Bàn tay khô quắt queo trắng nhợt vươn ra từ kẽ hở của cái quan tài đang rung lắc, móng tay đen kịt cào sâu vụn gỗ tr3n quan tài, nhắm mắt cũng biết được chúng sắc bén như thế nào, c4m vào người phỏng chừng lột ra được cả tầng da.
Mục Tứ Thành bị dọa đến hãi hùng khiếp vía, cậu kéo tay Bạch Liễu, theo bản năng muốn chạy ra ngoài, nhưng lại bị Bạch Liễu kéo về.
Bạch Liễu không những không chạy, ngược lại còn tiến lên lấy tấm bùa vừa xé ra đảo lộn mặt, dán lại tr3n sợi dây đỏ.
Chuyện kỳ lạ xảy ra, chiếc quan tài vừa nãy đang rung chấn bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Lúc lá bùa rơi xuống trong nháy mắt, dây đỏ lóe lên sáng ánh vàng, bàn tay thi thể sắp thoát ra khỏi quan tài thì chạm vào dây đỏ như thể bị cháy bỏng, khói trắng xì xèo bốc lên hừng hực, trong quan tài lại truyền ra âm thanh kêu r3n mơ hồ, không cam lòng rung lắc thêm vài lần nữa, cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
Khổng Húc Dương chứng kiến một màn này nheo nheo mắt, trong lòng không khỏi tặc lưỡi một tiếng.
Vốn dĩ định nhìn tên nhát gan yếu đuối như Bạch Liễu bị dọa sợ tè ra quần rồi chạy ra khỏi miếu thờ, nhưng không ngờ hắn lại nghĩ ra cách giải quyết nhanh chóng như vậy.
Bất quá Khổng Húc Dương nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình, sắc mặt hoảng sợ ôm lấy Dương Chí giống như một người bình thường, chỉ là sự hiểm độc trong mắt gã không che dấu được, nhìn chằm chằm vào Bạch Liễu.
Quả thật, lá bùa 【 An Sát Chú 】thực sự có thể chống đỡ được một thời gian.
Nhưng trốn được mùng một không trốn được thất đầu, lá bùa này không chống đỡ được đến thất đầu, cuốn sách phù chú Mao Sơn và giấy vàng đều nằm trong tay gã, chờ đến lúc đó không có bất kỳ thứ gì hữu dụng hộ thân ngoài quyển tà thuật kia, gã xem Bạch Liễu sẽ xoay sở như thế nào.
Mục Tứ Thành cứng đơ người đứng chắn trước mặt Bạch Liễu, lồng nguc kịch liệt phập phồng, sắc mặt tái nhợt đối mặt với tám cỗ quan tài, vừa nhìn thấy đã thất kinh hồn vía.
Thực ra cậu muốn chạy trốn lắm, nhưng không biết vì sao Mục Tứ Thành cứ luôn cảm thấy, nếu cậu bỏ mặc Bạch Liễu ở đây một mình thì sau này cậu sẽ đối mặt với Bạch Liễu còn kinh hãi hơn so với đối mặt với tám cỗ quan tài này.
Vẻ mặt Bạch Liễu chẳng hề có chút nào sợ hãi, hắn vỗ vai Mục Tứ Thành, thản nhiên dặn dò: "Đi thắp nhang đi, thắp ba cây, lạy ba lần, đừng nhầm bốn cây, nhớ tránh bàn thờ. "
Đầu óc Mục Tứ Thành bây giờ vẫn còn choáng váng, nghe Bạch Liệt dặn dò xong thì a một tiếng, chân đá chân xiêu đi về phía trước.
Kết quả là nửa chừng, Mục Tứ Thành đang cầm lấy nhang chuẩn bị tế bái, khóe mắt quét qua tám cái bàn thờ được bày tr3n bàn trước bức tượng, đột nhiên toàn thân khựng lại.
Tám cái... bàn thờ?
Mục Tứ Thành chậm rãi quay đầu lại, cậu chỉ vào quan tài bên cạnh vẻ mặt suy sụp, ngón tay có vẻ run rẩy: "Bạch, Bạch Liễu, thêm, thêm một cái quan tài nữa kìa."
Bạch Liễu lúc này đang quỳ bên cạnh cái quan tài dư ra, vươn ngón tay cẩn thận chạm vào góc cạnh của nó, nghe vậy ậm ừ không ngẩng đầu lên: "Thấy rồi."
Nhìn kỹ cái quan tài dư ra dưới ánh đèn tối tăm có vẻ giống với mấy cỗ quan tài kia về kích thước, màu sắc và chất liệu, phía đầu sơn đen, chỉ đỏ quấn quanh phần giữa, chuông treo ở bốn góc, nhưng khi quan sát kỹ hơn thì Bạch Liễu đã phát hiện sự khác biệt của nó.
Bạch Liễu nhìn lại lòng bàn tay vừa chạm vào quan tài, tr3n bề mặt dính một lớp đất vàng mỏng.
Đây là một quan tài đã được hạ táng.
Không những đã chôn cất mà còn chôn cất đã rất nhiều năm, những quả chuông treo ở bốn góc là chuông đồng, kiểu dáng cũ xưa, xét về kiểu dáng thì hẳn là đồ vật có từ cuối triều đại một trăm năm trước.
Chỉ đỏ còn mới giống hệt như những chiếc quan tài khác, có vẻ quan tài đã được sơn lại, nhìn bề ngoài thì không thấy vết gỗ mục nhưng vẫn ngửi được mùi gỗ ẩm mốc, thối rữa.
Thế nhưng mặc dù bên ngoài đã được sơn lại, nhưng có lẽ nó vẫn chưa mở ra bao giờ, có thể cảm nhận được một lớp đất vàng nguyên vẹn dọc theo miệng quan tài.
Tr3n cái quan tài này không hề dán bất cứ một lá bùa nào, nhìn là thấy không được an toàn cho lắm.
Mục Tứ Thành run lẩy bẩy khóc không ra nước mắt: "Bạch Liễu, tại sao đột nhiên lại có thêm một cái quan tài?!"
"Tôi đang hứng thú muốn biết đây." Bạch Liễu đứng dậy, vượt qua Mục Tứ Thành, đi tới bàn thờ dư ra, nhìn nó một lúc rồi trầm ngâm nói: "Ra vậy."
Mục Tứ Thành cẩn thận núp sau Bạch Liễu như thể đang đối mặt với kẻ thù, nâng máy quay phim tr3n vai Bạch Liễu rồi bắt đầu quay chụp bàn thờ kia.
Nói ra thì thật xấu hổ, vừa rồi cậu phát hiện có thêm một cái bàn thờ thì không dám nhìn vì sợ, hiện tại có Bạch Liễu đứng cạnh lại thêm máy quay phim nên cậu mới dám nhìn.
Mục Tứ Thành chụp choẹt một hồi, cậu nhìn bàn thờ qua màn hình nhỏ của máy quay phim, càng nhìn càng thấy không thích hợp, vẻ mặt lúc đầu chuyển từ nghi ngờ, sang không thể tin tưởng, rồi bây giờ là hoàn toàn hỗn loạn.
"Bàn thờ này..." Mục Tứ Thành mê mang nói, "Sao lại là năm 1884?!"
Tr3n bàn thờ ghi rõ năm sinh và năm mất là 【1884-1900】, giới tính và tên tuổi được viết rất đơn giản, chỉ ghi vỏn vẹn Con gái họ Lý.
Mục Tứ Thành bắt đầu tự vấn bản thân, lấy điện thoại di động ra xem một lượt: "Chúng ta đang ở xã hội hiện đại, sao tự dưng lại lòi ra cái quan tài này từ hơn trăm năm trước thế này?"
"Thời xưa phụ nữ sau khi kết hôn, lúc chôn cất sẽ theo họ chồng, xưng là thị." Bạch Liễu nhìn quan tài, "Người con gái trong quan tài này chỉ mới 16 tuổi, có thể là chết tr3n đường xuất giá."
Mục Tứ Thành ngây ngốc: "Sao lại chết tr3n đường xuất giá?"
Bạch Liễu liếc nhìn Mục Tứ Thành, trong ánh mắt có chút ghét bỏ.
Bạch Liễu quay lại nhìn quan tài, giải thích: "Phụ nữ sau khi kết hôn sẽ mang họ chồng, nếu con gái nhà họ Lý gả cho một người đàn ông họ Trương thì lúc chôn cất sẽ được ghi danh nghĩa là 【 Trương Lý thị 】, quan tài cũng được đặt trong phần mộ của tổ tiên Trương gia."
"Mà cô gái trong quan tài này lại được chôn cất với danh nghĩa là 【 Con gái họ Lý】
Bạch Liễu nhẹ nói: "Điều này rất thú vị, phụ nữ chưa kết hôn ở niên đại đó không được phép nhập quan vào lăng mộ tổ tiên, nhưng nhìn kích thước và quy cách lớn nhỏ của quan tài thì lại cho thấy cô gái này hơn phân nửa là đã được chôn vào phần mộ tổ tiên."
"Tôi nghĩ có hai khả năng, một là cô gái này có cống hiến rất lớn cho gia tộc, hai là cô gái chết tr3n đường xuất giá."
"Cô gái này chỉ ghi họ mà không có tên, vì vậy tôi nghiêng về khả năng thứ hai hơn."
Mục Tứ Thành bừng tỉnh à một tiếng: "Vậy tại sao ở đây lại xuất hiện quan tài một trăm năm trước?"
Bạch Liễu thản nhiên nói: "Chắc là đào được mộ cổ, ở thôn làng biệt lập như thế này thì dễ xảy ra lắm."
Khổng Húc Dương bên cạnh thầm nghiến răng.
Gã đã xóa hết thông tin cơ bản mà Hà Đại Ngưu cung cấp cho Bạch Liễu trước đó, vậy mà bây giờ Bạch Liễu lại có thể tự mình khởi động lại nó.
Rốt cuộc Bạch Liễu là loại quái vật gì chứ?!
"... Nghĩa là trong quan tài này có một thi thể nữ 100 tuổi?!" Mục Tứ Thành hậu tri hậu giác nhận ra thứ trong quan tài là gì, cậu rùng mình lùi ra sau, vẻ mặt lo lắng, "Khủng khiếp quá."
Khổng Húc Dương giả vờ nặn một nụ cười, tiến lại gần vỗ vai Mục Tứ Thành: "Haha! Bạch Liễu nói thật không đó? Cậu ta tùy tiện đoán thôi mà, đừng nói là cậu bị dọa sợ rồi nha!"
Mục Tứ Thành phản bác lại không chút do dự: "Bạch Liễu chỉ cần đoán thôi cũng đúng."
Bạch Liễu lướt qua Mục Tứ Thành rồi nhìn Khổng Húc Dương, gật đầu đồng ý: "Anh nói đúng, tất cả những điều này chỉ là suy đoán của tôi, không nhất thiết chính xác."
Khổng Húc Dương sửng sốt.
"Thực hành là tiêu chí duy nhất để kiểm tra chân tướng." Bạch Liễu bước tới, hắn đặt hai tay l3n đỉnh quan tài, dùng tay đẩy xuống, "Cứ mở ra thì chẳng phải sẽ biết bên trong là ai sao?"
Khổng Húc Dương chưa kịp ngăn cản, đứng trơ mắt nhìn Bạch Liễu đẩy nắp quan tài ra.
Gã và Dương Chí đã từng qua chơi phó bản này một lần, giờ đây cứ đứng đực mặt ra, trợn mắt há hốc mồm chứng kiến Bạch Liễu giải phóng một trong những con quái vật mạnh nhất trong trò chơi Thôn Âm Sơn.
Mục Tứ Thành lúc này hoàn toàn suy sụp, cậu thẫn thờ đứng trước quan tài đột ngột mở ra, tay trái còn cầm camera.
Nắp quan tài đập mạnh xuống đất, sàn nhà run lên, đập ra một đống cát bụi và đất vàng.
Bụi đất bay loạn xạ đầy trời, Bạch Liễu vỗ vỗ bụi tr3n tay, dùng tay áo che miệng mũi, cầm đèn pin điện thoại di động tiến lên một bước đến mép quan tài.
Sương mù mờ ảo do bụi mang theo dần dần tan biến, Bạch Liễu phất tay xua tan bụi mù trước mặt, dựa vào ánh sáng mờ ảo cùng ánh sáng của đèn pin nhìn vào trong quan tài.
Đúng như Bạch Liễu đã đoán, bên ngoài quan tài được sơn phết nhưng bên trong chưa hề mở ra, vừa mở đã phát ra mùi ẩm mốc của gỗ mục và nấm mốc.
Nước trong quan tài đã ngấm màu xanh đen nhỏ tí tách tr3n mặt đất, chất gỗ đã mục nát, một thi thể mặc váy cưới màu đỏ thêu hoa sen đang nằm yên bình dưới đáy.
Cô dâu vóc người thấp bé, đầu đội phát quan, phủ tr3n quần áo là một lớp tro bụi dày đặc, hai tay giao nhau trước nguc, ngón cái nhếch lên, trong lòng bàn tay nắm một que cân bằng sợi chỉ đỏ, dài khoảng một gang tay.
Bên trong đỉnh quan tài khảm một chiếc gương đồng mờ ảo, gương soi phản chiếu đôi chân của cô dâu trong quan tài đi ủng màu đen, tr3n mặt trùm chiếc khăn voan in hình uyên ương song hỉ khá bẩn thỉu rũ xuống đến vai, nhìn không thấy diện mạo.
Ánh mắt Bạch Liễu di chuyển sang bàn tay cô dâu đang đặt trước nguc, hơi dừng lại.
Đôi bàn tay da thịt căng mọng, móng tay mượt mà tròn trịa như ngọc điêu sáp nắn, không những không có dấu hiệu teo tóp và mục nát, mà thậm chí còn tươi tắn hơn cả cái xác bên cạnh vừa mới chết được hai ngày.
Không chỉ vậy, toàn bộ cơ thể thẳng tắp đoan chính, vuông vắn, đầu gối hơi khuỵu xuống, quần áo cũng không bị xẹp xuống do mục nát chút nào.
——Nhìn giống như một người sống.
Ánh mắt Bạch Liễu quét qua toàn bộ thi thể, sau đó quay trở lại nhìn cái que cân mà thi thể đang cầm trong tay, hắn không chút sợ hãi duỗi tay qua, dùng sức kéo nhẹ chiếc que cân ra khỏi thi thể cô dâu.
Bề mặt que cân phủ một lớp bụi nhưng có thể nhận thấy nó rất tinh xảo, tr3n đó chạm trổ rồng phượng đan xen, rõ ràng là một cây que dùng để nâng khăn trùm đầu của cô dâu.
Khổng Húc Dương thấy Bạch Liễu cứ vậy mà rút hỉ côn ra thì ánh mắt không tự chủ được trở nên sợ hãi, không khỏi nhắc nhở: "Đừng nhúc nhích!"
Bên trong quan tài vốn dĩ sương mù dày đặc, khoảnh khắc Bạch Liễu vừa rút chiếc que cân thì chiếc gương đồng mơ hồ phản chiếu dưới chân bỗng trở nên sáng rõ, tr3n đó hiện ra một khuôn mặt tô son trát phấn trắng toát, chính là khuôn mặt của cô dâu.
Khuôn mặt cô dâu trong quan tài vẫn bị trùm kín đầu hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng cô dâu trong gương lại cười duyên một cái, quay đầu ba trăm sáu mươi độ, một đôi mắt lúng liếng nhìn thẳng vào Bạch Liễu đang cầm hỉ côn tr3n tay, thê lương uyển chuyển hát một khúc ca:
" Tướng công ơi —— quay về đây nói chuyện với thiếp ——"
"Đáng thương ngươi này ta này vô định bờ sông cốt, hãy còn là ta này ngươi này xuân khuê trong mộng người nha!"