Cánh cửa gỗ dày nặng màu đỏ bị đẩy phát ra tiếng "kẽo kẹt" đứt quãng, người đàn ông đi đầu lập tức cảnh giác rút kiếm, quát lớn về nơi phát ra âm thanh: "Ai?! "
"Tế phẩm Bạch Lục." Bạch Lục nở nụ cười quay lại, lông mày hơi nhướng lên, "Người nhà Mifune, tế phẩm các người muốn ở đây rồi, không tới bắt à?"
Người kia khựng người lại, ông ta huơ dao tr3n tay về hướng bước chân của Bạch Lục: "Đi! Đưa hắn vào đền thờ!"
"Vâng!"
Các samurai nhà Mifune lớn tiếng đáp lại rồi thít chặt băng vải bịt mắt, rút kiếm ra, tuần tự kéo giãn khoảng cách, thuần thục chạy chậm theo tiếng bước chân của Bạch Lục.
Đúng lúc nhóm samurai sắp chạm vào Bạch Lục thì cửa gỗ của đền thờ lại được mở ra.
Bạch Liễu lãnh đạm đẩy cửa bước vào.
"Là ai?!" Người đi đầu gia tộc Mifune quay đầu lại, ông ta nhảy vọt tới gần cửa đền thờ kề kiếm sát vào cổ Bạch Liễu, lạnh giọng hỏi, "Đã muộn thế này rồi, mi là người nhà ai, đến đền thờ làm gì?"
Bạch Liễu liếc mắt nhìn Bạch Lục đối diện, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Lục mỉm cười với Bạch Liễu, sau đó vẫy tay rồi biến mất sau đền thờ.
Bạch Liễu thu hồi ánh mắt, dùng tay chặn lại thanh kiếm người kia kề vào cổ hắn: "Không phải các người gọi tôi đến sao?"
"Giọng nói này, mi là Bạch Liễu?!" Người đi đầu gia tộc Mifune kinh ngạc hỏi, ông ta khua kiếm tới lui giữa Bạch Liễu và Bạch Lục vừa rời đi, "Mi là Bạch Lục, vậy vừa rồi là ai?"
"Tôi cũng muốn biết." Bạch Liễu bước nhanh thẳng vào trong, hắn giũ roi trong tay, xoay xoay cổ tay, giọng điệu bình tĩnh: "Tránh ra đi, tôi muốn đi vào."
Người đàn ông bịt mắt phát hiện roi dài tr3n tay Bạch Liễu, sắc mặt trầm xuống: "Nếu mi là Bạch Lục thì nhiệm vụ của mi chỉ là đến đây hiến tế."
"Mang theo vũ khí làm gì?!"
Vừa nói ông ta vừa đâm kiếm về phía cổ Bạch Liễu, buộc hắn lùi về phía trong, đồng thời tay trái duỗi xuống nắm lấy roi dài tr3n tay Bạch Liễu.
Bạch Liễu vung tay quất một nhát roi thẳng thừng vào mặt người đi đầu gia tộc Mifune, trực tiếp hất tung đối thủ lên không trung rồi nhẹ nhàng nhảy qua người đối phương đang ngã nhào xuống đất, hướng thẳng đến đền thờ.
Người kia bị Bạch Liễu quất một nhát roi té ngã lăn đùng tr3n đất, lúc này mới nhận ra có điều gì đó không ổn, vừa ngã xuống đất thì quay người lại giơ tay muốn nắm lấy cổ chân của Bạch Liễu, nhưng đã bị Bạch Liễu né được. Ông ta ngẩng đầu lên, khàn giọng rống to: "Bắt Bạch Lục lại! Hắn có vấn đề!"
Các samurai hai bên trái phải lập tức rút xoạt kiếm ra đứng thành một hàng cản lại trước mặt Bạch Liễu, ánh kiếm màu bạc phản chiếu dải sáng chói mắt, lướt ngang qua mặt mày lãnh đạm của Bạch Liễu. Hắn vung tay phải lên, phần đuôi đẫm máu của roi xương trắng quất xuống một vòng với tốc độ như gió lốc, hệt như chiếc đuôi vươn cao của bọ cạp chuẩn bị móc được trăng bạc tr3n bầu trời cao.
Roi xương giơ lên cao, rồi rơi xuống không trung phát ra âm thanh "vù" sắc bén.
"Bùm —— bùm ——bùm!!"
Những đốm sáng rải rác chói lọi bùng lên giữa mặt trăng, và sau đó, như thể bị roi quất tan nát thành những mảnh nhỏ, những đốm sáng đó bùng nổ, nứt vỡ thành hàng nghìn mảnh vụn pháo hoa, lần lượt rơi lả tả xuống đất.
"Mọi người, đừng hoảng sợ!!" Người hầu nhà Kitahara xua tay trấn an người nhà Kitahara đang bị bịt mắt và sợ hãi bởi tiếng pháo hoa. Lão ta khàn giọng giải thích, "Là tiếng pháo hoa! Không phải tiếng vũ khí!"
"Mọi người đi theo tiếng chân của tôi, trong đền thờ có đầy đủ thiết bị phòng cháy chữa cháy, còn có một cái ao lấy nước suối từ tr3n núi xuống nữa, vào trong đền thờ chúng ta sẽ được an toàn!"
Cửa gỗ lại được đẩy ra lần nữa.
Một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mặt, đám người hầu của gia tộc Kitahara khẽ khụt khịt mũi, mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương đã bị khói lửa hun đen kịt làm ố cả miếng vải trắng mà họ dùng để che lại đôi mắt.
Bàn tay đẩy cửa của người hầu nhà Kitahara khẽ run lên, lão ta vươn tay muốn kéo băng vải xuống xem chuyện gì đã xảy ra trong đền thờ nồng nặc mùi máu này, nhưng khoảnh khắc chạm vào miếng băng, lão đột nhiên khựng người lại.
... Nếu nhìn trực tiếp vào thi thể Tà Thần mà không có khăn che mắt thì lão chắc chắn sẽ ch3t.
Người hầu của nhà Kitahara vẫn còn đang chần chừ chưa quyết định tiến hay lùi thì người nhà Kitahara đằng sau đã hét lên ầm ĩ: "Người phía trước sao chưa vào đi! Lửa cháy đến đít rồi kìa!"
Người hầu nhà Kitahara đi đầu còn chưa kịp phản ứng thì đám người phía sau đã hoảng sợ chạy ùa lên đẩy cửa đi vào.
Lão người hầu nhà Kitahara là người vào cuối cùng, nháo nhào sờ so4ng tìm chốt cửa mãi một hồi lâu mới tìm được, lão gắng sức ấn xuống, đóng kín cửa lại, kịp chặn ngọn lửa bên ngoài vừa tràn tới.
Đôi đèn lồng màu xanh lam đứng ở lối vào đền thờ nháy mắt bị lửa thiêu đến xám trắng chẳng còn hình dáng gì.
Người hầu đóng kịp cửa thì hụt hết cả hơi, lão chống hai tay quỳ tr3n mặt đất, lộ vẻ vui mừng sau khi thoát ch3t: "Chúng ta thành công rồi! Trong đền thờ có nhiều hồ nước lắm! Chúng ta ở đây sẽ bình an vô sự!"
"Đất ở đây ẩm ướt..."
Vừa nói, người hầu vừa dùng hai tay bốc lấy một nắm đất tr3n mặt đất, sau đó lão dừng lại, từ từ đứng thẳng người lên, hai tay nâng đất ướt lên để sát chóp mũi ngửi.
Có mùi gỉ sắt mằn mặn.
Sắc mặt lão nháy mắt trắng bệch, kinh hãi ném phăng đi nắm đất tr3n tay, đạp hai chân về phía sau gào thét: "Là máu! Tất cả đều là máu!"
Ngay sau đó lưng của lão đụng trúng vào chân của một ai đó, mắt lão bị bịt kín hết rồi nên lão sợ lắm, lão liền quay người lại nắm lấy chân của người đó: "... Đền thờ xảy ra chuyện rồi, chúng ta ra ngoài trước đã."
Một giọt máu nhỏ "tách" lên băng vải bịt mắt của lão, lão khựng người lại, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên như nhận ra điều gì đó.
Xuyên qua miếng băng vải buộc lỏng lẻo tr3n mắt, sắc mặt lão không còn chút máu, lão thất thần bỏ phắt tay ra, miệng há to không thốt nổi thành lời.
Người mà lão đang dựa vào, hay đúng hơn là cái x4c lão đang dựa vào, mặc trang phục samurai đen của nhà Mifune đã bị phóng một thanh kiếm ngắn c4m xuyên qua mũi. Lúc này đây, cái x4c trợn trừng hai mắt tựa vào cổng lớn của đền thờ, tr3n tay vẫn còn nắm chặt chiếc chuông hứa nguyện ngay trước cửa.
Tr3n mặt đất khắp nơi đều là thi thể của các samurai đen nhà Mifune, tất cả đều bị một nhát roi cắt đứt cổ, đầu lăn lốc tr3n mặt đất, mắt mở trừng trừng, kiếm tr3n tay đã bị nát vụn, một số thì bị ném ra ngoài, một số thì bị roi quất tan nát chỉ còn một nửa trong lòng bàn tay của cái x4c không đầu.
Chân của thi thể bị lão người hầu nhà Kitahara chạm vào lắc lư rồi từ từ ngã sấp xuống, chiếc chuông hứa nguyện nắm chặt trong tay cuối cùng cũng vang lên như nhắc nhở những người khác.
Tiếng chuông leng keng cùng với tiếng la hét thảm thiết cuồng loạn của người hầu phát ra từ đền thờ trong ngọn lửa cháy lớn phừng phực: "Có người thảm sát đền thờ!!!"
Mặt trăng tr3n đỉnh cao tít của ngôi đền dường như bị sự giết chóc tàn bạo phản chiếu thành trăng máu, pháo hoa bay vút lên cao nổ tưng bừng, từ phía xa vọng lại tiếng reo hò, cổ vũ của đám đông bên bờ biển, có vẻ như màn b4n pháo hoa lễ tế mùa hè đang đến hồi cao trào.
"Bùm—— bùm ——bùm!"
Màu sắc sặc sỡ của pháo hoa đột nhiên chuyển thành màu đỏ chói, thế rồi, ẩn hiện bên trong bên trong từng chùm pháo hoa đỏ rực không hề dễ thấy, một quả đạn báo hiệu cũng có màu đỏ tươi nổ bùng lên.
Người hầu của Mifune đang canh gác giàn lửa dùng ống nhòm quét tia sáng tín hiệu, hắn kinh ngạc nhanh chóng gọi điện thông báo Mifune: "Mifune đại nhân, nhóm samurai bao vây đền thờ vừa gửi tín hiệu cầu cứu."
"Tín hiệu cầu cứu?" Mifune đang đứng tr3n khán đài cao ngất, nheo mắt, "Tín hiệu cầu cứu hay là tín hiệu hoàn thành nhiệm vụ?"
Người hầu lại nâng ống nhòm lên, sau khi x4c nhận một lần nữa thì báo cáo qua điện thoại: "Pháo hiệu cầu cứu ạ, vẫn đang gửi liên tục nãy giờ."
"Đám rác rưởi này." Mifune đảo mắt nhìn 6 ông lớn của sáu gia tộc đang săn b4n nhóm tế phẩm cũ dưới đài, sắc mặt hoàn toàn tối sầm lại, "Đêm hội cung thuyền bên đây sắp xong rồi, mấy ông lớn đã săn xong tế phẩm sắp mang đến hiến tế. Nhiệm vụ của lũ chúng nó chỉ cần dọn dẹp tàn dư nhà Kitahara và hiến tế Bạch Lục mà cũng làm không xong, bây giờ lại còn cần viện trợ?"
"Vậy..." người hầu ngập ngừng hỏi, "Chúng ta có phái người viện trợ không ạ, Mifune đại nhân?"
Mifune nghiến răng: "Tất nhiên là phải viện trợ rồi! Bằng không mọi chuyện an bài lâu như vậy bây giờ đổ sông đổ bể hết!"
Người hầu vội vàng gật đầu: "Vâng! Con sẽ lập tức thông báo cho các samurai còn lại tiến vào đền thờ!"
Anh ta lấy một cây đạn tín hiệu màu đỏ tím ra, hướng về không trung bật lửa.
"Bùmm ——!!"
Pháo hoa đỏ tím nổ tung, đám samurai nhà Mifune chực sẵn tr3n núi nhìn thấy tín hiệu thì nhíu mày nhìn nhau trong bóng tối, rồi nhanh chóng nâng khăn đen quấn quanh cổ lên mắt, sau đó nhanh chóng di chuyển về hướng đền thờ.
"Đó là..." Kitahara Aoi bị chị gái kéo đi được nửa đường thì đột nhiên nghe thấy tiếng pháo hoa nổ lớn kỳ lạ, cô bé ngẩng phắt đầu lên, khi nhìn thấy ngọn lửa màu đỏ tím bay thẳng từ đài quan sát thì đồng tử co rút lại, "Tín hiệu bao vây tấn công của nhà Mifune!"
Khoảnh khắc tín hiệu chói mắt bùng lên trong trí nhớ hợp nhất, cô bé như thể bị lửa thiêu đốt.
"Tín hiệu này tương đương với lệnh xóa sổ của gia đình Mifune, tất cả các samurai thuộc hạ nhận được mệnh lệnh sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu của mình."
"Bọn họ muốn giết Bạch Lục và thanh trừng nhà Kitahara..."
Kitahara Aoi hoảng hốt lẩm bẩm một mình, cô bé nhìn thấy một vài chiếc đèn trời đang lững lờ trôi tr3n bầu trời, một chiếc đèn lồng phản chiếu trong đồng tử khiến cô bé run rẩy ——
——Đó là ngọn đèn mà Bạch Liễu dùng mang lên núi khi đi gặp Tà Thần mỗi đêm.
Nhưng ngọn đèn này đã bị Bạch Liễu tùy ý ném sang một bên để vội vàng đi cứu chị gái của mình, lúc này chỉ còn lại khung đèn bị ngọn lửa đốt cháy, bay về phía bầu trời tối tăm cùng với sóng nhiệt.
Giống như linh hồn đã bị thần linh bắt đi.
Sota đột ngột hất mạnh tay Aoi đang giữ mình ra, cậu bịt miệng lại, vừa ho sặc sụa vừa chạy về phía đám cháy.
Aoi hoàn hồn giữ chặt lấy vai cậu nhóc, ngạc nhiên hỏi: "Bên đó là đền thờ với nhà Kitahara đang cháy! Anh định làm gì!!"
"Không phải em bảo Mifune muốn giết Bạch Lục đại nhân sao! Anh muốn đi cứu Bạch Lục đại nhân!" Sota ho khan vì khói bụi, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, " Còn【 Sota 】 và 【 Bạch Lục 】nữa!"
"Anh để chúng tr3n gác mái nhà Kitahara, chúng sẽ bị thiêu ch3t mất!"
Aoi nghiến răng: "Anh điên rồi! Anh có biết một khi samurai của nhà Mifune đã ra tay thì có nghĩa gì không!"
"Giết anh còn dễ hơn cắt củ cải!"
Sota nức nở lắc đầu: "Anh không biết, anh chỉ biết Bạch Lục đại nhân và mấy con mèo con đã giúp anh rất nhiều, anh không phải sống cực khổ, không bị bắt làm tế phẩm, cũng không bị đau đớn gì cả. Anh ấy cũng dạy anh nhiều thứ nữa."
"Cho dù các thầy giáo nhà Kitahara dạy dỗ chúng ta thế nào đi nữa thì anh chưa bao giờ thấy thế giới này tốt đẹp bao giờ cả, nhưng anh nghĩ tình yêu của Bạch Lục đại nhân dành cho Tà Thần đại nhân mới là tốt đẹp."
Sota bật khóc: "Anh không muốn Bạch Lục đại nhân ch3t!"
"Lẽ ra họ phải có một kết thúc tốt đẹp! Chẳng phải trong truyện cổ tích đều là như thế sao!"
"Truyện cổ tích đều là..." Aoi nghiến chặt răng, nhắm mắt lại, hàm răng cô bé va vào nhau lập cập, cố gắng phá vỡ ảo tưởng của Sota, "Đều là..."
—— Lừa dối.
Ngọn đèn bị cháy rụi bay phất phơ đáp xuống cách cô bé không xa, rồi từ từ vụt tắt, giống như ánh sáng trong mắt cô bé ở một thế giới khác vậy.
【Tình yêu đều là dối trá. 】
Bạch Lục mỉm cười quỳ trước đền thờ, đôi mắt vô hồn nhìn vào cô bé: 【Tr3n đời này không có tình yêu. 】
【Bởi vì không có ai tin vào sự tồn tại của tình yêu. 】
【Chỉ có nỗi đau mới là vĩnh cửu. 】
Aoi đột ngột mở mắt, cô bé hít một hơi thật sâu nhìn ngọn núi đang bốc cháy, ánh mắt phản chiếu ánh sáng thiêu đốt: "Anh đến nhà Kitahara cứu hai con mèo, em lên núi tìm Bạch Lục."
- -----oOo------