"Được rồi, bây giờ mở bài thi ra."
Ngày mùa hè nắng chói chang như thiêu đốt, ve sầu kêu rả rích, Bạch Liễu ngồi ở vị trí thứ ba từ hàng cuối cùng đếm ngược lên, bên tay trái hắn là cửa sổ, quay đầu lại có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Cửa sổ hé mở chỉ một tí tẹo, rèm vải trắng bị gió thổi phất phơ nhè nhẹ, Bạch Liễu mặc một chiếc áo sơ mi trắng kiểu học sinh và quần tây đen, hắn rũ mắt xuống, lười biếng dựa vào rèm cửa, thản nhiên lật bài kiểm tra tiếng Anh, rèm vải phía sau hắn mờ ảo như một bức nền sương mù.
Cổ áo sơ mi trắng của Bạch Liễu cũng bị gió nóng thổi bay nửa che nửa hở đôi môi dưới nhợt nhạt của hắn, mái tóc lòa xòa trên trán ướt đẫm mồ hôi, tán cây lá rộng che bóng râm bên ngoài xuyên qua cửa sổ rơi vào lông mi Bạch Liễu, phản chiếu chùm sáng vụn vặt nhảy nhót trên khuôn mặt hắn.
Dường như ý thức được có người đang nhìn mình, Bạch Liễu nhướng mi, liếc nhìn Hầu Đồng đang quay nương theo tờ bài thi lén lút nhìn hắn, có vẻ hắn cảm thấy thú vị, cong mắt cười mỉm, dùng khẩu hình nói: "Vừa rồi cám ơn cậu, lớp trưởng."
Sắc mặt Hầu Đồng lập tức đỏ lên, cô quay đầu lại ôm nguc hít sâu, đập mạnh tay lên bàn học.
Mịa nóa, đẹp trai quáaaa! Nhất định phải cua được cậu ấy!
"Buổi học hôm nay chỉ có vậy thôi." Hứa Vi quét mắt nhìn hành động nhỏ của hai người, sắc mặt tối sầm lại, bóp chặt giáo án trên bục giảng, "Bạch Liễu, đến văn phòng với tôi."
Hứa Vi nói xong cũng không quay đầu lại, dẫm lên giày cao gót lộp cộp rời đi.
Vài nam sinh đi ngang qua Bạch Liễu cười ha hả: "Ghiền nghe giảng đạo hả thằng mồ côi?"
"Mày mà chăm chỉ học hành thì đâu đến nỗi lần nào cũng bị cô phạt ~ đừng để nhà nước và xã hội uổng công giúp đỡ mày vậy chứ ~"
"Biến!" Hầu Đồng đập bàn đứng lên, cô trừng mắt nhìn đám học sinh kia, "Mấy người nói nhiều thế không biết chán à! Lải nhải nữa thì lần sau tôi tặng cho mỗi người một bóng vào đầu!"
Hầu Đồng là tay đập trong đội bóng chuyền, cô cao ráo, xinh đẹp lại thêm gia thế tốt nên được rất nhiều nam sinh hâm mộ mơ ước.
Nhưng Hầu Đồng thật sự quá cay nghiệt, cô không chỉ độc mồm độc miệng mà nam sinh trung học bình thường cũng không thể nào đánh bại Hầu Đồng luyện tập quanh năm, lực tay của cô mạnh vô cùng, đến mức có thể đập thẳng mặt đám nam sinh vừa rồi dễ như bỡn, có lần cô còn đập bóng vào đầu một nam sinh đứng gần sân bóng chuyền tán tỉnh cô khiến cậu chàng phải nhập viện cấp cứu.
Sau đó nam sinh kia được chẩn đoán mắc chứng chấn động não cấp độ hai.
Kể từ đó, không ai dám đứng trước mặt Hầu Đồng láo nháo mấy chuyện tục tĩu nhảm nhí nữa.
Thấy Hầu Đồng thực sự tức giận, nhóm nam sinh bực bội bỏ đi.
Hầu Đồng thích Bạch Liễu là một bí mật công khai, đó là lý do tại sao Bạch Liễu bị các nam sinh trong lớp này đặc biệt ghen ghét.
Bạch Liễu lễ phép cảm tạ: "Cám ơn."
"Không, không cần đâu." Hầu Đồng 5 phút trước vừa mới quyết tâm cua đổ Bạch Liễu, giờ đây thấy Bạch Liễu lại gần mình nghiêm túc nói cảm ơn thì lại thẹn thùng ngại ngùng, cô đỏ mặt quay đi chỗ khác, "Cậu đi tìm cô Hứa đi."
"Tớ.. tớ đi lấy nước và kem cho cậu!"
Nói xong Hầu Đồng vội vàng chạy đi, Bạch Liễu hờ hững đẩy cửa bước ra khỏi phòng học dưới sự xì xào bàn tán của mọi người.
Bào Khang Nhạc đi theo đi phía sau Bạch Liễu, cậu ta căm ghét nhìn Bạch Liễu, cố tình dùng bả vai mình đẩy bả vai Bạch Liễu rồi quay đầu lại mỉa mai: "Lại ăn ké kem và nước của Hầu Đồng."
"Bạch Liễu, mày chuyên ăn không uống không của người khác, không biết xấu hổ hả, tự mình mua không được à?"
"Nhưng mà..." Bạch Liễu rũ mắt xuống nói nhỏ: "Lần nào Hầu Đồng cũng nằng nặc mời tôi ăn, nếu tôi từ chối phũ phàng lỡ như bạn ấy đau lòng thì sao?"
Bào Khang Nhạc bị "trà xanh" Bạch Liễu mặt dày làm cho tức điên lên, mặt đỏ bừng mà không làm gì được, cậu ta chửi sảng một câu rồi quay người chạy nhanh về hướng văn phòng giáo viên ở góc ngoặc.
Bạch Liễu ung dung quay đầu nhìn ra ngoài hành lang, đánh giá ngôi trường trung học mà hắn từng gắn bó.
Kiều Mộc là trường trung học khép kín bao quanh một ngọn núi, có hai tòa nhà dạy học lớn, hai tòa nhà ký túc xá lớn, một tòa nhà dạy học đặc biệt và một tòa nhà ký túc xá đặc biệt.
Hai tòa nhà dạy học lớn đều ở dưới chân núi, phân biệt được gọi là khu dạy học bình thường và khu dạy học thực nghiệm. Lớp 17 Bạch Liễu đang học nằm ở cuối tầng hai của tòa nhà dạy học bình thường.
Hai tòa nhà dạy học có quy cách, số tầng tương tự nhau và được xây đối diện nhau, cửa sổ ngay chỗ ngồi Bạch Liễu nhìn ra ngoài là tòa nhà dạy học thực nghiệm.
Tuy nhiên, rõ ràng là dãy nhà dạy học thực nghiệm được xây sửa chỉnh chu hơn, nghe nói đội ngũ giáo viên cũng tốt hơn, bên cạnh đó số lượng giáo viên và học sinh chỉ bằng một nửa so với dãy nhà dạy học thông thường nên lớp học sẽ trống nhiều, thoạt nhìn rất rộng rãi, gọn gàng, sáng sủa, học sinh bên đó cũng hiền lành ăn nói đàng hoàng nhỏ nhẹ, hành xử rất văn minh, hoàn toàn khác hẳn với tình trạng quần ma loạn vũ ở tòa nhà dạy học bình thường.
Học sinh trong tòa nhà thực nghiệm đa số đều có quyền thế, bối cảnh, hoặc có thành tích tương đối xuất sắc, nhìn chung bọn họ có rất nhiều lựa chọn trong tương lai như học tiếp lên đại học, theo đuổi con đường nghệ thuật hoặc cũng có thể xuất ngoại du học trực tiếp.
Lục Dịch Trạm và Phương Điểm có số điểm thuộc top 1, top 2 của trường được học trong tòa nhà dạy học thử nghiệm này.
Mà đến năm thứ ba trung học... Bạch Liễu dời mắt, hắn nhìn về phía hai tòa nhà trên đỉnh núi xa xa.
Hai tòa nhà này tuy không lớn bằng tòa nhà dạy học bên dưới nhưng được xây dựng rất đẹp, trông chẳng giống tòa nhà trong trường học chút nào mà giống chung cư cao cấp hơn, thậm chí thấp thoáng còn có thể nhìn thấy sân vườn được trang trí cẩn thận và hồ nhân tạo.
Hai tòa nhà này chính là đặc sản của trường trung học Kiều Mộc —— tòa nhà dạy học đặc biệt và tòa nhà ký túc xá đặc biệt.
Hai tòa nhà giảng dạy này chỉ dành riêng cho học sinh cuối cấp có thành tích lọt top 100 học sinh giỏi nhất và một số học sinh con ông cháu cha đặc biệt, tổng số không vượt quá 200 người. Nghe nói là mỗi phòng học trong tòa nhà này lớn gấp 2 phòng học bình thường, thiết bị dạy học đều là kỹ thuật số, mỗi người được cấp một máy tính bảng, mỗi lớp học chỉ có 10 học sinh, nhưng có đến 3, 4 giáo viên cao cấp hướng dẫn.
Khu ký túc xá một người một phòng đơn, có phòng tắm độc lập, diện tích mỗi phòng khoảng 20 đến 30 mét vuông, gấp hai đến ba lần so với học sinh bình thường, mỗi tầng không quá mười học sinh, nhưng lại có 2 quản gia và một đầu bếp, bọn học sinh còn đồn rằng nửa đêm nếu có đói bụng muốn gọi món thì cứ nhấn chuông là có người đem tới tận giường.
Bạch Liễu làm chứng, đây không phải là tin đồn, đúng là nửa đêm có thể gọi đồ ăn thoải mái.
Ngày đầu tiên Lục Dịch Trạm dọn vào ký túc xá, anh và Phương Điểm đã gọi ngay một bàn món ăn, bí mật dấu trong quần áo rồi mang xuống núi cho Bạch Liễu. Lúc 3 người ngồi tính toán kỹ lưỡng xem bữa ăn này tốn bao nhiêu tiền thì suýt chút nữa Phương Điểm đã khóc thét lên.
"Con mẹ nó, hơn một ngàn." Phương Điểm ngồi ăn mà nước mắt lưng tròng, mắng, "Chúng ta đem ra ngoài bán lại được không?"
"Không được." Lục Dịch Trạm vỗ vỗ lưng Phương Điểm đang nghẹn ngào, đau khổ nói: "Chúng ta mang xuống núi là được ưu tiên lắm rồi."
Trường trung học Kiều Mộc cực kỳ nghiêm khắc với những học sinh không có gia thế bối cảnh năng lực, giống như học sinh trong các lớp bình thường như Bạch Liễu. Hắn thậm chí còn không được phép lại gần khu dạy học thực nghiệm và khu dạy học đặc biệt này.
Bạch Liễu từng cố gắng đến tòa nhà thực nghiệm để tìm Lục Dịch Trạm và Phương Điểm, nhưng đều bị giáo viên và nhân viên bảo vệ lạnh lùng chặn ngay ngoài cửa, lý do đưa ra là:
【Em không biết học sinh lớp bình thường không được vào đây à? Học sinh yếu kém như em chỉ biết quấy rầy việc học của người khác thôi. 】
【Bạn bè? Bạn bè gì ở đây? Học sinh trong lớp thực nghiệm sao có thể làm bạn với học sinh yếu kém được chứ? Nếu em muốn đến đây thì đừng viện cớ nữa, tự mình chăm chỉ học tập đi, nếu tháng sau lọt được top 400 thì mới được vào. 】
Nhưng đồng thời, trường trung học Kiều Mộc rất khoan dung với những học sinh có thân phận đặc biệt, chẳng hạn như Lục Dịch Trạm và Phương Điểm. Cho dù bọn họ có trắng trợn vặt lông dê của trường để nuôi Bạch Liễu, thì trường học cũng chỉ giả vờ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.
Vả lại, có 3 đứa học sinh thì ăn được bao nhiêu chứ?
Chỉ cần Phương Điểm và Lục Dịch Trạm đạt được top 1, top 2 trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay của thành phố thì năm tới trường trung học Kiều Mộc sẽ là trường top 1. Có danh hiệu này rồi thì còn sợ gì các ông các bà mơ mộng con trai hóa rồng con gái hóa phượng sẽ không tiêu tiền vào trường trung học Kiều Mộc này nữa?!
Bạch Liễu thu hồi ánh mắt nhìn lên núi, đi vào văn phòng giáo viên.
Văn phòng phía bên tòa nhà dạy học thông thường là một văn phòng tập thể khá lớn. Giáo viên của tất cả các lớp trên toàn bộ tầng đều làm việc chung ở đây, khác với giáo viên ở tòa nhà thực nghiệm đều có phòng làm việc riêng của mình. Bởi thế ở đây cũng xem như không hề có bí mật, lỡ đâu có tin đồn thì truyền nhanh còn hơn tên lửa.
Bạch Liễu đứng ở trước cửa nhìn vào văn phòng: "Thưa cô em tới rồi."
"Ừ, vào đi." Hứa Vi vờ như không thấy Bạch Liễu, cúi đầu thổi trà hoa hồng trong cốc, "Đứng trước mặt tôi."
Bạch Liễu bước tới, quen cửa quen nẻo đứng trước mặt Hứa Vi chừng một mét: "Cô tìm em có việc gì ạ?"
Hứa Vi cuối cùng cũng chịu nhướng đôi mắt lồi lên liếc nhìn hắn, cô ta nhấp một ngụm trà, cười lạnh một tiếng rồi ném bài thi xuống chân Bạch Liễu: "Đây là mấy bài thi thử đợt 2 các môn còn lại của em, tự em nhặt lên xem mình được bao nhiêu điểm."
Bạch Liễu chậm rãi cúi xuống nhặt lên.
Toán 72 điểm, ngữ văn 78 điểm, khoa học tổng hợp 158 điểm, cộng với 83 điểm tiếng Anh, tổng cộng ——
"—— 391 điểm." Hứa Vi giơ tay vỗ mạnh lên bàn rầm một tiếng, "Em là học sinh của trường trung học Kiều Mộc mà chỉ có bao nhiêu đây điểm, không thấy tự xấu hổ à?"
Bào Khang Nhạc đến văn phòng lấy nước không nhịn được cười phì ra, lẩm bẩm nói: "Nhờ cha mẹ chết nên mới được vào đây, khoe mình là học sinh của Kiều Mộc cũng thấy ngượng."
Hứa Vi giả tạo liếc Bào Khang Nhạc một cái: "Con nói chuyện với bạn học như thế à? Uống nước xong thì ra ngoài đi."
Bào Khang Nhạc liếc nhìn xấp bài thi trong tay Bạch Liễu chặc lưỡi, vừa bước ra ngoài đã phá ra cười hí hửng, Bạch Liễu đứng bên trong nghe tiếng cười nói hi hi ha ha của Bào Khang Nhạc vang lên từ phía sau: "Ê, đố mày biết đợt này Bạch Liễu thi được bao nhiêu điểm đấy?"
"Lần trước mày đánh cược với tao là nó có thể thi hơn 400 điểm phải không? Lúc đó tao đã bảo mày thua chắc rồi, bây giờ thấy đúng chưa, nó rớt rồi, còn thiếu 9 điểm nữa lận, ha ha ha."
"Tôi cũng không muốn nói nhiều với em." Hứa Vi lạnh lùng nhìn Bạch Liễu, "Nhưng lần này em kéo điểm trung bình của lớp chúng ta xuống quá thấp, cho dù em cà lơ phất phơ không muốn học thì cũng phải nghĩ cho những bạn học khác của mình chứ."
"Em có biết nếu bị em kéo điểm trung bình như vậy thì lớp chúng ta bị trừ bao nhiêu điểm thi đua không?"
"Tôi không mong đợi em đạt được học sinh giỏi, nhưng ít nhất em cũng đã giành được danh ngạch để vào học trong trường trung học Kiều Mộc này, tốt xấu gì cũng phải biết trân trọng nó chứ, em có biết những học sinh khác phải trả bao nhiêu tiền mới được vào đây học không?"
Hứa Vi hung hăng đặt tách trà lên bàn, hít sâu một hơi: "Bây giờ tôi không so sánh em với bạn cùng lớp gia đình bình thường nữa, đối với một đứa trẻ không cha không mẹ như em thì cũng chẳng công bằng gì, nhưng em nhìn bạn học Lục Dịch Trạm có xuất thân giống như em đi, người ta đã đạt được bao nhiêu điểm trong lần thi này hả?"
"687 điểm!"
"Điểm của em chỉ hơn một nửa của người ta!"
"Người ta là bạn của em đấy!! Người ta học ở tòa nhà thực nghiệm nhưng lúc nào cũng đến lớp tìm em!" Hứa Vi thở dài như hận sắt không thành thép, "Tại sao em không học được như người ta hả!"
"Em và người ta chênh lệch lớn như vậy, thế mà không hiểu tại sao người ta vẫn nguyện ý đến tìm em, làm bạn bè với em. Lúc em đi cạnh bạn học Lục Dịch Trạm, em không thấy xấu hổ à?!"
Bạch Liễu cúi đầu nhìn bài thi trong tay, chậm rãi chớp chớp mắt.