Đất phát ra tiếng th0 hổn hển đầy thỏa mãn.
Bạch Liễu liếc nhìn giao diện hệ thống của mình, nhận ra sau khi quất một roi vào đất người phát triển thì tốc độ mất máu của hắn còn nhanh hơn.
Đường Nhị Đả cũng chú ý tới điều này, gã cau mày: "Sao lại thế này?"
Bạch Liễu bình tĩnh giải thích: "Chuyển dời sát thương, tôi tấn công làm mất máu của nó, ngược lại nó cũng hút máu tôi và những người mua nhà khác tr3n đất ở khu E để chữa khỏi vết thương của nó."
"Tấn công nó tương đương với tấn công cậu." Đường Nhị Đả nhìn môi Bạch Liễu không còn chút huyết sắc nào, "Vậy chẳng lẽ nó cứ hút máu của cậu như vậy mãi sao? Hay là trước mắt cứ chuyển nhà ở khu E cho tôi đi."
Bạch Liễu lắc đầu, giọng điệu thản nhiên nói: "Trị ngọn không trị gốc, không hút máu của tôi mà hút máu của anh thì có khác gì không?"
Đường Nhị Đả im lặng trong giây lát.
Bạch Liễu tiếp tục: "Chiếm được quyền sở hữu bất động sản sẽ thu hút đám quái vật nhà phát triển lớn của các khu khác nhau, trò chơi này lại yêu cầu chúng ta sở hữu năm tòa nhà, nếu một trong năm người chúng ta nắm giữ 5 tòa nhà thì sẽ bị chúng hút máu cho đến ch3t."
"Đây là một trò chơi, nếu trong trò chơi tồn tại loại quái vật này thì nó phải có điểm yếu, chúng ta cần tìm ra điểm yếu này." Ánh mắt Bạch Liễu nhạt nhẽo nhìn Đường Nhị Đả, "Nếu quái vật này tấn công dựa vào đất thì chỉ cần nghĩ cách cắt đứt mối liên hệ giữa nó với đất, đem nó ra khỏi đất là được."
"Mối liên hệ giữa đất và quái vật?" Đường Nhị Đả hỏi lại, "Cậu nghĩ đó là gì?"
Khóe miệng Bạch Liễu chậm rãi cong lên một nụ cười: "Trước mắt dựa vào thông tin trò chơi thì tôi vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng nhờ Đường đội đã nhắc nhở là trò chơi có khả năng sẽ đăng nhập hiện thực, thế nên thiết lập cơ bản của nó phải phù hợp với các quy tắc của thực tế."
"Ví dụ như đất và người ch3t có thể liên hệ với nhau như thế nào ——" Bạch Liễu nhướng mi, cười nửa miệng, "để sau khi ch3t, người ch3t vẫn sở hữu mảnh đất nên mới có thể sử dụng nó."
"Trong hiện thực, thứ gì sẽ cho phép một người sở hữu một mảnh đất?" Bạch Liễu nhẹ giọng hỏi.
Đường Nhị Đả đột nhiên bừng tỉnh: "Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất?!"
Hiện thực, tòa nhà Dương Quang.
Tô Dạng liếc nhìn thông tin của nhà phát triển họ Lý rồi nhìn lên đội viên: "Ngoài họ Lý bị bắt vào tù, còn bốn người phát triển khác thì sao?"
"Chuyện đã lâu rồi vào năm ngoái, lúc họ Lý bị thẩm vấn tất cả đều bỏ trốn, đến mãi tháng 7 năm nay chúng tôi mới nhận được tin của bọn họ." Các đội viên th0 dài, đưa ra một báo cáo, "Nhưng cả 4 người cũng đã ch3t trong một vụ tai nạn giao thông."
"Ch3t hết à?" Giọng Tô Dạng chùng xuống, anh tiếp nhận bản báo cáo với vẻ mặt nặng nề, nhướng mày, "Tháng 6 năm ngoái, bọn họ đã mang theo cha mẹ, vợ và tình nhân của mình đi du lịch tr3n danh nghĩa họp mặt công ty, thuê bốn chiếc xe buýt bình thường đi đến biên giới, nhưng lại gặp phải một vụ tai nạn liên hoàn do xe tải chạy tốc độ cao rất kỳ lạ, xe tải vượt quá trọng lượng mất kiểm soát tiếp tục lao về phía trước, bốn xe buýt cùng nhau lật nghiêng qua rào chắn an toàn, không ai tr3n xe còn sống sót."
Đội viên gật đầu: "Bởi vì họ dùng thẻ ID giả và thay đổi diện mạo, thi thể trong mấy chiếc xe buýt phát nổ lại bị bỏng ở các mức độ khác nhau, tất cả những người liên quan đều ch3t tr3n xe, thế nên lúc ch3t không ai đến nhận x4c, mãi đến tháng 5 năm nay mới phát hiện ra hành tung của bọn họ, x4c định bọn họ đã lên chuyến xe buýt đó."
Tô Dạng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đội viên: "Vụ tai nạn giao thông lớn vào tháng 6 năm ngoái này, nếu tôi nhớ không lầm, hình như có một nam sinh 18 tuổi vừa mới kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học sống sót đúng không?"
"Đúng ạ." Đội viên nhìn Tô Dạng kinh ngạc, "Tô đội, làm sao anh biết?! Người sống sót này tên là Đỗ Dĩnh."
Tô Dạng nhắm mắt hít sâu một hơi, lồng nguc phập phồng kịch liệt.
Đương nhiên anh biết, hai tháng trước Đường Nhị Đả vừa nhờ anh kiểm tra vụ tai nạn giao thông, còn đặc biệt yêu cầu anh kiểm tra một đứa trẻ tên là Đỗ Dĩnh.
Không ngờ lại gặp nhau ở đây, còn liên quan đến cái ch3t của 4 nhà phát triển này...
Tất cả những sự trùng hợp được kết nối hoàn hảo đến mức chúng được dệt thành một mạng lưới tuyệt vời dẫn dắt họ vào một con đường nhất định một cách vô hình.
Giống như có một vị thần rảnh tay bấm một nút nào đó tr3n thế giới, ném xuống một quân bài hoặc một quân cờ theo sở thích và sự sắp xếp của riêng mình, những món đồ chơi vô hại đó làm nổ tung mặt đất khiến những người bình thường đứng tr3n đó vỡ tan thành từng mảnh, gào thét thê lương máu thịt lẫn lộn.
Loại chuyện như đùa, không kiểm soát được mà rơi vào một người thì gọi là vận mệnh duyên số.
Vậy nếu rơi vào một nhóm người thì được gọi là gì?
Khi đau đớn ai cũng có thể tin vào số phận, đúng là như vậy đấy, có thể nói là số mệnh mình không tốt, xui xẻo lắm, mới lý giải được tất cả những điều này, rồi nhìn mọi người hạnh phúc xung quanh mình, nhẫn nại sống sót vì lợi ích x4c suất hạnh phúc này.
Còn nhóm người đó thì sao?
Họ nghĩ sao khi mọi người xung quanh mình đều khốn khổ vì tai nạn tương tự? Nỗi đau của một người được pha loãng vì sự thấu hiểu của tập thể, hay nỗi đau của cả nhóm tập trung vào tất cả mọi người vì sự thấu hiểu và cảm thông lẫn nhau?
Liệu con người... có thể tiếp tục chịu đựng và sống trong hoàn cảnh như vậy không?
Tô Dạng ngẩn người trong chốc lát, anh phát hiện mình không thể đưa ra câu trả lời.
Một đội viên xông vào lều, đóng sầm cửa lại, hét lên với vẻ mặt suy sụp: "Tô đội! Bảy bệnh nhân mới hồi phục ở bệnh viện số 6 thành phố đã giật dao của y tá rồi tự sát!"
Bệnh viện số 6 thành phố, tầng thượng của khoa nội trú.
Bảy người mặc áo bệnh viện, cổ tay máu chảy đầm đìa, khuôn mặt tái nhợt câm lặng quay lưng lại sân thượng, trước mặt họ là một nhóm y tá, nhân viên bảo vệ, nhân viên của Cục xử lý dị đoan và cảnh sát đang hoảng loạn.
Các bác sĩ và y tá lo lắng trao đổi:
"Đột nhiên giật lấy lưỡi dao tôi dùng để tháo chỉ khâu! Hết cả hồn!"
"Cũng may là bác sĩ phụ trách giường phản ứng nhanh giật lại lưỡi dao nên vết cắt không sâu lắm."
"Vừa chạy lên sân thượng rồi..."
Một người cảnh sát hạ hai tay, cúi người, chậm rãi đi về phía trước: "Mọi người, có chuyện gì đều có thể thương lượng với chúng tôi, đừng tự sát."
Một bà dì mặc áo bệnh viện thân hình gầy gò, môi khô khốc, tóc quăn héo vàng, vô cảm liếc nhìn viên cảnh sát, nước mắt từ từ chảy xuống:
"Vô dụng thôi, thương lượng có ích lợi gì."
Dì đờ đẫn nhìn một nơi tr3n không trung, chợt bật cười, đưa tay lên lau nước mắt tr3n mặt:
"Dì không trách các cậu, dì biết các cậu đã cố gắng hết sức rồi, hôm nay các cậu vừa trao giấy chứng nhận tái định cư cho chúng ta thì đột nhiên lại xảy ra chuyện quái lạ như vậy, chúng ta không thể không chuyển về lại..."
"Chỉ có thể trách vận mệnh chúng ta như thế, không thể thoát khỏi tòa nhà này."
Nói rồi dì từ từ quay lưng lại sân thượng, nghiêng đầu nhìn về phía xa xăm, đôi mắt bừng tỉnh chợt lẩm bẩm một mình:
"... Tiểu Viên chịu đựng cùng chúng ta ba năm, hôm nay tiểu Viên cũng ra sân thi đấu, đứa nhỏ này sắp không thể chịu được nữa..."
"Nếu chúng ta cứ tiếp tục sống sót, tiếp tục dùng cái ch3t đặt hết hy vọng sống sót tr3n người của nó thì cũng quá ích kỷ đi."
"Thôi thì vậy đi, sống bao nhiêu đây đủ rồi, dì đây nhận mệnh vậy."
Dì nhắm mắt lại mỉm cười, mở rộng vòng tay rồi ngã ra sau.
"Đừng ch3t nha! Hôm nay hãy làm việc chăm chỉ, hôm nay hãy sống thật tốt!"
Một giọng nam vang lên từ mặt đất.
Bà dì sắp ngã xuống đột nhiên mở mắt ra, xoay eo quay đầu nhìn xuống đất: "Tiểu Viên?!"
Những bệnh nhân khác cắt cổ tay tự sát cũng chạy đến hàng rào thăm dò: "Tôi cũng nghe thấy giọng của tiểu Viên!"
"Nhưng không phải tiểu Viên đang chơi game sao?"
"Hay là nó thi đấu thắng rồi?"
Giọng nói tương tự từ dưới lầu lại vang lên: "Đừng ch3t nha! Hôm nay hãy làm việc chăm chỉ, hôm nay hãy sống thật tốt!"
Khi giọng nói vang lên lần thứ hai, những người ở tầng tr3n cuối cùng cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn —— giọng nói có cảm giác điện tử, giống như một bản ghi âm.
Tô Dạng đứng ở dưới lầu, giơ loa nhắm vào một chiếc đồng hồ báo thức hình Cậu Bé Bọt Biển rồi lại nhấn nút play: "Đừng ch3t nha! Hôm nay hãy làm việc chăm chỉ, hôm nay hãy sống thật tốt!"
Sau đó Tô Dạng chuyển loa sang bên miệng, bình tĩnh nói chuyện: "Mọi người ở tr3n lầu, những gì mọi người vừa nghe là âm thanh đồng hồ báo thức của Viên Quang, tôi biết cậu ấy có quan hệ thân thiết với mọi người và đã đại diện cho mọi người suốt thời gian qua để đấu tranh với các nhà phát triển."
"Mỗi sáng Viên Quang đều phát âm thanh đồng hồ báo thức này, mong rằng mình có thể sống tốt và phấn đấu để mang lại nhiều lợi ích hơn cho mọi người, tôi tin là cậu ấy cũng hy vọng mọi người sẽ sống tốt và tận hưởng tất cả những gì cậu ấy đã chiến đấu vì mọi người."
Tô Dạng ngẩng đầu nhìn những người đang xúm xít ở rìa sân thượng: "Xin hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giải quyết chuyện khiến mọi người phiền lòng."
Ánh mắt anh kiên định và rõ ràng: "Bất kể là ai đã đem chuyện xui xẻo này đến cho mọi người, chúng tôi cũng sẽ đem tính mạng của mình ra để giải quyết!"
Bà dì siết chặt hàng rào sân thượng, hai mắt đỏ hoe, sau đó từ từ thả hai tay đang nắm lấy hàng rào, lùi lại một bước.
Nhân viên đang chờ phía sau tức khắc lao lên kéo dì và 6 người còn lại xuống.
Tô Dạng th0 phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt đội viên bên cạnh phức tạp: "Đội trưởng, sao anh biết đây là tiếng chuông đồng hồ báo thức?"
Tô Dạng cuối cùng cũng nở một nụ cười tr3n môi, anh dùng loa đập nhẹ vào đầu đội viên: "Lúc kiểm tra đo lường đồ vật thì phát hiện ra, cái đồng hồ báo thức này vừa ấn cái đã kêu ầm ĩ nên tôi nhớ rất kỹ."
Vận mệnh của một nhóm người sao... Tô Dạng vừa quay về vừa nghĩ ngợi.
Nếu có người nào đó có thể thay đổi vận mệnh nhóm người này, thì có lẽ con đường sinh mệnh do vị thần ác độc kia an bài sẽ có thể thay đổi được...
Tô Dạng giật mình, không khỏi nghĩ tới Bạch Liễu ở nhà máy hoa hồng.
Chàng trai đó cũng đã tự mình thay đổi số phận của tất cả mọi người trong đó có anh.
Đội viên bên cạnh đi theo Tô Dạng về phía trước, cúi đầu nhanh chóng kiểm tra tin tức: "Tô đội, vừa nãy anh yêu cầu chúng tôi khám xét 4 chiếc xe bị tai nạn xem có giấy chứng nhận quyền sở hữu đất gì đó hay không, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm thấy."
Tô Dạng gật đầu: "Có tìm được cái gì ở nơi xảy ra tai nạn giao thông lúc trước không?"
"Tôi cũng muốn báo với anh chuyện đó." Đội viên này ngẩng đầu lên: "Tôi tìm thấy một số túi tài liệu ở nơi xảy ra tai nạn lúc trước, trong đó ngoại trừ hợp đồng nhận thầu bất hợp pháp của tòa nhà Dương Quang thì còn tài liệu liên quan đến 4 tòa nhà khác nữa."
Bước chân Tô Dạng dừng lại, anh chậm rãi quay đầu lại: "Thi thể của họ Lý ở đâu?"
"Sau khi thi thể của nhà phát triển họ Lý được hỏa táng thì đã được con trai đón về, con trai gã ta vẫn chưa thông báo vị trí chôn cất, bảo là tro cốt được đặt ở nhà." Người đội viên tìm tòi thông tin một hồi lâu rồi lại nói, "Nhưng người của chúng ta điều tra được con trai gã ta thường xuyên ra vào một nghĩa trang công cộng."
Tô Dạng nhanh chóng ra lệnh: "Cho mọi người vây quanh nghĩa trang, không ai được phép ra vào!"
Trong trò chơi, Khu E.
Bạch Liễu và Đường Nhị Đả nhanh chóng quay lại chỗ nhóm Lưu Giai Nghi, Mục Tứ Thành Mộc Kha đang ngồi chồm hổm tr3n mặt đất.
NPC kia hấp hối nằm tr3n mặt đất, hơi th0 thoi thóp, da thịt nhăn lại dính vào gò má và trán, gầy đến mức không còn hình dáng con người mà giống như một con bọ ngựa.
Đường Nhị Đả không thể chịu được nữa, nhìn đi chỗ khác.
"Còn sống không?" Bạch Liễu nhàn nhạt hỏi, "Từ NPC này có thể biết được tốc độ mất máu nhanh hay chậm không?"
Lưu Giai Nghi lắc đầu: "Mặc dù sắp ch3t nhưng vẫn còn sống, không tính toán được tốc độ mất máu, nhưng nếu tính tốc độ tử vong thì con quái vật này có thể hút khô người trong khoảng một giờ."
Mộc Kha cau mày: "Tốc độ mất máu quá nhanh."
Mục Tứ Thành nhìn Bạch Liễu: "Giải quyết xong con quái vật đó chưa?"
"Chưa, con quái vật đó khó giải quyết lắm." Đường Nhị Đả căng cứng quai hàm, "Chúng tôi phải ở lại đây một lúc để tìm ra điểm yếu, Bạch Liễu muốn mọi người đưa NPC này đến khu vực khác trước."
Mộc Kha và Mục Tứ Thành đều cả kinh.
Đặc biệt là Mục Tứ Thành, cậu trực tiếp nhảy dựng lên: "Đậu má, không phải chứ Bạch Liễu! Tr3n người anh dính buff mất máu có thể hút ch3t người trong vòng một tiếng, lại còn bảo chúng ta chia nhau ra hành động? Anh không biết trong mấy phim kinh dị mà chia nhau ra hành động là toàn tự tìm ch3t hay sao?!"
Mộc Kha cũng cau mày phản bác: "Bạch Liễu, ít nhất để cho Lưu Giai Nghi ở lại."
Lưu Giai Nghi ngước nhìn Bạch Liễu, vừa mới chuẩn bị mở miệng.
Ánh mắt Bạch Liễu nhạt nhẽo nhìn xung quanh, hắn không nói gì.
Mọi người đều im lặng.
Bạch Liễu lúc này mới lên tiếng, hắn bình tĩnh ra lệnh đâu vào đấy: "Đây không phải là mấy trận đấu huấn luyện giữa tôi và các cậu trong Hồ Trò Chơi, đây không phải là phim kinh dị, đây là thi đấu kinh dị cạnh tranh, tôi là Chiến Thuật Gia của các cậu."
"Bây giờ tôi yêu cầu các cậu chia nhau ra hành động, các cậu phải chia nhau ra hành động."
Lưu Giai Nghi, Mộc Kha và Mục Tứ Thành cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Được."
"Mục Tứ Thành đến khu A, Lưu Giai Nghi đến khu B, Mộc Kha đi đến khu D, khu C có tòa nhà mới, chắc là đường nhánh mới, lượng thông tin có thể sẽ phong phú hơn, sau khi chúng tôi giải quyết xong khu E thì sẽ qua đó, tạm thời các cậu không cần thăm dò bên khu C."
"Đến từng khu vực trước tiên cứ dọn dẹp mấy tòa nhà nghĩa trang, dọn dẹp xong thì đừng vội giành quyền tài sản của nghĩa trang, cứ tiếp tục quét cho đến khi chọc giận nhà phát triển thì thôi, nhà nghĩa trang đó chính là nghĩa trang của nhà phát triển, vào trong tìm giấy chứng nhận quyền sở hữu đất, khi nào tìm được thì họp mặt với tôi ở khu C."
Bạch Liễu nhìn mọi người: "Bắt đầu hành động thôi."
- -----oOo------