Mục lục
Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bán đấu giá hung trạch sắp kết thúc.

Viên Quang và Thi Thiến đang thất vọng thì nghe thấy một con số không thể tưởng tượng nổi: "Giá khởi điểm của căn hộ này là 300.000."

Hai người đột nhiên nhìn lên bục đấu giá, nhóm người Bạch Liễu nghe được giá cũng quan tâm nhìn qua.

Người bán đấu giá nhìn xuống catalog đọc phần giới thiệu không chút cảm xúc: "—— Đây là một căn nhà tùy chỉnh rộng 2,45m2, tầng 18, nằm ở ngoại ô thành phố Dương Quang, là một trong những cơ sở phụ trợ ở khu E, sau khi chia sẻ diện tích trung bình diện tích thực còn khoảng 2m2, không có nhà vệ sinh, không có nhà bếp, không có điện nước, gần đó cũng không có bệnh viện, siêu thị, trạm giao thông, đủ chỗ cho một người ở."

"Người nô lệ nhà trước đó đột ngột qua đời tại nơi làm việc của mình, vì vậy nhà bị thu hồi bán đấu giá."

Người bán đấu giá ngẩng đầu lên, thờ ơ nói, "300.000 giá khởi điểm ——"

Viên Quang lo lắng giơ tấm biển 310.000, nhìn trái nhìn phải xem có ai tranh giành với mình không, nhưng ngoài dự đoán là chẳng mấy ai giơ biển, hoàn toàn khác hẳn với cảnh chụp giựt cạnh tranh trước đó, hơn nữa vẻ mặt của những người giơ biển cũng rất sợ hãi và do dự:

"305.000."

"306.000..."

"30... Thực xin lỗi, tôi không mua nữa, bỏ lượt của tôi nhé, thực xin lỗi."

Viên Quang và Thi Thiến kỳ quái liếc nhìn nhau, sau khi x4c nhận rất có khả năng cao là họ có thể chụp được ngôi nhà, họ thấp giọng thảo luận:

"Sao không thấy ai mua căn này vậy nhỉ? Rẻ quá đi, chỉ có 300.000 thôi mà."

"Nhỏ quá, lại không có điện nước, chắc đây là nguyên nhân không ai sống nổi?"

"Không đâu, trước đó còn có căn ở khu B, lớn hơn chỗ này một chút, diện tích chỉ 3m2, nằm ở tầng hầm, không có điện, giá khởi điểm 470.000 bị giành giựt muốn điên luôn."

"Hay là vị trí quá kém sao?"

"Ai đến đây cũng săn hung trạch, tôi nghĩ bọn họ chẳng quan tâm gì đến địa điểm vị trí gì đâu..."

Thi Thiến càng nhìn càng thấy không đúng: "Tôi cảm giác bọn họ sợ căn hung trạch này thì phải."

Viên Quang càng ngày càng khó hiểu: "Những người này đều muốn mua hung trạch, còn sợ gì nữa chứ?"

Viên Quang và Thi Thiến cố gắng hỏi những người xung quanh xem căn nhà đó có vấn đề gì không, nhưng đám người này giữ kín như bưng, không chịu nói chi tiết, chỉ có người đã nói chuyện với họ trước đó tốt bụng khuyên một câu: "Đừng mua, sống trong nhà đó ch3t người thật đấy."

"Vậy chẳng lẽ sống trong mấy ngôi nhà kia thì không ch3t người?" Thi Thiến hoang mang hỏi từ tận đáy lòng.

Người đàn ông xua tay, liếc trái liếc phải rồi thì thầm vào tai Thi Thiến: "Sống trong nhà ma có thể không ch3t, nhưng sống trong nhà này thì nhất định là ch3t chắc, đừng mua làm gì!"

Nhưng nếu không mua...

Viên Quang do dự một lúc, cả ngày hôm nay bọn họ vẫn chưa mua được căn nào cả, đương lúc hai người đang suy nghĩ, một giọng nam trầm vang lên từ phía sau:

"320.000."

Viên Quang và Thi Thiến theo bản năng quay đầu qua, khi nhìn thấy người cầm tấm biển là Đường Nhị Đả cao to vạm vỡ thì bọn họ hít hà một hơi, trong nháy mắt rúc đầu xuống lẻn vào đám đông, dùng gấp đôi vải chống nắng để che chắn thật tốt, th0 cũng không dám th0 mạnh.

"Còn muốn mua nữa không Thi Thiến?" Viên Quang thấp giọng hỏi.

"Mua cái rắm í! Đội ngũ của Bạch Liễu đang ở đây, ló mặt ra mua là sẽ bị phát hiện ra ngay!" Thi Thiến buồn bực nói, "Trước mắt chỉ có thể nhường cho bọn họ căn đó vậy."

Người bán đấu giá đập vội chiếc búa như sợ Đường Nhị Đả đổi ý: "Mời tiên sinh lên lấy căn nhà trị giá 320.000 tệ này!"

Đường Nhị Đả căng thẳng bước tới, lạnh mặt quẹt thẻ căn cước của nhà tuyển dụng trả 320.000 tệ, sau đó nhanh chóng cất giấy chứng nhận bất động sản, hấp tấp rời đi cùng với đoàn người Bạch Liễu, nhìn bóng dáng từ phía sau có chút cảm giác hoảng loạn mất tự nhiên như lần đầu tiên ăn trộm.

Viên Quang đang núp ở trong đám người, tâm linh tương thông nhìn Thi Thiến, sâu kín đặt câu hỏi: "Cô nói xem, bọn họ lấy tiền bằng cách nào?"

"Nếu tôi đoán không nhầm..." Thi Thiến chưa kịp nói xong, người bán đấu giá đã hét lên, chỉ về hướng Đường Nhị Đả rời đi: "Tuần tra! Mau bắt người vừa quẹt thẻ, hắn ta quẹt thẻ của người khác!"

Viên Quang và Thi Thiến: "..."

A, quả nhiên.

"Cũng may là chúng ta bắt những người tuyển dụng kia viết séc..." Viên Quang sợ hãi vỗ nguc, " Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, nếu không chúng ta cũng sẽ bị bắt."

Thi Thiến nhìn về hướng Bạch Liễu đang rời đi, chậm rãi cau mày: "Căn nhà 320.000 ở khu E rốt cuộc là sao nhỉ?"

Khu E.

Nhóm người Bạch Liễu chỉ cần cong cong quẹo quẹo mấy lần là cắt đuôi được đội tuần tra, đi thẳng đến địa điểm được ghi tr3n chứng nhận bất động sản ở khu E

"... Số 18 Đường số 444..." Mục Tứ Thành vừa lẩm nhẩm đọc địa chỉ tr3n giấy chứng nhận bất động sản vừa càu nhàu, "Số đường này cũng quá xui xẻo thì phải? Thảo nào mà nó rẻ như vậy."

Lưu Giai Nghi liếc nhìn Mục Tứ Thành: "Em không nghĩ những thứ như số đường có may mắn hay không may mắn sẽ ảnh hưởng đến giá nhà đất của thành phố Dương Quang."

"Người ở đây chẳng thèm quan tâm đến mấy thứ đó đâu." Đường Nhị Đả nghiêm túc nhìn xung quanh, "Chỉ cần có thể sống sót thì họ sẵn sàng sống ở bất cứ đâu."

Mộc Kha cau mày hỏi: "Nhưng bọn họ thà sống trong nhà ma còn hơn sống ở đây, nhà rẻ tiền như vậy mà lúc nãy chưa tới năm người đấu giá, tại sao chứ?"

Bạch Liễu không chút hoang mang: "Đi thì sẽ biết."

So với trung tâm thành phố đâu đâu cũng thấy bê tông cốt thép thì vị trí khu E khá hẻo lánh xa xôi, nằm ở ngoại ô, mặt đường gồ ghề lồi lõm ổ gà tích đầy bùn đất sau cơn mưa, các loại cơ sở vật chất trong tiểu khu như máy đi bộ nào, cầu trượt đều gỉ sét, đổ nát, không còn nguyên vẹn, nhìn tổng thể thì không có người duy trì bảo dưỡng cũng như mặt đường.

Mặc dù các tòa nhà trong tiểu khu cũng cao tầng, nhưng mặt tường thoạt nhìn đã rất cũ, lớp sơn vữa và gạch bong tróc ở các mức độ khác nhau, một số còn mọc cả rêu xanh và dây leo quấn rậm rạp, rõ ràng là khu nhà cũ nát.

Toàn bộ khu E tràn ngập một luồng khí cũ kỹ và thối rữa.

Hầu hết những người sống ở đây cũng đều rất lớn tuổi, nhìn những người bước ra phơi quần áo từ ban công của những ngôi nhà đều là những cụ ông cụ bà tóc bạc phơ, dáng vẻ lụm khụm, khuôn mặt lộ rõ vẻ ốm yếu bệnh tật, hầu hết quần áo là quần áo lao động đã được giặt tẩy đến phai màu trắng bợt, ít nhiều gì cũng có một vài vết vá.

Các tòa nhà đều được xây dựng giống hệt nhau, không có tòa nhà nào mang tính biểu tượng, ngay cả phong cách của từng ngôi nhà và quần áo treo tr3n ban công cũng y chang nhau, Mục Tứ Thành nhanh chóng quay cuồng đầu óc: "Sao nơi này nhìn đâu cũng giống nhau vậy? Đi đến đường 444 kiểu gì đây?"

"Hỏi đường thử xem." Đường Nhị Đả cầm giấy bất động sản nhìn quanh một hồi thì thấy hai cụ già đang chậm chạp nâng đỡ lẫn nhau bước xuống máy đi bộ, "Chào hai cụ, xin hỏi đường số 444 khu E đi hướng nào ạ?"

Hai cụ già nghe Đường Nhị Đả hỏi đường liền ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy khuôn mặt của hai người, ánh mắt Đường Nhị Đả khựng lại một chút.

Hai cụ già một nam một nữ có tròng mắt màu xám đục, từ khóe miệng đến sống mũi có những đốm đồi mồi dày đặc giống như côn trùng nhỏ, hơi th0 phả ra nồng nặc mùi hôi thối như nội tạng đã bị hư hỏng, lỗ tai và xoang mũi chảy ra chất dịch mủ xanh lục vương tơ máu đỏ, từng giọt từng giọt nhỏ xuống lòng đất, bị mặt đất hấp thu không chút dấu vết.

Hai cụ già này đã già đến cực độ của tính từ 【 già 】mà một người bình thường có thể tưởng tượng ra, thậm chí nó còn khiến người ta cảm thấy họ giống như... hai cái x4c có thể cử động được.

"Ngài đang..." Đường Nhị Đả liếc nhìn máy đi bộ.

Ông cụ run run rẩy rẩy trả lời: "Tôi ốm, mới vừa tập thể duc với vợ để rèn luyện thân thể."

"Cụ ốm thì nên nghỉ ngơi thật tốt ạ." Đường Nhị Đả dùng tay đỡ lấy cặp vợ chồng này, cau mày hỏi: "Con cái của ngài đâu?"

Bà cụ bên cạnh lắc đầu: "Chúng tôi không thể nghỉ ngơi, còn phải đi làm."

"Đi làm?!" Mục Tứ Thành giúp đỡ bà cụ, hoài nghi hỏi: "Bà bà, bà lớn tuổi lắm rồi còn muốn đi làm sao?"

Bà cụ liếc mắt kỳ quái nhìn Mục Tứ Thành: "Đúng vậy, nếu không đi làm thì sẽ không có tiền."

Ông cụ bên cạnh gật đầu đồng ý: "Hai vợ chồng chúng tôi còn phải trả nợ khoản vay mua nhà."

Nhất thời tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có Bạch Liễu chậm rãi tiến lên đỡ lấy tay ông cụ từ Đường Nhị Đả: "Ngài vay bao nhiêu năm?"

Ông cụ run tay xòe ra số bảy: "Vợ chồng tôi cùng nhau vay nợ 70 năm, tôi bắt đầu đi làm từ năm 15 tuổi, đến nay chỉ còn mười năm nữa là trả hết nợ."

"Phải rèn luyện sức khỏe thật tốt để tiếp tục làm việc và trả nợ." Ông cụ vỗ vỗ bàn tay Bạch Liễu đang đỡ mình, khuyên nhủ như đang giáo duc những người trẻ tuổi, "Đừng trốn việc chỉ vì ốm, làm vậy là không tốt đâu, cậu nhìn xem, tôi làm việc chăm chỉ 60 năm, cuối cùng cũng sắp có nhà của riêng mình."

Bà cụ phảng phất th0 dài một tiếng: "Tiếc là bây giờ khu E chẳng còn gì cả, mấy năm đầu khu E toàn người trẻ tuổi, cũng phồn hoa và giá nhà cao chót vót như khu A vậy, tiếc là bây giờ chỉ có mấy ông bà già như chúng tôi ở đây mà thôi."

"Chúng tôi ngày càng già đi, sức lực không bằng như khi còn trẻ, đi làm 7, 8 việc một ngày cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, những nơi tiêu phí mắc mỏ như bệnh viện, trường học cũng chẳng mở nổi nữa, mấy năm trước đã dọn đi hết rồi, thậm chí quán ăn gần đây cũng không còn mấy cái." Ông cụ lắc đầu.

"Bệnh viện, trường học mà cũng chuyển đi?" Mục Tứ Thành ngạc nhiên nói, "Ở đây không thể thuê nhà, lẽ ra bọn họ phải mua mặt bằng để xây bệnh viện và trường học chứ nhỉ? Sao lại dời đi nhỉ

?"

Ông cụ gật đầu: "Kinh doanh không được thì đương nhiên phải dọn đi rồi, đều là bệnh viện và trường học, tuy rằng thu phí rất cao nhưng cũng không phải là không thể hiểu được, khoản vay thế chấp để mua mặt bằng làm cửa hàng kinh doanh rất cao, người ở bệnh viện và trường học cũng khó khăn lắm, kiếm được 50 tệ thì 48 tệ phải trả tiền nợ."

"Mấy quán ăn cũng thế, một mâm đồ ăn 70 tệ thì 65 tệ dành để trả nợ, khó làm ăn lắm, khó lắm." Bà cụ lắc đầu phụ họa nói, "Ai cũng phải kiếm sống, nếu làm ăn không được khó gánh nổi khoản vay mua nhà thì chỉ có đi ch3t, mà nếu ch3t rồi thì điền sản sẽ bị thu hồi, chẳng phải là dời đi sao?"

Mục Tứ Thành mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được gì.

Nhưng chẳng mấy chốc ông cụ lại phấn khởi: "Bất quá tuy là cơ sở vật chất hỗ trợ hiện tại ở khu E chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng nhà ở đây vẫn tốt lắm."

Khuôn mặt bà cụ cũng mang theo nụ cười vui vẻ: "Cũng may là chúng ta mua sớm, nếu không bây giờ đã ăn nhỏ rồi."

Ông cụ cũng trịnh trọng gật đầu, khinh thường bình luận, chỏm râu hai bên mép cũng run run vì tức giận: "Đúng vậy, đám người trẻ tuổi bây giờ chẳng biết làm gì cả, chỉ muốn tận hưởng cuộc sống tốt đẹp trước mắt, muốn có nhà nhưng không chăm chỉ tự giành lấy, chỉ biết ăn bám thế hệ sau, thật là ghê tởm!"

"Ăn nhỏ là cái gì?" Mục Tứ Thành có chút choáng váng, "Thế hệ tiếp theo là sao?

Ông cụ liếc mắt nhìn thiếu niên không biết gì, thuận miệng giải thích: "Là thời hạn sở hữu tài sản."

"Nếu cậu mua nhà ở khu E sớm, thời hạn sở hữu là 100 năm, tức là cậu có thể ở nhà này khoảng 100 năm, nên chúng tôi mới có thể vay đến 70 năm, nhưng hiện nay các nhà phát triển bất động sản không muốn cấp quyền sở hữu lâu như thế nữa."

"Đúng rồi." Bà cụ gật đầu, "Tôi nhớ hình như thời hạn sở hữu tài sản chỉ còn có 20 năm thôi, sau 20 năm sẽ thu hồi điền sản, cho nên trong 20 năm phải trả hết khoản vay của mình, vì thế lãi suất mỗi tháng rất cao, rất nhiều người trẻ tuổi phải ăn nhỏ mới mua được nhà."

Đường Nhị Đả ở bên cạnh cau mày: "Ăn nhỏ là cái gì?"

Từ đó đến giờ gã chỉ nghe ăn bám chứ chưa bao giờ nghe nói đến ăn nhỏ.

Ông cụ liếc trái liếc phải đám thanh niên chẳng biết gì, do dự một hồi, nhưng vẫn mở miệng: "Chính là dự chi tương lai, để cho con cháu tương lai giúp các cậu trả nợ, đây là mô hình hoàn trả khoản vay được 5 nhà phát triển bất động sản ra mắt mới đây thôi."

"Hôm nay có một tòa nhà mới mở ở khu C, nếu các cậu quan tâm thì có thể đến đó hỏi thăm một chút."

Tòa nhà mới ở khu C.

Trung tâm mua bán thị trường bất động sản tráng lệ đã hoàn tất xây xong ba ngày trước, vô số người tới hỏi thăm, hiện tại rốt cuộc cũng mở cửa chính thức, một đám người liền điên cuồng xông vào như đã đói khát hơn mười ngày ngửi được mùi của bữa ăn thịnh soạn

Hai bên cửa là đội tuần tra hung hãn trang bị súng, dùi cui điện cao thế và nĩa thép ( 钢质叉*) để duy trì trật tự.

Viên Quang và Thi Thiến hoàn toàn bị lẫn vào bởi đám đông chen chúc loạn xạ, sau khi bước vào, cả hai bị chèn ép đến nỗi đầu óc choáng váng hết cả lên, phải mất một lúc sau mới lấy lại được cảm giác.

Có quá nhiều người đến tòa nhà mới, vượt xa dự kiến của Viên Quang và Thi Thiến, bọn họ vừa nghe tin đã định đến xem, bởi giá của bất động sản mới thật sự quá kinh khủng, cầm 60 triệu trong tay chưa chắc đã mua được.

Nhưng... so với việc tham gia đấu giá từng căn hung trạch mà không phải tất cả các ngôi nhà đều có thể được bán đấu giá, mua tài sản mới hẳn là cách ổn định và tàn nhẫn nhất để vượt cửa trò chơi.

Ban đầu, Viên Quang và Thi Thiến cho rằng một tòa nhà mới đắt tiền như vậy sẽ không thu hút được nhiều người vì không phải ai cũng đủ khả năng chi trả, kết quả là vào thời điểm họ đến, trung tâm vẫn chưa mở cửa mà đã có một hàng dài người đứng chờ xếp hàng đông nghịt phía trước.

Bên trong đoàn người xếp hàng ngư long hỗn tạp, loại người nào cũng có, Viên Quang và Thi Thiến thấy có những người ăn mặc chỉnh tề, quần áo sang trọng đẹp đẽ, thoạt nhìn là biết chính là những công dân hạng nhất, cũng có những nô lệ phòng sắc mặt vàng vọt, dáng vẻ lọm khọm yếu ớt cứ như sắp ngã gục tới nơi, còn có một số ít cư dân tạm thời vẫn còn đeo thẻ sơ yếu lý lịch trước nguc.

Đám đông cực độ hỗn tạp này càng khiến bọn Viên Quang càng thêm mê mang.

Công dân hạng nhất mua nhà làm gì nữa? Không phải nô lệ nhà đang trả nợ à, sao lại còn đến mua nhà mới làm gì, có thể gánh thêm được khoản nợ nữa chăng? Cư dân tạm thời thì không có khả năng hoàn trả khoản vay, thậm chí cũng không thể đặt cọc trước, đến xem góp vui hay gì?

Đến khi bị đám đông cuốn vào làm loạng choạng, chưa kịp định thần thì một nhân viên bán hàng nhiệt tình đã đỡ họ dậy, lịch sự tươi cười hỏi: "Xin chào, anh đến đây mua nhà à?"

Viên Quang được nâng dậy có chút thụ sủng nhược kinh: "Đúng, đúng vậy."

NPC liên quan đến bất động sản ở đây ai nấy cũng đều kiêu ngạo vênh váo tự đắc vô cùng, hễ thấy bạn mặc quần áo xoàng xĩnh có vẻ không đủ tiền mua nhà thì chẳng buồn liếc mắt nhìn một cái, phe phẩy tay đuổi bạn đi nhanh nhanh cứ như đuổi ruồi muỗi, Viên Quang cứ nghĩ NPC ở mấy chỗ kinh doanh bất động sản lớn này sẽ không thèm để ý đến bọn họ, ngờ đâu thái độ tốt như vậy.

"Phiên giao dịch hôm nay vẫn chưa bắt đầu, các vị có muốn kiểm tra địa điểm và vị trí trước không ạ? Tôi là Tiểu Đông, nhân viên bán hàng ở khu C mã số 1534, có thắc mắc gì thì đều có thể hỏi tôi." Tiểu Đông mỉm cười, lúm đồng tiền tr3n má ẩn hiện như hoa, nhanh chóng đỡ Thi Thiến và Viên Quang ngồi xuống, "Các vị thích uống loại nước hay trà nào không?"

Viên Quang thận trọng nói: "Coca, cô có không?"

Thi Thiến: "Trà hoa cúc là được, cảm ơn."

Tiểu Đông mỉm cười gật đầu, chạm vào thiết bị liên lạc bên tai: "Chuẩn bị giúp tôi một ly Coca và một tách trà hoa cúc, được rồi, tôi đi lấy cho các ngài, chờ tôi một chút nhé."

Nhìn bóng dáng Tiểu Đông khuất dần, Thi Thiến và Viên Quang nhanh chóng quan sát thoáng qua tình hình xung quanh, phát hiện tất cả các chủ nhà, nô lệ nhà và ngay cả cư dân tạm thời đều rất nhiệt tình tham gia hỏi han mua bán, cứ như thể bọn họ ai ai cũng là những khách hàng tiềm năng, ai cũng có thể mua được một căn nhà.

Thi Thiến bình tĩnh nói: "Nhìn tình hình này chắc là sẽ có ẩn tình, đợi chút nữa chúng ta hỏi cụ thể xem sao."

Viên Quang nặng nề gật đầu.

Chẳng mấy chốc Tiểu Đông đã quay lại, tr3n tay cầm một cái mâm đựng đồ uống, cô lần lượt đưa cola và trà hoa cúc cho Thi Thiến và Viên Quang, đồng thời mở bản đồ khu bất động sản giới thiệu với họ: "Lần này các vị đến đây chắc là cũng muốn biết chúng tôi có những loại căn hộ nào phải không?"

"Ở đây chúng tôi có căn hộ nhỏ, 12-16m2, sau khi loại bỏ diện tích trung bình vẫn còn hơn 11m2, cực kỳ thích hợp cho gia đình ba người."

"Đương nhiên nếu các vị có nhu cầu nuôi nhiều con cái thì chúng tôi khuyến khích chọn căn 20-25m2, nếu bỏ diện tích trung bình thì vẫn còn khoảng 20m2+, đủ chỗ cho 3 đến 4 anh chị em."

"Ví dụ như trong căn hộ này, lúc trang trí nội thất có thể thiết kế hai chiếc giường gấp và một chiếc giường ẩn lồng vào nhau, kệ sách lớn thì chắn ngang trước giường của bố mẹ và con cái, chỉ có thể nhìn thấy chân nhau mà không thấy đầu của nhau, tạo sự riêng tư thoải mái hơn nhiều."

Tiểu Đông nói tới đây lộ ra một nụ cười bỡn cợt: "Vả lại cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt vợ chồng của các vị nữa."

Viên Quang và Thi Thiến thẫn thờ nhìn căn nhà nhỏ hơn 20m2 chỉ có một kệ sách lớn ngăn cách bố mẹ và con cái, bên này nhìn thấy bàn chân đối diện bên kia, lại còn phải sinh hoạt vợ chồng xxoo...

Bên cạnh Viên Quang và Thi Thiến là một đôi nam nữ cũng đang nhìn căn hộ này, nghe xong họ gật đầu đồng ý nói: "Đúng rồi đó, kiểu này riêng tư hơn hẳn, căn hộ trước đây của chúng tôi chỉ có 12m2, 3 đứa con của tôi toàn là ngồi dưới đất nhìn chúng tôi chui vào chăn, vợ chồng tôi không thể nào chịu được."

Thi Thiến đang uống trà bên cạnh suýt chút nữa là phun cả ra ngoài.

Đại ca, 3 đứa con ngồi nhìn thế mà vợ chồng anh vẫn làm được, có bệnh gì không vậy?!

Nhưng người bán hàng vừa nghe đến đó thì ánh mắt sáng lên: "Gia đình ngài có ba người con?"

Người đàn ông hơi dè dặt gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi đến đây lần này là vì mấy đứa nhỏ..."

Người bán hàng cười thân thiện hơn: "Có ba đứa con rồi thì anh nên xem căn hộ rộng 28m2 này ạ..."

Hai bên kéo nhau đi ngày lúc càng xa, Thi Thiến hơi nghi ngờ nhìn xung quanh, cuối cùng cô đã phát hiện ra điều không ổn là gì ——

——Những người đến mua nhà đa phần là một nam một nữ, nhiều người mang theo vài đứa con, ít hơn thì cũng 1, 2 đứa, những lời giới thiệu mua bán đa phần đều tập trung vào đứa trẻ.

Nó hơi có chút... kỳ quái.

Nếu như quả thật sống tại thành phố Dương Quang, Thi Thiến thật lòng chắc chắn rằng mình không hề muốn kết hôn hoặc sinh con, nhưng người dân ở đây lại rất sẵn lòng có con, nhìn từ loại căn hộ phổ biến nhất thì có thể nhận ra điều đó —— hầu hết mọi người đều đến hỏi căn hộ khoảng 25m2, có thể chứa 3 đứa trẻ.

Tiểu Đông giới thiệu tất cả các loại căn hộ xong thì ánh mắt quét qua lại giữa Viên Quang và Thi Thiến: "Hai ngài có dự định kết hôn và sinh con không?"

Viên Quang và Thi Thiến đều giật mình, họ là đồng nghiệp đã làm việc cùng nhau nhiều năm, trong hiện thực từ sáng đến tối c4m mặt đi làm tăng ca, bị bốc lột lao động, lại gặp thêm chuyện cao ốc trùm mền và trò chơi quái đản này, sớm đã tứ đại giai không, chẳng có chút hứng thú h4m muốn gì đối với người khác phái nữa.

Dù mối quan hệ của họ có tốt đẹp đến đâu, nhưng nếu có phát triển hơn nữa thì cũng chỉ từ bạn bè nhảy lên thành người nhà mà thôi, chưa từng nghĩ qua vấn đề đó, thế nên hơi sững sờ khi bị hỏi đột ngột như vậy.

Viên Quang vừa muốn nói không nhưng Thi Thiến đã nhanh chóng bịt miệng ngăn anh ta lại, cô đã phát hiện ra vấn đề liên quan đến trẻ em nên ngước mắt lên đối mặt với người bán hàng, giả vờ ngượng ngùng: "...Có chứ, tôi sẽ sinh cho anh ấy ba đứa con."

Viên Quang mới uống hết một lon Coca bên cạnh, mở to mắt, nấc cục một cái vì hoảng sợ.

Hiểu Đông ngầm hiểu: "Nếu hai người có kế hoạch sinh con, thì tôi sẽ giới thiệu cho hai người một dịch vụ cho vay mới toanh mà địa ốc thành phố Dương Quang triển khai nhằm tạo điều kiện cho mọi người mua nhà —— Cây giống thành phố Dương Quang."

Thi Thiến rút tay lại hỏi, "Đây là loại cho vay gì?"

"Nhiều người sống cả đời ở Thành phố Dương Quang cũng không thể mua nổi một căn nhà, ví dụ căn hộ 25m2 này, tính theo giá trung bình hiện tại là 320.000/m2 sẽ có giá 8 triệu nhân dân tệ, khoản vay Cây giống thành phố Dương Quang yêu cầu trả trước tối thiểu 50%, tức là 4 triệu, số dư còn lại sẽ được trả dần trong 20 năm, trả dần 16.000/tháng không lãi suất, hầu hết các gia đình đều có thể chi trả và có thể mua căn nhà."

Thi Thiến không thể không phản bác: "Làm sao cho vay mà không có lãi suất được chứ?"

Tiểu Đông cười nói, "Khoản vay Cây giống thành phố Dương Quang của chúng tôi không yêu cầu lãi suất hai vị ạ."

Viên Quang lắc đầu: "Không tính lãi suất cũng mua không nổi, nợ còn 4 triệu quá cao, có mấy ai mua được?"

"Đây chính là sự tinh tế của khoản vay thành phố Dương Quang." Nụ cười ấm áp tr3n mặt Tiểu Đông càng ngày càng sâu, "Khoản vay Cây giống thành phố Dương Quang cung cấp dịch vụ cho vay thế chấp con cái trước hạn."

Viên Quang nhất thời không có phản ứng: "Thế chấp cho vay cái gì?"

"Con cái." Tiểu Đông hùng hồn lặp lại, cô lấy ra một bản hợp đồng, tươi cười giới thiệu, "Chính là như vậy, giả sử anh chỉ có thể trả trước 1 triệu, vậy 3 triệu còn lại anh có thể để cho con anh ký hợp đồng lao động với công ty bất động sản của chúng tôi để nó sau này dùng sức lao động làm thế chấp, chẳng hạn như 3 đứa con, mỗi đứa chỉ cần thế chấp 1 triệu tiền lương là được."

Viên Quang nhìn xuống bản hợp đồng lao động mà Tiểu Đông đưa cho anh:

【... Bên A đồng ý khi con cháu đủ mười sáu tuổi và có khả năng lao động sẽ vào làm việc tại công ty của Bên B 12 giờ mỗi ngày, Bên B hứa sẽ đưa ra mức lương hàng tháng là 4.500, đồng thời khấu trừ 80% trả nợ khoản vay mua nhà hàng tháng, cho đến khi con cháu bên A trả hết khoản nợ của mình mới thôi. 】

Viên Quang sống lưng phát lạnh, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, đầu óc nhất thời choáng váng: "Bị trừ 80% tiền lương để trả nợ, còn phải làm việc 12 tiếng một ngày không có thời gian nghỉ ngơi, vậy đứa nhỏ đó sống kiểu gì chứ?"

"Chuyện đó không cần anh phải lo lắng." Tiểu Đông nhàn nhạt cười nói, "Con cháu có phúc của con cháu, hai người là cha mẹ, chẳng lẽ sinh nó ra không phải để nó đỡ đần hai người mua nhà, cho hai người hưởng phúc hay sao?"

"Với lại nếu ngài lo lắng con cái của ngài sống không nổi, thì tương lai cứ để nó tiếp tục sinh con hưởng phúc là được."

* 钢质叉 nĩa thép là cái này, hoặc cũng có loại 3 chân, không bít đúng ko, đi tuần tra đem theo cái này chi ta 

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK