Đống hoa hồng này nặng khoảng hơn 1400kg, Bạch Liễu sử dụng hết hạn ngạch 900kg mỗi ngày mà hắn và Lưu Giai Nghi thu được, trừ 360kg để lại cho Lưu Giai Nghi thì tất cả số hoa hồng còn lại đều bị Bạch Liễu trộm mang về đây.
Sau khi phân chia hoa hồng xong, nhóm lưu dân có chút mê mang nhìn mấy người phụ trách khuân vác: “Hoa hồng nhiều thế này Bạch tiên sinh muốn chúng ta làm gì đây?”
“Bạch tiên sinh muốn giảm bớt bệnh trạng của mọi người càng sớm càng tốt nên đã quyết định đem hoa hồng về đây, tự sản xuất nước hoa phân phát cho lưu dân.” Người khuân vác nói.
Nếu nói sản xuất nước hoa ngay từ đầu thì chắc hẳn nhóm lưu dân sẽ lại hoảng kinh cho rằng đây là hành vi phạm tội, nhưng đã đến bước này rồi thì mọi người cũng chỉ ngạc nhiên mà thôi.
Có người nghi hoặc hỏi lại: “Bạch tiên sinh đã có được công thức pha chế nước hoa rồi à?”
Có hai lý do khiến nhà máy Hoa Hồng có vị thế cao như vậy, điểm thứ nhất là giống hoa hồng Càn Diệp được trồng độc đáo, mà điểm thứ hai chính là công thức bí mật để làm ra khí hoa hồng Càn Diệp.
Mùi thơm của hoa hồng Càn Diệp sau khi bị hái rất dễ tiêu tan, nếu không được chế biến và cô đặc kịp thời để làm nước hoa thì nhiều nhất cũng chỉ giữ được hương thơm vài chục phút.
Mà thời gian vận chuyển hoa hồng từ ruộng hoa về đến nhà máy bỏ hoang thì còn lâu hơn như thế.
Chẳng hạn như bây giờ, đống hoa hồng Càn Diệp bị chuyển đến đây mùi hương đã rất mờ nhạt, nếu không vùi đầu sát vào hoa thì thậm chí chẳng ngửi thấy gì cả, mà mùi hương nhạt như thế thì không có tác dụng với nhóm lưu dân đã gần ch3t huống chi là muốn cứu thêm nhiều người.
Nhắc đến cũng thật kỳ quái, việc sản xuất nước hoa đâu đâu cũng chẳng khác gì nhau, trên cơ sở nguyên liệu chính của một loại nước hoa chỉ là một loại hoa, nên việc giải mã một loại nước hoa rất đơn giản.
Nhìn xa mà nói, dù không thể tái tạo hoàn hảo nhưng bằng cách hái, phơi, chưng cất và sấy khô các quy trình cơ bản này, ít nhất cũng có thể sản xuất ra tinh dầu lưu giữ mùi thơm của nguyên liệu —— chỉ cần làm được đến đây thì bước đầu đã có thể sản xuất được sản phẩm thô để cho lưu dân sử dụng.
Nhưng tiếc là trước đó đã có vô số người đã thử qua, cũng không ít người liều mạng bí mật nghiên cứu quy trình sản xuất khí hoa hồng Càn Diệp, dùng rất nhiều biện pháp, nhưng vẫn không ai có thể nghiên cứu ra công thức bí mật chính xác.
Thậm chí nhiều người còn biết rằng cho dù cứ làm theo đúng các bước xử lý trên thì tinh dầu thô tạo ra cũng chỉ có thể giữ được mùi thơm nhiều nhất là nửa tiếng.
Đấy là trường hợp chưa mở nắp chai, còn nếu mở nắp chai thì mùi hương tan ngay lập tức.
Chỉ có loại nước hoa được sản xuất bởi nhà máy Hoa Hồng, khí hoa hồng Càn Diệp, mới có thể duy trì hương thơm nồng nàn của hoa hồng trong một thời gian dài.
Điều này cho thấy các bước chế biến tiếp theo hoàn toàn khác so với các bước xử lý nguyên liệu thô thông thường.
“Bạch tiên sinh chưa có công thức bí mật đó.” Người khuân vác thở dài một hơi, “Ngài ấy chỉ là một công nhân chế biến, nếu muốn biết công thức thì ít nhất phải đạt đến cấp bậc nhà pha chế nước hoa.”
Người khuân vác đã từng làm việc trong nhà máy hoa hồng nhớ lại: “Nghe nói … chỉ có giám đốc nhà máy mới biết công thức bí mật hoàn chỉnh để chế tạo khí hoa hồng Càn Diệp.”
“Vậy bây giờ chúng ta làm gì với đống hoa hồng này đây?”
“Bạch tiên sinh nói trước tiên cứ sấy khô rồi chế biến thành bán thành phẩm, ở đây chúng ta có không ít tay già đời, phụ cận nhà máy cũng có không ít các nhà máy gia công nước hoa hoa hồng Càn Diệp giả nhưng đều bị niêm phong vì vi phạm bản quyền … trong các nhà máy này có nhiều công cụ chế biến vẫn chưa được loại bỏ, có thể dùng trực tiếp được … “
“Thế nếu sau khi chúng ta sơ chế xong mà Bạch tiên sinh vẫn chưa tìm được công thức bí mật thì sao? Hoa hồng Càn Diệp bán thành phẩm chỉ có thể bảo quản tối đa trong ba ngày thì sẽ không còn mùi hương nữa..”
“Không ai trong chúng tôi ở đây từng là công nhân nhà máy cao cấp, cũng không biết phải làm gì với bán thành phẩm trong bước tiếp theo, hoặc những đồ dùng nào để sử dụng. Nếu bước tiếp theo không thể thực hiện được thì rất nhiều bán thành phẩm đều sẽ phải bỏ đi … “
Người khuân vác hít sâu một hơi: “Bạch tiên sinh nói, sau 3 ngày ngài ấy sẽ lên làm giám đốc nhà máy, lúc đó sẽ cho chúng ta biết bước tiếp theo làm gì.”
“Mọi người bắt đầu đi!”
————————————
Đêm khuya, ruộng hoa.
Lưu Giai Nghi bị giáng chức xuống thành người hái hoa ngồi trên bờ ruộng, cô bé đang mặc bộ đồ bảo hộ của người hái hoa, bên cạnh là Tề Nhất Phảng đã đi cùng cô bé một ngày, cũng im lặng mặc quần áo đeo găng tay.
Tề Nhất Phảng từ bỏ cơ hội được thăng chức, cậu và một Lưu Giai Nghi cùng nhau bị giáng chức thành công nhân hái hoa.
Sau khi Lưu Giai Nghi mặc xong quần áo bảo hộ thì chỉnh sửa cổ áo, điều chỉnh 【 Kính bảo vệ mắt bạo tuyết】trên mặt rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tề Nhất Phảng qua kính bảo hộ.
Tề Nhất Phảng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Giai Nghi và chiếc kính bảo vệ mà cậu ta đưa cho cô bé to gần bằng nửa khuôn mặt, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn không biết nên nói gì.
Cậu ta không biết động tác này có giống như động tác của Bạch Liễu hay không, cô bé Phù Thủy Nhỏ có chút kỳ lạ và khó hiểu này rốt cuộc có phải là thật hay là giả đây?
Cuối cùng Tề Nhất Phảng thở dài một hơi nói: “Trong bản đồ này chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ gốc, hái đủ 40kg hoa hồng thì sẽ không bị đuổi việc biến thành lưu dân đâu.
Cậu ta im lặng trong chốc lát, cảm nhận được sự thờ ơ của Lưu Giai Nghi đối với mình thì không nhịn được mở miệng: “Nếu em không hái đủ thì có thể đến chỗ anh lấy thêm, nếu muốn anh hỗ trợ.. anh sẽ không đi xa đâu, nếu cần anh thì gọi một tiếng là được.”
Nói xong Tề Nhất Phảng cầm bao tải chuẩn bị đi về phía ruộng hoa, nhưng vừa đi vài bước thì ngừng lại, nhỏ giọng thì thầm: “Nếu em muốn tránh khỏi TV nhỏ của anh thì làm đi, anh sẽ không nhìn bên đó đâu.”
Nói xong thì vác bao tải lên vai, dứt khoát quay người đi mất.
Lưu Giai Nghi chớp đôi mắt một chút, cô bé quay đầu nhìn bóng dáng lặng lẽ rời đi của Tề Nhất Phảng, đôi mắt mờ mịt như sương mù xám xịt, không thấy được gì hết.
Khi màn đêm tối dần, những xúc tu uốn éo bắt đầu xuất hiện dưới cánh đồng hoa, gương mặt của những kẻ 【lưu dân hoa hồng 】gớm ghiếc lại xuất hiện khắp mọi nơi.
Nhưng lần này Lưu Giai Nghi chẳng làm gì cả, đợi Tề Nhất Phảng rời đi hẳn, cô bé liền chui vào một cái lều trại cách ruộng hoa rất xa, còn mở ra một 【 không gian ma thuật 】nho nhỏ để vây mình lại, thông qua hạn chế cấm bất kỳ sinh vật nào tiến vào không gian mà bảo vệ mình hoàn hảo.
Lưu Giai Nghi nhàn nhã ngáp một cái, thoạt nhìn thì cô bé không phải chuẩn bị ra ruộng hoa mà là chuẩn bị đi ngủ.
Quy tắc sử dụng của 【 không gian ma thuật 】là 【 kích thước không gian 】và 【 thời gian sử dụng】có giá trị giới hạn cụ thể. Khi không gian tương đối nhỏ thì thời gian sử dụng sẽ lâu hơn.
Như vậy nếu Lưu Giai Nghi dùng【 không gian ma thuật 】bao phủ phạm vi bằng với kích thước của cô bé thì trên lý thuyết cô bé có thể ngủ yên cho đến sáng hôm sau.
Nhưng làm thế thì chỉ đảo bảo an toàn cho cô bé mà không thể đảm bảo được thu hoạch —— đặc biệt là khi cô bé đã bị nghỉ việc, không có tiền lương cố định, nếu còn phải dùng nước hoa cho lưu dân thì cách làm này không sáng suốt cho lắm.
Nếu Tề Nhất Phảng ở xa có nảy sinh sự hiếu kỳ, nhìn lại đây thấy Lưu Giai Nghi không làm gì thì nhất định sẽ đến hỗ trợ.
Suy cho cùng, trong trò chơi mà thuốc tẩy trắng tinh thần là nước hoa, thì nếu một ngày không làm việc, không nhận được nước hoa thì kết cục tất nhiên là sẽ nổi điên.
Nhưng vị 【 Quan sát viên khí tượng 】này chỉ gọi gió to để cuốn 【 lưu dân hoa hồng】, rất thành thực giữ đúng lời hứa, không quay đầu xem tình huống bên này của Lưu Giai Nghi.
Nhưng rất mau tình hình xuất hiện thay đổi.
Bên ruộng hoa của Lưu Giai Nghi bắt đầu xuất một ít lưu dân lưng đeo sọt, ánh mắt chớp lóe như điện, nhanh tay lẹ chân ngắt lấy hoa hồng Càn Diệp.
Những lưu dân này cẩn thận bước đi trên bờ ruộng, tránh những xúc tu đang trồi lên dưới chân và những tên trộm có thể ập đến lấy trộm hoa hồng của họ bất cứ lúc nào, tay họ thoăn thoắt trên những bụi hồng để hái, hầu như chỉ nhìn thấy những dư ảnh, cả hai tay vung lên xuống giữa những bông hoa, chỉ trong vòng một hoặc hai giây, trên mỗi đốt ngón tay đều là những bông hồng mới hái.
Hầu hết họ là những lưu dân có kinh nghiệm làm việc liên quan đến công việc hái hoa, thật đáng tiếc khi họ đã trở thành lưu dân sau khi bị cho thôi việc vì lý do này hay lý do khác. Nhưng sáng nay khi người khuân vác trở về, ông đã hỏi nhóm lưu dân trong nhà máy một câu, có ai đồng ý sẵn sàng vào ruộng hoa ban đểm để giúp ngài Bạch hái trộm hoa hồng không?
Nếu trước đó có ai nhờ họ hái trộm hoa hồng như thế này thì chắc chắn họ sẽ không đồng ý.
Nhưng đêm nay —— nhóm lưu dân dùng tốc độc nhanh lẹ nhất của mình, hận không thể trong một đêm hái hết toàn bộ ruộng hoa hồng, ánh mắt ai cũng sáng rực.
Nếu Bạch Liễu thực sự thành công được thăng chức lên công nhân nhà máy, cuối cùng trở thành giám đốc nhà máy, rồi có được công thức hoàn chỉnh của khí hoa hồng Càn Diệp, thì tất cả hoa hồng Càn Diệp hái được sẽ được chế biến thành nước hoa mơ ước của họ, sau đó lại phân phát cho bọn họ!
Có thể giúp bọn họ sống sót một thời gian rất lâu!
Nghĩ đến đây, những lưu dân trở nên cảnh giác hơn, bọn họ vừa hái vừa nhìn xung quanh, tránh bị đám 【 lưu dân hoa hồng】điên loạn kia tấn công, đồng thời cũng sợ bị công nhân hái hoa phát hiện.
Vừa hay là công nhân hái hoa ở ruộng hoa này chính là Lưu Giai Nghi.
Trước đó bọn họ cũng đã được người khuân vác thông báo, chỉ khi biết cánh đồng hoa này an toàn thì họ mới dám bí mật đến đây hái hoa hồng vào ban đêm.
Trước đây người tấn công bọn trộm hoa hồng nhiều nhất chính là người hái hoa, bởi người hái hoa nào cũng ghét cay ghét đắng hoa hồng bị trộm, có khi nếu người hái hoa bị trộm quá nhiều hoa hồng, nếu bị cấp trên phát hiện, thì họ sẽ bị phạt hoặc thậm chí bị sa thải!
Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, những lưu dân ăn trộm hoa hồng này, hoặc có thể nói là những người hái hoa đã bị đuổi việc, nhìn hoa hồng ngày càng nhiều trong tay còn có chút vui sướng lâng lâng!
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhận ra rằng hái hoa hồng là một công việc thu hoạch, một niềm vui lao động.
Bởi vì sự vất vả và thậm chí mạo hiểm cả tính mạng của họ để hái hoa hồng không còn bị người trên bóc lột nữa, mà thực sự là thành quả của chính họ.
Trước đó bọn họ không hề cảm nhận được niềm vui sướng hạnh phúc này, bởi cứ phải nơm nớp lo sợ rằng ngày nào đó mình sẽ bị sa thải và tương lai không có lối thoát.
Nhưng bây giờ đã có thể —— tất cả đều nhờ Bạch tiên sinh mang đến.
Sau cả đêm làm việc vất vả, những lưu dân bận rộn đến mức xanh xao, bước đi vô hồn này lại nở một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt.
Bọn họ lặng lẽ đến khu vực lều trại, sau khi tìm được đúng lều thì lặng lẽ và cung kính đặt một số bông hồng Càn Diệp đã hái trước cửa lều nơi Lưu Giai Nghi đang ngủ.
Đây là thù lao mà bọn họ tình nguyện trả giá.
- -----oOo------