Tiểu Đông bị hết người này đến người kia xô đẩy giằng kéo thì hoảng sợ co người vào trong, treo xích sắt lên cửa để ngăn họ xông vào, hoảng sợ hét lên: "Mọi người, giữ trật tự! Ngày mai bộ phận của chúng tôi nhất định sẽ đưa ra giải pháp cho mọi người!?!"
Thật ra cô cũng không biết giải pháp là gì, cô chỉ bị trưởng phòng bộ phận kinh doanh đẩy ra giải quyết vấn đề mà thôi, đến bây giờ Tiểu Đông cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô cũng giống như những người này, thức trắng đêm chờ đợi phê duyệt chứng minh tài sản thì đột nhiên phát hiện người trong phòng tài chính nháo nhào cả lên, hốt hoảng hét lên rằng tiền đột nhiên hết sạch, rồi đồng hồ đếm ngược đỏ như máu thình lình xuất hiện tr3n tòa nhà bên ngoài.
Tiểu Đông nhìn tòa nhà mới cao chót vót trong đêm tối từ văn phòng kinh doanh, linh cảm mơ hồ rằng những người này sẽ không thể nào lấy được nhà của mình.
Trong đám đông bị chặn ngoài cửa có người bị chen lấn đến nỗi rớt cả giày, nhưng chẳng ai buồn quan tâm, bọn họ vội vàng nhảy chân đất gào thét lên:
"Sao phải đợi đến ngày mai mới làm?!"
"Tòa nhà đã xảy ra chuyện gì!"
Những câu hỏi dồn dập và căng thẳng vang lên không ngừng trong đêm tối, ai đó tức giận ném đá và giấy vo viên vào người Tiểu Đông:
"Đóng cửa lại làm cái mẹ gì! Nói đi! Sao lại không nói gì vậy!"
"Gặp chuyện chỉ biết trốn! Mở cửa cho chúng tôi vào!"
Tiểu Đông siết chặt đồng phục phòng kinh doanh, chặn chặt cửa không cho ai vào, cứ cúi đầu xin lỗi, đôi mắt đỏ ửng, trong giọng nói có tiếng nức nở:
"Tôi thay mặt toàn bộ tòa nhà gửi lời xin lỗi đến tất cả mọi người."
Trưởng phòng kinh doanh yêu cầu cô không được mở cửa và không cho người vào, đồng thời yêu cầu cô thay mặt công ty xin lỗi, xoa dịu cơn tức giận của những nô lệ nhà này.
Nếu không thể giải quyết được sự cố, cô sẽ bị sa thải, đồng thời bị trừ lương tháng này.
Cô rất cần công việc này cho nên mới chọn cách để đám người trút giận lên mình, cúi đầu chịu đựng đau đớn và nước mắt, khom lưng hơn 90 độ hết lần này đến lần khác thành tâm xin lỗi.
"Xin lỗi cái rắm ấy! Cô có biết tôi đã trả bao nhiêu tiền cho ngôi nhà này không!" Có người kêu lên thảm thiết, "Tôi mẹ nó cày như trâu như chó đến nỗi suýt tí nữa là đột tử, cái gì cũng không dám ăn, cái gì cũng không dám dùng, cực cực khổ khổ tích cóp tiền cũng chỉ muốn có một căn nhà của riêng mình trú nắng trú mưa, không bị đuổi ra ngoài mà thôi!"
"Cô cút đi! Gọi Giám đốc C ra coi! Ông ta là nhà phát triển đại lý!"
Cuối cùng, có người run rẩy thì thào câu trả lời mà ai cũng sợ hãi thừa nhận: "Có khi nào giám đốc C ôm hết tiền chạy, bỏ tòa nhà dở dang thế này hay không?"
Câu này giống như giọt nước tràn vào dầu sôi làm dấy lên sự bàn tán của mọi người:
"Không đâu? Giám đốc C giàu như vậy lấy tiền của chúng ta làm gì!"
"Khu E, khu B cũng có mấy tòa nhà chưa hoàn thành, hai đại lý bên đó cũng lắm tiền nhiều của đấy thôi...."
"Bên đó bảo là do thiết kế tầng lầu có vấn đề mà?"
"Nhưng cuối cùng lại tu sửa mấy tòa nhà xây dở đó, bảo là không đủ tiền mua vật liệu xây dựng, không trả một đồng nào cho nô lệ nhà ..."
"Mấy người nô lệ phòng làm ầm ĩ lên đều bị đội tuần tra đánh ch3t, thi thể còn bị đưa đến bệnh viện giải phẫu để bán đấu giá trả nợ khoản vay tòa nhà ..."
Nhóm người chuẩn bị gây rối nghe kể đến đây thì nhìn Tiểu Đông đang đứng trong bộ phận kinh doanh với vẻ mặt khẩn cầu, tuyệt vọng: "... Cô vừa nói ngày mai chúng tôi quay lại đây chờ lấy giấy chứng nhận phải không, tòa nhà của chúng tôi sẽ không có vấn đề gì phải không?"
Tiểu Đông chậm rãi nâng người lên, cô chắp tay trước mặt, c4n chặt môi dưới, một lúc lâu sau mới nặn ra một nụ cười: "Không có gì đâu các vị ạ."
"Chỉ là lần này giao dịch nhà quá nhiều, cần xử lý số lượng lớn nên bị hoãn lại thôi."
"Nếu ngày mai, ngày mai không được..." Tiểu Đông khom lưng thật sâu chào mọi người, cô nhéo hổ khẩu mình thật mạnh, cố gắng điều chỉnh giọng nói đang run rẩy của mình, ngọt ngào nở một nụ cười, "Tuần này hoặc tuần sau là có thể giải quyết được."
"Mời các vị quay về kiên nhẫn chờ đợi."
Tiểu Đông nhướng người nhìn mọi người, miệng thì cười nhưng khóe mắt lại rơi lệ: "Mọi người nhất định sẽ có được nhà riêng!"
Nhóm người dường như nhận ra điều gì đó, họ lặng lẽ đứng trước Tiểu Đông sắp khóc nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, có người cũng nở nụ cười miễn cưỡng và tự lừa dối bản, lẩm bẩm tự nói một mình, đi về hướng tòa nhà mới:
"Trước đó tôi còn bảo rằng mua nhà ở khu C đáng tin cậy và ít rủi ro hơn."
"Chờ thì chờ thôi, ngày mai thì ngày mai, một tuần thì một tuần, hai tuần thì hai tuần, tôi chờ đã lâu lắm rồi, chờ thêm nữa cũng không sao..."
"Để tôi đi xem ngôi nhà tương lai của mình trước đã rồi quay về chờ cũng được."
Người đàn ông lẩm bẩm một mình, vẻ mặt bàng hoàng hoảng hốt, nghiêng ngả lảo đảo bước vào tòa nhà mới đang xây dựng, leo lên từng tầng lại từng tầng, phía sau ông ta không biết từ khi nào có một nhóm người mua tòa nhà cũng đang im lặng đi theo.
Bọn họ trầm mặc leo lên từ tầng trệt tòa nhà, không ai nói với ai một lời, có một số nơi trong tòa nhà vẫn chưa xây xong cầu thang, một số tầng tr3n chỉ có bê tông và khung thép, bọn họ dìu dắt vợ và con cái trèo lên những chân đế công trình nguy hiểm, theo thứ tự tìm kiếm những căn hộ chưa kịp dán số nhà, tự nhiên nói chuyện với nhau:
"Nhà tôi số 1305, có phải là cái này không?"
"Tôi xem qua sơ đồ bố trí căn hộ rồi, căn này mới là của ông, căn của tôi là 1304."
Họ đứng trong căn nhà bê tông chật hẹp chỉ lợp một lớp nền mỏng khoảng mười mấy hai mươi m2, đưa tay chạm nhẹ vào bốn bức tường, đôi mắt tỏa sáng thứ ánh sáng rất yếu ớt, nhỏ nhoi:
"Chỉ cần bọn họ chưa lấy lại tòa nhà thì cũng không phải là không thể ở, đúng không?"
Có người đứng tr3n rìa ngôi nhà gió lùa tứ phía, nhìn xuống mặt đất đen nhánh của khu C, chỉ có văn phòng kinh doanh và các tầng tr3n cùng của những ngôi nhà xung quanh là thứ duy nhất được thắp sáng, nhìn ra phía xa xa, chỉ có thể nhìn thấy một chút hình bóng mờ nhạt của mặt trăng, và khu làm việc lúc nào cũng sáng đèn của trung tâm thành phố.
Ánh trăng sáng ngời phản chiếu vào trong mắt ông ta, có chút chói mắt người như rơi lệ.
"Thật là đẹp." Người đàn ông nhìn bầu trời đêm, lẩm bẩm dựa vào bức tường trống, "Tôi sống trong nghĩa trang lâu như vậy đến bây giờ mới biết là có thể nhìn thấy ánh trăng tr3n mặt đất vào ban đêm!"
"Tôi suýt quên mất mặt trăng trông như thế nào rồi."
"Tốt thật đấy, sống trong một ngôi nhà cao như thế này, có thể nhìn lên mặt trời vào ban ngày và mặt trăng vào ban đêm."
Ánh sáng trong mắt nhanh chóng vụt tắt, ngữ điệu nhẹ như mây khói bị gió đêm thổi tiêu tán: "Tiếc là tôi không mua nổi căn nhà cao như vậy."
"Vầng trăng đẹp như vậy, loại công nhân cấp thấp như tôi cả đời chỉ có thể xứng đáng được nhìn thấy một lần."
Mũi chân ông giẫm lên mép nhà chưa được bịt kín, bước ra ngoài, sau đó từ từ, run rẩy, khẽ mở hai tay trong gió đêm lạnh lẽo rồi nhắm mắt lại, nghiêng người ngã xuống trong trong đêm đen.
Khu E, trong nghĩa trang.
Tầng thứ 18, Mục Tứ Thành lau mồ hôi tr3n trán, th0 dài nhẹ nhõm một hơi, đắc ý quay đầu nhìn Bạch Liễu, trong tay lắc lắc tờ giấy chứng nhận bất động sản nghĩa trang: "Hiệu suất không tồi phải không?"
"Ừm không tồi." Bạch Liễu cười tủm tỉm nhận lấy, lời nhắc của hệ thống lập tức vang lên.
【 hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Bạch Liễu sắp giành được quyền sở hữu tòa nhà nghĩa trang 0812 ở khu E. 】
【Hiện tại vẫn còn thiếu quyền sở hữu căn nhà nơi lối vào mộ bia của nghĩa trang, người chơi Bạch Liễu hãy kiên trì cố gắng nhé! 】
Bạch Liễu giương mắt nhìn mọi người chung quanh: "Chúng ta đi ra ngoài thôi, chỉ còn thiếu quyền sở hữu lối vào nghĩa trang."
Đường Nhị Đả không nhịn được hỏi: "Cậu muốn cướp nhà nghĩa trang của đứa trẻ 17 tuổi kia sao?"
"Không, trao đổi." Bạch Liễu cười liếc Đường Nhị Đả, "Đường đội trưởng quên là giấy chứng nhận bất động sản ngôi nhà ma kia tốt hơn nhiều so với nhà nghĩa trang công cộng này sao? Đêm nay giải quyết xong xuôi thì để cho cậu nhóc vào ở."
"Chúng ta đổi giấy chứng nhận nhà ma để lấy giấy chứng nhận nghĩa ttrang của cậu nhóc đó."
Bạch Liễu nở nụ cười: "Đường đội trưởng đi trao đổi với cậu nhóc đi."
Đường Nhị Đả cảm động: "Cảm ơn."
Bạch Liễu mỉm cười: "Đừng khách sáo."
Lúc đoàn người bước ra ngoài, Đường Nhị Đả lại do dự một lần nữa, gã cứ cố tình đi chậm đến bên cạnh Bạch Liễu phía sau, cúi đầu ghé vào tai Bạch Liễu, nhíu mày hỏi: "Bạch Liễu, lúc trước cậu bảo người của Nghĩa trang công cộng Laser đi theo đường chưa phát hiện yếu tố kinh dị, cậu nghĩ nó sẽ như thế nào?"
"Trước tiên là thi thể của nhà phát triển đã ch3t, theo thiết lập của thành phố này, cấp độ công dân càng cao thì sau khi ch3t dị hóa thành quái vật sẽ có sức tấn công càng lớn, đám quái vật đó không dễ đối phó như vậy..."
Bạch Liễu tiếp tục vừa đi vừa nói: "Còn một điểm nữa, tôi chưa x4c định rõ lắm, nhưng nếu tôi là người thiết kế trò chơi này thì tôi sẽ thiết kế cái này để tăng cảm giác kinh dị và độ khó của đường đi."
Đường Nhị Đả nhíu mày càng chặt: "Thiết kế như thế nào?"
Bạch Liễu bình tĩnh nói: "Nếu tòa nhà Dương Quang là hình chiếu đăng nhập của phó bản này trong thực tế đúng như anh dự đoán, theo những gì đã xảy ra đối với tòa nhà Dương Quang, khả năng cao là các nhà phát triển ở đây sẽ không giữ tiền trong tay mà tuồn ra ngoài để đầu tư hạng mục tiếp theo, bắt giữ nhà phát triển hoặc giết nhà phát triển sẽ chỉ dẫn đến một điều —— "
"—— đó chính là tạo ra tòa nhà chưa hoàn thành."
Bạch Liễu quay đầu nhìn Đường Nhị Đả: "Cả tôi và anh đều biết tòa nhà chưa hoàn thành trong hiện thực đã gây ra chuyện gì."
Đường Nhị Đả im lặng một lúc, sau đó gã chậm rãi nói từng chữ một: "Ý cậu là cư dân của những tòa nhà chưa hoàn thành này sẽ tự sát."
Bạch Liễu bình tĩnh gật đầu: "Ừ, sau khi tự sát những cư dân này rất có thể sẽ biến thành ma, nếu tôi đoán không lầm, đám ma quỷ này sẽ trút giá trị thù hận lên đầu người chơi đã giết người phát triển, tức là những người phát triển mới."
"Nếu hai người Nghĩa trang công cộng Laser thực sự đã giết chủ đầu tư." Bạch Liễu thờ ơ nhìn Đường Nhị Đả, "Nếu họ không thể ngăn cản thành công những cư dân của tòa nhà đang xây dở tự tử, thì tiếp theo bọn họ sẽ bị đám quỷ nhảy lầu đó đuổi giết đến ch3t."
Khu C.
Hai bóng người chật vật nghiến răng chạy như điên trong đêm tối, tr3n mặt mang đủ loại vết thương, tr3n tay cầm theo một túi đựng thẻ ID.
Anh và Thi Thiến vừa ra ngoài cướp, nhưng ròng rã một tiếng cũng không gom đủ nổi 60 tỷ, hiện tại đã sắp hết giờ nên chỉ còn biết chạy về tòa nhà mới.
Viên Quang không hiểu tại sao mình lại muốn chạy đến đó, rõ ràng là mọi thứ đã không thể cứu vãn, hệ thống đã thông báo cho anh biết rằng tòa nhà đã trở thành tòa nhà chưa hoàn thành, bây giờ cho dù anh chạy tới đó nhìn chằm chằm vào tòa nhà, cũng không thể kiếm ra 60 tỷ từ không khí để cứu những người sống trong đó.
—— Cũng giống như trong thực tế.
Nhưng mà......
Nhưng mà......
Anh biết một tòa nhà chưa hoàn thành sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho dù không thay đổi được gì, cho dù những người ở đây chỉ là một đống dữ liệu, một đống NPC vô nghĩa.
Anh cũng không thể tuyệt vọng nhìn bọn họ, từng người từng người từ tr3n cao nhảy xuống!
Anh đã thấy đủ rồi!!
Viên Quang chạy điên cuồng đến mức th0 không nổi, môi tím tái, với tốc độ chạy cực nhanh như thế, hai bàn tay anh run lên trong gió giống như hai sợi mì yếu ớt.
Tại sao mọi người cứ nhất định phải có nhà để sinh tồn chứ?
Anh đã tự hỏi mình câu hỏi này vô số lần, khi anh đang ngủ, khi anh không ngủ được, khi anh đang làm việc và khi anh làm thêm giờ ——
—— Lúc anh bước lên mép ngôi nhà đang xây dở của mình suýt nữa thì nhảy xuống, bị chú Vương kéo lại tát cho vài cái, anh cũng đang tự hỏi như thế.
Chú Vương mắng anh: "Không phải nói là sau khi cha cậu qua đời, mẹ cậu cả đời cũng chưa từng ở nổi một căn nhà tử tế, cậu nhất định kiếm cho mẹ một căn nhà hay sao? Sao bây giờ lại vội vàng muốn xuống đó đoàn tụ với cha cậu vậy hả?"
"Trả nợ thì trả nợ, chú của cậu hơn 30 tuổi, trả nợ thêm 30 năm cũng hơn 60 tuổi, chú của cậu cũng có nghĩ đến chuyện nhảy xuống thế này đâu!" Chú Vương chửi ầm lên, tát anh hai cái tát, "Cậu mới bao lớn chứ! Vay có 20 năm thì có sao đâu! Chẳng lẽ không trả nổi à!"
"Hai mươi năm sau lại là hảo hán, có thể làm lại từ đầu, mua nhà cho mẹ!"
Chú Vương siết chặt vai anh: "Viên Quang, đừng ch3t, nếu cậu ch3t thì chẳng còn gì hết."
"Viên Quang, chú chịu không nổi nữa." Vương Thuật Tề tiều tụy đến mức như đã già đi ba mươi tuổi chỉ qua một đêm, tóc tr3n đầu bạc trắng, cúi đầu khuỵu gối trước mặt Viên Quang, nước mắt ròng ròng, "Để chú thi đấu đi, để chú Vương ch3t đi."
Trò chơi này giống như một bữa tiệc tang lễ lớn vậy, tất cả những người từng ôm Viên Quang và bảo anh đừng ch3t cuối cùng lại nói với anh bằng nhiều cách khác nhau ——
【 tiểu Viên, dì thật sự chịu không nổi nữa, để dì ch3t đi】.
Nhưng khởi đầu của những đám tang dồn dập này chỉ là một buổi họp mặt bình thường của các gia chủ mà thôi.
Nhà phát triển đã cử một nhóm luật sư đến làm việc với nhóm chủ sở hữu căn hộ, gửi một đống tài liệu với nhiều từ vựng chuyên môn phức tạp và tiếng Trung Quốc mà ít người có thể hiểu được, Vương Thuật Tề liên tục hỏi trong nhóm xem có ai có thể hiểu được không.
Viên Quang cẩn thận gửi một câu: 【 Con có thể hiểu được một chút... 】
Vì vậy, anh được tất cả các chủ sở hữu chào đón nồng nhiệt và trở thành 【 Trưởng nhóm chủ sở hữu căn hộ Dương Quang】, thay mặt các chủ căn hộ đứng ra truyền đạt ý kiến của bọn họ.
Bất cứ khi nào nhà phát triển hỏi chủ sở hữu, mọi người sẽ đồng thanh trả lời:
【Chúng tôi tin vào tiểu Viên! 】
Dường như kể từ đó, đây đã trở thành một nhận thức đơn giản, vô duyên vô cớ ăn sâu vào tiềm thức của anh.
Chúng tôi tin tưởng vào tiểu Viên, vì vậy tiểu Viên là hy vọng của chúng tôi, chúng tôi tin vào tiểu Viên, vì vậy tiểu Viên không thể từ bỏ.
Chúng tôi tin tưởng vào tiểu Viên, vì vậy tiểu Viên phải sống sót.
Gió lạnh xuyên thấu qua phổi đang chạy kịch liệt tạo ra cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt trong cơ thể, nước mắt Viên Quang vô thức bay ra từ trong hốc mắt, anh th0 phì phò từng hơi một, chạy như bay đến tòa nhà đang xây dở dang, chạy đến sắp nôn cả ra ngoài.
Tr3n những căn hộ cao cao trụi lủi không có mái che, không có cửa sổ, không có rào chắn của tòa nhà, đám người đang liên tục tiến đến rìa ngôi nhà hướng ra ngoài như những x4c ch3t biết đi.
Giống như chú Vương chuẩn bị nhảy xuống trước đó vậy.
Bọn họ tiến lên từng bước, trong bóng đêm tựa như những hòn đá, âm thầm ngã xuống đất từ căn hộ của mình.
Viên Quang hét lớn một tiếng: "Đừng ch3t!!!!"
"Ch3t rồi——!! Thì không còn gì cả!!!"
Viên Quang nước mắt nước mũi giàn giụa khóc lớn: "Xin mọi người hãy sống sót!!!"
- -----oOo------