Mục lục
Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*) Chương này Bạch Liễu đã về hiện tại nên xưng hô sẽ quay lại theo đúng hiện tại nhé.

Trong lớp học.

Mục Tứ Thành vẫn còn say ngủ ở hàng ghế sau, Bạch Liễu mở trang cuối cùng của quyển vở nháp.

Ở trang cuối là hình vẽ một người nhỏ bé cầm hai cây kem ngồi một mình bên bồn hoa, người nhỏ cúi đầu nhìn vị trí nhúm chó con xuất hiện, như đang chờ đợi nó xuất hiện một lần nữa và nói rằng nó muốn ăn kem trên tay hắn.

Mà lần này, hắn sẽ cho nó.

Bạch Liễu đóng quyển vở nháp lại, vẻ mặt vẫn bình thản.

Hắn không có đoạn ký ức này, tất cả những thứ liên quan đến Hắc Đào xuất hiện trong trí nhớ của hắn dường như đã bị thứ gì đó cố tình tẩy rửa, không để lại dấu vết —— giống như kí ức của hắn và Tạ Tháp trước đây.

Không khó đoán rằng ký ức này cũng đã được gấp lại.

Bạch Liễu vẫn như cũ đặt 【 mỏ neo 】xung quanh hắn để thu hút hắn vào trò chơi, mặc dù cuối cùng hắn cũng đã nhập cuộc.

——thậm chí còn đi đến giai đoạn khiêu chiến.

"Két ——"

Cửa phòng học bị đẩy ra, Mục Tứ Thành đang ngủ ngon lành ở hàng ghế sau đột ngột tỉnh lại, cậu nhìn thấy một bóng người thấp bé lẻn vào từ bên ngoài phòng học, theo bản năng liền chuẩn bị vươn móng vuốt ra ngoài.

"Từ từ." Bạch Liễu thản nhiên nói, "Đây là người đưa chúng ta lên núi."

Bóng người đi tới trước mặt Bạch Liễu, chính là Bào Khang Nhạc với đôi mắt đỏ hoe, cậu ta nhìn Bạch Liễu dữ tợn: "Mày thích trò chơi kinh dị đúng không? Vậy mày dám đánh cược với tao không?"

Bạch Liễu thuận theo dòng nước tiếp lời: "Đánh cược gì?"

"Nhảy vào hồ thi đại học, hoàn thành tất cả các câu hỏi rồi an toàn quay trở lại." Bào Khang Nhạc nói, "Ai làm xong trước sẽ thắng".

"Người chiến thắng sẽ..."

Bào Khang Nhạc đang vắt óc suy nghĩ phần thưởng thật hấp dẫn thì thấy Bạch Liễu thong thả đứng lên: "Được rồi, đi thôi."

Bào Khang Nhạc sửng sốt: "Mày đồng ý?"

"Tôi đã đồng ý một lần rồi." Bạch Liễu cười, "Không cần lãng phí thời gian, đi thôi."

Bên cạnh hồ thi đại học trên núi.

Lục Dịch Trạm một tay nâng trọng kiếm cắm xuống đất, lặng lẽ nhìn xuống bóng mình dưới hồ.

Nước trong hồ lăn tăn gợn sóng, khuôn mặt Lục Dịch Trạm cũng vì vậy mà đung đưa, mờ mịt, vết thương ngoài da chằng chịt nhưng vẻ mặt lại rất trầm tĩnh.

Suy nghĩ của anh quay trở lại thời điểm Bạch Liễu mất tích cách đây sáu năm khi anh học năm thứ ba trung học.

Khi đó, Lục Dịch Trạm có đến tìm Sầm Bất Minh một lần.

"Lục Dịch Trạm, anh nghĩ tôi là ai?" Sầm Bất Minh ôm nguc cười giễu cợt, "Tôi không can thiệp vào hiện thực của Bạch Liễu đã là nhân nhượng tối đa rồi, anh lại còn muốn tôi giúp hắn giải quyết chuyện của Kiều Mộc, lợi dụng quyền hạn của tôi thuyết phục trường học để Bạch Liễu được tiếp tục đi học ——"

Vẻ mặt anh ta nghiêm nghị lại châm biếm: "Tôi không hào phóng như anh, hết lòng hết dạ với hợp chất diễn sinh của Bạch Lục..."

Những lời chửi mắng của Sầm Bất Minh vướng víu ngay đầu lưỡi, anh ta nhìn Lục Dịch Trạm đang gục đầu xuống trước mặt mình như đang thừa nhận lỗi lầm của mình thế nên đành phải nuốt xuống mấy câu th0 tục, chỉ lạnh lùng chốt lại: "Tôi không làm được, anh đi đi."

"Tôi hoàn toàn không làm được." Lục Dịch Trạm cúi đầu đột nhiên nói, "Tôi không thể không nghi ngờ cậu ấy."

Sầm Bất Minh vừa định rời đi thì khựng người, quay đầu liếc mắt: "Ý anh là sao?"

"Về mặt lý trí tôi biết cậu ấy là người vô tội, nhưng về mặt tình cảm tôi lại không thể không nghĩ đến chuyện cậu ấy..." Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi ngẩng đầu lên, trên mặt nở một nụ cười bất lực và cay đắng, "Tự bản thân tôi cũng cảm thấy mâu thuẫn."

"Để tránh cho cậu ấy làm hại người khác, tôi đã kiểm soát quá mức hành động và kìm hãm sự phát triển của cậu ấy. Những chuyện đó hiển nhiên là đang bóc lột sự tự do của cậu ấy và khiến cậu ấy không có khả năng chống trả những kẻ gây tổn thương cho mình, đồng thời cũng làm tôi nghi ngờ bản thân mình, liệu rằng đây là lựa chọn đúng đắn, công bằng hay sao?"

Lục Dịch Trạm thở dài một tiếng, tựa đầu vào bức tường trong hành lang của Cục quản lý Dị đoan, nhìn chằm chằm lên trần nhà với ánh mắt trống rỗng:

"Nếu cậu ấy là người vô tội, những điều tôi làm đã hại cậu ấy rồi."

"Nếu cậu ấy không phải, những điều tôi làm lại chẳng khác nào đang dưỡng hổ di hoạn."

(*) dưỡng hổ di hoạn: (Nghĩa đen) Nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai họa về sau. (Nghĩa bóng) Giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai.

"Đôi khi tôi cũng tự hỏi, đâu mới là sự lựa chọn đúng đắn?"

Sầm Bất Minh cau mày, vừa định chửi thề thì Lục Dịch Trạm đã giơ tay cười ha ha đầu hàng như biết anh ta sẽ chửi rủa mình: "Được rồi, tôi biết cậu định nói gì, do dự không quyết đoán, một khi khi tôi bắt đầu lựa chọn như thế này thì tôi đã rơi vào trò chơi mà Bạch Lục đã sắp xếp cho tôi."

Lục Dịch Trạm cười buồn: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu không biết có giải pháp nào tốt cho cả hai hay không, cuối cùng tôi đã nghĩ ra một cách."

"Tôi sẽ buông tay, để Bạch Liễu tự mình phát triển."

Bây giờ đến lượt Sầm Bất Minh sững sờ, anh ta nhíu mày: "Anh muốn làm gì?"

"Chờ sau khi tốt nghiệp trung học, tôi sẽ không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cậu ấy và để cậu ấy tự xử lý cuộc sống theo ý mình." Lục Dịch Trạm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Sầm Bất Minh, "Nếu một ngày nào đó cậu ấy vượt qua ranh giới, tôi sẽ là người đầu tiên gi3t gi3t cậu ấy."

"Nhưng nếu không, cậu ấy sẽ sống cuộc sống của mình hoàn toàn tự do như một người bình thường."

"Vì vậy, tôi sẽ buông lỏng giám sát Bạch Liễu." Vẻ mặt Lục Dịch Trạm trở nên bình tĩnh, "Nhưng đồng thời, tôi sẽ chuẩn bị cho những việc sau đó."

"Nếu một ngày nào đó, Bạch Liễu chọn tham gia trò chơi, để ngăn cậu vượt qua ranh giới trong trò chơi, tôi cần một thân phận để có thể ngăn cậu ấy lại."

Lục Dịch Trạm nhướng mắt: "Sầm Bất Minh, tôi gia nhập hội của cậu."

"Ta đánh cược mạng sống của mình để giữ Bạch Liễu trong giới hạn an toàn, ngăn cản cậu ấy chiến thắng, đặt chân lên Thần Điện gặp Bạch Lục."

"Nhưng bây giờ." Lục Dịch Trạm đột nhiên cười ngây ngô gãi gãi đầu, "Để Bạch Liễu tốt nghiệp thuận lợi, sư đệ, cậu hãy giúp tôi thông báo với trường trung học tư thục Kiều Mộc, dưới danh nghĩa thu dụng dị đoan bắt bọn họ phải lấp hồ, hủy bỏ khu dạy học trên núi, và tiện thể kiểm tra luôn đám giáo viên và hiệu trưởng người chơi đó nhé!"

Sầm Bất Minh: "....."

Hóa ra đi một vòng dài cuối cùng mấu chốt là ở đây.

Cuối cùng Sầm Bất Minh cũng đồng ý. Thế nên sau đó chuyện của trường trung học tư thục Kiều mới được xử lý dễ dàng như vậy, hồ thi đại học cũng đã bị lấp đầy.

Lúc đó, Lục Dịch Trạm không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy hồ thi đại học lần thứ hai.

Cũng không ngờ lại gặp Bạch Liễu ở hồ thi đại học lần thứ hai.

Sau lưng Lục Dịch Trạm truyền đến tiếng bước chân, anh quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười trong trẻo quen thuộc: "Cậu đến rồi."

Bạch Liễu đứng cách Lục Dịch Trạm 3, 4 mét, nhìn Lục Dịch Trạm đối diện mặt không chút biểu cảm: "Chắc là cậu cũng đoán được tôi sẽ đến đây."

Lục Dịch Trạm liếc nhìn phía sau Bạch Liễu: " Bào Khang Nhạc đâu? Cậu ta dẫn cậu lên đây kia mà? Còn người khác nữa đâu?"

"Cậu ta mở cửa xong thì bị Mục Tứ Thành đánh ngất, nằm trước cửa lớn rồi." Bạch Liễu thờ ơ, "Tác dụng của cậu ta chỉ có thế thôi, dù sao thì hôm nay cũng là cuộc chơi giữa tôi và cậu."

Vừa dứt lời, Mục Tứ Thành đã lao ra từ phía sau Bạch Liễu, cậu giơ móng vuốt sắc nhọn lên, nhanh chóng tiếp cận Lục Dịch Trạm. Chỉ trong nháy mắt móng vuốt sắc nhọn đã chạm đến cổ họng Lục Dịch Trạm.

Lục Dịch Trạm lập tức nâng trọng kiếm lên đỡ đòn lùi về phía sau, giây tiếp theo, Bạch Liễu nắm chặt dao găm trong tay xuất hiện phía sau anh.

Bạch Liễu dùng một chân giẫm lên vai Lục Dịch Trạm, tay trái nắm chặt cổ Lục Dịch Trạm kéo anh lại, dao găm cầm trong tay vuốt một đường ngang cổ, mang theo một đường máu dài.

Hồ quan sát.

Người dẫn chương trình lập tức hưng phấn kêu lên: "Đây là sự kết hợp điển hình giữa Đạo tặc và Sát thủ! Đạo tặc thu hút sự chú ý để Sát thủ tấn công!"

"Phối hợp khá tốt! Nghịch Thần đã mất ba điểm HP, anh ấy chỉ còn lại 12 điểm HP!"

"Thêm một đòn combo nữa! Tuyệt đẹp! Nghịch Thần chỉ còn lại 10 điểm HP, tình hình Danh Sách Sát Thủ không ổn rồi!"

Lưu Giai Nghi nhìn Bạch Liễu trên màn hình lớn, ánh mắt cô bé đảo tới đảo lui —— đây là cách phối hợp thuận tay nhất của Mục Tứ Thành và Lưu Hoài.

"Chúng ta hãy xem Nghịch Thần sẽ đánh trả như thế nào. Úi, Nghịch Thần đang đánh trả! Anh ấy nâng trọng kiếm vẽ một đường bên trái của Mục Tứ Thành, trượt rồi! Là do ảnh hưởng của chấn thương nghiêm trọng sao?" Người dẫn chương trình nhìn chằm chằm màn hình lớn, sau đó miệng O tròn vo sửng sốt, "Chờ đã, mọi người nhìn xem, đây là loại kỹ năng gì?!"

"Không gian dưới chân trái của Mục Tứ Thành bị bóp méo và rồi xuất hiện một khe hở không gian. Ơ, đây là khe hở không gian chỉ có roi của Hắc Đào mới có thể xé rách thôi mà? Sao trọng kiếm của Nghịch Thần cũng chém được vậy?!"

Trong trò chơi.

Thần sắc Lục Dịch Trạm vẫn bình tĩnh, anh không quan tâm đến những đòn tấn công liên tục vào cơ thể mình, thay vào đó, anh găm kiếm vào khe hở, xé toạc lỗ to ra hơn, tạo thành một vết nứt đều đặn giống như lỡ tay xé rách giấy trò chơi origami vậy.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Nghịch Thần sử dụng kỹ năng cá nhân ( gấp chồng các dòng thế giới) 】

【Lưu ý: Kỹ năng này chỉ có thể sử dụng được một lần trong mỗi trận đấu, vui lòng chọn thời điểm sử dụng cẩn thận. 】

Lục Dịch Trạm quẹt sang trái, vết nứt lập tức mở rộng ra, Mục Tứ Thành vô tình bước một chân vào, Lục Dịch Trạm lập tức lật người đè thanh kiếm trong tay xuống gấp gọn không gian méo mó phía trên như nhào một đống bột hút lấy Mục Tứ Thành đang sững sờ vào trong. Xong xuôi hết rồi anh vẫn còn sức vung thêm hai nhát kiếm nữa rồi đóng kín không gian lại.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mục Tứ Thành nhân lúc không gian gấp chồng đã chủ động di chuyển ra khỏi bản đồ trò chơi. Đây là một hành vi tiêu cực trong trò chơi, sau khi rời khỏi trò chơi sẽ bị xử lý nghiêm khắc. 】

Ngay lập tức, vẻ mặt ngơ ngác méo biết chuyện gì đang xảy ra của Mục Tứ Thành xuất hiện trong khán phòng trò chơi: "????"

Quần què gì vậy?! Sao tự dưng mình lại thoát game??

Khán đài im lặng như tờ chỉ trong chốc lát rồi bùng lên những tràng pháo tay nhiệt liệt khiến Mục Tứ Thành giật cả mình.

Người dẫn chương trình nhanh chóng hào hứng giải thích: "Đây là một kỹ năng quy tắc! Ngoài kỹ năng tiên tri, Nghịch Thần còn ẩn giấu kỹ năng quy tắc cấp không gian!"

"Anh có đến hai kỹ năng quy tắc!"

"Tôi thề với các vị, từ lúc anh ấy tham gia giải đấu cho đến nay, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy sử dụng kỹ năng này trong bất kỳ trận đấu nào. Rất có thể kỹ năng này không phải là kỹ năng vốn có của anh ấy, mà là người khác đã chuyển giao nó cho anh ấy trước khi chết. Nhưng chúng ta lại hoàn toàn chẳng biết bất cứ điều gì về người chơi đã giao kỹ năng của mình cho Nghịch Thần cả."

"Quả thật là quá ly kỳ!"

Người dẫn chương trình càng nói càng kích động: "Chắc chắn Nghịch Thần đã sở hữu kỹ năng này trước mùa giải, nhưng luân phiên đối đầu liên tục với 31 đội mạnh từ trận đấu giữa mùa giải đến nay, chỉ duy nhất có Bạch Liễu là ép được anh ấy sử dụng kỹ năng này."

"Cuộc đọ sức này càng ngày càng thú vị!"

Trên màn hình lớn, Bạch Liễu và Lục Dịch Trạm đứng trên bệ đúc ở hai bên hồ, gió lặng lẽ vờn qua giữa hai người họ, một chiếc lá nhẹ nhàng chao nghiêng rồi đáp ở giữa hồ, ánh trăng óng ả hắt lên lớp sáng mịn màng lộ rõ đầy vết dao kiếm hằn sâu hỗn loạn trên mặt đất.

"Đây lý do tại sao cậu lại liều chết bảo vệ Mục Tứ Thành ở lại trò chơi phải không?" Lục Dịch Trạm nhìn Bạch Liễu đối mặt với mình, vết thương trên cổ vẫn đang chảy máu, nở một nụ cười bất đắc dĩ. "Lần trước tôi cứu cậu, lại vô tình để cậu phát hiện ra tôi vẫn còn một con át chủ bài có thể tùy cơ trục xuất mọi người rời khỏi trò chơi."

"Giữ lại một đội viên để dùng cậu ta tiêu hao kỹ năng của tôi."

"Cậu tính toán từng li từng tí để đối phó với tôi."

Bạch Liễu thờ ơ đáp: "Đại khái là vậy, cũng gần giống như cậu sắp đặt cho tôi thôi."

Mặt trăng cuối cùng cũng quay về giữa bầu trời xanh thẳm, Lục Dịch Trạm và Bạch Liễu cùng lúc nhìn vào đối phương.

Lục Dịch Trạm 18 tuổi và Bạch Liễu 18 tuổi, cả hai người đầy vết thương, bộ đồng phục học sinh bị đối phương chém nát tơi tả lay động trong cơn gió đêm. Bọn họ đứng hai bên hồ thi đại học, bình thản đối mặt với nhau.

Ánh trăng sáng ngời từ trên đỉnh cao đáp xuống mặt hồ, ánh lên màu xanh bạc u ám, giống như một con mắt của Thần mỉm cười nhìn chăm chú dưới thế gian.

Bạch Liễu nhìn thẳng Lục Dịch Trạm.

Lục Dịch Trạm im lặng hồi lâu rồi bỗng nhiên cười rộ lên thích thú, mi mắt cong cong vui vẻ: "Bạch Liễu, tôi nói với cậu chưa chỉ, nhìn cậu khác với hồi 18 tuổi lắm."

—— cho dù vẻ ngoài giống nhau, trang phục giống nhau, cũng đứng cạnh hồ như lúc đó.

Nhưng giờ đây Bạch Liễu không còn mỏng manh yếu ớt nữa, hắn bình thản nhìn chăm chú Lục Dịch Trạm. Rõ ràng chỉ có một người đứng đấy thôi nhưng giống như có rất nhiều người đứng sau lưng hắn, tràn ngập tính công kích nhất quyết không chịu đầu hàng.

"Cậu đã lớn rồi." Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi, đặt trọng kiếm bên cạnh mình, sau đó cụp mắt xuống, nhìn bóng dáng trẻ trung của mình phản chiếu trong hồ, lẩm bẩm nói: "... Tôi già rồi.".

——Phía sau tôi chẳng còn ai nữa.

Con người lớn lên bởi vì họ có một điều gì đó để dựa vào, và họ cũng già đi bởi vì họ chẳng có gì để phụ thuộc.

Vầng trăng vàng sậm chói lóa, mặt hồ hiện ra một bộ bàn ghế, cuối cùng trò chơi cũng mở ra bản đồ cuối cùng hồ thi đại học.

Lục Dịch Trạm và Bạch Liễu nhảy xuống cùng lúc.

Trong khoảnh khắc rơi xuống nước, cả hai người đồng thời nâng trọng kiếm và roi lên, lao thẳng về phía đối phương không chút do dự.

Thần Điện.

Bạch Lục nhìn Lục Dịch Trạm đã hóa đá toàn thân chỉ còn lại một bên tay phải và nửa khuôn mặt, ông mỉm cười thích thú: "Muốn làm vậy thật sao?"

"Nếu làm vậy, cậu sẽ không còn đường lui."

Lục Dịch Trạm chậm rãi ngẩng đầu, vụn đá không ngừng rơi xuống trên bàn, anh nhìn thẳng Bạch Lục đối diện, khàn giọng trả lời:

"Tôi sẽ làm như vậy."

Bạch Lục rũ mắt xuống, phất nhẹ tay, trên bàn đá hiện ra cảnh Bạch Liễu và Lục Dịch Trạm đang đánh nhau kịch liệt dưới nước, ông ta nhếch khóe miệng: "Nhìn có vẻ như cậu ấy không nương tay với cậu đâu."

"Lần này thật sự muốn đánh cuộc với ta sao?"

Bạch Lục nhướng mắt cười tủm tỉm: "Cậu chắc chắn muốn giao cho Bạch Liễu lá bài thần cuối cùng —— Nhà tiên tri, lá bài của chính cậu sao?"

Lục Dịch Trạm chậm rãi dùng lòng bàn tay còn chưa hóa đá đẩy lá bài Nhà tiên tri xuống bàn: "Tôi chắc chắn."

"Vậy thì tốt." Bạch Lục đan hai tay chống cằm, ông cười, "Ta x4c nhận nội dung đặt cược một lần nữa nhé."

"Cậu nói rằng cho dù Bạch Liễu khao khát chiến thắng đến mức nào, cậu ấy vẫn sẽ không bị dục v0ng thao túng làm ra những điều vi phạm pháp luật trong phó bản này ——"

"—— Nói ngắn gọn là, cho dù Bạch Liễu muốn giành chiến thắng đến đâu, cậu ấy cũng sẽ không bao giờ giết cậu nếu không có kim bài miễn tử, phải không?"

Lục Dịch Trạm nhìn chằm chằm Bạch Lục: " Đúng vậy."

Thời gian quay ngược lại trước khi bắt đầu phó bản.

Lục Dịch Trạm kéo Chu Công sang một bên, cởi bỏ kim bài miễn tử đang đeo trên cổ xuống, quàng vào cổ Chu Công: "Cho em kim bài miễn tử của anh."

Chu Công đờ người, cậu mở to mắt cầm kim bài miễn tử: "Đội trưởng?!"

"Sao kim bài miễn tử của anh có thể chuyển giao người khác được vậy?!"

Bình thường không được chuyển giao, chuyển nhượng hoặc cho mượn kim bài miễn tử. Chỉ có người đạt được kim bài miễn tử mới có thể sử dụng mà thôi.

"Bởi vì anh đã đánh cuộc với Tà thần." Lục Dịch Trạm bình thản nói, "Anh nói với ông ta nếu như anh không có kim bài miễn tử thì Bạch Liễu sẽ không giết anh. Ông ta không đồng ý nên đã bí mật thay đổi các quy tắc, cho phép anh chuyển giao tấm kim bài miễn tử trong trận đấu này."

"Nghe này, Chu Thiên Hoa, đợi lát nữa vào game em phải lập tức kiềm chế Bạch Liễu. Bạch Liễu không biết em có kim bài miễn tử nên cậu ấy sẽ không giết em ngay đâu, bởi vì cậu ấy sẽ không giết người vô tội trong trò chơi, nhưng cậu ấy có rất nhiều cách làm em rời khỏi trò chơi, ví dụ như lấy được tiền giấy linh hồn của em."

Chu Thiên Hoa rùng mình một cái, sắc mặt nhăn nhó như cắn phải mướp đắng: "Em không kiềm chế được đâu, đội trưởng, anh ta có nhiều thủ đoạn lắm, ngay cả Đường đội trưởng cũng bị anh ta mua luôn rồi đấy, lỡ đâu mua luôn tiền giấy linh hồn của em thì sao."

"Anh đang muốn nói với em đây." Lục Dịch Trạm bình tĩnh dặn dò, "Khi nào đến thời điểm thích hợp, em cứ cho cậu ấy xem kim bài miễn tử của mình, lúc ấy Bạch Liễu sẽ giết em ngay để loại em ra khỏi game tiết kiệm thời gian, chứ không lãng phí thời gian thu mua tiền giấy linh hồn của em."

"Đối với cậu ấy tiền giấy của em không có giá trị gì cả."

Chu Thiên Hoa: "..... Ồ QAQ."

Biết là chuyện tốt đấy nhưng sao lòng đau quá man.jpg

"Nhưng đội trưởng, anh giao kim bài miễn tử cho em rồi, vậy tức là anh không còn kim bài miễn tử sao?" Chu Thiên Hoa lo lắng

"Đừng nói cho người khác biết." Lục Dịch Trạm căn dặn, "Đừng vội để Bạch Liễu nhìn ra manh mối, cứ nói là Hắc Đào không tham gia trận đấu nên nhường kim bài miễn tử cho em."

Chu Thiên Hoa nghe vậy càng thêm lo lắng: "Đội trưởng, anh định làm gì?"

"Chơi thế này, Bạch Liễu sẽ giết anh mất đội trưởng!"

【 Lục Dịch Trạm, Bạch Liễu nhất định sẽ gi3t gi3t anh! 】

Lục Dịch Trạm nghe câu đó thì nhất thời sửng sốt —— hơn một năm trước, khi anh rời bỏ hội Thợ Săn Hươu, Sầm Bất Minh cũng đỏ mắt, hung hăng chửi rủa anh như vậy.

"Lục Dịch Trạm, anh điên cái gì vậy?!" Từ trước đến nay Sầm Bất Minh chưa bao giờ tức giận như thế này, anh ta đè Lục Dịch Trạm xuống đất đánh anh liên tục, nhẫn Tử thần để lại vết thương dữ tợn trên mặt Lục Dịch Trạm nãy giờ vẫn không phản kháng. Hai mắt anh ta đỏ ngầu, giọng khàn khàn như dã thú gầm lên, "Anh có biết mình vừa nói gì không!"

Lục Dịch Trạm li3m vết máu nơi khóe miệng, quay đầu thản nhiên lặp lại lời mình nói: "Tôi nói, tôi sẽ đưa lá bài thần của tôi cho Bạch Liễu."

"Tôi sẽ bán linh hồn mình cho cậu ấy."

"Tôi muốn cậu ấy trở thành Nhà tiên tri đời kế tiếp."

Lồng nguc Sầm Bất Minh phập phồng kịch liệt, anh ta nhìn Lục Dịch Trạm với ánh mắt như muốn giết người: "Lục Dịch Trạm, rốt cuộc anh điên rồi sao?"

"Anh nghĩ mấy năm nay chúng ta ngày đêm luyện giết Bạch Liễu trong game là gì đây!"

"Anh nghĩ tôi và từng thành viên trong Thợ Săn Hươu tận tâm trung thành với anh, vì anh mà chiến đấu không màng sống chết, là gì đây?

"Thực xin lỗi." Giọng điệu của Lục Dịch Trạm vẫn bình tĩnh, "Giao tất cả quyền hạn của Nhà tiên tri cho Bạch Liễu là lựa chọn duy nhất có khả năng chiến thắng."

"Giao Nhà tiên tri cho Người sói là lựa chọn khả dĩ duy nhất để giành chiến thắng á?" Đôi mắt của Sầm Bất Minh tối tăm không còn chút ánh sáng, "Anh đang nói là Người sói thắng?"

Lục Dịch Trạm bình tĩnh giải thích: "Chúng ta không thể thắng được Bạch Lục, ông ta quá mạnh, nhưng Bạch Liễu thì có thể. Chỉ cần cậu ấy đứng về phía chúng ta và dùng thân phận Nhà tiên tri tiếp tục đấu với Bạch Lục thì trò chơi sẽ mãi mãi không phân thắng bại, không có hồi kết."

"Dòng thế giới này sẽ tiếp tục mãi mãi."

"Đây mà cũng gọi là thắng?" Sầm Bất Minh cười mỉa mai.

"Không tính là thắng." Lục Dịch Trạm nhắm mắt, nhẹ giọng nói: "Nhưng cũng không tính là thua."

"Đó là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra."

"Những năm gần đây trạng thái tinh thần của Bạch Liễu tương đối ổn định. Cậu ấy lớn lên trong một môi trường yên bình và không theo đuổi những sở thích và tội ác cực đoan như vậy. Ngoại trừ một hoặc hai lần dục v0ng dao động mãnh liệt, tôi nghĩ cậu ấy sẽ không có khả năng bước vào trò chơi."

"Nếu không phải Bạch Lục có mỏ neo của cậu ấy trong tay, tôi chắc chắn Bạch Liễu sẽ không vào trò chơi."

Sầm Bất Minh từ từ buông cổ áo Lục Dịch Trạm ra, Lục Dịch Trạm dựa vào tường, lảo đảo đứng dậy rồi khập khiễng bước đi.

Khi đi ngang qua Sầm Bất Minh, Lục Dịch Trạm dừng lại, cúi đầu nói xin lỗi rồi bước ra ngoài.

"Sư huynh." Sầm Bất Minh phía sau đột nhiên gọi anh, "Nếu Bạch Liễu thật sự là Người sói, anh có bao giờ nghĩ đến việc bán linh hồn Nhà tiên tri của mình cho Người sói thì sẽ chết thảm hại như thế nào không?"

"Cậy ấy là người bạn cuối cùng của tôi." Lục Dịch Trạm đứng dựa vào tường, "Tôi tin cậu ấy sẽ không giết tôi."

"Điều gì làm anh tin như vậy hả?" Sầm Bất Minh nghiến răng hỏi.

Lục Dịch Trạm ngừng một lúc rồi trả lời có chút lạc quẻ, "Rất lâu rồi có lần tôi hỏi qua Phương Điểm, làm thế nào để cứ thắng mãi trong trò chơi."

"Phương Điểm nói với tôi, gian lận đi."

"Tôi nói đối thủ là người mà tôi làm cách nào cũng không thể thắng được, gian lận cũng không thể thắng, vậy thì phải làm sao mới có thể đánh bại hắn đây?

"Phương Điểm nói với tôi rằng, vậy thì anh chỉ có thể gian lận bên ngoài, để hắn không có cách nào thắng được anh."

"Tôi hỏi cô ấy, gian lận bên ngoài là gì, cô ấy liền cười trả lời tôi, đối với cậu và Bạch Liễu thì tôi là gian lận bên ngoài, ngược lại đối với tôi Bạch Liễu cũng chính là gian lận bên ngoài."

"Bởi vì mỗi khi chơi game, thấy Bạch Liễu và em thua anh đều xót xa khó chịu, vì vậy lần nào anh cũng cố ý thua để bọn em được thắng, cứ như thế đến mãi 10 năm. Chứ thật ra nếu anh muốn thắng ai thì anh đều sẽ có cách khiến hắn không cách nào đánh bại được anh —— cách này xem như lợi dụng niềm tin cảm xúc của đối phương để gian lận.

"Tôi mới nói Bạch Liễu sẽ không để anh thắng, tâm thắng thua của cậu ấy rất mạnh, Phương Điểm cười nói sẽ không đâu."

"—— chờ đến khi cậu ấy lớn lên, cậu ấy sẽ biết cách để anh thắng."

Lục Dịch Trạm nhìn lại Sầm Bất Minh, anh cười rộ lên: "Tôi nghĩ rằng ngày đó rồi sẽ đến."

Trong hồ quan sát, trên màn hình lớn nước bắn tung tóe, Bạch Liễu và Lục Dịch Trạm đang đánh nhau kịch liệt, roi và kiếm va chạm vào nhau nảy lửa, khán giả ngồi xem chẳng phân biệt được ai với ai, chỉ có thể nhìn thấy HP hai bên đang giảm liên tục.

Người chủ trì toát mồ hôi lạnh: " Nghịch Thần chỉ còn 5 điểm HP! Chỉ cần một nhát roi nữa là out game!"

"Chẳng lẽ Vòng loại trực tiếp của Danh Sách Sát Thủ sẽ dừng lại ở đây và bắt đầu lại vào năm sau sao?!"

Sắc mặt Chu Thiên Hoa tái nhợt —— vấn đề không phải là dừng lại hay không dừng. Đội trưởng không có kim bài miễn tử, nếu chết là chết thật luôn, không có chuyện năm sau còn quay lại!

Thần Điện.

Bạch Lục mỉm cười nhìn cảnh tượng trên màn hình: "Đợi đến khi chỉ còn một ít giá trị sinh mệnh mới để Bạch Liễu phát hiện cậu không có kim bài miễn tử, nhưng chỉ cần Bạch Liễu nhanh tay thì cậu sẽ chết. Cậu thật sự muốn đánh cược với ta à?"

"Cậu và ta đã đánh cược rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào cậu thắng được ta, Nhà tiên tri."

Lục Dịch Trạm không trả lời ông ta, anh ấn mạnh thẻ bài thần dưới tay, nhìn Bạch Liễu không chút nao núng tấn công mình liên tục trên màn hình, hô hấp càng lúc càng chậm.

Rốt cuộc, cậu đang nghĩ cái quái gì vậy, Bạch Liễu?

Rốt cuộc, cậu là con cái kiểu gì thế hả, Bạch Liễu?

Rốt cuộc, cậu... có giết tôi không?

Bạch Liễu.

Lục Dịch Trạm nhắm lại đôi mắt đã biến thành đá. Đồng thời, trên màn hình, Bạch Liễu biến roi thành một con dao, đâm mạnh vào trái tim của Lục Dịch Trạm trong trò chơi.

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Nghịch Thần giảm xuống còn 1! 】

【 Cảnh báo! Cảnh báo! Người chơi không có kim bài miễn tử, người chơi sắp chết! 】

【Người chơi Nghịch Thần sắp rời khỏi trò chơi. 】

Trong trò chơi, Bạch Liễu vừa nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống, đồng tử của hắn co rút lại, nháy mắt hắn bừng tỉnh hiểu ra —— hắn đã bị Lục Dịch Trạm cho vào tròng!

Anh trai này đã vi phạm quy tắc, chuyển nhượng kim bài miễn tử cho người khác! Tấm kim bài miễn tử của Chu Công không phải của Hắc Đào, mà là của Lục Dịch Trạm.

Lục Dịch Trạm đang ở trong nước đột nhiên ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi hai mắt đỏ bừng nhìn Bạch Liễu, vẻ mặt xen lẫn tuyệt vọng cùng buồn bực. Anh giơ cao trọng kiếm, dùng hết toàn lực đâm mạnh thanh kiếm vào tim Bạch Liễu đang thoáng thất thần.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Nghịch Thần sử dụng thân phận Sách quái vật 《 Thẩm Phán Nghịch Thần》—— sử dụng kỹ năng phán xử cấp cao nhất ——

[——Phán xử Tà Thần. 】

Thanh trọng kiếm đột nhiên bùng phát một luồng sáng trắng dữ dội, HP của Bạch Liễu giảm xuống với tốc độ cực nhanh.

Lục Dịch Trạm cầm trọng kiếm đâm thẳng vào tim Bạch Liễu xuyên tới bên ngoài, đóng đinh hắn xuống đáy nước. Hai người có thể nhìn rõ vào mắt nhau, Bạch Liễu vẫn giữ chặt dao găm trong tay, khoảng cách gần như thế này vẫn đủ cho hắn tấn công một lần nữa.

Chỉ cần hắn tấn công một lần nữa, HP của Lục Dịch Trạm sẽ bị xóa sạch, và anh sẽ... chết.

Rồi trận đấu sẽ kết thúc.

Ánh mắt Bạch Liễu trôi đi, hắn nhìn Lục Dịch Trạm đẩy kiếm đến sát đốc kiếm, suy nghĩ lung tung không kiểm soát được.

... Lúc trước, lúc trước cũng trong một hồ nước như thế này, Lục Dịch Trạm đã cứu lấy hắn 14 tuổi muốn nắm chặt tay Tạ Tháp.

Đỡ hắn 18 tuổi ra khỏi hồ thi đại học.

Kéo hắn 24 tuổi ra khỏi nhà tù nước của Cục quản lý dị đoan.

Chỉ có lần này là đẩy hắn xuống nước.

Cậu ấy muốn giết mình sao?

Bạch Liễu lơ đãng nhìn Lục Dịch Trạm sắc mặt tái nhợt đến mức không còn chút máu, máu từ trong lồng nguc Bạch Liễu bùng nổ lập tức lan xuống đáy hồ.

Hắn chưa bao giờ hiểu được tại sao Lục Dịch Trạm lại muốn cứu mình.

Hiện giờ cũng không hiểu tại sao lại phải nhất quyết ngăn hắn như vậy.

Lục Dịch Trạm đã giúp hắn từ một người không hiểu sự tình, không hiểu đạo lý, không hiểu về thế giới này trở thành một người bình thường và sống một cuộc sống bình thường, ngăn hắn tổn thương người khác, đồng thời cũng ngăn người khác tổn thương hắn.

Vậy thì tại sao?

Tại sao cậu lại muốn làm như vậy?

Tại sao cậu giết tôi nhưng tay cầm thanh kiếm lại run lên bần bật, hốc mắt đỏ hoe, cứ như cậu đang giết người mà cậu không hề mong muốn nhất?

Bạch Liễu buông lỏng dao găm trong tay.

Lục Dịch Trạm mở mắt ra, anh đẩy thẻ bài Nhà tiên tri trên bàn tới gần bên cạnh thẻ bài Người sói, ngẩng đầu nhìn Bạch Lục đối diện: "Tôi đánh cuộc!"

"Tôi cược cậu ấy sẽ trở thành Nhà tiên tri đời tiếp theo và thu phục ông!"

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Bạch Liễu bị giảm về 0, rời khỏi trò chơi. 】

Hết Trường trung học tư thục Kiều Mộc.

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK