Elena đưa tay lên, lấy lòng bàn tay lau nước mắt, hít thở sâu rồi tiếp tục: “Sau đó Alex và tôi ngừng liên lạc trong một thời gian, cho đến khi tôi nghe người ta nói rằng người chỉ huy của cuộc chiến đó đã điều chuyển rất nhiều xe tăng và pháo từ thị trấn của chúng tôi ra mặt trận.”
“Tôi biết sắp bắt đầu một trận chiến lớn, vì vậy tôi đã viết thư cho Alex một lần nữa, cố gắng đảm bảo rằng anh ấy được an toàn, và cố gắng thuyết phục anh ấy đừng tham gia vào trận chiến nguy hiểm này.”
Elena che mặt bằng đôi tay nhăn nheo, giọng khàn khàn:
“Tôi đã đợi rất lâu, ngày đêm lo lắng canh gác bưu điện, nhưng tôi vẫn không nhận được hồi âm từ Alex cho đến tận ngày trước cuộc chiến.”
“Đó là một, một…”
Giọng bà đứt quãng gấp gáp như thể không thể nói được tên của bức thư.
Bạch Liễu vừa tiếp tục tìm thư vừa nghe Elena nói, hắn lại nhìn thấy lá thư mà Alex đã gửi cho Elena.
Đây là một bức thư dài, một bức thư sắp xếp hậu sự và tuyệt mệnh tuyệt vọng.
【Gửi Elena:
Đáng lẽ tôi không nên viết bức thư này cho em, nhưng sau khi nghĩ lại, ngoài em ra, tôi không còn ai khác có thể thoải mái dặn dò hậu sự.
Nói đến thật kỳ lạ, Elena, cô gái nhỏ, em và tôi chưa bao giờ gặp nhau, nhưng em và tôi có một mối quan hệ danh nghĩa là hôn thê, nghe tôi trải lòng về cái chết của người mình yêu thương nhất và đã chăm sóc bố mẹ tôi những năm tháng khó khăn nhất.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiếp theo em sẽ chứng kiến cái chết của tôi.
Em đã trải qua tất cả những biến cố lớn trong cuộc đời tôi, nhưng tôi chưa một lần được tận mắt nhìn thấy em và luôn từ chối sự tồn tại của em. Kết quả là tôi phải nói những điều quan trọng nhất về tôi với em, một người xa lạ quen thuộc nhất trước khi tôi chết, điều này thực sự rất ích kỷ và tự lợi.
Nhưng không có cách nào, em là người duy nhất tôi giao phó cái chết mà không cảm thấy tội lỗi.
Tôi biết rằng cái chết của tôi sẽ không làm cho em quá đau buồn, nó sẽ giải thoát em khỏi cuộc hôn nhân đáng lẽ không bao giờ tồn tại này.
Chỉ với em, tôi mới nhận ra rằng cái chết của tôi có thể là một điều tốt đẹp cho ai đó, và tôi cảm thấy bình tĩnh và tự hào hơn khi ra đi.
Tiếp theo tôi sẽ thú nhận với em tất cả những sai lầm tôi đã gây ra trong cuộc đời của tôi.
Tôi đã cố gắng cả đời để cứu mọi người xung quanh mình, nhưng cuối cùng không cứu được ai cả.
Tôi đã phát minh ra loại thuốc có thể đóng băng cái chết, nhưng mọi người không chào tôi trước khi họ tìm đến cái chết và nói, này, Alex, tôi sắp chết, hãy nhớ đóng băng cái chết của tôi.
Tôi chỉ biết bất lực băng bó vết thương đang chảy máu của họ, thất thần khóc lóc van xin họ ở lại cho tôi dù chỉ một giây, cuối cùng tôi đành bất lực khiêng xác họ về, ngồi thẫn thờ đến rạng sáng để đón đợt tiếp theo của cái chết.
Tôi không ngừng, không ngừng, điên cuồng cố gắng cải thiện thuốc của mình, nhưng dù trì hoãn tốc độ tử vong đến đâu thì cuối cùng cái chết cũng sẽ đến, tất cả những gì tôi làm là khiến họ đau khổ thêm một chút nữa trước khi chết.
Khi đau đớn và tuyệt vọng tột cùng, họ sẽ lặng lẽ van xin tôi bằng nước mắt, làm cho họ chết đi một cách dễ dàng.
Bởi vì ngay cả khi họ sống sót, họ vẫn có thể sẽ chết trong lần tham chiến tiếp theo.
Đôi khi tôi tự hỏi bản thân rằng, mong muốn ích kỷ của tôi níu giữ sự sống cho những người bị tra tấn sống sót tấn trong cuộc chiến liệu rằng có tàn nhẫn hơn là để họ chết hay không.
Tôi đã sai rồi phải không?
Tôi chưa bao giờ muốn trả lời thư của em, Elena, bởi vì tôi không thể đối mặt với cái tên trong lá thư của em —— Rudy.
Rudy không chết trên chiến trường, tôi đã nói dối về cái chết của anh ấy và lợi dụng thân phận lính dọn dẹp để lén đưa “xác chết” của anh ấy đến phòng thí nghiệm dược của tôi.
Tôi đã làm mọi cách để cứu anh ấy, anh ấy tỉnh dậy một cách thần kỳ, tôi thề rằng trong giây phút khi nhìn thấy anh ấy mở mắt tôi thậm chí còn muốn cảm ơn Tà Thần.
Cho dù Thần gì đi nữa thì cũng cảm ơn hắn đã đem Rudy về cho tôi.
Tôi muốn thú nhận với em rằng, ban đầu lọ thuốc của tôi không có tác dụng mạnh như vậy, thí nghiệm của tôi ở nơi này có giới hạn và tôi không có đủ nguồn cung cấp thí nghiệm như trong khuôn viên trường đại học, vì vậy tôi chỉ có thể sử dụng một số thuốc men địa phương để làm vật liệu.
Hầu hết các lọ thuốc thí nghiệm đều có chất lượng kém, dẫn đến việc thí nghiệm bị thất bại, nhưng có một thứ kỳ lạ đã phát huy tác dụng của nó —— một loại sơn kỳ dị.
Người dân bản địa ở đây dùng loại sơn này để bôi lên tượng của Tà Thần, nó có kết cấu dạng dầu dễ cháy, khi tôi thiếu dung môi dầu, cấp trên của tôi đã tìm thấy một nửa lọ sơn đỏ này từ một người bản địa bị nuôi nhốt và gửi nó đến phòng thí nghiệm của tôi để thay thế dung môi dầu.
Mặc dù thứ này trông dính và kỳ lạ, giống như máu người sau khi dầu tan chảy, tôi không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng thêm loại sơn này vào thuốc, nó đã tạo ra một sự thay đổi đáng kinh ngạc —— nó đã làm Rudy, vốn đã ngừng thở nửa phút trước trong trong phòng thí nghiệm của tôi, sống lại.
Tôi không thể tin vào những gì mình nhìn thấy, thậm chí cảm thấy dục v0ng của tôi về sự phục sinh của Rudy mạnh mẽ đến mức tôi đã tự lừa dối mình.
Nhưng đúng là Rudy đang hồi phục rất nhanh từng ngày, nhưng dùng từ hồi phục cũng không chính xác lắm, tôi nói ra kết luận này chắc chắn em sẽ nói tôi điên rồi.
——Thời gian trên người Rudy đã bị đảo ngược.
Làn da bong tróc của anh ấy liền lại, xương gãy của anh ấy lành lại, thậm chí móng tay và tóc mọc sau khi chết cũng ngắn trở lại.
Đây không phải là điều mà con người có thể làm được, đây là phạm trù của thần linh, và ngay cả thần linh cũng không có khả năng đó.
Ngay từ khi tôi đặt chân đến đây và biết lý do mà những người bản địa ngu dốt và xấu xí này bắt đầu cuộc chiến là cái gọi là lời thần dụ của Tà Thần, tôi ghét cái gọi là Tà Thần.
Trong một thời gian dài, tôi đã nghĩ rằng vị thần ác quỷ này là một biểu tượng do chính những người bản xứ này ngụy tạo ra để giải thích những điều mà họ không thể hiểu được, và được sử dụng để thể hiện sự tức giận không thể xua đuổi, đó là một hình ảnh hư ảo và xấu xa.
Nhưng khi Rudy ngồi dậy một lần nữa, mở mắt, mỉm cười và hỏi tôi tại sao anh lại ở trong phòng thí nghiệm của em, tôi nhắm mắt lại và ôm chặt lấy anh ấy.
Nếu đây là kiệt tác của Tà Thần, thì tôi có thể hiểu tại sao những người bản địa đó lại phát điên lên vì hắn.
Khi Rudy tỉnh dậy, anh ấy quên hết mọi thứ đã xảy ra trong bảy ngày qua —— tấn công những ngôi làng vô tội, gi3t ch3t trẻ em và phụ nữ trong vùng trung lập, và bị bắn chết sau cuộc binh biến.
Tất cả mọi thứ, anh ấy không nhớ gì cả.
Tôi cẩn thận giấu anh ấy trong phòng thí nghiệm, gần như hồi hộp chờ đợi trận đánh lớn, nhưng rồi một người mới tuyển dụng đến dọn dẹp phòng thí nghiệm đã vô tình tiết lộ tin tức cho Rudy biết.
Anh ấy biết bảy ngày qua đã xảy ra chuyện gì, cũng biết rằng tên chỉ huy muốn tập hợp đầy đủ hỏa lực pháo binh để phát động trận chiến cuối cùng —— ném bom hủy diệt tất cả môi trường sống và người bản xứ trong đó, cũng như tất cả những người trung lập xung quanh các khu vực mà người bản xứ có thể bỏ trốn.
Mặc dù từ đầu đến cuối các khu vực trung lập này không tham gia vào cuộc chiến, hầu hết đều là phụ nữ và trẻ em, nhưng tên chỉ huy cho rằng phải diệt cỏ tận gốc những người bản địa có tín ngưỡng đê hèn này, không để lại bất kỳ cơ hội nào để tái sản xuất và chia sẻ tài nguyên với bọn họ.
Rudy nghĩa vô phản cố đi ám sát tên chỉ huy, sau khi thất bại, anh ấy bị hàng trăm phát súng bắn phá biến thành một cái bảng bắn đầy lỗ, tiếp đó lại bị súng phun lửa đốt thành tro tàn.
Khi tôi đến nơi, không còn gì cả.
Tôi nói với người lính canh gác rằng tôi thay ca cho anh ta, sau đó tôi có thể đứng một mình cả đêm nơi Rudy bị đốt cháy, để mặc cho những giọt nước mắt rơi xuống tê tái trong đêm tối.
Elena, em có biết tôi đã nhìn thấy gì vào đêm đó không?
Tôi thấy những khẩu đại bác to sụ liên tục được đưa đến đây, những chiếc xe tăng băng giá, những người lính sẵn sàng lên đường, và những cặp mắt giận dữ, sợ hãi hay tham lam đỏ như máu trong đám đông.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng dù tôi có phát minh ra loại thuốc tuyệt vời đến đâu, tôi vẫn không thể cứu ai khỏi cuộc chiến này.
Người muốn giết người khác thì vẫn giết, người không muốn giết người thì vẫn chết đi.
Giữa hai loại người này là một chuỗi thức ăn tự nhiên vĩnh viễn vận hành không ngừng.
Ngay cả khởi tử hồi sinh và đảo ngược thời gian dường như cũng không thể thay đổi bất kỳ kết cục nào trong cuộc chiến này.
Vì vậy, tôi đã điền vào biểu mẫu để đăng ký vào đội biệt kích, tôi muốn đi sâu vào khu rừng nhiệt đới để gặp Tà Thần ban cho tôi khả năng thực hiện mong muốn của mình ——
—— Hỏi hắn cần làm gì để mang lại cho mọi người một cái kết sống còn trong cuộc chiến này.
Vì điều này, tôi sẵn sàng trả giá tất cả mọi thứ.
Elena, nếu tôi không trở lại sau cuộc chiến này, xin hãy tha thứ cho tôi vì đã giao phó cha mẹ của tôi cho em một cách ích kỷ, hãy chăm sóc họ cho đến khi em trưởng thành, sau đó hãy tìm kiếm tự do cho cuộc sống của mình.
———— Alex. 】
“Đây là bức thư cuối cùng tôi nhận được từ Alex.” Elena đôi mắt bàng hoàng thì thầm “Ngày hôm sau, chiến tranh bùng nổ”.
“Đến giờ tôi vẫn không thể quên cuộc chiến đó. Thị trấn nơi tôi ở khắp nơi đều là lửa đạn, tro bụi đầy đường, tất cả đồ đạc đều bể vỡ, ngoài cửa máy bay bay ngập trời, mọi người sợ hãi ôm chầm lấy nhau, tôi núp dưới gầm giường, xa xa nhìn thấy ánh lửa không ngừng lập lòe.”
Elena im lặng trong vài giây: “Lửa đạn liên tục trong ba ngày, đến tối ngày thứ ba thị trấn nơi binh lính đóng quân cất giữ chất nổ đã bị dân bản địa đột kích, bọn họ rắc một lớp sơn màu đỏ ma thuật lên chất nổ, cuối cùng gây ra một vụ nổ đặc biệt lớn.”
“Sau khi vụ nổ lắng xuống, thị trấn và khu rừng nhiệt đới bị càn quét vẫn tĩnh lặng cho đến nửa tháng sau.” Elena nhìn Bạch Liễu, “Cậu nói mình là đồng đội của Alex, đây là điều không thể xảy ra.”
“Bởi vì không còn ai sống sót trong cuộc chiến đó cả.”
- -----oOo------