Trong một dòng thế giới Sầm Bất Minh chính thức trở thành đội phó của Lục Dịch Trạm, người này điềm đạm, làm việc dứt khoát, có trí nhớ và khả năng xử lý thông tin cực tốt, kỹ năng cá nhân là Đao Phủ.
Có sự giúp đỡ của Sầm Bất Minh, thời gian bọn họ đấu trí tr3n từng dòng thế giới bắt đầu kéo dài ra, cơ hội gi3t ch3t Bạch Lục cũng tăng lên, mặc dù cuối cùng vẫn không thắng được trò chơi nhưng đã tiến càng gần đến điểm chiến thắng.
Nhưng Lục Dịch Trạm luôn có một nỗi bất an ẩn sâu trong lòng.
Sầm Bất Minh luôn có thể hòa nhập nhanh chóng vào dòng thế giới mới, sau khi nhận được lời tiên tri của Lục Dịch Trạm, anh ta lập tức tổng hợp thông tin của toàn bộ thế giới rồi chọn lọc những chi tiết quan trọng trong đó, sau đó bắt giữ các dị đoan mà Bạch Lục đã mai phục trước khi kịp phóng thả, thủ đoạn sắc bén xử lí sạch sẽ ——
——Chém tận giết tuyệt.
Lục Dịch Trạm cau mày bước nhanh đến phòng tra tấn.
Từ xa, Lục Dịch Trạm đã nghe thấy tiếng la hét cuồng loạn phát ra từ phòng tra tấn, sau đó giọng nói yếu ớt của một người đàn ông nghẹn ngào nói: "Tôi thực sự... không biết gì cả."
"Tôi không làm gì cả, làm ơn, thả tôi ra đi."
Lục Dịch Trạm đột ngột đẩy cửa đi vào.
Sầm Bất Minh ngả người tr3n ghế, hai chân bắt chéo trước mặt, chân đi giày da đen dày cứng giẫm lên mặt một người đàn ông đang quỳ tr3n mặt đất th0 thoi thóp, tr3n tay cầm một bụi gai còn dính một chút máu.
Thấy Lục Dịch Trạm đi vào, Sầm Bất Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhẹ giọng chào rồi quay mặt đi: "Đội trưởng."
Lục Dịch Trạm bị phớt lờ thì đen mặt lại: "Sầm Bất Minh, cậu hơi quá rồi đấy! Thả ông ta đi!"
"Được thôi." Sầm Bất Minh ngoan ngoãn rút tay về, liếc nhìn Lục Dịch Trạm, "Hi vọng một tuần nữa đội trưởng sẽ không hối hận."
"Người này là giám đốc nhà máy sản xuất nước hoa hồng trong dòng thế giới trước đó."
Ánh mắt Lục Dịch Trạm nhìn thẳng Sầm Bất Minh không chút trốn tránh: "Nhưng hiện tại thì ông ta chưa làm gì hết."
Sầm Bất Minh nhấc giày lên, châm chọc nói: "Được rồi, anh muốn thế nào cũng được, sư huynh."
"Xảy ra chuyện thì đừng tới tìm tôi lau mông cho anh." Sầm Bất Minh liếc Lục Dịch Trạm một cái, lạnh nhạt nói, "Nếu đội trưởng có thể thay đổi sự nhân từ lỗi thời này thì biết đâu chúng ta đã có thể thắng rồi."
Lục Dịch Trạm đột nhiên siết chặt tay.
Đây không phải là lần đầu tiên anh và Sầm Bất Minh bất đồng ý kiến dẫn tới cãi nhau ầm ĩ như vậy, càng trải qua nhiều dòng thế giới, Sầm Bất Minh lại càng tinh ý bắt được nhiều dị đoan Bạch Lục chuẩn bị phóng thả vào hiện thực, thủ đoạn cũng càng tàn nhẫn hơn.
Lục Dịch Trạm cũng càng lúc càng không đồng ý.
Lục Dịch Trạm đã từng đề xuất phương án giám sát thay vì tiêu diệt nhưng đã bị Sầm Bất Minh chế giễu không thương tiếc —— đội trưởng, anh nghĩ cục quản lý dị đoan có bao nhiêu người có thể giám sát hàng ngàn hàng vạn dị đoan mà Bạch Lục chuẩn bị thả xuống thế giới này chứ?
Nếu cơ quan xử lý dị đoan có nhiều thành viên hơn bọn dị đoan thì chúng ta cũng không phải hết lần này đến lần khác thất bại thảm hại như vậy.
Những gì Sầm Bất Minh nói quả thực chính x4c, nhân lực hiện tại của họ không thể xử lý được dị đoan do Bạch Lục tung ra.
Hơn nữa, dị đoan có rất nhiều cách đăng nhập vào thực tế, hoàn toàn không thể theo dõi bằng sự giám sát thông thường —— không ai biết người nào sẽ bị dị đoan mê hoặc và mang tà ác đến thế giới..
Ý tưởng của Lục Dịch Trạm chỉ có thể là ý tưởng, hoàn toàn không có điều kiện để thực hiện.
Sầm Bất Minh thờ ơ nói: "Đội trưởng, cách tiếp cận tự cho mình là đúng và không thực tế của anh chỉ hy sinh mạng sống của các đội viên Cục xử lý dị đoan để lấp đầy hố đen vô tận của dị đoan."
"Anh có biết bao nhiêu đội viên đã và sẽ ch3t mỗi khi chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ sau khi dị đoan đăng nhập vào hiện thực không?"
Sầm Bất Minh liếc nhìn Lục Dịch Trạm đang im lặng, giọng nói tràn đầy châm chọc: "Đây là sự đạo đức giả và tàn nhẫn của người dẫn đầu à?"
【Hắn nói... tôi sử dụng mạng sống của các thành viên đội 2 của cục xử lý dị đoan để lấp đầy hố đen dị đoan không đáy này....】
【Hắn hỏi liệu tôi có biết mỗi lần ra trận như vậy thì bao nhiêu thành viên đội 2 sẽ ch3t hay không. 】
【Hắn mắng tôi là thứ chó má đê tiện. 】
Lục Dịch Trạm rùng mình, anh vô thức nắm lấy cổ tay Sầm Bất Minh, lẩm bẩm, "... đừng đi vào con đường đó."
Sầm Bất Minh hất tay Lục Dịch Trạm ra, anh ta lướt qua vai Lục Dịch Trạm đang đứng yên tại chỗ, không nói lại lời nào, cụp mắt đẩy cửa bước ra ngoài.
Một tuần sau, nhà máy Hoa Hồng xuất hiện.
Sau rất nhiều rắc rối, cuối cùng cũng bắt được tên giám đốc nhà máy Hoa Hồng.
Giám đốc nhà máy quả nhiên là người đàn ông đó. Từ sau lần bắt ông ta về hỏi cung, Lục Dịch Trạm đã phái người giám sát đối phương, nhưng tốc độ phóng thả dị đoan của Bạch Lục quá nhanh, lại thêm đủ loại đạo cụ che giấu, đợi đến khi các thành viên trong đội giám sát báo cáo lại rằng người đàn ông này thường biến mất vào ban đêm thì phó bản nhà máy Hoa Hồng đã thông qua gã đăng nhập vào thực tế.
Lục Dịch Trạm tự tay đưa tên giám đốc nhà máy trở về, gã vẫn khóc lóc quỳ rạp xuống đất cầu xin y hệt như cầu xin Sầm Bất Minh thương xót trước đó, mồm lải nhải, "Tôi không làm gì cả, tôi không biết gì cả."
Lục Dịch Trạm im lặng hồi lâu mới hỏi: "Ông có biết nếu ngưng sử dụng loại nước hoa đó thì sẽ gây ch3t người hay không?"
"Lúc trước Sầm phó đội thẩm vấn ông đã nói cho ông biết sự nguy hiểm của loại nước hoa này, tại sao vẫn muốn sản xuất và phân phối nó?"
Ánh mắt tên giám đốc láo liên né tránh.
Trong lòng Lục Dịch Trạm đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ rất ngớ ngẩn, anh nghi ngờ hỏi: "Thật ra ông cũng không biết nước hoa hoa hồng là cái gì, nhưng sau khi nghe Sầm phó đội miêu tả, ông lại cảm thấy loại nước hoa này có thể đem lại lợi nhuận cho mình, thế nên vừa mới được thả liền bắt đầu trồng hoa hồng và chế biến nước hoa theo lời Sầm phó đội nói phải không?"
Giám đốc nhà máy cúi đầu đột nhiên cười ha ha mấy tiếng: "Kiếm lợi cho bản thân là chuyện bình thường của con người, không phải sao?"
"Vả lại tôi đâu có giết người, chỉ cần họ tiếp tục mua nước hoa do tôi sản xuất thì sẽ không có chuyện gì xảy ra."
"Đừng nói là tôi, cho dù đổi lại là bất kỳ ai, hễ nghe đến tác dụng của loại nước hoa này và lợi nhuận của nó, sau đó đưa cho họ công thức bí mật để sản xuất thử xem bọn họ có trồng hoa hồng hay không."
Cuối cùng Sầm Bất Minh đưa gã đi.
Trước khi đưa tên phạm nhân đi, Sầm Bất Minh quay đầu lại nhìn Lục Dịch Trạm đang ngồi im lặng sau bàn làm việc: "Sư huynh, anh biết người này sẽ gây ra thiệt hại rất lớn nhưng nhất định phải đợi đến khi đối phương thực hiện thì mới bắt hắn."
"Đây là chính nghĩa mà anh luôn theo đuổi sao?"
Lục Dịch Trạm chậm rãi ngẩng đầu lên: "Phán xử trước những người chưa làm gì sai là không công bằng với họ."
Sầm Bất Minh nhướng mày mỉa mai: "Nhưng nếu không phán xử trước thì cũng không công bằng cho những người đã ch3t vì tội ác của chúng."
Sầm Bất Minh nói xong thì quay người định rời đi, nhưng Lục Dịch Trạm đột ngột ngăn anh ta lại: "Tiên đoán mà Bạch Lục cho chúng ta thấy có thể không phải là sự thật."
"Tiên đoán mà gã đưa ra luôn thực tế hơn suy nghĩ của anh, Đội trưởng." Giọng Sầm Bất Minh lạnh lùng.
Nói xong, Sầm Bất Minh đóng cửa rời đi.
Lục Dịch Trạm ở trong phòng làm việc một mình, chậm rãi trượt xuống từ tr3n ghế, nhìn trần nhà trống rỗng, tự nhủ: "Lựa chọn của anh có đúng không, Phương Điểm..."
Anh luôn cảm thấy lời tiên đoán của Bạch Lục càng ngày càng có mục đích cụ thể.
Cứ như đang dụ dỗ Sầm Bất Minh phát hiện ra những cái bẫy và dị đoan rồi tự mình loại bỏ chúng.
Và trong quá trình diệt trừ này, Sầm Bất Minh ngày càng trở nên cực đoan hơn, ngày càng tàn nhẫn hơn, ngày càng...
——Giống như đội trưởng đội 2 đã làm phản về phe Bạch Lục trước đó.
Lục Dịch Trạm nhắm mắt lại, chậm rãi cầm khẩu súng ghim sau eo, hít một hơi thật sâu rồi từ từ buông ra như thể đã rút hết sức lực.
... nếu có một ngày như vậy.
Anh có thể ra tay với Sầm Bất Minh không?
Phương Điểm, lúc giết đội trưởng đội 2 tâm trạng của em như thế nào?
Một ngày nọ, Lục Dịch Trạm phụ trách trực ca đêm về sáng tại Cục quản lý dị đoan, vốn dĩ có thể tranh thủ ngủ một chút rồi đi trực nhưng tâm trí anh vẫn luôn cứ lan man nghĩ ngợi, nhất thời không ngủ được, thế nên vừa xong cơm chiều anh dứt khoát ra ngoài tuần tra.
Tuần tra xong một vòng nơi thu dụng dị đoan, anh lang thang đến sân huấn luyện.
Lục Dịch Trạm ngây người nhìn về phía sân huấn luyện, cảm giác như đang ở một thế giới khác, hiển nhiên là trong bối cảnh của thế giới này anh chỉ vừa mới tốt nghiệp nơi này, nhưng thật ra đã rất lâu rồi anh không tới đây.
Nhiệm vụ giảng dạy ở sân huấn luyện không phải của đội trưởng mà là của đội phó.
Lục Dịch Trạm thu lại ánh mắt vừa muốn rời đi thì nhìn thấy một nhóm học viên đang th0 hổn hển chạy khắp sân tập, anh ngạc nhiên dừng lại.
Gần mười hai giờ tối, đã qua thời gian huấn luyện ban đêm, tại sao những học viên này vẫn còn tập luyện.
Ngay sau đó Lục Dịch Trạm đã biết lý do. Nhóm học viên 7, 8 người chạy xong thì bò lăn bò lết tr3n sân huấn luyện th0 phì phò, vừa nghỉ ngơi vừa phàn nàn:
"Lão Sầm có bệnh không vậy?! Tối khuya tối mịt thế này rồi mà vẫn vác bộ mặt u ám như đưa ma bắt chúng ta huấn luyện ban đêm?! Có biết mấy giờ rồi không?"
"Mọe nó, lão quỷ huấn luyện viên, lần nào lên cơn cũng bắt chúng ta phải tập thêm giờ!"
"Nhưng gần đây huấn luyện cũng quá cmn mức rồi?! Tưởng chúng ta là siêu nhân hay gì?"
Lục Dịch Trạm nghe vậy thì không nhịn được bật cười —— trước đây các thực tập sinh khóa của anh cũng thường thầm phàn nàn về Đổng Thừa Long.
Bây giờ đến lượt Sầm Bất Minh.
Một chàng trai có vẻ ngoài hiền lành buồn cười miễn cưỡng cắt ngang lời phàn nàn của chàng trai vừa nói: "Đường Nhị Đả, cậu nói hơi quá rồi, Sầm giáo chỉ muốn tốt cho chúng ta mà."
Đường Nhị Đả hừ lạnh một tiếng: "Xùy, Tô Dạng, cậu bớt nói đỡ cho ổng đi, chẳng qua ổng bị sư ~ huynh ~ của ổng chọc giận rồi tìm chúng ta giận cá chém thớt thôi!"
"Phải chi Lục đội khiến ổng tức ch3t luôn đi! Mẹ nó!!" Đường Nhị Đả nóng đầu đấm mạnh xuống đất.
Tô Dạng và Lục Dịch Trạm lại không thể nhịn được bật cười.
Tô Dạng càng thêm bất đắc dĩ: "Sao cậu cứ thích bắt chước Sầm giáo gọi sư huynh làm gì?"
"Mỗi lần ổng gọi sư huynh đều âm dương quái khí chứ có tốt đẹp quái gì." Đường Nhị Đả nằm ngửa dạng tay d4ng chân thành hình chữ X th0 dốc, bắp thịt ở lồng nguc căng phồng, cổ tay áo đều ướt đẫm, "Nhìn là thấy không ưa nổi rồi, Lục đội tốt như thế, vừa có năng lực lại vừa mạnh mẽ, lão Sầm kia cứ vác cái bộ dạng mưu triều soán vị đó ra, tôi nhìn mà..."
Giọng nói thản nhiên của Sầm Bất Minh đột nhiên vang lên: "Nhìn thì thế nào?"
Đường Nhị Đả kinh hãi nhảy dựng lên: "Ôi cái đệt!"
Lục Dịch Trạm đang nghe ngóng cũng hoảng sợ: "Đệt!"
"Hai người nói chuyện vui vẻ lắm à?" Ánh mắt Sầm Bất Minh quét qua hai người đang sợ hãi hét lên.
Lục Dịch Trạm chột dạ đứng cạnh Đường Nhị Đả, cả hai c4n rứt lương tâm cúi đầu nhận sai.
Sầm Bất Minh ôm nguc, nhàn nhạt nói: "Còn thời gian rảnh rỗi nói xấu sau lưng huấn luyện viên thì chạy thêm mấy vòng nữa đi."
Đường Nhị Đả nghiến răng chạy đi, Lục Dịch Trạm tự giác muốn chạy theo liền bị Sầm Bất Minh trợn mắt nắm cổ lôi về, gần như không kìm được tức giận: "Anh có phải thực tập sinh nữa đâu Lục đội."
Lục Dịch Trạm gãi gãi đầu cười ngây ngô: "Tôi còn tưởng cậu đang bảo tôi."
Sầm Bất Minh: "..."
Đôi khi Sầm Bất Minh cũng tự nghi ngờ bản thân, không hiểu tại sao mình lại hợp tác với loại người này trong 300 dòng thế giới?
Sầm Bất Minh và Lục Dịch Trạm đứng quan sát các học viên chạy vòng quanh sân huấn luyện.
Lục Dịch Trạm nhìn Đường Nhị Đả đang nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên phì cười: "Cậu làm tôi nhớ tới Đổng giáo."
"Kỳ thực lúc còn là thực tập sinh tôi không thích Đổng giáo lắm đâu, nhưng bây giờ nghĩ lại có một người hướng dẫn như vậy, hình như là..."
Sầm Bất Minh lãnh đạm nói tiếp nửa câu sau: "Không có gì không tốt, đúng không?"
"Đối với tôi, nếu làm một người huấn luyện viên đáng ghét nhưng có thể gia tăng tỷ lệ sống sót của mọi người thì cũng chẳng sao."
"Nếu làm một đội phó khó tính có thể giúp cho nhiều người sống sót hơn, thì tôi chấp nhận làm đội phó khó tính đó."
Lục Dịch Trạm ngẩn người.
Sầm Bất Minh nhạt nhẽo nói tiếp: "Lục đội không cần lo lắng cho tôi như vậy, tôi biết mình đang làm gì."
"Trong trò chơi giết người sói, nhà tiên tri là quân bài chỉ có nhiệm vụ kiểm nghiệm thẻ bài ma sói, còn nổ súng và hành hình vĩnh viễn là công việc của thợ săn."
Sầm Bất Minh khẽ cụp mắt xuống, gió đêm thổi tung mái tóc xõa bên mặt, không nhìn rõ được biểu cảm của anh ta:
"Cho nên thợ săn như tôi, sẽ cố hết sức để cho anh, nhà tiên tri ngu ngốc muốn bảo vệ mọi người, sống đến cùng."
"Tôi sẽ không đi ngược lại các nguyên tắc của Đổng giáo, Dụ đội, và tất cả những người đã ch3t vì chúng ta trước đây."
"Tôi không tra tấn giám đốc nhà máy, tôi chỉ hỏi gã có liên hệ với Bạch Lục hay không, gã nói không, vì vậy tôi đã dùng bụi gai đe dọa gã, máu tr3n bụi gai là máu của một đội viên trước đó, không phải máu của gã."
Lục Dịch Trạm im lặng một lúc lâu.
Kể từ đó, anh không bao giờ đến phòng tra tấn của Sầm Bất Minh nữa.
Dòng thế giới tiếp tục luân chuyển về phía trước.
Lục Dịch Trạm nghĩ rằng sự bình tĩnh ngoài mặt này ít nhất có thể tiếp tục lừa dối bản thân duy trì thêm hàng chục dòng thế giới nữa, nhưng ở dòng thế giới 0317, sự cân bằng và mỏng manh của hòa bình chỉ được duy trì bởi một sợi tơ nhện cuối cùng đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Trong thế giới này, lần đầu tiên Lục Dịch Trạm bắt sống được Bạch Lục.
Sầm Bất Minh lập tức muốn tra tấn Bạch Lục nhưng bị Lục Dịch Trạm ngăn cản, anh yêu cầu được nói chuyện với Bạch Lục trước.
Sầm Bất Minh đồng ý.
Đây là lần đầu tiên Lục Dịch Trạm nói chuyện với khoảng cách gần gũi như vậy với Bạch Lục, hợp chất diễn sinh của Tà Thần, đối phương là một thanh niên 24 tuổi khuôn mặt tuấn tú nho nhã, mỗi khi cười lên rất dịu dàng ôn hòa, vừa có cảm giác nguy hiểm lại vừa có sự thân mật.
——Rất giống với cảm giác mà Tà Thần Bạch Lục mang lại cho anh.
"Anh là Lục Dịch Trạm phải không?" Bạch Lục đeo còng tr3n tay, chống hai tay lên bàn nghiêng người về phía trước, hắn là người đang bị thẩm vấn nhưng nhìn điệu bộ thả lỏng tự nhiên cứ như hắn thẩm vấn người khác.
Hắn mỉm cười nói: "Tôi đã nắm được các quy tắc, kỹ năng và các đạo cụ dòng thế giới trong trò chơi, cũng đã trở thành tín đồ của Tà Thần, tôi biết vụ cá cược của anh và mọi thứ đã xảy ra giữa hai người."
Lục Dịch Trạm nháy mắt phản ứng lại: "Cậu chủ động để chúng tôi bắt giữ à."
"Bởi vì trong những gì tôi đã thấy." Nụ cười của Bạch Lục càng trở nên thâm thúy, "Anh thực sự là một người khiến tôi tò mò, đội trưởng Lục."
Bạch Lục cười nói: "Đội trưởng Lục, tôi biết anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi tôi, vậy chúng ta chơi một trò chơi đi."
Lục Dịch Trạm sững người: "Trò chơi gì?"
"Nói thật hay mạo hiểm." Bạch Lục nhếch miệng, "Nếu anh thắng, tôi sẽ trả lời anh một câu hỏi, nếu anh thua hoặc anh không muốn làm những gì tôi yêu cầu thì tôi sẽ không trả lời."
Lục Dịch Trạm đồng ý.
"Được, vòng thứ nhất, chọn nói thật hay mạo hiểm?" Bạch Lục nghiêng đầu, lười biếng chống cằm lên bàn thẩm vấn.
Lục Dịch Trạm nói: "Nói thật."
Bạch Lục rũ mắt xuống, hắn lười biếng cười: "Trong dòng thế giới này, anh có đi tìm Phương Điểm không?"
Lục Dịch Trạm c4n chặt răng, thật lâu sau mới khàn giọng trả lời, "... Có."
Anh đứng một bên nhìn cô rất lâu rồi mới rời đi.
"Đến lượt anh." Bạch Lục cười hỏi, "Đội trưởng Lục muốn tôi nói sự thật hay chọn mạo hiểm?"
Đôi mắt Lục Dịch Trạm lóe lên: "Vì sao trong dòng thế giới nào cậu cũng luôn ổn định như vậy?"
"Ổn định cái gì?" Bạch Lục thản nhiên nghịch còng treo tr3n cổ tay, "Ổn định xấu xa, ổn định phá hoại các thứ giá trị của con người trong dòng thế giới này sao?"
"Nếu anh muốn hỏi chuyện đó, tôi có thể cho anh một gợi ý."
Bạch Lục mỉm cười nhìn Lục Dịch Trạm: "Từ góc độ quy luật của xã hội loài người, có một nút tuổi quan trọng để con người phát triển tính cách và xu hướng nhất định, đầu tiên là giai đoạn từ 0-4 tuổi, thứ hai là từ 6-8 tuổi, sau đó là 14 tuổi, 18 tuổi và 24 tuổi."
"Với một tạo vật diễn sinh thô sơ như tôi thì chỉ cần giữ cho kinh nghiệm tương đối ổn định trong các nút tuổi thì tính cách của tôi sẽ ổn định."
Ánh mắt Lục Dịch Trạm tối sầm lại: "Đáp án của cậu không chính x4c, tôi sẽ không chơi tiếp."
Bạch Lục ra vẻ tiếc nuối th0 dài, "Vậy được rồi, để cho Lục đội trưởng danh tiếng lẫy lừng chịu chơi với tên tù phạm tội nghiệp như tôi thì tôi nói thêm một chuyện vậy."
"Ví dụ cho dễ hiểu nhé, sở dĩ đội trưởng Lục có thể trưởng thành thành một nhân vật thiện lương tốt bụng như vậy là do những người anh đã gặp và những việc anh đã trải qua ở điểm mấu chốt của tuổi 18, thế nên chỉ cần đảm bảo những điều quan trọng đó không thay đổi, thì cho dù sau này anh có đối mặt với những biến hóa và bị ngoại vật tác động như thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến tính cách tổng thể của anh."
"Bất kể anh bị tôi tra tấn như thế nào, anh cũng đều có thể duy trì tính cách này."
"Nói đơn giản hơn, những người và những sự việc này chính là 【mỏ neo】 của anh, chỉ cần 【mỏ neo】vẫn giữ nguyên, anh sẽ không thay đổi."
Lục Dịch Trạm lập tức hỏi ngay, "【mỏ neo】 của cậu là gì?"
Bạch Lục cười nửa miệng: "Đây là câu hỏi tiếp theo."
Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi nói: "Cậu hỏi trước đi."
"Không, vòng này tôi chọn mạo hiểm." Bạch Lục nhướng mi, nụ cười tr3n mặt càng thâm thúy, "Bây giờ tôi muốn đội trưởng Lục mở tất cả các phòng tra tấn chứa phạm nhân tình nghi phạm tội nhưng chưa bị kết án bị đưa đến đây như tôi."
Lục Dịch Trạm nhìn Bạch Lục chằm chằm một hồi sau đứng dậy đi ra ngoài ra lệnh, còn chú ý nhấn mạnh: "Nhất định phải trông chừng bọn họ, nhưng cũng đừng làm tổn thương bọn họ."
Sầm Bất Minh chau mày: "Thả hết bọn họ ra? Đa số mấy người này đều liên quan đến dị đoan có tính nguy hiểm trong lời tiên tri."
"Anh hợp tác với Bạch Lục làm gì vậy?" Sầm Bất Minh nhạy bén ý thức được cái gì, anh ta nhanh chóng chắn trước mặt Lục Dịch Trạm đang muốn trở lại phòng tra tấn, "Đừng chơi trò chơi với hắn."
Lục Dịch Trạm chỉ liếc Sầm Bất Minh rồi đẩy anh ta ra muốn đi vào.
Sầm Bất Minh lại ngăn Lục Dịch Trạm, ánh mắt âm trầm: "Sư huynh, chơi trò chơi với hắn chẳng có gì tốt đẹp cả, anh hẳn là biết rõ hơn ai hết."
"Tôi chấp nhận." Lục Dịch Trạm th0 dài một hơi, "Tôi sắp tìm ra điểm đột phá rồi."
Sầm Bất Minh im lặng một lúc cuối cùng nghiêng người để Lục Dịch Trạm đi vào: "Nếu trò chơi lần này lại phải trả cái giá 【 đau khổ 】, tôi sẽ trả cho anh."
"Cám ơn." Lục Dịch Trạm xua xua tay, "Để tôi tự mình trả được rồi."
Lục Dịch Trạm vừa bước vào ngồi xuống lập tức hỏi ngay: "【mỏ neo】 của cậu là gì?"
Bạch Lục giương mắt, cười nhợt nhạt: "【mỏ neo】 của tôi nằm ở thời gian 14 tuổi, tr3n người một người gọi là 【 Tạ Tháp 】, đó là tạo vật được Tà Thần Bạch Lục đầu tư để định hướng tính cách cho nhân vật của tôi."
"Chỉ cần y ch3t, phương hướng tính cách của tôi sẽ được x4c định."
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Lục Dịch Trạm, Bạch Lục chống cằm, cụp mắt xuống, ánh nhìn trở nên thương hại: "Nhưng đáng tiếc là đội trưởng Lục sẽ không bao giờ có thể chạm vào 【mỏ neo】của tôi."
Lục Dịch Trạm sững sờ: "Tại sao?"
Bạch Lục cười: "Anh không phát hiện sao? Tà Thần sẽ không bao giờ để anh đăng nhập vào dòng thế giới trước lúc tôi 14 tuổi."
"Thời điểm các anh đăng nhập vào dòng thế giới thì 【mỏ neo】của tôi đã bị Tà Thần phá hủy, đồng thời lúc 【mỏ neo】bị phá hủy, tôi sẽ đăng nhập vào trò chơi và bắt đầu đưa dị đoan trở thành hiện thực."
"Được rồi, bây giờ đến lượt tôi, lần này cũng là mạo hiểm."
Ánh mắt Lục Dịch Trạm chìm xuống: "Cậu muốn tôi làm gì?"
Bạch Lục cười nửa miệng nhìn chằm chằm qua tấm kính phòng tra tấn một mặt, cứ như có thể nhìn thấu qua đó thấy Sầm Bất Minh đứng bên ngoài, hắn mỉm cười nói: "Lần này không phải Lục đội."
"Mà là Sầm phó đội sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ mạo hiểm."
- -----oOo------