người tốt như anh sẽ đau khổ hơn là một kẻ xấu xa như tôi không. 】

Trong đoạn băng, hắn ung dung cười hỏi Đường Nhị Đả: 【 Vậy đội trưởng Đường, đến bước này rồi, anh còn có thể cho tôi biết trở thành một người tốt có ý nghĩa gì không? 】

Đường Nhị Đả loạng choạng đứng dậy, Tô Dạng đã ch3t trước mặt gã ta giờ đây chồng chéo với ảo giác trong ý thức của gã, gã giống như xuyên qua thời gian và không gian tự lầm bầm với chính mình mà không buồn trả lời Bạch Lục:

“Làm người tốt, quả nhiên là chuyện vô ích tốn công, cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

“Nhưng ta khinh thường làm người xấu, thật là ghê tởm, cho dù rất muốn ch3t, cho dù chỉ là ảo giác … Nhưng chỉ cần còn sống, tôi sẽ cứu em ấy!”

Đường Nhị Đả nghiến răng lấy súng ra, nhắm ngay đầu hắn: “Bởi vì tôi là đội trưởng của em ấy!!”

“Dừng lại tất cả những chuyện này đi, Bạch Liễu!” Ánh mắt Đường Nhị Đả nhìn thẳng vào Tô Dạng có chút kỳ lạ trước mặt, bóp cò không chút do dự.

Tô Dạng phía trước chậm rãi quay đầu lại, hai mắt tối sầm —— quả nhiên là Bạch Liễu!

【Hệ thống nhắc nhở: Giá trị tinh thần người chơi Đường Nhị Đả bị sụp đổ, bảng điều khiển nổ tung toàn bộ! 】

【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Đường Nhị Đả kích hoạt kỹ năng nổ ( Cò quay Nga — viên đạn tự sát)】

【Đối tượng bị khóa: Người chơi bị nghi ngờ là Bạch Liễu】

【Hệ thống nhắc nhở: Cò quay bắt đầu quay, đánh bạc sắp bắt đầu … Đánh bạc thất bại, viên đạn tự sát có hiệu lực——】

Viên đạn xuyên qua đầu Đường Nhị Đả, tạo ra một tiếng nổ lớn, nửa khuôn mặt vẫn còn đang ngạc nhiên của Đường Nhị Đả bắn đầy máu tươi, gã và Tô Dạng kia cùng nhau ngã xuống vào vũng máu, không còn cử động.

Trong một thoáng hoảng hốt, Đường Nhị Đả nhìn thấy “Tô Dạng” đứng trước gã đột ngột biến thành Lưu Giai Nghi.

“Vậy mà cũng thoát được …” Đường Nhị Đả mí mắt rũ xuống, nhưng trên mặt rốt cuộc lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, “Quên đi, cậu ta luôn có cách để thắng trò chơi.”

Đường Nhị Đả hai mắt dần dần nhắm lại: “Cuối cùng tôi cũng thua cược rồi, có thể rời đi…”

“Này, dậy đi.” Lưu Giai Nghi im lặng ngồi xổm trước mặt Đường Nhị Đả.

Vừa rồi Bạch Liễu đã kích hoạt 【 Điện Tâm Đồ 】 trực tiếp hoán chuyển cô bé đến chỗ hắn, cô bé còn chưa kịp định thần xem chuyện gì xảy ra thì đã nhìn thấy gã đàn ông to lớn ngu ngốc này tự bắn mình, cô bé sợ đến mức tưởng rằng chuyện cũ sẽ lặp lại nên vội vàng uống cạn thuốc giải độc.

Kết quả là tên cao to ngu ngốc này tự mình bắn mình, Lưu Gia Nghi nhìn mà choáng váng, Bạch Liễu đã hạ cổ cho gã ta hay gì vậy?!

——Còn có kiểu chơi như vậy à?!

Lưu Giai Nghi đối mặt với Đường Nhị Đả đang nằm trên mặt đất sắp ch3t, đau đầu không biết có nên cứu hay không thì cửa ngoài hành lang đột nhiên mở ra.

Bạch Liễu từ ngoài cửa thong thả đi vào, hắn dường như đã đoán trước được tình huống bên trong, chỉ liếc mắt nhìn Đường Nhị Đả đang nằm trên mặt đất, quay đầu nhìn Lưu Giai Nghi: “Cứu người trước đã.”

Lưu Giai Nghi vừa cho Đường Nhị Đả uống thuốc giải vừa nhìn Bạch Liễu với vẻ khó tin: “Anh làm như nào mà gã thành ra thế này vậy?”

Đường Nhị Đả ít nhất là một người chơi cấp S, giá trị bảng điều khiển cao khủng b0, ngày cả những con quái vật trong trò chơi này cũng không thể làm gì được gã ta. Có thể nói, người duy nhất có thể đánh bại gã trong trò chơi này là chính bản thân gã.

Sau đó Bạch Liễu quả thật đã thành công trong việc khiến Đường Nhị Đả bắn vào mình —— nổ súng trong tình huống bùng nổ bảng giao diện đã xuyên thủng hoàn toàn giá trị bảo vệ của Đường Nhị Đả, đánh gã chỉ còn một hơi tàn.

Lưu Giai Nghi mà đến muộn một chút là gã lên đường theo chầu ông bà luôn rồi.

“Ừm..anh đã nghiên kỹ năng Cò quay Nga của anh ta một chút.” Bạch Liễu giải thích một cách có trật tự, “Đó là kỹ năng đánh cược sự may rủi, ai có giá trị may mắn cao nhất sẽ không bị bắn trúng, nhờ vậy mà lần nào chơi trò này gã cũng thắng được anh. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, trước tiên anh đã dùng thẻ Át Cơ để biến thành hình dáng của em, sau đó sử dụng Át Bích để kích hoạt Điện Tâm Đồ, chuyển hoán vị trí của em và anh.

“Do đó em là người đánh cược vận may với anh ta. Anh nghĩ là em may mắn hơn anh, xác suất thắng cược cũng phải cao hơn anh.” Bạch Liễu ngây ngô nhìn Lưu Giai Nghi, “Quả nhiên là em đã thắng cược.”

Lưu Giai Nghi: “…”

Lưu Giai Nghi hít một hơi thật sâu: “Bạch Liễu, sakj của cha anh (* & @ * & # đúng là đồ đê tiện!”

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK