Mục lục
Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Dịch Trạm nhìn Lưu Giai Nghi, Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả đối diện, hít một hơi thật sâu, tay lại nâng kiếm lên.

Ba tháng trước, Thần Điện.

Bạch Lục hứng thú nhìn về phía Lục Dịch Trạm: "Cậu muốn thả thẻ phù thủy xuống thật à? Đây là một trong số ít thẻ thần cấp cao có khả năng trị liệu, ta đề nghị cậu nên suy nghĩ cẩn thận."

"Vả lại." Bạch Lục nhếch miệng cười, "Không phải Phương Điểm muốn nhận nuôi thẻ phù thủy sao? Cậu có chắc là muốn đưa cho Bạch Liễu không?"

Lục Dịch Trạm cúi đầu: "... Tôi chắc chắn."

"Thẻ phù thủy là một thẻ rất thông minh, người sói trong trò chơi của chúng ta cũng là một người sói rất thông minh, nếu cậu cứ nhất định giao phù thủy cho người sói thì chưa chắc người sói sẽ khống chế được phù thủy, mà ngược lại phù thủy sẽ có khả năng tấn công người sói." Bạch Lục đan hai tay trước nguc, nở nụ cười hứng thú, "Cậu thật sự muốn làm như vậy à?"

Lục Dịch Trạm cúi đầu nhìn thẻ người sói và phù thủy để cạnh nhau trên bàn, khàn giọng nói: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi."

Mới là lạ.

Lúc ấy anh thậm chí còn chưa nghĩ đến chuyện đó, ngay cả đến bây giờ mỗi bước anh đi, anh vẫn không biết sự lựa chọn của mình là đúng hay sai.

"Oa, thơm quá, anh đang nấu gì đó Lục Dịch Trạm?" Phương Điểm vừa tan làm về, túi x4ch vẫn còn treo lủng lẳng sau lưng, ngửi thấy mùi thơm bên trong nhà, cô vui mừng nhảy tót lên, lao vào bếp ôm sau eo Lục Dịch Trạm, thăm dò xem Lục Dịch Trạm đang làm gì, "Đang nấu món gì đó?"

Lục Dịch Trạm cầm thìa đeo tạp dề, anh đứng trước trong căn bếp nhỏ nghi ngút khói dầu, tay đảo liên hồi phần thịt trong chảo một hồi thì dừng lại hỏi: "... Bà xã, em nghĩ Bạch Liễu có em gái thì thích hợp không?"

Phương Điểm không bao giờ thắc mắc tại sao Lục Dịch Trạm lại đột nhiên hỏi một số chủ đề kỳ lạ như vậy, cô chỉ đơn giản suy nghĩ rồi sau đó đưa ra câu trả lời:

"Không tưởng tượng nổi nhãi con đó có em gái thì thành bộ dạng như thế nào nữa."

Phương Điểm dường như nghĩ đến chuyện gì đó, nhịn không được phá ra cười lớn: "Chắc là sẽ ăn hiếp em gái đến nỗi bị bán đi rồi còn phải giúp cậu ta đếm tiền."

"... Vậy là." Lục Dịch Trạm li3m li3m đôi môi khô khốc, "Không thích hợp phải không?"

"Không, rất thích hợp." Phương Điểm đặt cằm lên vai Lục Dịch Trạm cười cười, "Nhưng chắc là cũng sẽ chăm sóc em gái thật tốt, chải đầu sửa soạn cho em gái, bảo vệ em gái để không ai có thể bắt nạt cô bé ngoại trừ người anh trai hư hỏng là mình."

Lục Dịch Trạm nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, trong bệnh viện.

"Vất vả cho cậu rồi lão Lục." Viên cảnh sát trông coi Lưu Giai Nghi xoa xoa vai than thở, "Viện mồ côi sao có thể đối xử với trẻ con như thế nhỉ?! Cho bọn nhỏ ăn nấm độc chưa qua kiểm chứng, đúng là lũ điên khùng mà."

Lục Dịch Trạm lướt qua bả vai viên cảnh sát nhìn Lưu Giai Nghi đang nằm trên giường bệnh, khẽ ừ một tiếng.

"Mà này, lão Lục." Viên cảnh sát ngẩng đầu nhìn Lục Dịch Trạm, "Sao đột nhiên lại nhận vụ án này vậy?"

Ánh mắt Lục Dịch Trạm trầm xuống: "... Không có gì, nhân lúc rảnh rỗi nên tôi tiện điều tra thôi."

"Cậu đúng là...lúc nào cũng bận rộn như con thoi ấy." Viên cảnh sát vỗ vai Lục Dịch Trạm nói đùa, "Cậu là anh hùng cứu vớt thế giới luôn rồi đó."

Quán lẩu

Lục Dịch Trạm nhìn Bạch Liễu ngồi đối diện vừa mới đăng xuất khỏi trò chơi, vẻ mặt nghiêm túc: "Gần đây tôi mới nhận một vụ án, cậu giúp tôi được không?"

Bạch Liễu ngồi đối diện vừa xé đôi đũa dùng một lần, nhướng mi liếc Lục Dịch Trạm: "Giúp cậu cũng được."

"Chầu lẩu này cậu trả tiền."

Lưỡi kiếm của Lục Dịch Trạm đâm xuống xuyên qua trái tim Lưu Giai Nghi, cô bé gắng gượng nhìn Lục Dịch Trạm, máu trào ra từ khóe miệng, ném chai thuốc giải độc vừa mới hồi CD trong tay qua cho Mục Tứ Thành, giọng nghẹn lại: "Chụp lấy, con khỉ!"

Cô bé uống thuốc giải độc cũng vô ích, mục tiêu của Lục Dịch Trạm chính là cô bé, cô bé dùng chỉ lãng phí mà thôi, không bằng để dành cho các đội viên khác.

Lục Dịch Trạm chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng để đối đầu với cô bé, như thể anh đã chiến đấu với cô bé hàng trăm lần rồi vậy, thuần thục ngăn chặn tất cả các thói quen chiến đấu và đường lui thường dùng của Lưu Giai Nghi khiến cô bé dùng hết toàn lực vẫn đánh không lại Lục Dịch Trạm.

Chỉ đành khuất phục chịu thua.

Lưu Giai Nghi bị kiếm đâm xuyên chậm rãi nhắm mắt lại, ngã quỵ xuống đất.

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Lưu Giai Nghi bị giảm về 0, rồi khỏi trò chơi. 】

Thời điểm Lưu Giai Nghi rời game và Mục Tứ Thành nhận được thuốc giải, Đường Nhị Đả nhanh chóng chuyển phương thức tấn công từ bảo vệ Lưu Giai Nghi và Mục Tứ Thành sang tấn công Lục Dịch Trạm.

Vừa rồi kỹ năng của Lưu Giai Nghi và Mục Tứ Thành đều đã bước vào thời gian hồi chiêu, một mình Đường Nhị Đả bảo vệ hai người khá vất vả, anhnh liên tục nhìn vào điện thoại trong túi áo nguc, nghiến chặt hai hàm răng.

Nếu Bạch Liễu ở đây... Bạch Liễu và anh hợp lại thì một bảo vệ ba không thành vấn đề, nếu một mình anh bảo vệ hai người cũng không phải là không thể.

Vấn đề ở chỗ đối thủ của anh là Lục Dịch Trạm.

Sự hiểu biết của người này đối với mọi người hết sức kỳ quái, hơn nữa lại rất giỏi lợi dụng tuyến phòng thủ của đối phương, Đường Nhị Đả liên tục bị anh ta đánh lén hết lần này đến lần khác.

Đường Nhị Đả tràn đầy tức giận, anh lạnh lùng thay đổi  hộp đạn rồi bóp cò, đạn bạc tạo thành một đường bạc nhuyễn bắn thẳng về phía Lục Dịch Trạm, Lục Dịch Trạm buộc phải lui lại mấy chục cm nhưng bắp chân vẫn trúng mấy viên đạn.

【 hệ thống cảnh cáo: Giá trị sinh mệnh của Lục Dịch Trạm đã giảm xuống còn 28! 】

Lục Dịch Trạm ngẩng đầu nhìn Đường Nhị Đả đang thay hộp đạn, ánh mắt sững sờ trong giây lát.

... Cậu chàng huấn luyện sinh phàn nàn về việc bị phạt chạy trên sân chơi ngày đó hiện tại đã trưởng thành như thế này rồi, còn có thể đối kháng ngang hàng với anh nữa.

Đây là thợ săn thế hệ thứ hai do chính tay anh tuyển chọn và thả xuống.

Cho dù từ đầu đến giờ Đường Nhị Đả, người được chọn làm thợ săn thế hệ thứ hai, chưa bao giờ gặp Lục Dịch Trạm, nhưng số phận của anh ta lại được Bạch Lục và anh định đoạt nhẹ nhàng bâng quơ như thế đó.

Đây là quyền lợi mặc nhiên của Thần sao?

Thật là đáng ghê tởm.

Hai tháng rưỡi trước, Thần Điện.

"Trong tay cậu chỉ còn một lá bài thần cuối cùng." Bạch Lục nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Lục Dịch Trạm đã bị hóa đá đến thắt lưng, "Cậu chắc chắn muốn giao lá bài Thợ săn có sức tấn công mạnh nhất này cho Bạch Liễu?"

"Chắc chắn." Lục Dịch Trạm khàn giọng trả lời.

"Đây là thẻ bài thần còn nguy hiểm hơn thẻ bài phù thủy." Bạch Lục nhếch miệng, "Thẻ bài thợ săn sắp nổi điên rồi, cậu giao cho Bạch Liễu thế này không sợ thẻ thợ săn một phát bắn chết người sói hay sao?"

Lục Dịch Trạm chậm rãi ngẩng đầu: "Tôi sẽ không để Bạch Liễu xảy ra chuyện."

Cùng ngày, Cục quản lý Dị đoan.

"Đường đội." Tô Nhạc bước tới, trong tay cầm một tập hồ sơ, vẻ mặt nghiêm túc, "Có cảnh sát địa phương liên lạc chúng ta, anh ta phản ánh loại nấm mà viện mồ côi có trẻ em bị trúng độc sử dụng có dấu hiệu bất thường, sau khi chúng ta kiểm tra thì quả thật đã phát hiện ra vấn đề."

Đường Nhị Đả cầm lấy túi hồ sơ: "Đây là mẫu nấm à?"

Anh xé túi hồ sơ, bên trong ngoài chất lỏng mẫu nấm thì còn một cuộn băng video giám sát rơi ra.

"Đây là cái gì?" Đường Nhị Đả cau mày cầm lên.

Tô Dạng nhìn thoáng qua, trả lời: "Đoạn phim giám sát bệnh viện nơi 5 đứa trẻ sống sót trong vụ ngộ độc, không hiểu tại sao anh ta lại bỏ đoạn phim vào túi mẫu nấm nữa."

Đường Nhị Đả nhét cuộn băng vào máy phát, trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy hình ảnh trên đó, đồng tử anh co rút lại.

Trong màn hình là Bạch Liễu đang đi vào phòng bệnh.

"Ai đem cuộn băng này tới?!" Đường Nhị Đả quay phắt lại nhìn Tô Dạng, "Người trong màn hình này là ai?!"

Tô Dạng nhìn vẻ mặt của Đường Nhị Đả thì khá sửng sốt: "Người của chúng ta kiểm tra rồi, anh ta tên là Bạch Liễu. Còn viên cảnh sát đưa băng ghi hình thì tên là Lục Dịch Trạm."

"Nghe nói hai người đó là bạn thân của nhau."

【 hệ thống cảnh cáo: Giá trị sinh mệnh của người chơi Đường Nhị Đả đã giảm xuống còn 17, HP sắp giảm về 0! 】

【 hệ thống cảnh cáo: Giá trị sinh mệnh của người chơi Đường Nhị Đả đã giảm xuống còn 15, HP sắp giảm về 0! 】

Trọng kiếm và súng lục chạm nhau b4n ra ánh lửa tung tóe, Đường Nhị Đả nghiến răng, ánh mắt chạm vào Lục Dịch Trạm nắm chặt kiếm đang tiến lại gần mình.

...... Sao lại thế này? Đây là cách thức cận chiến của những người xuất thân từ cục quản lý dị đoan, tại sao Lục Dịch Trạm biết dùng cách thức này để đối kháng với anh chứ?!

Từ trước đến giờ anh chưa từng gặp qua Nghịch Thần, hoặc nói đúng hơn là chưa từng nhìn thấy Lục Dịch Trạm sử dụng cách thức cận chiến như thế này!

Lục Dịch Trạm trở tay giữ chặt thanh kiếm trên vai Đường Nhị Đả, anh ngẩng đầu lên từ dưới kiếm, ánh mắt phản chiếu trên vết nứt của kiếm tạo thành vô số quang ảnh sắc bén lạnh lùng, đó là ánh mắt của một thẩm phán đã gi3t gi3t vô số quái vật và tội nhân dị đoan.

"Sao anh lại biết loại đấu pháp này?" Đường Nhị Đả khàn giọng hỏi.

Trọng kiếm từ từ di chuyển lên chạm vào cổ họng Đường Nhị Đả, vai phải của Lục Dịch Trạm đã hoàn toàn bê bết máu, anh ho khan một tiếng, máu trào ra từ khóe miệng, tay càng lúc càng vận sức nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng:

"Chính tôi tạo ra đấu pháp này, đặc biệt chuyên dùng để đối phó với dị đoan."

Đồng tử Đường Nhị Đả co rút lại: "Anh là đội trưởng đội 1 đã tự sát mười năm trước?!"

"Xưng hô đó nghe nặng nề quá." Sắc mặt Lục Dịch Trạm tái nhợt, đột nhiên anh cong mắt mỉm cười, "Tôi thích nghe cậu gọi tôi là sư huynh hơn."

Trọng kiếm hoa một đường, đâm thẳng vào cổ họng Đường Nhị Đả.

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Đường Nhị Đả bị giảm về 0, rời khỏi trò chơi. 】

Bàn tay phải bị đứt của Mục Tứ Thành đã mọc ra nhờ thuốc giải của Lưu Giai Nghi để lại, nhưng kỹ năng của cậu vẫn còn đang trong giai đoạn hồi CD, thêm vào nữa lại bị ống nghe bệnh từ đâu quăng tới trói chặt một chỗ khiến cậu không thể động đậy, chỉ biết nhe răng trợn mắt vặn vẹo rống to: "Thả tôi ra!"

Liêu Khoa đang canh giữ Mục Tứ Thành bên cạnh có chút bất lực: "Anh không thể thôi miên cậu ta, cậu ta vào trò chơi sớm quá, hơn nữa lại không có điểm thôi miên của anh, trước mắt chỉ có thể khống chế như thế này thôi."

Lục Dịch Trạm kéo lê thanh kiếm nặng nề xoay người nhìn về phía Mục Tứ Thành, vẻ mặt cũng trở nên có chút khó xử: "Cũng quá lỗ m4ng rồi."

Mục Tứ Thành là một lá bài thần ngoài ý muốn của anh. Thời điểm anh chưa kịp thả xuống thì nhóc con này đã chủ động lại gần Bạch Liễu và đăng nhập vào game với Bạch Liễu, lúc phát hiện ra Lục Dịch Trạm thót hết cả tim.

Chỉ mới một thời gian không nhìn ngó gì đến, quay qua quay lại Mục Tứ Thành đã thọc ra một cái lỗ lớn.

Nhưng cũng may là không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Lục Dịch Trạm rối rắm ngồi xổm xuống, nhìn Mục Tứ Thành bị trói chặt chỉ biết trợn mắt giận dữ, thở dài thườn thượt.

Ở dòng thế giới nào, cậu nhóc này cũng là đội viên đầu tiên bị Bạch Lục gi3t gi3t, nhưng rồi vẫn sẽ như cũ là người đầu tiên tiếp cận Bạch Lục trong mỗi dòng thế giới mới.

——Dòng thế giới này thật đặc biệt.

Anh cố tình ngăn cách hai người, ngăn không cho Mục Tứ Thành tiếp xúc với Bạch Liễu, kế hoạch là chờ đợi đến một phó bản nào đó thích hợp thì sẽ thả Kẻ trộm vào, nhưng khi Mục Tứ Thành nhìn thấy Bạch Liễu xuất hiện trên TV nhỏ, cậu vẫn như cũ bị Bạch Liễu thu hút, nôn nóng đến gần Bạch Liễu.

Ban đầu Mục Tứ Thành tiếp cận Bạch Liễu để đánh cắp đồ vật trên người Bạch Liễu, nhưng cuối cùng cậu lại để Bạch Liễu trộm lấy linh hồn của mình.

Nói cách khác, không riêng gì Mục Tứ Thành, khi anh cứ nghĩ rằng Phù thủy sẽ độc chết người sói và Thợ săn sẽ bắn chết người sói thì vào tay Bạch Liễu đều chuyển nguy thành an*, đường hoàng chính chính trở thành lá bài thần mặc hắn sử dụng.

(*) gốc câu này là化险为夷 ( hóa hiểm vi di)

Bọn họ đều là những lá bài thần mang đầy thù hận và sát khí tiếp cận người sói, nhưng cuối cùng lại đều nguyện ý trở thành quân bài trong tay hắn.

Ngay cả bản thân anh cũng vậy.

Bạch Liễu... Người sói mà anh chăm nom từ nhỏ đến lớn, có ma lực gì mà mọi người đều buông lỏng đề phòng, giao cả tín ngưỡng và linh hồn mình cho hắn chứ?

Cho đến bây giờ Lục Dịch Trạm vẫn không biết câu trả lời.

Nhưng anh cũng đã...

Lục Dịch Trạm nhắm mắt lại, anh dùng thanh kiếm nặng nề chống đỡ cơ thể, hít một hơi thật sâu rồi nâng nó lên.

Mục Tứ Thành nhìn thanh trọng kiếm sắp chặt đầu mình, cậu thở gấp, bắp thịt trên mặt căng thẳng run lên: "... Mẹ nó, anh giết hết 3 người bên tôi rồi, phải nói gì với tôi rồi mới động thủ nữa chứ?!"

Vai ác nào cũng phải lải nhải mấy câu rồi mới ra tay mà nhở! Cái tên Bạch Lục gì đó rất thích kể lể làm màu còn gì! Sao qua tới Lục Dịch Trạm thì chẳng thèm nói một câu nào, không buồn quan tâm bạn có hiểu anh ta định làm gì hay không, trực tiếp hành động luôn là sao?!

"Không có thời gian tán chuyện." Lục Dịch Trạm nâng kiếm lên cao, anh cười, "Nếu không thì đổi ngược lại phe tôi sẽ bị xóa sổ mất."

"Chiến Thuật Gia bên phe cậu lợi hại lắm, loại người có thể dùng mạng đổi mạng đấy, tôi chỉ đành phải tranh thủ chút thời gian ít ỏi này thôi."

Trọng kiếm chém xuống.

Mục Tứ Thành rùng mình nhắm mắt lại, bên tai nghe thấy âm thanh nhắc nhở hệ thống lạnh lẽo, bóng kiếm màu bạc lóe lên trước mắt.

"Chát ——!!!"

Trước mặt truyền đến âm thanh va chạm dữ dội của vũ khí.

Hồ quan sát.

Mộc Kha, Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả, cả ba người đều bại trận dưới kiếm của Lục Dịch Trạm đang ngồi trên băng ghế dài, vẻ mặt ai cũng tức tối cay đắng, hai tay nắm chặt trước mặt, chẳng buồn nhìn xem màn hình lớn.

Vương Thuấn ở bên cạnh muốn tiếp tục xem diễn biến trên màn hình lớn, nhưng khi nhìn thấy Lục Dịch Trạm lôi kiếm chuẩn bị chém Mục Tứ Thành thì cúi đầu nhanh chóng xoay người, tim đập loạn xạ, vẻ mặt cũng khổ sở giống hệt như ba người kia.

... Mẹ nó, hắn sốt ruột đến nỗi sắp nôn cả ra rồi, ai cũng được, lên tiếng nói gì đi để xoa dịu tình hình cái nào.

"Chuyện xảy ra thế này...một phần cũng do tôi." Đường Nhị Đả đột nhiên mở miệng, anh thở một hơi nặng nhọc, "Đáng lẽ ngay từ lúc đầu tôi phải nhận ra ý đồ của Bách Gia Mộc là muốn thí mạng để giữ chân tôi và Mục Tứ Thành, không nên giằng co với cậu ta để hồi viện Bạch Liễu mới đúng."

"Không, là trách nhiệm của tôi." Mộc Kha mím chặt môi, "Tôi không nên để cảm xúc ảnh hưởng mình, lúc vừa nhận ra ý đồ của Lục Dịch Trạm thì dứt khoát cắt đuôi anh ta, quay về tập hợp với Bạch Liễu mới phải."

"Các anh im hết đi, được không?" Lưu Giai Nghi chán nản ngắt lời hai người, "Phù thủy như em mới vừa mở màn đã loại khỏi game còn chưa kịp đội nồi thì các anh cũng đừng tích cực nhận hết lỗi lầm về phần mình chứ."

Vương Thuấn thực sự không nhịn được nôn khan một tiếng, hắn căng thẳng quá mức rồi.

Hắn nhịn không được than thầm trong lòng  —— nói như thế thì đừng nói còn hơn!

... Ôi trời ơi, mới bắt đầu thôi mà không khí đã như thế này, không biết xong hết trận đấu thì sẽ như thế nào đây!!

Nhưng sau đó, Vương Thuấn nhìn lướt qua màn hình lớn, khi nhìn thấy Lục Dịch Trạm thực sự giơ kiếm lên muốn chặt đầu Mục Tứ Thành, hắn chịu không nổi ôm mặt gục xuống.

Đừng mà!! Chẳng lẽ trận khiêu chiến đầu tiên của đội họ lại kết thúc nhanh như vậy sao!

Bên đối thủ chỉ mới bị loại 1 người còn bên bọn họ đã bị loại hết 3 người, và sắp loại luôn người thứ 4. Chỉ một mình Chiến Thuật Gia đối phương mà muốn diệt hết cả đội của họ thật sự khiến hắn không thể chấp nhận nổi!

Vả lại không chỉ riêng hắn không chấp nhận được mà cả khán giả cũng không thể chấp nhận được.

Giao diện điều khiển hệ thống của Vương Thuấn không ngừng nhấp nháy, tất các chỉ số xếp hạng khác nhau của Đoàn Xiếc Thú Lang Thang đều đang giảm mạnh, đặc biệt Bạch Liễu vừa nhảy vào top 6 bảng xếp hạng nổi tiếng vốn đã chưa ổn định hay đã rớt một lèo hơn 20 bậc.

Hắn không nỡ nhìn tiếp.

Nhưng cho dù hắn không nhìn thì người dẫn chương trình vẫn hào hứng lải nhải: "Trời ơi trời ơii, không ngờ vị Chiến Thuật Gia Thẩm Phán Nghịch Thần theo phái ôn hòa không thích giết người lại chủ động ra tay trong trận đấu này, từ đầu đến giờ anh liên tục chủ động tấn công đối thủ của mình!"

"Đến giờ đã tự mình xóa sổ ba đội viên của đối thủ và đang tiếp tục giải quyết người thứ tư, chẳng lẽ muốn một người giết hết toàn đội đối phương luôn sao!"

"Không thể tưởng tượng nổi Nghịch Thần cũng có thể là người tấn công chính, hơn nữa lại làm xuất sắc đến như vậy. Trước đây, Nghịch Thần chỉ luôn đảm nhiệm vị trí khống chế hoặc lang thang quan sát. Có thể nói anh có thể thay đổi vị trí của mình kịp thời tùy theo phản ứng của toàn đội, nổi tiếng với chiến thuật linh hoạt và hay thay đổi. Hiện giờ lại còn đảm nhiệm luôn vai trò tấn công chính, thật không hổ là Chiến Thuật Gia toàn năng!"

Trọng kiếm trên màn hình lớn chém xuống, Vương Thuấn thu mình thành một quả bóng, mí mắt nhắm chặt chờ âm thanh nhắc nhở của hệ thống và Mục Tứ Thành chuẩn bị đăng xuất khỏi trò chơi.

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Bách Dật bị giảm về 0, rời khỏi trò chơi. 】

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Chu Thiên Hoa bị giảm về 0, rời khỏi trò chơi. 】

Vương Thuấn đột nhiên mở mắt ra, hắn quay đầu nhìn về phía cửa đăng xuất bên cạnh màn hình lớn, người đăng xuất khỏi trò chơi không phải là Mục Tứ Thành như hắn chờ đợi.

——Mà là thành viên của Danh Sách Sát Thủ.

Chu Thiên Hoa và Bách Dật người đầy vết thương ngã nhào xuống sân, các đội viên khác của Danh Sách Sát Thủ nhanh chóng lao vào đỡ họ. Nhìn thoáng qua hai người từ trên xuống dưới chằng chịt vết roi quất cắt rợn người, có thể nhận ta kẻ tấn công ra tay cực kỳ tàn nhẫn và dứt khoát, gần như chỉ muốn giết bọn họ càng nhanh càng tốt.

Cả khán giả và người dẫn chương trình đều sững sờ trước diễn biến bất ngờ này.

"Trời ơi, tình huống này là sao?" Người dẫn chương trình lắp bắp, "Liên tục hai thành viên của Danh Sách Sát Thủ bị xóa sổ?!"

"Ai giết bọn họ vậy?!"

"Ngoài Nghịch Thần, trận này còn có người chơi khác đang liên tục xóa sổ đội của đối phương sao?"

Đáp án không cần nói cũng biết, tất cả mọi người nhìn vào màn hình lớn.

Đầu óc Vương Thuấn đầu bắt đầu choáng váng: "Chờ chút, tự nhiên tôi chóng mặt quá, Bách Dật có kim bài miễn tử không chết chỉ bị đá ra ngoài thì hiểu rồi, nhưng đội viên Chu Công gì đó đâu có kim bài miễn tử đâu?!"

"Sao Bạch Liễu lại rút HP của cậu ta về 0 rồi để cậu ta thoát game an toàn được vậy?!"

"Chuyện gì anh ấy cũng làm được." Đôi mắt của Mộc Kha tràn đầy nhiệt huyết khó tả, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, "bởi vì anh ấy là Bạch Liễu."

Trong game.

Lúc Mục Tứ Thành nghe thấy nội dung nhắc nhở của hệ thống thì mở mắt ngay lập tức.

Bạch Liễu nhảy xuống từ tầng hai của tòa nhà dạy học bên cạnh, hắn giẫm lên vai phải của Lục Dịch Trạm, đ3 xuốngvai Lục Dịch Trạm, đồng thời, dùng roi thít chặt thanh kiếm của Lục Dịch Trạm kéo lên phía trên, kịp thời hóa giải nhát kiếm đang chém đầu Mục Tứ Thành.

Ánh mắt Bạch Liễu bình tĩnh và sắc bén, gió thổi bay mái tóc dài hờ hững tán loạn, hai bên mắt và khuôn mặt đầy những vết dao, chiếc áo sơ mi trắng trên người chỉ còn lại 4, 5 cúc áo để lộ cổ áo và vạt áo bay phấp phới, hai tay trái phải đeo găng tay da đen cầm cán roi và đuôi roi giữ chặt trọng kiếm kéo mạnh lên trên.

Trọng kiếm bị roi xương của Bạch Liễu kéo mạnh, dán sát vào bên cổ Lục Dịch Trạm, Lục Dịch Trạm ngửa người về phía sau né tránh tạo thành tư thế tự sát, mắt thấy yết hầu Lục Dịch Trạm sắp bị cắt đứt.

"Lục đội!!" Đồng tử của Liêu Khoa co rút, đột ngột kêu lên.

"Bạch Liễu!!" Mục Tứ Thành mừng như điên.

Lục Dịch Trạm tránh được thế kiếm nguy hiểm chỉ trong tích tắc, anh nghiêng mặt sang một bên, lưỡi kiếm cọ qua xương lông mày để lại trên mặt một vết thương sâu hoắm lộ cả xương ra ngoài, máu lập tức tuôn xối xả nhuộm đỏ nửa bên mặt Lục Dịch Trạm. Cùng lúc đó, Lục Dịch Trạm trở tay vung kiếm, buộc Bạch Liễu phải thu chân lùi lại về sau.

Liêu Khoa lao lên cắt ngang Lục Dịch Trạm và Bạch Liễu.

Bạch Liễu nhanh nhẹn nhảy xuống đất, hắn giơ tay ném thứ gì đó cho Mục Tứ Thành đang quỳ trên mặt đất: "Uống đi, hồi phục máu."

Nói xong, Bạch Liễu quăng roi tiếp tục lao tới.

Mục Tứ Thành chụp lấy, phát hiện đó là một lọ thuốc giải, cậu choáng váng một lúc, có cảm giác sởn tóc gáy quen thuộc.

... Bọn họ vào phó bản trò chơi này chỉ khoảng một tiếng đồng hồ, tức là cho dù giao diện hai bên Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi mở liên tục, thì CD thuốc giải cũng chỉ có thể đặt lại tối đa hai lần.

Nhưng Bạch Liễu lại không sử dụng thuốc giải, cũng không sử dụng giao diện hệ thống tấn công của người chơi khác, chỉ một mình dùng roi mà xóa sổ hai đội viên bên Danh Sách Sát Thủ.

——phải biết là cậu cùng Đường Nhị Đả phải tốn không ít thời gian mới có thể giải quyết được Bách Gia Mộc, đổi lại hai người còn bị thương tơi tả. Ngay cả Nghịch Thần cũng không đánh solo một người, toàn là phải kết hợp với Liêu Khoa.

Chỉ có Bạch Liễu một người giải quyết tất cả, vừa nhanh chóng lại vừa ít tiêu hao.

"Đm." Mục Tứ Thành uống lọ thuốc giải đắng nghét mà trào cả nước mắt, "Mẹ nó, cũng may Bạch Liễu là đồng đội của tôi."

Nếu không thì nãy giờ xong cmn đời rồi.

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Mục Tứ Thành đã hồi phục lên 87. 】

Bạch Liễu lao tới, hắn ném roi thẳng về phía Lục Dịch Trạm, bị ống nghe của Liêu Khoa câu lại, Bạch Liễu nhanh chóng thả roi trong tay ra, hóa thành một con dao găm, lật ngược lại rồi biến mất tại chỗ.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu sử dụng giao diện hệ thống của người chơi Mộc Kha để sử dụng kỹ năng cá nhân (tấn công chớp nhoáng) 】

Giây tiếp theo, Bạch Liễu xuất hiện phía sau Liêu Khoa, con ngươi co rút lại, ánh mắt lạnh lẽo đến mức không còn chút hơi ấm, dao găm trên tay hắn đặt thẳng vào cổ Liêu Khoa, dứt khoát cứa mạnh một đường không chút nương tay.

Máu trào ra từ cổ Liêu Khoa, anh ho sặc sụa bịt kín cái cổ đầy máu của mình, trong nháy mắt não anh trống rỗng và hoảng hốt.

Trúng kế rồi.

... Tên này, mục tiêu lúc đầu không phải Lục Dịch Trạm, mà là anh.

Bạch Liễu hoàn toàn không có ý định dây dưa với con át chủ bài đầy máu Lục Dịch Trạm, trong tình huống vẫn chưa nắm được trạng thái của Lục Dịch Trạm, hắn biết rằng điều này sẽ chỉ lãng phí kỹ năng, giá trị sinh mệnh và thời gian.

Vì vậy, hắn quyết định xóa sổ các đội viên xung quanh Lục Dịch Trạm, cắt đứt tất cả những đồng đội có thể giúp Lục Dịch Trạm, và để Lục Dịch Trạm, một Chiến Thuật Gia có thói quen đấu đội, phải chiến đấu một mình trong phó bản này, không thể nào dựa vào đội ngũ của mình nữa.

Tên này... đã nhìn ra điểm yếu của Lục Dịch Trạm trước khi ra tay.

Lạnh lùng và bình tĩnh quá mức, không quan tâm đến việc các thành viên trong đội mình lần lượt bị loại trừ, mục đích rõ ràng là quét sạch hậu tuyến của đối phương, bên họ đã bỏ ra 3 tuyển thủ để giữ chân Bạch Liễu, thì có lý nào Bạch Liễu lại không bỏ ra 3 đội viên để giữ chân Lục Dịch Trạm chứ?

Nếu chiến đấu solo thì Lục Dịch Trạm yếu hơn Bạch Liễu rất nhiều.

Lục Dịch Trạm không có tiền giấy linh hồn trong tay, nhưng Bạch Liễu thì có. Các thành viên trong nhóm của hắn đã bị loại, nhưng kỹ năng và giao diện hệ thống thì vẫn còn trên sân. Vả lại cân nhắc đến việc Bạch Liễu chỉ am hiểu và thuần thục đấu đơn, thì thay vì dùng đội ngũ chưa hình thành hệ thống thi đấu đồng đội hoàn chỉnh để đấu với chiến đội lão luyện bên Lục Dịch Trạm, thì tốt nhất là dứt khoát lấy 3 đổi 3, nhanh chóng giết hết người chơi của cả 2 bên, sau đó dùng phong cách chơi đơn mà Bạch Liễu am hiểu nhất để đối kháng với tuyển thủ mạnh như Lục Dịch Trạm.

Dù sao thì hai tên này đã chơi game chung với nhau được gần mười năm rồi còn gì.

Không chỉ Lục Dịch Trạm hiểu rõ Bạch Liễu mà Bạch Liễu cũng rất hiểu rõ Lục Dịch Trạm.

Bạch Liễu lạnh lùng giữ chặt gáy Liêu Khoa, hắn khống chế hành động của Liêu Khoa rồi cắm thẳng dao găm vào người anh, lướt nhẹ một đường xuống dưới rồi đâm mạnh vào vị trí trái tim của Liêu Khoa.

Liêu Khoa phát ra tiếng r3n rỉ nghẹn ngào, hơi thở đình trệ, thân thể chậm rãi mềm nhũn ra, hai tay buông ống nghe quấn lấy hai tay Bạch Liễu, đầu ngã vào trên vai Bạch Liễu, không nhúc nhích.

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Liêu Khoa bị giảm về 0, rời khỏi trò chơi. 】

Phần áo sơ mi Bạch Liễu bị Liêu Khoa dựa vào lập tức bị nhuộm đỏ bởi máu chảy ra từ cơ thể anh.

Bạch Liễu ôm Liêu Khoa như ôm một người bạn cũ, hắn chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn sót lại vết máu của Liêu Khoa, Bách Dật và Chu Thiên Hoa để lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Dịch Trạm yếu ớt đang chống người trên thanh kiếm sau lưng Liêu Khoa.

Nửa khuôn mặt của Lục Dịch Trạm đẫm máu, dường như anh đã mong đợi cảnh tượng này từ lâu, bình thản cười: "Quả nhiên là cậu, giao dịch lỗ vốn thì nhất quyết không làm mà."

"Tôi lấy 3 người đội cậu, cậu nhất định phải lấy lại 4 người đội của tôi."

Bên trong hồ quan sát.

Vương Thuấn nhìn Liêu Khoa vừa mới đăng xuất khỏi màn hình lớn thì ngã quỵ xuống đất, trên cổ còn dính đầy máu, hắn nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói: "Ba.. ba đổi bốn."

Một phút trước còn tưởng đội mình bị xóa sổ thì một phút sau, chiến thuật gia của họ đã lật ngược tình thế và xóa sổ gọn gàng 3 tuyển thủ đối phương.

Sau một khoảng lặng ngắn trên khán đài, âm thanh gào thét ầm ĩ nổ ra. Hàng loạt khán giả mắt đỏ hoe kích động đập vào ghế ngồi, hét lên tên một người:

"Bạch Liễu!!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK