Bạch Liễu không muốn làm, nhưng hắn cũng không phải là không có biện pháp, hắn chỉ cần đánh cược một lần.
Nhưng Tawil sẽ không bao giờ cho phép điều này.
Bạch Liễu nghĩ đến giải pháp này, liền nhanh chóng cúi đầu xuống.
Tawil biết rõ hắn đến nỗi Bạch Liễu khó có thể che giấu suy nghĩ của mình trước mặt người này, vì vậy hắn chỉ có thể nhíu mày giả vờ suy nghĩ, sau đó đưa ra câu trả lời: “… Chọn thuốc giải vậy, em không có sự lựa chọn nào khác, em đã thỏa thuận giao dịch với những người khác rồi.”
“Vậy chỉ cần máu của tôi là được.” Tawil đưa tay ra, một sợi dây gai nhọn Huyết Linh Chi nhỏ xíu đâm xuyên từ gân xanh dưới cổ tay trắng nõn của y, dòng máu đỏ tươi lập tức vòng qua cổ tay của y hai lần rồi nhỏ xuống.
Những sợi dây leo tham lam vòng theo đường chảy của máu và bắt đầu mọc dài ra, lan thành từng bó trên cánh tay của Tawil, những chiếc gai đen sắc nhọn đâm thủng làn da trắng như sứ, chẳng mấy chốc máu từ vết thương càng chảy ra nhiều hơn.
Mặt Tawil nhanh chóng tái đi vì dây leo chằng chịt, nhịp thở bắt đầu chậm lại vì mất máu quá nhiều, máu không ngừng chảy ra từ đầu ngón tay y đang ôm Bạch Liễu.
“Tôi… cần một nơi chứa máu.” Tawil mí mắt khép hờ, chậm chạp lên tiếng. “Giống như hồ rửa tội ấy.”
Bạch Liễu đưa mắt nhìn quanh phòng, ánh mắt ngừng lại trên một chiếc tủ trưng bày bằng kính mở ra theo chiều ngang.
Tawil tự giác nằm trong tủ kính mới thay thế do các công nhân nhà máy chuẩn bị cho trái tim của y —— chiếc tủ vừa được kéo ra thì bọn Bạch LIễu đã xông vào, nó vẫn còn nguyên vẹn không bị hư hại, có chiều cao ngang với Tawil, đủ để y nằm gọn vào.
Máu rỉ ra âm thầm nhanh chóng thấm đẫm mu bàn tay của Tawil trên cả hai mặt của tủ kính.
—— Cảnh này giống hệt như khi Tạ Tháp đang nằm trong bể rửa tội trong nhà thờ.
Bạch Liễu quay mặt đi trong tiềm thức, đưa lưng về phía cảnh này.
Hô hấp của hắn không tự chủ được tăng nhanh, hai tay không ngừng thả ra thu vào, không ngừng tiến lại gần Tawil, mùi thơm khiến giá trị tinh thần của hắn từ từ giảm xuống, lúc này cuối cùng hắn cũng đạt tới điểm mấu chốt của ảo giác.
Rất nhiều giọng nói hỗn loạn bắt đầu xuất hiện trong đầu hắn:
【Anh ấy đang đau đớn! Cậu không thấy anh ấy đang đau sao! Cậu là quái vật sao! Cậu không có cảm xúc sao! Dừng lại ngay! 】
【Cậu có biết em ấy đau đớn như thế nào không! Tại sao cậu lại hành hạ em ấy! Loại người như cậu mà cũng có người quan trọng nhất sao! 】
【Cậu không có khả năng đồng cảm với mọi người à? 】
【Nó quả nhiên là quái vật, phải không? 】
【Bạch Liễu, trạng thái tinh thần của cậu không ổn lắm, đi gặp bác sĩ tâm lý đi…]
【… Hội chứng căng thẳng chấn thương tâm lý nặng, khi gặp cảnh gây tổn thương thì trong tiềm thức sẽ lặp lại những hành động rập khuôn lúc đó … 】
【Bạch Lục, tại sao cậu lại sợ nước? Cậu hoàn toàn không sợ nước, chỉ sợ nhìn thấy xác ch3t dưới nước thôi, cậu còn nhớ y là ai không?! 】
【Đúng là Tạ Tháp đã ch3t vì mày! 】
【… Một số bệnh nhân PTSD không bị tổn thương bởi bản thân họ, nhưng có sự đồng cảm mạnh mẽ sẽ liên tục tưởng tượng về cảnh ban đầu, mô phỏng bản thân để chịu tổn thương thay cho người đó để giảm bớt cảm giác tội lỗi của họ … 】
【Nếu là tôi bị tra tấn, là tôi chịu đựng, tôi là người ch3t … Giá như tôi có thể thay thế Tô Dạng thì tốt rồi … 】
Mọi thứ bắt đầu rối rắm trong tâm trí Bạch Liễu.
Cậu bé Bạch Liễu 14 tuổi nhìn lén qua khe hẹp sau tấm rèm, nhìn Tạ Tháp liên tục chìm trong bể rửa tội, máu chảy ra từ những sợi tóc rơi xuống hai bên mặt.
Từ đầu đến cuối, những tưởng tượng thời thơ ấu ban đầu của Bạch Liễu luôn là Tạ Tháp —— người bị bọn trẻ con gọi là quái vật, người bị giáo viên xua đuổi và trừng phạt, người được rửa tội trong nhà thờ, người bị chìm trong lễ rửa tội, cùng với người không có cách nào để thoát khỏi trại trẻ mồ côi đó đều là Tạ Tháp.
Không phải Bạch Liễu, không phải Bạch Liễu, mà là Tạ Tháp.
Mà trong trí nhớ cũ đã mất của Bạch Liễu, tại sao người trải qua chuyện này lại được thay thế bằng chính hắn chứ?
Bạch Liễu thở gấp gáp, cảm giác ngứa ran xuất hiện trên da, như thể có một số dây leo đã chui ra ngoài.
Hắn che cổ mình, cơn đau dữ dội như một cây nho đâm vào các tĩnh mạch ở cổ khiến hắn cau mày —— nhưng thật ra không có gì ở đó cả.
Một cây nho cứng cáp đâm xuyên qua cổ Tawil, hô hấp của y dần dần yếu đi, mái tóc dài của anh ta lơ lửng trong máu vướng vào đám dây leo.
Bạch Liễu bắt đầu đứng không vững, hắn cảm thấy như từng khúc xương bị nhổ ra, mỗi khi hắn thở đều cảm thấy đau dữ dội do co rút cơ khiến hắn không vững giữa các hành động và gần như choáng váng, hắn phải quỳ xuống.
Nhưng thật ra trong cơ thể Bạch Liễu chẳng có gì cả, chỉ là ảo giác, ảo giác quá thực.
Những ảo giác do tiềm thức của Bạch Liễu tạo ra đang khiến hắn và Tawil trải qua điều tương tự.
Giọng Tawil từ sau lưng vang lên: “Em phải đi sao?”
“Em định làm gì?”
Giọng nói ôn hòa của Tawil khiến Bạch Liễu bình tĩnh lại.
Bạch Liễu giữ chặt một cái ống làm mát đã vỡ vụn, hít sâu hai hơi, để bộ não lộn xộn duy trì suy nghĩ cơ bản, sau đó trả lời Tawil: “Đi nói với những người bên ngoài là em đã tìm được 【 thuốc giải 】.”
“Nói dối,” Tawil nói, “Bạch Liễu, em chưa bao giờ dám nhìn thẳng mặt tôi khi em nói dối.”
Giọng điệu của y nhẹ nhàng như lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Liễu ở trong nhà thờ: “Có muốn nói cho tôi biết rời tôi đi rồi thì em sẽ làm gì không?”
—— 【có muốn cùng tôi đọc sách không? 】
Cơ thể Bạch Liễu dường như bị thao túng bởi một loại ý thức nào đó mà hắn không biết, hắn giống như một con rô bốt bị trục trặc quay lại và thấy Tawil đang ngồi dậy trên vũng máu.
—— trên người đầy gai, nhưng vẫn nhìn hắn với đôi mắt chuyên chú, những vết thương như lỗ kim trên khắp cơ thể, y nở nụ cười nhợt nhạt trên khuôn mặt.
Đồng tử của Bạch Liễu hơi co lại rồi mở rộng.
… xác của Tạ Tháp người đầy lỗ kim bên ao, và Bạch Liễu đang quỳ bên cạnh y đã kiệt sức sau khi liên tục hô hấp nhân tạo không biết đã bao lâu.
Bạch Liễu ánh mắt trầm xuống tại chỗ, sau đó áp sát thi thể, nắm chặt tay thành quả đấm áp vào lồng nguc không còn nhịp tim của Tạ Tháp, nhẹ nhàng mở ra khép lại, trong miệng khẽ thì thào, bắt chước tiếng tim đập:
“Thình thịch ——thình thịch —— thình thịch…”
“Không phải nhịp tim sẽ nhanh hơn sao? Tại sao bây giờ vẫn còn chưa đập chứ…”
“Đập cho tôi đi mà…”
Những lời của bác sĩ tâm lý gàn dở mà Bạch Liễu đã từng gặp vài lần vì miễn phí vang lên không ngừng bên tai hắn:
【 ….. Dựa theo lời bạn của cậu thì cậu bị PTSD rất nghiêm trọng, một loại tổn thương do chứng kiến tận mắt, cậu cần phải tự điều chỉnh … 】
【Tuy nhiên, tính cách của cậu quá cực đoan, nếu lần sau gặp phải cảnh tượng tương tự thì có thể phản ứng của bạn sẽ rất quá khích —— cậu sẽ cố gắng hết sức để ngăn những điều tương tự xảy ra trước mặt mình, hoặc thậm chí có thể thay thế đối phương …… 】
“Em định làm gì, Bạch Liễu?” Tawil nâng đôi mắt xanh bạc lên nhìn hắn.
Bạch Liễu di chuyển những ngón tay buông thõng bên cạnh mình, triệu hồi một lá bài —— lá bài Át Cơ.
Hắn hơi mở miệng, cuối cùng cũng nói, “Em chuẩn bị đi tìm một chiếc gương.”
【Lưu Giai Nghi, lá Át Cơ này có thể biến đổi hoàn toàn người này thành người khác không? Kể cả máu hay gì đó? 】
【Anh hỏi cái này làm gì? Nếu anh có thể tìm được người tồn tại trong lòng anh và đến gần người đó, thì thẻ kỹ năng này có thể thực hiện chuyển đổi cơ bản các thành phần máu. 】
【Còn một số tính năng thì sao? Chẳng hạn như tốc độ tái tạo máu và khả năng chịu đựng khi ch3t? 】
【= = Cái quỷ gì thế này? Anh chuẩn bị hóa thân thành ai à? Người quan trọng nhất trong lòng anh là kiểu đó hả? Tái tạo máu, khả năng chịu ch3t, nghe giống như ——】
【—— Giống như một con quái vật. 】
“Em đang tìm một chiếc gương để làm gì?” Tawil hỏi.
“Để em tự nhìn chính mình.” Bạch Liễu nói.
【Đúng vậy, người quan trọng nhất trong lòng hắn chính là quái vật này đây ~】
【Trời ơi, Bạch Liễu, biểu hiện trên mặt của anh thật là ghê tởm quá đi mất, vừa rồi anh cười rất kỳ quái! 】
“Tại sao lại muốn nhìn thấy chính mình?” Tawil hỏi.
Bạch Liễu rũ cổ, cúi đầu, bình tĩnh nhìn bóng mình phản chiếu ở vũng nước trên mặt đất, từng đợt hoa hồng vẫn chói mắt phản chiếu trong con ngươi như nước hồ mùa hạ, trên mặt chẳng có cảm xúc gì.
Cứ như vậy thật lâu thật lâu, đồng thời, trái tim ở trung tâm lá Át Cơ quay cuồng trong tay hắn.
Người trong lòng trái tim nhanh chóng từ Tô Dạng thay đổi thành một người khác.
Tóc của Bạch Liễu đã dài ra, tứ chi trở nên cường tráng và hoàn mỹ như điêu khắc, cơ thể nổi đầy lỗ kim, trên cổ nổi lên gai nhọn, cơ thể đẫm máu, lông mi dài màu xanh bạc rủ xuống, và chất lỏng màu hồng hồng nhạt hòa với máu chảy ra từ quai hàm, lông mi, những lọn tóc uốn cong sau eo hắn.
“Bởi vì lần này… em muốn trở thành con quái vật bị tra tấn đó.” Bạch Liễu nói.
- -----oOo------