Dưới thế lửa cuồng nộ không thể dập tắt, tiếng vũ khí đan xen âm thanh hô hào chém giết hòa quyện với tiếng gỗ cây bị đốt cháy lốp bốp vang vọng cả núi rừng.
Aoi che lại mũi miệng, nhìn lên đền thờ sừng sững tr3n đỉnh cao nhất của ngọn núi, cô bé hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay và tiếp tục chạy lên dưới luồng sóng nhiệt nóng rẫy và tro tàn mù mịt.
Bên trong đền thờ.
Tay phải Bạch Liễu kéo lê roi dài dính đầy vết máu, lạnh lùng dùng hai ngón tay trái đẩy cửa đền thờ ra.
Cánh cửa gỗ nặng nề của đền thờ từ từ mở ra.
Bạch Lục nắm lấy roi, hắn mỉm cười dùng xương nhọn tr3n roi đâm thẳng vào cổ Tawil đang bị sợi tơ dày đặc quấn chặt, buộc Tawil phải ngả người ra sau.
Những gai xương đen nhọn hoắc đâm vào làn da cổ trắng trẻo mỏng manh của Tawil, máu b4n ra chảy dọc xuống trước người y, thấm đỏ chiếc áo choàng trắng loang lổ máu của Tawil.
Đôi mắt xanh bạc của Tawil yếu ớt khép hờ, ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu đang đứng ở cửa, giọng nói khàn khàn vì cổ họng bị roi tr3n tay Bạch Lục quấn lấy: "Cuối cùng em cũng đến rồi."
"Ta cứ nghĩ hôm nay em lại không đến."
Ánh mắt Bạch Liễu nhìn chằm chằm cái cổ bị xương đâm thủng đang phun máu xối xả của Tạ Tháp, hắn cất giọng bình tĩnh nhưng roi trong tay lại nắm chặt đến nỗi đầu ngón tay trở nên trắng bệch: "Vì sao lại cho rằng tôi không đến?"
"Em chịu nói chuyện với ta rồi." Tawil cong mắt cười nhẹ, "Ta tưởng là em đã rời đi với bạch mã hoàng tử rồi chứ."
Đôi mắt xanh bạc của y lấp loáng ánh nước nhìn chăm chú Bạch Liễu, giọng điệu nghiêm túc như đang mong đợi điều gì đó: "Em đến đây tìm ta, muốn chọn ta làm bạch mã hoàng tử của em sao?"
"Thật là một câu chuyện cổ tích lãng mạn tuyệt đẹp." Bạch Lục mỉm cười nhìn Bạch Liễu, roi tr3n tay càng siết chặt cổ Tạ Tháp, "Tôi biết vì sao anh có thể khiến Tạ Tháp đau khổ vì anh rồi nhé."
Bạch Lục đảo đôi mắt nghiền ngẫm qua lại giữa Bạch Liễu và Tạ Tháp, cuối cùng ánh mắt dừng lại tr3n khuôn mặt đầy máu của Tạ Tháp, nhếch khóe miệng:
"Anh đã dùng trăm phương ngàn kế huấn luyện nó, làm cho một con quái vật phải yêu anh."
"Cách giải quyết vấn đề thật mới mẻ làm sao."
Bạch Lục mỉm cười, như thể đang trao đổi kinh nghiệm trò chơi với Bạch Liễu trong một khung cảnh rất thoải mái: "Tò mò thật đấy, sao anh có thể làm được vậy?"
"—— Khiến một tạo vật tà ác có ký ức của tất cả các dòng thế giới nhưng không hề có tình cảm của con người yêu anh?"
"Điều mà ngay cả thần cũng không thể làm được."
Bạch Lục nhướng mắt, thích thú nhìn Bạch Liễu đối diện: "—— Vì sao anh lại làm được?"
Bạch Liễu không buồn trả lời, hắn vung tay phải quất một roi vào Bạch Lục, đồng thời vươn tay trái ra vào giữa roi Bạch Lục và cổ Tạ Tháp, úp lòng bàn tay ra sau để bảo vệ cổ Tạ Tháp, rồi trong tích tắc lại trở tay rút roi xương đen của Bạch Lục ra ngoài.
Bạch Lục xoay người sang một bên để tránh nhát roi xương trắng của Bạch Liễu, tr3n mặt mang theo ý cười nhưng trong mắt lại không hề có một tia cảm xúc. Tay phải hắn vận sức, siết chặt thêm roi xương quấn quanh cổ Tạ Tháp vừa bị Bạch Liễu kéo lỏng ra, đồng thời vặn cổ tay vào trong để gai xương chỉa mạnh ra ngoài, c4m sâu vào làn da Tạ Tháp.
Cổ áo choàng trắng Tạ Tháp ướt đẫm máu, gai xương lởm chởm đâm sâu vào cổ họng khiến y không thể phát ra âm thanh.
"Đừng tùy tiện giật loại roi xương gai này nhé." Bạch Lục quay đầu cười tủm tỉm với Bạch Liễu: "Đứt đầu như chơi đấy."
Ánh mắt Bạch Liễu lạnh lùng quét qua, trong người hắn có một tia hung hãn rất hiếm thấy lộ rõ mồn một từ đôi mắt đen nhánh, hắn thả tay phải đang cầm roi xương, bàn tay hướng về phía trước, trong chốc lát roi xương trong tay xoay chuyển thành một con dao ngắn sắc bén chém ngang cổ Bạch Lục muốn cắt đứt đầu hắn, thế nhưng may cho Bạch Lục là hắn lại né được trong gang tấc với tốc độ cực nhanh!
Một sợi tóc đen bên mái tóc Bạch Lục bị cắt ngang, chậm rãi rơi xuống mặt đất, vài giọt máu nhỏ tí tách lên sợi tóc.
Bạch Lục thong thả rũ tóc đứng thẳng lại, sau đó nhướng mi, thè lưỡi li3m vết máu chảy dọc tr3n sườn mặt trái của hắn, ánh mắt dần dần trở nên hưng phấn: "Thú vị thật đấy, anh trai."
"Cho tôi xem trong tương lai tôi sẽ có thêm những kỹ năng thú vị nào nào?"
Bạch Lục còn đang lải nhải thì Bạch Liễu vẫn không dừng lại, tay trái hắn kéo lấy roi xương đen đang thít chặt tr3n cổ Tạ Tháp, cùng lúc đó, thắt lưng vận sức, lật người lại đá mạnh vào sống lưng Bạch Lục một cách tàn nhẫn.
Bạch Lục ngoan cố dùng bả vai chống đỡ được cú đá này của Bạch Liễu, khóe miệng tươi cười phun ra một ngụm máu, hắn cũng chẳng buồn phòng thủ bản thân, thay vào đó nhanh chóng rút roi xương đen khống chế cổ Tạ Tháp, kéo phăng Tạ Tháp và Bạch Liễu đang đặt tay bảo vệ cổ Tạ Tháp bay lên không.
Bạch Lục nương theo lực đạo đó nắm lấy bàn chân phải của Bạch Liễu tr3n vai mình đẩy ngược về phía sau, đồng thời quất roi dọc theo điểm mù trong tầm nhìn của Bạch Liễu.
Sàn gỗ tr3n mặt đất bị roi xương đen khoét một cái hố to sâu hoắm, hai bên sườn nhà gỗ nứt toạc ra, đập ngay vào mắt đối diện dưới hố to là một cái hồ nước.
Lũ cá vàng trong hồ vô tri vô giác thản nhiên bơi lội tung tăng, ánh sáng lấp loáng nước tr3n mặt hồ và pháo hoa phản chiếu tr3n bầu trời đêm đen kịt hòa quyện vào nhau, khiến lũ cá vàng như đang bơi thong thả trong bầu trời đêm lễ tế mùa hè đầy pháo hoa lộng lẫy.
Bạch Liễu quỳ một chân xuống bên cạnh hố to, sống lưng thẳng tắp, cách eo chưa đầy 5cm là một cái roi xương sắc nhọn phía sau đã bị đánh dựng thẳng đứng, một tay hắn giữ chặt roi xương đen, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Bạch Lục đang đứng ở bên kia cái hố lớn.
Bạch Lục hứng thú tột độ nhìn đôi găng tay da màu đen đột ngột xuất hiện tr3n tay Bạch Liễu: "Dao ngắn, găng tay, vậy là tôi có loại vũ khí kỹ năng thay đổi à?"
"Hoặc là ——" Bạch Lục cười tủm tỉm, "Tôi có thể dùng vũ khí kỹ năng của mình để sử dụng vũ khí kỹ năng của người khác đúng không?"
Bạch Lục còn chưa kịp nói hết câu, Bạch Liễu đã phóng dao ngắn tr3n tay về phía hắn, Bạch Lục nghiêng người tránh né lưu loát, chuôi dao sượt qua gáy Bạch Lục rồi lập tức biến thành một lọ thuốc độc ngay tr3n không trung.
Nắp lọ văng ra, chất độc đổ tung tóe, chảy òng ọc thẳng xuống hồ nước phía sau Bạch Lục.
Hồ nước lập tức bị nhuộm đen sủi bọt, sương mù dày đặc bốc thẳng lên cao, Bạch Liễu nghe rõ tiếng thanh sinh mệnh của mình nhanh chóng tụt xuống nhưng hắn chẳng thèm quan tâm, hắn thu hồi dao ngắn rồi tiếp đó triệu hồi roi xương trắng nắm chặt trong tay, sau đó quất xuống liên tục không ngừng.
Roi xương trắng quất dọc theo cái hố lớn mà Bạch Lục vừa tạo ra, nâng luôn tấm ván gỗ mà Bạch Lục đang đứng hất thẳng hắn lên cao.
"Ầmm ——!!"
Bạch Liễu nghe thấy âm thanh rơi xuống nước, hiển nhiên là Bạch Lục đã bị rơi vào hồ nước chứa đầy thuốc độc hắn vừa đổ vào.
Sau khi hoàn thành bộ combo theo thói quen của mình, Bạch Liễu đứng dậy, quay người sang một bên di chuyển nhanh về hướng Tạ Tháp vừa bị ném, roi trong tay biến thành một khẩu súng, nhắm vào các nơi đang sủi bọt rồi b4n liên tục.
"Pằng pằng pằng pằng ——!!"
Bạch Liễu đứng chắn trước mặt Tạ Tháp, mặc dù trong hồ không có động tĩnh gì nhưng hắn vẫn không bỏ súng trong tay xuống, vẫn lạnh nhạt cảnh giác nhìn chằm chằm nhắm thẳng vào hồ.
Tấm gỗ dưới chân hắn khẽ đung đưa, Bạch Liễu nhíu hai mắt lại, lập tức b4n sáu phát vào tấm gỗ dưới chân, sau đó giơ tay đổi hộp súng, rồi lại hạ mắt xuống, nhắm họng súng vào nơi sóng nước vỗ bập bềnh lạnh lùng b4n thêm sáu phát cực kỳ chính x4c nữa.
Vỏ đạn bạc leng keng leng keng rớt đầy tr3n mặt đất.
Đòn tấn công tầm xa này cứ liên tục như thế mãi cho đến khi lời nhắc hệ thống đầu tiên vang lên bên tai Bạch Liễu.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu dùng vũ khí kỹ năng ( súng lục hoa hồng) b4n trúng người chơi Bạch Lục.】
Máu tươi tràn ra dưới sóng nước đen kịt, Bạch Liễu lập tức định vị nơi có vết máu lan tràn trong hồ tối, đôi mắt đen tuyền lộ ra vẻ hung hãn đầy tính xâm lược, giống như một khi cá rồng không vảy bị con mồi khiêu khích thì sẽ không chừa bất kỳ đường sống nào cho con mồi có thể chống trả hay chạy trốn, nó mở cái miệng khổng lồ đầy những chiếc răng gai độc của mình nhắm vào vết thương của con mồi, c4n phập một lần nữa.
Bạch Liễu giơ tay trái lên, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt tối sầm nhắm thẳng nơi vết máu lan ra, bóp cò súng.
"Pằng pằng pằng pằng pằng pằng ——!!"
Sáu phát súng gọn gàng nhanh chóng, sau khi b4n hết đạn trong ổ súng, hắn đưa tay lên thay đạn, đưa tầm mắt đi dọc theo chỗ có màu máu rồi hạ vai về phía sau để giảm bớt độ giật, sau đó lại bóp cò, thêm sáu phát nữa.
"Pằng pằng pằng pằng pằng pằng ——!"
Lời nhắc của hệ thống vang lên bên tai Bạch Liễu:
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu dùng vũ khí kỹ năng ( súng lục hoa hồng) b4n trúng người chơi Bạch Lục, giá trị sinh mệnh của người chơi Bạch Lục đang giảm... 】
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu dùng vũ khí kỹ năng ( súng lục hoa hồng) b4n trúng... 】
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu... 】
Sau một lúc lâu b4n không biết bao nhiêu hộp đạn, ngăn cản bất cứ vị trí nào mà Bạch Lục có thể đã trèo lên, đợi đến khi tất cả các vỏ đạn bạc đều nằm dưới chân, nội dung của lời nhắc hệ thống cuối cùng đã thay đổi:
【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Bạch Lục về 0, rời khỏi trò chơi. 】
【 chúc mừng người chơi Bạch Liễu đã gi3t ch3t người chơi Bạch Lục! 】
Đôi mắt đen lay láy của Bạch Liễu nhìn chằm chằm mặt nước tĩnh lặng một hồi, khẩu súng trong tay lật ngược lại thành roi.
Hắn ném roi xuống ao khuấy đảo trái phải, mãi khi chạm vào x4c ch3t nằng nặng nào đó thì cổ tay mới ngừng lại, hắn lật cổ tay, lăn roi quanh đáy nước rồi quấn lấy thắt lưng x4c Bạch Lục kéo ra ngoài, vứt phịch lên tấm ván gỗ.
X4c Bạch Lục nhắm nghiền hai mắt, bất động giống hệt một khối thịt thối không phản ứng bị ném xuống sàn gỗ khiến nó chấn rung bần bật.
Bạch Liễu bước tới gần thi thể, lạnh lùng hạ mắt xuống quan sát như đang quan sát một phiến đá.
Làn da Bạch Lục trắng ởn không còn chút máu, có chỗ còn lộ ra dấu vết bị chất độc ăn mòn đang lan ra xung quanh.
Bạch Liễu lướt mũi chân đạp lên khuỷu tay của cái x4c, hắn đá vào cái x4c khiến phần trước mặt úp sấp vào mặt đất, phần lưng lật ngược lộ lên tr3n, rồi nheo mắt lướt một đường từ sống lưng đến phía dưới, cuối cùng dừng lại ở chính giữa thắt lưng của cái x4c.
Sau đó Bạch Liễu thản nhiên quất mạnh một roi xuống, xé toạc quần áo để lộ da lưng của x4c ch3t. Hắn duỗi tay lấy ra một lọ thuốc độc khác, chuẩn bị rót xuống vết xương chính giữa lưng cái x4c Bạch Lục.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, ống tay áo Bạch Liễu bị ai đó kéo lại.
"Em đang....." Tạ Tháp bị sợi tơ kéo ghịt lại chỉ có thể bò nhoài tr3n mặt đất, y giật nhẹ ống tay áo Bạch Liễu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cổ của Tạ Tháp đầy những lỗ máu đáng sợ do gai xương xuyên qua, máu vẫn đang rỉ rả thấm ướt áo ngoài, nhưng dường như y không quan tâm đến vết thương của mình chút nào mà chỉ chăm chú nhìn Bạch Liễu, y khẽ chớp làn mi cong dài ướt nước của mình, thấp giọng hỏi: "—— làm gì vậy?"
Bạch Liễu rũ mắt xuống: "Tôi sắp dùng độc ăn mòn da của hắn, sau đó rút xương sống của hắn ra."
Tạ Tháp im lặng một lúc lâu, ho nhẹ, khàn giọng hỏi: "Sao em lại muốn làm vậy?"
"Tạ Tháp." Bạch Liễu ngồi xổm xuống, hắn duỗi tay phải nâng cằm Tạ Tháp lên, lạnh lùng bình tĩnh nhìn Tạ Tháp, "Anh thật không biết tại sao tôi lại làm như vậy ư?"
"Nếu anh nhớ được ký ức ở các dòng thế giới khác thì chứng tỏ anh là Tạ Tháp của các dòng thế giới khác. Anh bị tên 【 Bạch Lục 】dưới chân tôi cắt xẻ bao nhiêu lần để lấy xương sống lưng, bị vô số 【 Bạch Lục 】ở các dòng thế giới khác có vẻ ngoài giống tôi như đúc cắt xẻ xương sống lưng của mình."
Bạch Liễu nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh bạc của Tạ Tháp: "Vì sao lúc tôi hành hạ anh, anh lại không nói?"
"Vì sao không nói cho tôi biết, rằng tôi đang ép buộc anh nảy sinh tình cảm với một người có vẻ ngoài giống hệt như cái đứa chó má thích lột da cắt xương anh chứ?"
"Vì sao không nói cho tôi biết, anh biết bản thân mình đang trong một trò chơi chứ không phải ở thế giới thực, thậm chí anh còn biết tôi là một người chơi, và rất có thể là tôi đang dùng cách đó làm anh biết đau khổ để tôi hoàn thành trò chơi của mình."
Hơi th0 của Tạ Tháp thoáng dừng lại, ánh mắt y có chút bối rối như không hiểu Bạch Liễu đang nói gì: "... Những thứ đó rất quan trọng với em sao?"
"Thế giới của ta chỉ có trò chơi."
Đôi mắt xanh bạc của Tạ Tháp phản chiếu trọn vẹn bóng hình Bạch Liễu: "Đối với ta mà nói, đó là chân thật."
"Đối với ta, em là chân thật."
Bạch Liễu trầm mặc, ngón tay cầm lọ thuốc độc co quắp lại.
Khuôn mặt Tạ Tháp bê bết máu, áo choàng trắng rách nát tả tơi, y chậm rãi chống người ngồi dậy, cả người đầy máu nhưng quỳ tr3n mặt đất rất cung kính, hơi ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu đang cúi người, giọng điệu nghiêm túc và tha thiết:
"Đối với em trò chơi chẳng là gì, hoàn thành trò chơi hay không cũng chẳng là gì."
"Vậy bây giờ ta có thể làm bạch mã hoàng tử của em không?"
Bạch Liễu trầm mặc một hồi, tư thế ngồi xổm chuyển sang quỳ gối giống Tạ Tháp, sau đó nhìn thẳng vào mắt Tạ Tháp.
Trong khoảnh khắc đó, Bạch Liễu đọc rõ sự căng thẳng và háo hức khó tả trong đôi mắt xanh bạc của Tạ Tháp, hắn nghe thấy nhịp tim của mình và Tạ Tháp đang nhanh dần lên.
"Thình thịch, thình thịch!"
Tần số nhịp tim tăng nhanh của hai người dần dần hòa vào nhau.
"Tôi không cần bạch mã hoàng tử sắp ch3t." Bạch Liễu rũ mắt xuống nói: "Anh sắp ch3t rồi sao?"
Tạ Tháp thảng thốt, y trả lời ngay lập tức, thậm chí có chút hoảng sợ, "Ta sẽ không ch3t, ta là quái vật!"
Bạch Liễu chậm rãi nhướng mắt nói: "Vậy chúng ta giao dịch đi."
"Anh trao cho tôi linh hồn, sinh mệnh và tình yêu của anh."
"Tôi trao cho anh nguyện vọng, tín ngưỡng và tình yêu của tôi."
Tạ Tháp nói, "Được."
Y nghiêm túc hỏi: "Giao dịch còn cần ta làm gì nữa không?"
"Giao dịch của tôi cần tiền làm vật dẫn." Bạch Liễu nhìn Tạ Tháp, hắn mím môi nhẹ giọng yêu cầu: "Anh nhắm mắt lại đi."
Tạ Tháp nhanh chóng ngoan ngoãn nhắm mắt.
Bạch Liễu nhìn khuôn mặt đầy máu của Tạ Tháp, ánh mắt chậm rãi rơi xuống hàng mi dài phủ bóng mờ nhạt tr3n mặt y, rồi cúi đầu nhìn vào đồng tiền xu treo trước nguc mình.
——Đó là dụng cụ quản lý nhiệm vụ để Bạch Liễu tiến vào trò chơi.
Nó cũng là biểu tượng của những người chơi ngu ngốc bị duc vọng khống chế rung chuông hứa nguyện với Tà Thần.
Bạch Liễu trầm mặc hồi lâu, hắn đưa đồng tiền vào miệng, dùng lưỡi d3 xuống, hắn li3m được vị kim loại lạnh lẽo giống như rỉ sét, nhưng cũng giống như máu tr3n người Tạ Tháp.
"Được chưa?" Tạ Tháp nhắm nghiền đôi mắt, y quay mặt sang hướng Bạch Liễu nhẹ nhàng hỏi.
Câu hỏi còn chưa kịp dứt lời, Bạch Liễu quỳ tr3n mặt đất khom người về phía trước, hắn đưa tay phải lên che mắt Tạ Tháp, sau đó nhắm mắt lại.
Đôi môi của họ chạm nhau.
"Vừa rồi là gì vậy?" Tạ Tháp bị che lại mắt ngơ ngẩn, y li3m được dị vật trong miệng mà Bạch Liễu đẩy tới, thì thầm hỏi: "Là đồng xu sao? Nó làm tim ta đập nhanh quá."
"Không phải." Bạch Liễu dịu dàng nói, "Là hôn."