“Có người sắp đặt trò chơi này chờ anh và Đường Nhị Đả vào, phải không?” Bạch Liễu nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Bạch Liễu như cũ dừng ở tờ báo trên tường: “Em không cảm thấy là vòng chơi trước cũng được sắp đặt cho anh và em sao? Theo lý mà nói trò chơi đã đăng nhập qua một lần thì sẽ không xảy ra nữa, nhưng cuối cùng vẫn khéo như vậy, viện mồ côi nơi em ở bị rút đầu tư, đi tới cùng đường bí lối, viện trưởng viện mồ côi vì lợi ích cuối cùng phải làm thịt mấy đứa trẻ còn lại, cuối cùng làm lớn chuyện rồi đẩy đến cho anh.”
“Thêm một cái trùng hợp nữa, trong 《 Trạm cuối bốc lửa 》Lưu Hoài gặp được anh, thiếu anh một ân tình, tiếp theo bởi vì chuyện trong hiện thực mà cậu ta đuổi theo anh vào 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》, hơn nữa trò chơi sắp xếp cậu ta và em rời xa nhau, bắt anh và cậu ta phải ngồi chung một thuyền.
Bạch Liễu nhìn khuôn mặt trắng đen đau đớn của Lục Dịch Trạm trên tờ báo không nhúc nhích, giọng điệu rất bình tĩnh:
“Kể cả Mục Tứ Thành ở lần chơi thứ hai, cũng vừa lúc gặp Lưu Hoài —— Lưu Hoài giống như sợi dây liên kết giữa anh và bọn e, hơn nữa còn tác động vào tâm lý cảm xúc của mọi người, làm mọi người yếu đuối, nếu chơi trò chơi cùng với anh thì anh sẽ tận dụng nhược điểm đó kiềm chế mọi người để đạt được lợi ích, sau đó mối quan hệ giữa chúng ta sẽ trở nên gay gắt, mọi người sẽ gi3t ch3t anh, mà anh vì chống cự cũng sẽ gi3t ch3t mọi người.”
“Anh rất ít khi tin tưởng trên thế giới này có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.” Bạch Liễu rũ mắt, thu hồi ánh mắt của mình trên bức tường báo.
Lưu Giai Nghi bừng tỉnh lẩm bẩm tự nói: “Đúng là, giống như có người cố ý dàn dựng nhiều sự trùng hợp như vậy, mổ xẻ nhược điểm của mọi người để cho anh lợi dụng, sau đó làm chúng ta chém giết lẫn nhau..”
“Nhưng anh lại không giết mọi người, mà mọi người cũng không giết anh, người chơi trò chơi này sau lưng chúng ta đã đi vào bế tắc.” Giọng nói Bạch Liễu thản nhiên, “Vì vậy, gã ta đã phơi bày cả điểm yếu của anh trong lần chơi này để gia tăng mâu thuẫn giữa anh và đối thủ.”
“Lục Dịch Trạm bạn anh cũng bị cuốn vào rồi.” Lưu Giai Nghi rất nhanh hiểu ra, “Anh vì bạn anh sẽ cố gắng qua cửa nhanh hơn, nhưng trò chơi chỉ có một người chơi mới có thể qua cửa, vì vậy anh và Đường đội trưởng kia sẽ càng cạnh tranh gay gắt với nhau hơn.”
“Ừ” Bạch Liễu thái độ như cũ rất bình tĩnh, “Nhưng bên kia không chừng sẽ làm Đường Nhị Đả nổi điên —— vụ nổ kia làm bị thương 17 đội viên đều thuộc chi đội 3 của gã ta, mà lúc Tô Dạng dẫn đội đi kiểm tra nhà máy thì xảy ra chuyện.
“Đường Nhị Đả hẳn sẽ rất khó duy trì được bình tĩnh.”
Bạch Liễu trầm mặc một giây, hắn cũng không có nói cho Lưu Giai Nghi tình huống phức tạp hơn là —— ở một dòng thời gian khác, Đường Nhị Đả tận mắt chứng kiến hắn đứng sau vụ nổ ho4hồng kéo cả thế giới cùng sa đọa này.
Điều này về cơ bản dẫn đến thực tế là khi Đường Nhị Đả hoàn thành trò chơi, gã ta chắc chắn sẽ chọn giết Bạch Liễu, thủ phạm có thể gây ra vụ nổ, để ngăn chặn sự tái diễn của tất cả các kết cục bi thảm.
Tất cả mọi thứ trong trò chơi dường như được tạo ra đặc biệt để bẫy Bạch Liễu và Đường Nhị Đả. Cách duy nhất để phá vỡ trận cờ này này là hắn phải giết Đường Nhị Đả, cũng như cách duy nhất của Đường Nhị Đả là giết hắn.
Kẻ đứng sau màn dùng cái ch3t của Tô Dạng làm Đường Nhị Đả nổi điên, biến thành một thợ săn quái vật bị dồn vào đường cùng, giờ này lại giở trò cũ một lần nữa, dùng cái ch3t của Lục Dịch Trạm để Bạch Liễu từ bỏ một Bạch Liễu nguyên tắc và tuân thủ pháp luật mà Lục Dịch Trạm đã tạo ra —— gã muốn dẫn dắt Bạch Liễu gi3t ch3t người vô tội, biến thành một quái vật như Đường Nhị Đả vừa điên loạn vừa tỉnh táo.
Người này muốn bức ép hắn biến thành Bạch Lục.
Công nhân tiếp tục đi vào bên trong, xuyên qua một hành lang rất sâu và trầm tối, trước mặt Bạch Liễu xuất hiện một văn phòng kiểu dáng cổ điển, bên trong là một vị quản sự đeo kính mắt, ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ hồ đào nhâm nhi tách trà ho4hồng.
Người quản sự này không mặc trang phục phòng hộ mà mặc một bộ âu phục được may thủ công đường nét tinh tế sang trọng, có thể thấy địa vị của ông ta cao hơn những những công nhân ban nãy một bậc.
Người này ngẩng đầu đánh giá Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi, giữa tròng mắt gã có một đóa ho4hồng đang ch4m rãi nở rộ.
Đóa hồng trong mắt quản sự tươi tắn, đẹp đẽ, hiển nhiên có sức sống hơn ho4hồng sắp tàn trong mắt công nhân, tương xứng với dáng vẻ đó, trên người gã cũng tỏa ra mùi hương ho4hồng phảng phất dịu nhẹ.
“Mấy người là công nhân mới tới à?” Người quản sự buông tách trà xuống, nhìn Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi với vẻ khinh khỉnh, “Chỗ này là nhà máy ho4hồng nổi tiếng nhất thế giới, mấy người ở đây chính là để chuẩn bị sản xuất loại nước ho4cao cấp nhất trên thế giới, hy vọng là mấy người sẽ làm việc nghiêm túc!”
Nói xong, quản sự rút ra 2 tờ hợp đồng từ trong ngăn kéo bàn, nâng cằm đẩy sang cho Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi.
“Đây là hợp đồng lao động, sau khi ký xong và lấy thẻ nhân viên thì có thể đi làm việc được rồi.”
Bạch Liễu cầm lấy hợp đồng lao động nhanh chóng lật xem, sau đó buông hợp đồng, dùng một ánh mắt không rõ ý vị nhìn quản sự: “Không quy định thời gian công tác à? Miễn phí cung cấp ngày ba bữa ăn và chỗ ở? Tiền lương trả bằng nước ho4khí ho4hồng Càn Diệp à? Không trả tiền à?”
“Cậu có ý kiến gì sao?” Người quản sự khinh miệt nhìn Bạch Liễu, “Hiện tại chỉ có công ty cao cấp nhất toàn thế giới mới dám dùng khí ho4hồng Càn Diệp làm tiền lương phát công nhân, người thường mua không nổi khí ho4hồng Càn Diệp thì đều liều sống liều ch3t muốn đến làm công ở nhà máy chúng tôi, chính là vì lấy nước ho4làm tiền lương đó.”
“Bây giờ cứ tùy tiện đi ra ngoài là cậu có thể dùng nước ho4để đổi lấy bất cứ đồ vật nào mà cậu muốn, đồ ăn, phòng ở, trang sức, vàng, thậm chí nam thanh nữ tú hay động vật quý hiếm gì đó cũng được, toàn thế giới đều đang cuồng điên vì khí ho4hồng Càn Diệp.”
Quản sự chậm rì rì mà uống một ngụm ho4hồng trà, đóa ho4hồng trong mắt lại càng thêm diễm lệ, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý quỷ dị: “Bởi vì nếu không có nước ho4thì người sẽ khô héo, tiền chỉ là một đống giấy lộn, đã sớm không còn là giá trị ở thế giới này rồi.”
“Ho4hồng mới chính là tiền tệ mới của thế giới.”
Bạch Liễu trầm mặc một giây, không lâu sau liền cúi xuống ký hợp đồng, Lưu Giai Nghi cũng âm thầm ký, mà công nhân dẫn bọn họ tới lại lưu luyến không rời, dùng ánh mắt vô cùng khao khát nhìn tách trà ho4hồng đã bị quản sự uống sạch sẽ.
Người quản sự theo thói quen đảo ngược tách trà xuống, một giọt trà rơi trên mặt đất, những người công nhân dẫn bọn Bạch Liễu tới đây lập tức quỳ trên mặt đất, khom người như một con chó thè chiếc lưỡi nứt nẻ từ dưới lớp áo bảo hộ, tham lam và điên cuồng li3m giọt trà sắp bốc hơi trên mặt đất.
Trong nháy mắt li3m giọt nước trà đó, miệng lưỡi nứt đen của công nhân giống như ruộng cạn được tưới nước, đầu lưỡi như cánh ho4khô nứt nẻ vặn vẹo co rút lại biến thành màu hồng nhạt bình thường.
Quản sự tỏ vẻ ghê tớm đá văng người công nhân đang li3m láp trên mặt đất: “Cẩn thận, đừng để mùi hôi thối trên người làm ô nhiễm mùi ho4hồng trong phòng làm việc của tao.”
Người công nhân nằm chống tay trên mặt đất, gật gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm kích vui mừng vì được ban ân: “Cám ơn ông vì giọt trà này! Đây là trà ho4hồng thơm nhất mà tôi từng uống! Nó được pha ho4hồng khô sau khi chiết xuất khí ho4hồng Càn Diệp nhỉ!”
Công nhân dán người trên mặt đất đã bị đầu lưỡi anh ta li3m sạch, hít sâu một hơi: “Hương vị … thật là vi diệu!”
Như thể biết ở lại đây sẽ không được thưởng thêm chút nào, người công nhân bất đắc dĩ đứng lên liếc mắt nhìn tách trà, sau đó cúi đầu lui ra phía sau hết sức cung kính: “Quản sự, vậy tôi đem hai người mới tới đi làm việc đây. “
Nói xong vẻ mặt thay đổi, công nhân sốt ruột vẫy tay với Bạch Liễu: “Đi theo ta!”
Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi cúi đầu đi theo công nhân bước thấp bước nhỏ một đường ra bên ngoài nhà máy.
Cánh đồng ho4trong đêm thật huyền bí và duyên dáng. Những con côn trùng tỏa ra ánh sáng lung linh đang rơi trên những bông ho4đang chớm nở. Làn gió nhẹ lướt qua giữa những cánh ho4khiến những bông hồng nhấp nhô, va chạm vào nhau dưới màn đêm như sóng biển, phát ra những nét huyền ảo hòa cùng tiếng cọ xát. Đất ẩm màu đỏ sẫm phản chiếu một màu gần như bị máu tươi làm ẩm dưới ánh trăng.
Các công nhân nhìn họ: “Đây là nơi làm việc của mấy người. Cánh đồng ho4mà nhà máy của chúng tôi sử dụng để trồng ho4hồng Càn Diệp tổng cộng có 16.000 mẫu, một đến hai công nhân chịu trách nhiệm cho một mẫu, mấy người sẽ phụ trách hái ho4hồng ở mẫu ruộng này.”
“Đêm khuya là lúc ho4hồng Càn Diệp nở to nhất, loại ho4ho4hồng này rất nhạy cảm với ánh sáng mặt trời. Mấy người phải hái càng nhiều cánh ho4hồng Càn Diệp càng tốt trước khi chúng gặp những tia nắng mặt trời đầu tiên ——Chỉ những đóa ho4Càn Diệp mọc vào ban đêm mới có thể pha chế ra mùi thơm đẹp nhất, tinh khiết nhất không lẫn tạp chất, còn ho4hồng Càn Diệp sau bình minh thì không còn mùi thơm nữa”.
Người công nhân dẫn Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi đến cánh đồng hoa, chỉ vào một số lều nhỏ được dựng cạnh nhau trên lối đi của cánh đồng hoa, nói với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, “Mấy người có nhìn thấy những lều nhỏ đó không? Mấy người là công nhân hái ho4cấp bậc thấp nhất nên sẽ không được ở trong ký túc xá của nhà máy. Mấy người phải tự dựng lều sống trên cánh đồng ho4này. Mấy người tùy tiện nhìn đi, lều nào không có người tức là công nhân hái ho4đã bị đuổi việc đi lang thang rồi, mấy người cứ vào đó sống là được.”
Trên các bờ đất chật hẹp giữa cánh đồng ho4và ven cánh đồng ho4quả thật có rất nhiều lều vải đơn sơ và bẩn thỉu được dựng ở đó, những chiếc lều này có kích thước khác nhau, thoạt nhìn thì chúng chỉ có thể chứa tối đa 3 người cùng một lúc. Lều được làm bằng vải bạt màu xám và xanh lam, vốn có chất liệu và màu sắc rất bền, nhưng giờ đây đầy những vết máu và có cả dấu tay.
Cũng không biết là máu thật hay là những người công nhân làm việc xong rồi thuận tay trét bùn đất dơ bẩn lên lều của mình.
- -----oOo------