Lúc ấy cảm xúc của anh trăm mối ngổn ngang huống gì là Lục Dịch Trạm đã tự tay nuôi lớn Bạch Liễu.
Ước chừng nhất thời không biết Bạch Liễu dễ dàng bị cấy điểm thôi miên khiến anh khó chịu, hay là không dễ cấy thì sẽ khiến anh khó chịu hơn.
Lục Dịch Trạm không trả lời Liêu Khoa, anh quay đầu sang chỗ khác đổi chủ đề: "Dựa theo kế hoạch mà hành động."
Liêu Khoa ngầm hiểu, nghiêm túc quay trở về nói chính sự: "Tiếp theo để Bách Gia Mộc cùng Bách Dật giữ chân Đường Nhị Đả, Mục Tứ Thành, còn chúng ta sẽ xử lý Mộc Kha và Lưu Giai Nghi, như vậy nhóm Bạch Liễu sẽ không còn học sinh đặc biệt xuất sắc nữa."
"Không có học sinh xuất sắc thì bọn họ không thể lên núi và đến gần hồ thi đại học, tiếp theo chúng ta sẽ thuận lợi vượt cửa nhanh chóng."
"Vâng." Lục Dịch Trạm thở ra một hơi, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt không hề dao động, "Chúng ta hành động thôi."
Mộc Kha cảnh giác nhìn Lục Dịch Trạm đột ngột xuất hiện trước mặt chặn đường mình, Lục Dịch Trạm miệng cười tủm tỉm, tay cầm một thanh trọng kiếm to đùng bước từng bước đến gần Mộc Kha: "Không ngờ cậu học ở nước ngoài mà thành tích vẫn tốt như vậy."
"Quá khen." Mộc Kha lặng lẽ lùi lại về sau, tay vung lên, trên tay xuất hiện một con dao găm sáng màu, "Thành tích lúc trung học của ngài quả nhiên xuất sắc như lời Bạch Liễu nói."
"Haha, vậy à?" Lục Dịch Trạm cười ngây ngô gãi gãi sau đầu, "Bạch Liễu kể về thành tích trung học của tôi cho cậu nghe à?
Mộc Kha yên lặng nhìn Lục Dịch Trạm: "Ngoài ngài ra thì anh ấy cũng chẳng nhắc đến ai hết."
Nụ cười trên mặt Lục Dịch Trạm thoáng phai nhạt, thanh trọng kiếm trong tay chậm rãi nâng lên trên vai: "Vậy tôi đã sai rồi."
"Đáng lẽ lúc ở trung học phải để cậu ấy kết bạn nhiều hơn."
"Nhưng mà." Lục Dịch Trạm lại cười hiền lành nhìn Mộc Kha, "Những người đó cũng không xứng với cậu ấy."
"Tôi biết có rất nhiều người bạn tốt tuyệt đối trung thành đang chờ đợi trong tương lai của cậu ấy."
"—— Trộm đoán như thế nên gọi tôi là Nhà tiên tri gian lận cũng được. Nhưng trong tương lai có những người bạn tốt đang chờ đợi như vậy thì cậu ấy cũng không cần phải ủy khuất bản thân để cố hòa hợp ngắn ngủi với một tập thể không đáng giá.
Lục Dịch Trạm cười rạng rỡ, làn gió lướt qua khuôn mặt non nớt, thổi bay tóc mái phất phơ và vạt áo đồng phục học sinh của anh: "Tôi tin là nếu để Bạch Liễu lựa chọn, cậu ấy cũng sẽ không chọn làm bạn với những người ở thời trung học đó."
"—— Cậu ấy nhất định sẽ cô độc chờ đợi sáu năm, cho đến thời điểm các cậu xuất hiện, làm bạn với các cậu."
Mộc Kha bị Lục Dịch Trạm dồn vào chân tường, cậu cắn chặt môi dưới, ánh mắt lạnh lẽo, đột nhiên từ phía sau rút con dao găm, xông thẳng đến trước mặt Lục Dịch Trạm, ngay trong khoảnh khắc đến gần Lục Dịch Trạm, cậu biến mất rồi lập tức xuất hiện sau lưng anh, từ trên tường cao rơi xuống, đâm mạnh dao găm vào gáy Lục Dịch Trạm!
"Bạch Liễu làm bạn với tôi là lựa chọn của tôi và Bạch Liễu, không liên quan gì đến anh!"
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mộc Kha sử dụng kỹ năng (đòn đánh chớp nhoáng) 】
Lục Dịch Trạm chẳng buồn quay đầu lại, anh chỉ dùng sườn tay chặn ngang cổ mình, dao găm và thân thể Mộc Kha đồng thời chấn động, ánh mắt cậu tan rã ngay lập tức.
Dao găm rơi xuống đất, phân tán thành vô số đốm sáng.
Liêu Khoa xuất hiện sau lưng Mộc Kha không biết từ lúc nào, anh cầm một chiếc đồng hồ thôi miên lắc lư qua lại, ống nghe treo trên cổ kết nối thẳng với trái tim của Mộc Kha, Mộc Kha ngã xuống đất không thể động đậy.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Liêu Khoa sử dụng kỹ năng ( khám bệnh) trên người chơi Mộc Kha 】
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Liêu Khoa sử dụng kỹ năng cá nhân (Hồi phục điểm thôi miên) trên người chơi Mộc Kha) 】
【(Hồi phục điểm thôi miên) có thể thôi miên người chơi và ra lệnh cho người chơi hành động theo thông tin thôi miên. Nhưng thông tin về điểm thôi miên của kỹ năng phải liên hệ với người chơi trong (thế giới thực), và người chơi phải bị chôn ( điểm thôi miên) trong tình huống không phòng bị thì mới có thể dùng kỹ năng này để thôi miên người chơi trong game. 】
【 Phát hiện thông tin (điểm thôi miên) được chôn trong cơ thể của người chơi Mộc Kha, đang kiểm tra số lượng và thông tin của điểm thôi miên... Quá trình kiểm tra đã hoàn tất. 】
【Tổng cộng có hai điểm thôi miên. Phát lại ký ức của người chơi Mộc Kha để x4c nhận quá trình chôn điểm thôi miên. 】
Đại não Mộc Kha hỗn loạn, ống nghe trong lòng nguc dao động kịch liệt theo nhịp tim, đầu đập dữ dội, như có hai mũi kim chôn sâu đang dần đâm xuyên ra ngoài.
Bộ não của cậu bắt đầu phát lại một số ký ức trước đây một cách vô thức, giống như trong đầu cậu có sẵn một cuốn băng ghi hình vậy. Mà cuốn băng này chính là trải nghiệm của cuộc đời cậu và đang phát ngược trước mắt cậu với tốc độ nhanh chưa từng có.
"Rắccc."
Băng quay ngược đột nhiên dừng lại rồi bắt đầu phát về phía trước, đầu Mộc Kha đau muốn nứt ra làm đôi, cậu ngẩng đầu lên nhìn hình ảnh trước mặt.
—— Đó là hình ảnh Bạch Liễu đang từ chức.
Lúc Bạch Liễu đang thu dọn đồ đạc của mình thì cậu ném máy tính của Bạch Liễu ra ngoài, sau đó Bạch Liễu đã cãi nhau với cậu, cậu cứ cho rằng vì mình đã tiếp xúc với người chơi Bạch Liễu nên mới tiến vào trò chơi.
Nhưng không, Bạch Liễu thậm chí còn chưa tham gia trò chơi vào thời điểm đó.
Màn hình chậm rãi tiếp tục chuyển sang hình ảnh khác, đồng tử Mộc Kha co rút lại, vẻ mặt hoàn toàn vô hồn.
—— Cậu nhìn thấy Lục Dịch Trạm xuất hiện.
Lục Dịch Trạm xuất hiện trên ghế ngồi của Bạch Liễu, đồ vật xung quanh đã được Bạch Liễu thu dọn rời đi từ lâu, Liêu Khoa cũng xuất hiện ở đó.
Cậu nhìn trong màn hình thấy mình bước tới, kiêu căng ngạo mạn hỏi hai người này đang làm gì ở đây.
Lục Dịch Trạm ngẩng đầu lên, anh nhìn về phía Mộc Kha cười tủm tỉm: "Tôi muốn mời cậu chơi trò chơi kinh dị, Mộc thiếu gia, một trò chơi kinh dị tên là 《 Thị trấn Siren 》."
Mộc Kha trong hình ảnh cau mày: "Không chơi, tôi không có hứng thú với mấy cái game kinh dị do Bạch Liễu phát triển, hai người ra ngoài ngay cho tôi."
"Cậu phải chơi." Lục Dịch Trạm nhìn Mộc Kha, nụ cười trên mặt giống như đã nhìn thấy rõ tương lai của cậu, "Đến lúc đó cậu sẽ hối hận vì hiện giờ đã đối xử với Bạch Liễu như vậy."
Mộc Kha lạnh lùng vẫy tay: "Bảo vệ, đuổi người đi."
Màn hình dừng lại.
Mộc Kha chậm rãi ngẩng đầu lên, cậu nhìn Lục Dịch Trạm, vẻ mặt chẳng hề có chút cảm xúc: "Là anh, anh thiết kế điểm thôi miên của tôi, để tôi tiến vào trò chơi, thả tôi vào thị trấn Siren để gặp Bạch Liễu cũng tiến vào trò chơi lúc đó, sau đó xóa đoạn ký ức tôi đã tiếp xúc với anh."
"—— Anh làm mọi cách để biến tôi trở thành thành viên trong đội của Bạch Liễu, làm bạn anh ấy, một trong những người xung quanh anh ấy."
"Anh là..." Mộc Kha nhìn Lục Dịch Trạm không tin nổi, "Anh cũng giống như Bạch Lục, điều khiển từng bước đi của Bạch Liễu sau khi tiến vào trò chơi?"
"Cậu nói sao cũng được." Lục Dịch Trạm bình tĩnh trả lời, "Đúng là tôi đã hạ phóng cậu đến gần Bạch Liễu."
"Cậu là một trong những lá bài thần của tôi."
Sáu tháng trước, Thần Điện.
Bạch Lục ngồi đối diện Lục Dịch Trạm nửa người đã bị biến thành tượng đá, ông chống cằm, trên mặt nở nụ cười: "Trò chơi của chúng ta lại sắp bắt đầu rồi."
"Dòng thế giới này chúng ta giết người sói muộn quá, cũng nhờ sự nỗ lực của cậu đấy."
"Lần này ta sẽ hạ phóng phó bản 《 Thị trấn Siren 》." Bạch Lục lật mở một lá bài đang úp xuống, trên đó có hình ảnh một chiếc đuôi cá màu xanh bạc rất đẹp, nhưng một phần đuôi cá đã bị ăn mòn đến mức lộ ra xương trắng. Ông ta mỉm cười nhìn Lục Dịch Trạm, "Vốn dĩ theo lệ thường thì phó bản đầu tiên ta chuẩn bị cho Bạch Lục ở mỗi dòng thế giới sẽ là 《 Tế Tà Thần · nhà thuyền 》."
"Ta sẽ để Bạch Lục gi3t gi3t hoàn toàn mỏ neo của hắn trong phó bản này và dấn thân vào con đường kế vị tà thần mà ta đã thiết kế."
"Nhưng thật đáng tiếc." Bạch Lục rũ mắt xuống, ngón trỏ đeo găng tay da đen gõ vào đuôi cá trên tấm thẻ, "Để ngăn phó bản Tế Tà Thần đăng nhập vào thực tế, Tawil của dòng thế giới này đã vận hết sức bơi ra xa, thi thể của nó không trôi đến huyện Lộc Minh như ta đã thiết kế mà trôi dạt đến một thị trấn hẻo lánh xa xôi gần biển, đăng nhập thành 《 Thị trấn Siren 》."
"Nhưng chẳng sao cả." Bạch Lục mỉm cười ngẩng đầu lên, "Mối quan hệ giữa Bạch Liễu và Tawil ở dòng thế giới này cũng khác nhau."
"Có lẽ so với gi3t gi3t Tawil thì việc thật sự nhìn thấy Tawil, hoặc là thi thể của Tạ Tháp trong hiện thực sẽ tác động đến Bạch Liễu mạnh hơn thì sao?"
"Ta rất mong đợi khoảnh khắc Bạch Liễu nhìn thẳng vào đôi mắt thi thể Tạ Tháp khiến giá trị dục v0ng vượt qua giới hạn, để rồi hắn sẽ bước vào trò chơi đầy dục v0ng và hận thù tàn sát khắp nơi."
Lục Dịch Trạm chậm rãi ngước khuôn mặt đầy thạch đốm lên: "Tôi sẽ không để Bạch Liễu nhìn thấy thi thể Tạ Tháp trong thực tế một lần nào nữa."
"Vậy cậu định làm gì?" Bạch Lục cười tủm tỉm, "Cậu đâu thể ngăn cản ta khiến bọn họ gặp nhau trong thực tế chứ."
"Có một cách." Giọng nói của Lục Dịch Trạm nhẹ nhàng đến mức chỉ còn anh mới có thể nghe thấy, "Chỉ cần tôi... chỉ cần tôi..."
Giọng anh bắt đầu run rẩy không ngừng: "Chỉ cần tôi đưa Bạch Liễu vào trò chơi trước khi ông khiến Bạch Liễu gặp Tạ Tháp là được."
Bạch Lục hiếm thấy im lặng trong giây lát, ngay sau đó ông ta cong mắt cười lớn, vỗ tay: "Wow wow, thật không thể tin được."
"Nhà tiên tri của chúng ta làm mọi biện pháp để ngăn cậu nhóc Bạch Liễu ngoan ngoãn mà mình toàn tâm toàn ý nuôi lớn bước vào trò chơi. Nhưng không ngờ là cuối cùng chính bản thân anh ta lại thực sự muốn đưa Bạch Liễu vào trò chơi."
Lục Dịch Trạm nhắm mắt lại.
Anh đã để Chu Thiên Hoa chôn vùi một điểm thôi miên trong ý thức của Bạch Liễu, để Bạch Liễu bước vào trò chơi một cách tương đối an toàn dưới sự hướng dẫn của Chu Thiên Hoa.
Anh ngăn cản cảnh tượng này trong suốt mười năm, nhưng không ngờ cuối cùng chính tay mình lại tạo ra nó.
Bạch Liễu nhanh chóng bước vào trò chơi, trò chơi Giết người sói giữa anh và Bạch Lục cũng bước vào vòng thứ hai.
"Cục diện mở đầu như thế này khiến ta rất tò mò không biết cậu sẽ giết người sói như thế nào trong dòng thế giới này." Bạch Lục lười biếng nghiêng đầu chống tay phải, ông ta quét mắt qua mặt bài trước mặt Lục Dịch Trạm, nụ cười trên mặt càng sâu, "Ban đầu trong tay cậu chỉ có lá bài Nhà tiên tri và Thợ săn."
"Nhưng trong dòng thế giới 0045 trước đó cậu đã thu dụng Mục Tứ Thành, dòng thế giới 0068 thu dụng Lưu Giai Nghi, trong dòng thế giới này lại chôn vùi điểm thôi miên trong tiềm thức của Mộc Kha, xem như cũng đã thu dụng một nửa Mộc Kha."
"Hiện giờ trong tay cậu có lá bài Thợ săn, Nhà tiên tri, Kẻ trộm, Phù thủy và một Sát thủ vẫn chưa thành hình."
"Đây là đầu tiên cậu có nhiều lợi thế và mặt bài để chống lại ta như vậy."
Bạch Lục khẽ đứng lên, ông ta thú vị hỏi: "Cậu tốn không biết bao nhiêu thời gian, hy sinh không biết bao nhiêu đội viên trong các dòng thế giới trước mới có thể miễn cưỡng thu thập đủ một bộ bài thần hoàn chỉnh Giết người sói từ những hợp chất diễn sinh Bạch Lục."
"Cậu định làm gì với mấy thẻ bài này?"
Lục Dịch Trạm không chút do dự: "Tôi muốn giao cho Bạch Liễu."
Bạch Lục giao hai tay chống cằm, trên mặt lộ vẻ quan tâm sâu sắc: "Đoạt thần bài từ tay Người sói của dòng thế giới khác, sau đó truyền lại cho Người sói ở dòng thế giới này?"
"Thật thú vị."
"Vậy thì cậu sẽ hạ phóng như thế nào đây?"
Lục Dịch Trạm chậm rãi ngước mắt, anh giơ tay đẩy một tấm thẻ bài vào giữa bàn đá: "Dùng cách thức của ông hạ phóng."
"Lần này tôi sẽ hạ phóng Mộc Kha vào 《 Thị trấn Siren 》, cậu ta sẽ trở thành đội viên dự bị ổn định nhất trong đội Bạch Liễu."
Mộc Kha rơi xuống biển sâu vô tận ở thị trấn Siren, nhìn màn hình TV nhỏ hoảng hốt kêu cứu: "Có ai không, đến cứu tôi đi mà!"
Bạch Liễu cầm roi xương đi ngang qua TV nhỏ, hắn như bị sợi tơ vô hình nào đó kéo đi, lạnh nhạt quay đầu lại nhìn Mộc Kha đang khóc lóc thảm thiết, nước mắt ràn rụa kêu cứu trong TV nhỏ.
"Xin anh." Mộc Kha không biết sắp xảy ra chuyện gì trong TV nhỏ, chỉ biết vừa khóc vừa quơ quào loạn xạ, "hãy cứu tôi."
Mộc Kha ở trường trung học tư thục Kiều Mộc cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Lục Dịch Trạm, nước mắt chảy dài trong vô thức, cậu lẩm bẩm chất vấn anh như đang tự nói chuyện với chính mình, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười kỳ quái:
"Trước đó Bạch Liễu có nói với tôi, anh ấy luôn cảm thấy cuộc đời mình bị ai đó thao túng, lôi kéo, khiến anh ấy phải đi vào con đường nguy hiểm nhất, sau đó giữa con đường nguy hiểm nhất này lại tìm kiếm cho mọi người một cái kết an toàn."
"Anh ấy không muốn điều đó chút nào."
"Thời điểm Bạch Lục xuất hiện, chúng tôi đều cho rằng kẻ điều khiển mọi thứ và buộc anh ấy phải đi theo con đường kia chính là Bạch Lục."
Lục Dịch Trạm từ từ nâng kiếm nhắm thẳng hướng Mộc Kha đang quỳ trên mặt đất.
"Thật không ngờ." Mộc Kha bật cười, "Còn có cả anh, Lục Dịch Trạm."
Trọng kiếm chém xuống.
【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Mộc Kha bị giảm về 0, rời khỏi trò chơi. 】