"Lang quân ơi, nâng khăn trùm đầu lên, nhìn vào mặt thiếp."
"Cô nương thôn Âm Sơn, kết hôn rồi hạ mồ vào ngày 28".
" Lang quân ơi, đẩy quan tài ra, nhìn xương cốt của thiếp."
"Lão nhân thôn Âm Sơn, ngày 2 tháng 8 chìm dưới nước rồi hạ mồ".
Càng hát giọng cô dâu trong gương càng thêm phẫn uất, trợn mắt nhìn Bạch Liễu, thi thể trong quan tài vốn nắm chặt hai tay từ từ xòe ra, đưa tay lên như muốn vén khăn che mặt của mình.
Cô dâu hát tiếp:
"Một đạo sĩ tới nói, lão nhân chết đúng rồi, cô gái nhỏ chết cũng tốt."
"Vì thế người dân thôn Âm Sơn a, đều chết như thế này qua nhiều thế hệ."
Khổng Húc Dương đanh giọng hét lên: "Đừng để cô ta vén khăn trùm đầu, chúng ta đều sẽ chết!"
Nói xong, gã và Dương Chí đẩy Bạch Liễu qua một bên, nâng nắp quan tài lên tiến về phía trước, Bạch Liễu nhanh tay lẹ mắt dùng tay s0 soạng đáy quan tài, dường như bắt được thứ gì đó, nhưng Dương Chí và Khổng Húc Dương đang hoảng sợ nên không phát hiện ra, cường ngạnh đậy lại nắp quan tài.
Từ trong quan tài loạt xoạt truyền ra âm thanh cọ xát của vải vóc tơ lụa, giọng nói từ gương đồng mơ hồ phát ra, biến thành một tiếng hát méo mó âm trầm như giọng một người đàn ông hồn hậu đang mắng chửi:
"Những kẻ rời quê hương quên đi tổ tiên, những kẻ bất kính tổ tiên, những kẻ cướp gà trộm chó ——"
"Đời đời kiếp kiếp không thể sống sót bước ra khỏi Thôn Âm Sơn!"
Khổng Húc Dương mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gã đè nửa người xuống nắp quan tài còn đang rung chấn, định cắn ngón tay vẽ 【 An Sát Chú 】thì sắc mặt tái mét.
Đù má nó!!
Muốn vẽ bùa cần phải có chu sa đỏ hoặc máu người, đặc biệt phải là máu của đồng tử dương khí dồi dào, lần trước lúc tham gia phó bản này gã chưa ngủ với phụ nữ nên vẫn vẽ được, nhưng bây giờ..!
Máu của gã vẽ bùa không được nữa!
Khổng Húc Dương nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình sang Dương Chí, nhưng ngay sau đó mặt gã lại đen kịt.
Dương Chí cũng bị gã dẫn đi chơi gái, máu của người này cũng không dùng được!
Thanh âm trong quan tài lúc nam lúc nữ khẽ hát ư ử, quan tài càng lúc càng chấn động dữ dội, vật bên trong sắp thoát chạy ra ngoài.
Khổng Húc Dương gấp gáp đến độ gân xanh nổi cuồn cuộn, quay đầu quát hỏi Bạch Liễu và Mục Tứ Thành, "Hai người các cậu đã ngủ với đàn bà bao giờ chưa!"
Vẻ mặt sợ hãi của Mục Tứ Thành tràn đầy dấu chấm hỏi: "Hả?!"
Khổng Húc Dương gầm lên: "Bớt mẹ nó hả dùm cái! Đã ngủ với gái bao giờ chưa! Bây giờ giữa hai người có ai còn là xử nam thì mới có thể cứu mạng bốn người chúng ta!"
Mục Tứ Thành cũng gào thét: "Sao tôi biết được! Tôi có nhớ cái mẹ gì đâu!"
Khổng Húc Dương: "..."
Dương Chí: "..."
Đậu má, quên béng hai thằng ngốc này bị nuốt ký ức rồi.
Nhìn thấy Khổng Húc Dương mặt đỏ tai hồng vì lo lắng, Mục Tứ Thành cũng sờ sờ cằm, cố gắng nhớ lại: "Tôi cảm thấy hình như là không còn thì phải? Tôi đẹp trai như vậy thì dễ gì..."
Khổng Húc Dương: "..."
Dương Chí: "..."
Cho dù lời nói của Mục Tứ Thành là thật hay giả thì cả Dương Chí và Khổng Húc Dương đều cảm thấy như muốn ngã quỵ.
Đương lúc sống chết dầu sôi lửa bỏng thì con khỉ chết tiệt này vẫn còn thương nhớ mãi không quên cái mặt đẹp trai của mình?!
Bạch Liễu không biết từ đâu nhặt một mảnh sứ lên, cứa vào lòng bàn tay một nhát, máu đỏ ứa ra, hắn bước tới giơ bàn tay dính máu ra trước mặt Khổng Húc Dương.
Khổng Húc Dương kinh ngạc, mừng rỡ như điên: "... Cậu là xử nam sao?"
Bạch Liễu suy tư một chút: "Chắc là tôi chưa từng ngủ với phụ nữ."
Khổng Húc Dương thở phào nhẹ nhõm, vừa giơ tay nhúng máu Bạch Liễu để vẽ bùa lại nghe Bạch Liễu chậm rãi bổ sung, "Nhưng tôi không chắc mình có ngủ với đàn ông nào chưa."
Bạch Liễu dùng ánh mắt chân thành nhìn Khổng Húc Dương vẻ mặt đờ đẫn: "Nếu tôi ngủ với đàn ông rồi thì máu tôi còn dùng được không?"
Khổng Húc Dương hít hít thở thở, sau đó rống lên: "Không được!!! Vậy tức là ô uế rồi!!!"
Khổng Húc Dương đỏ mắt vì tức giận, cảm giác Bạch Liễu mà nói thêm mấy câu nữa chắc gã phải nên máu não!
Mẹ nó!! Người gì vậy trời!
Khổng Húc Dương đời này chưa bao giờ hận chính mình không còn zin đến thế, nếu không thì gã cũng sẽ không kẹt ở chỗ này với Bạch Liễu!
Nhưng không còn cách nào khác, việc đã đến nước này rồi, Bạch Liễu thì còn có khả năng chứ gã thì đã ô uế đen thui luôn rồi, máu của gã khẳng định không thể dùng được.
Khổng Húc Dương bộ dáng tim đau quá man, đưa tay ra chấm máu từ lòng bàn tay Bạch Liễu, rồng bay phượng múa viết một lá bùa lên quan tài rồi nín thở chờ đợi, tay gã run hết cả lên, mồ hôi tr3n thái dương nhỏ xuống từng giọt.
Dương Chí nhịn không được nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện——
——lạy trời lạy phật Bạch Liễu chưa từng ngủ với đàn ông, Bạch Liễu ngàn vạn lần đừng ngủ với đàn ông, Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, phù hộ cho Bạch Liễu vẫn còn là trai tân!
Có lẽ Bồ Tát thật sự nghe được lời cầu nguyện chân thành của Dương Chí, chiếc quan tài đang rung chấn dần dần dừng lại, lá bùa tr3n đó như ẩn như hiện phát ra ánh sáng vàng dịu.
Khổng Húc Dương và Dương Chí người đầy mồ hôi nhễ nhại, thở ra một hơi dài rồi gục xuống đất.
Bạch Liễu bên cạnh sờ sờ cằm, tr3n mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh: "Thì ra tôi chưa từng ngủ với đàn ông."
Khổng Húc Dương và Dương Chí đang dìu nhau đứng lên, nghe xong thiếu chút nữa là nghẹn thở té xỉu tại chỗ.
Loại chuyện này mà cậu cũng nói với giọng điệu ngạc nhiên như vậy à!
Cậu mẹ nó mình có ngủ với đàn ông hay không cũng không biết sao!
Khổng Húc Dương hít sâu một hơi, quay đầu lại nghiêm khắc cảnh cáo Bạch Liễu: "Nếu muốn canh giữ hết thất đầu thì đừng đụng vào mấy cái quan tài này nữa!"
"Không đụng đến mấy cái quan tài này cũng được." Bạch Liễu chân thành nói, "Nhưng đổi lại, anh có thể cho tôi cái gì?"
Khổng Húc Dương nghe vậy thì ngây người, nhìn Bạch Liễu với vẻ khó tin: "Cậu mẹ nó đang dùng mấy cái quan tài này uy hiếp tôi á?!"
Bạch Liễu cười: "Sao lại nói là uy hiếp chứ? Chúng ta đều là người cùng thôn, gặp nhau mừng còn không hết, có lợi ích thì phải chia sẻ với nhau, vì thế tôi mới làm giao dịch với anh, chứ nếu người ngoài tôi có thèm làm đâu, cái này gọi là phù sa không chảy ruộng ngoài."
Khổng Húc Dương uất nghẹn đến độ nước mắt lưng tròng, hai mắt đỏ hoe, bả vai run lên, chỉ vào Bạch Liễu nghiến răng nghiến lợi nói: "Biến mẹ cậu đi! Dám lấy mấy cái quan tài này làm con tin hù dọa tôi..."
Bạch Liễu tốt bụng sửa lại câu nói của Khổng Húc Dương: "Xác chết chứ không phải quan tài."
Toàn thân Khổng Húc Dương tức giận đến run lẩy bẩy: "Cậu được lắm Bạch Liễu, có bản lĩnh thì cứ đụng vào đi, cùng lắm thì cả đám đều chết!"
Bạch Liễu nở nụ cười thân thiện: "Nếu có thể đổi được thứ gì đó giá trị thì tôi cũng không ngại chết đâu."
Bạch Liễu nói xong thì đi về phía cái quan tài vừa bị Khổng Húc Dương trấn áp.
Khổng Húc Dương nhìn thấy Bạch Liễu thật sự không chút do dự bước tới bên quan tài, trong lòng thực sự lo lắng, gã túm lấy Mục Tứ Thành, dùng mảnh sứ vỡ hung tợn cứa vào cổ họng Mục Tứ Thành, khàn giọng hét lên: "Bạch Liễu, cậu mà bước thêm bước nữa thì tôi cửa cổ đồng đội tốt của cậu!"
"Cậu không muốn nhìn thấy đồng đội chết trước mặt mình đâu nhỉ!"
Bạch Liễu dừng chân, hắn nhìn Mục Tứ Thành một hồi, bừng tỉnh: "Thì ra cậu ấy là đồng đội của tôi à?"
Sau đó, Bạch Liễu quay lại, hờ hững xua tay: "Anh cứ cứa đi."
Khổng Húc Dương la lớn: "Cậu ta là đồng đội trói định của cậu, cậu không thèm quan tâm luôn sao?!"
Bạch Liễu cũng chẳng buồn nhìn lại: "Cậu ta mới nhìn đã thấy không được thông minh rồi, lại còn trói định với tôi, tôi không thích dính líu đến loại đồng đội này đâu, anh không động thủ thì sau này tôi cũng tự động thủ thôi."
Khổng Húc Dương: "..."
Mục Tứ Thành: "..."
- -----oOo------