Mục lục
Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảy cái bàn bát tiên phản chiếu tr3n sáu bức tường trong mộ thất, tạo thành 42 cái bóng bàn bát tiên, bóng nam nữ già trẻ liền ngồi xuống chiếc bàn bóng tr3n bức tường, nghiêng ngửa trêu chọc nhau, trò chuyện thân mật, khung cảnh nhìn cứ như thể khách khứa tham gia tiệc tùng bình thường.

Đám "khách khứa" này hết lần này đến lần khác dõi theo Bạch Liễu, nhưng dường như ở đây có thứ gì rất đáng sợ đang trấn áp những cái phách bóng này, khiến bọn chúng thành thật ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, không dám rời khỏi ghế để đuổi theo cái bóng của Bạch Liễu, chỉ có thể tràn đầy ducv0ng nhìn Bạch Liễu từ xa.

Bạch Liễu nhìn lên bức tường chính đối diện với lối đi của ngôi mộ, ở hai góc hai đầu phía dưới bức tường chính có hai ngọn nến đỏ sắp cháy hết, dưới chân nến đỏ còn có một ít tiền giấy đã cháy chỉ còn lại tàn tro.

Bóng của cái bàn bát tiên phản chiếu tr3n bức tường này khá kỳ quái, ghế ngồi phía tây, nam, bắc, đều đầy bóng ngồi, duy chỉ còn phía đông là còn hai cái ghế trống, cũng không có bóng ngồi.

Mục Tứ Thành cũng phát hiện ra chỗ trống này: "... Hai vị trí trống này là cho ai?"

"Đây là tiệc cưới." Ánh mắt Bạch Liễu quét qua hai ngọn nến, "Chính giữa bàn chính hướng đông dành cho cô dâu chú rể."

"Cô dâu chú rể?" Mục Tứ Thành cau mày, nhìn bóng của bàn bát tiên tr3n tường lâm vào hồi ức nào đó, nhưng sống chết gì cũng không nhớ ra. "Sao tôi lại thấy vị trí này quen thuộc lắm...?"

Mục Tứ Thành còn chưa kịp nói hết lời, một giọng nói sắc bén từ xa truyền đến, cắt ngang cậu: "—— Mời cô dâu chú rể đón khách!"

Âm thanh xôn xao trò chuyện của mấy cái bóng tr3n tường im bặt.

Không biết từ khi nào, hai cái bóng đột nhiên xuất hiện xung quanh bóng của bàn bát tiên, chầm chậm đi về phía chủ vị.

Một bóng người dáng vẻ đoan chính, đội khăn trùm đầu, mặc lễ phục cưới, cúi đầu gật đầu, thong thả ngồi vào ghế chính.

Một cái bóng khác thì đeo tai nghe hình khỉ, dáng người cao lớn thẳng tắp, mặc bộ quần áo thể thao hợp thời trang, thản nhiên ngả người về sau tr3n ghế ngồi, duỗi tay ôm lấy lưng ghế cô dâu, chậm rãi nở một nụ cười xấu xa với Mục Tứ Thành đang ở bên ngoài bức tường.

Lúc hai cái bóng đã yên vị, những cái bóng còn lại cúi đầu cung kính, không còn hay không dám nhìn Bạch Liễu và Mục Tứ Thành nữa.

"Đù má!" Mục Tứ Thành trừng to mắt chỉ vào bức tường, "Cái bóng này là tôi sao?!"

Bạch Liễu nhìn xuống cái bóng đã mờ nhạt đến mức gần như không thấy của Mục Tứ Thành: "Là cậu."

Mục Tứ Thành kinh ngạc nhìn cái bóng: "Cái bóng của tôi sao lại ngồi ở tr3n ghế chính?"

"Chắc hẳn là cậu đã bái đường ở đây rồi, vì vậy cậu đã là chú rể trong tiệc cưới, đủ tư cách ngồi vào bàn chính." Bạch Liễu nhìn cái bóng Mục Tứ Thành đang ngồi tr3n ghế chính, "Cái bóng đó là phách của cậu, cậu phải dung hợp nó lại trước khi nó hoàn toàn độc lập."

Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành: "Nếu không thì coi như cậu xong đời."

Mục Tứ Thành ngạc nhiên hỏi: "Cái gì!?"

Giọng nói the thé như thái giám lại vang lên: "—— Mời cô dâu chú rể đón tiếp khách quý!"

Hai cái bóng vừa mới ngồi xuống lại đứng lên, bóng Mục Tứ Thành nhìn về phía Mục Tứ Thành, ý cười tr3n mặt càng rộng, khóe miệng đỏ bừng, vẻ mặt rất gợi đòn.

Nó làm động tác khiêu khích với Mục Tứ Thành, ra hiệu hãy đi theo tôi, rồi đứng dậy đi vào trong.

Bóng cô dâu theo sau từng bước nhỏ, rõ ràng bước không nhanh, nhưng lại kề sát phía sau bóng Mục Tứ Thành, đầu đội khăn trùm đầu dựa vào vai sau của bóng Mục Tứ Thành, nước nhỏ giọt tí tách từ khăn đội đầu lên mỗi bước đi, đầu rũ xuống một cách bất thường.

"Đi theo." Bạch Liễu không chút do dự đuổi theo hai cái bóng.

Hai bóng người di chuyển rất nhanh, trong nháy mắt đã tới cửa sau của ngôi mộ.

Cửa sau tự động mở ra, bọn chúng quay lại nhìn hai người Bạch Liễu, như để xác nhận xem có phải họ đang đi theo hay không, sau khi xác nhận rằng Bạch Liễu đang đi theo, chúng liền biến mất sau cánh cửa gỗ.

Bạch Liễu đuổi theo, Mục Tứ Thành vừa chạy vừa hỏi: "Tôi dung hợp với cái bóng đó kiểu gì đây?"

"Tìm được thân thể của cậu sau đó chui vào." Bạch Liễu nhanh chóng đuổi theo cái bóng không quay đầu lại, đồng thời giải thích rõ ràng với Mục Tứ Thành, "Cậu và nó đều là hồn và phách của thể xác 【 Mục Tứ Thành 】, vật dẫn của các cậu đều là thân thể, mà hồn là chủ nhân của thân thể, nếu cậu tiến vào thì nó cũng sẽ bị hút vào, tiếp đó cậu có thể dung hợp với nó."

Mục Tứ Thành thở phào nhẹ nhõm: "Nghe cũng đơn giản."

"Không dễ đâu." Bạch Liễu bình tĩnh phản bác lại, "Ngược lại rất khó."

Mục Tứ Thành đờ ra hỏi lại: "Tại sao, không phải chỉ cần tìm được thân thể là xong à?"

"Theo lý mà nói thì đúng là vậy." Bạch Liễu rốt cục liếc nhìn Mục Tứ Thành một cái, hỏi: "Nhưng cậu có biết 【 phách 】 của cậu giấu thân thể ở đâu không?"

Mục Tứ Thành lại ngẩn người, bừng tỉnh phản ứng đột ngột: "Ý của anh là nó sẽ cùng với đám ma quỷ trong ngôi mộ chính này giấu xác của tôi?!"

"Ừ." Bạch Liễu gật đầu, "Nó cũng biết sau khi cậu nhập vào thân thể thì nó sẽ bị hút vào rồi dung hợp với cậu, sau đó biến mất, thế nên nếu nó muốn làm một  【phách ác 】độc lập thì đương nhiên là nó sẽ cố gắng ngăn cản cậu tìm thấy xác của mình."

"Còn một điểm nữa, tuy là 【 hồn 】của cậu chưa bái thiên địa tam lễ với cô dâu kia, nhưng phách của cậu có thể ngồi vào chủ vị thì rõ ràng nó là chủ nhân mới của nơi này."

Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành: "Điều này chứng minh một chuyện, đó là sau khi cậu thoát xác, nó đã ở trong thân thể của cậu, thao túng thân thể của cậu để hoàn thành lễ tam bái thiên địa, rồi kết hôn với cô dâu ma ở đây, trở thành một nửa chủ nhân của ngôi mộ này."

"Tất cả đám ma quỷ và phách ác ở đây phải tuân theo lệnh của nó, cậu sẽ khó mà tìm thấy xác của mình hơn."

"Sau 12 giờ, đường vào ra âm phủ sẽ đóng lại, nếu như cậu không thể trở lại nhân gian dưới hình dạng con người hoàn chỉnh." Bạch Liễu liếc nhìn thời gian tr3n điện thoại, sau đó quay đầu nhìn Mục Tứ Thành, "Vậy thì cậu thực sự sẽ trở thành ma cọp vồ, thân thể của cậu bị bỏ lại trong phách, trở thành cương thi."

"Bây giờ đã gần 10 giờ."

Mục Tứ Thành sắc mặt tối sầm lại: "Chỉ còn 2 tiếng nữa."

Bạch Liễu nhìn theo bóng cô dâu vụt qua ở góc tường phía trước: "Nhưng tôi cảm thấy không đến nỗi tuyệt vọng lắm đâu."

Mục Tứ Thành cố hết sức giữ bình tĩnh: "Ý của anh là?"

"Giờ phút này giả sử như  【 phách 】của tôi muốn chiếm lấy thể xác của tôi,  đại khái chắc tôi sẽ ưu tiên đòi hỏi tết Thanh Minh sau này cậu phải đốt tiền mã cho tôi nhiều nhiều một chút." Bạch Liễu lúc này còn có thể nghiêm túc nói giỡn.

" 【phách 】của tôi nhất định sẽ âm thầm ẩn núp 2 tiếng còn lại, sau đó chờ tôi biến thành ma cọp vồ rồi cướp đi thân thể của tôi chứ không cần phải diễn trò này trò nọ cho tốn thời gian."

Mục Tứ Thành vẫn chưa hiểu, cậu nắm chặt tay lại: "Nhưng 【 phách 】của tôi không thèm ẩn núp, nó xuất hiện lộ liễu vì nghĩ rằng nó nắm chắc thành công đúng không?"

"Không, tôi nghĩ là do nó không được thông minh cho lắm." Bạch Liễu lắc đầu phủ nhận, hắn sờ sờ cằm, "Dù sao cũng là 【 phách 】của cậu, thiếu năng lực tự hỏi của con người, tôi cảm thấy rất ngốc, nhưng nói không chừng đây là điểm chúng ta có thể lợi dụng được."

Mục Tứ Thành: "..."

Mục Tứ Thành tức giận: "Tôi đang nói chuyện chính sự với anh! Anh bớt tranh thủ đâm thọc tôi được không hả!"

"Thì tôi đang nói chuyện chính sự với cậu đó thôi." Bạch Liễu vỗ vai Mục Tứ Thành, không nhanh không chậm giải thích, "Cậu thử nghĩ xem, nếu cậu là 【 phách 】của cậu, qua 2 tiếng nữa là sẽ có một thân thể hoàn chỉnh, vậy mà cậu còn nghênh ngang gióng trống khua chiêng đưa mặt ra, tổ chức yến tiệc để tiếp đón đối thủ, lại chủ động khiêu khích mời đối phương đi theo mình à?"

Mục Tứ Thành xoăn tít lông mày: "... Không, sao nó lại muốn làm vậy?"

"Cái đó phải hỏi cậu mới đúng, nó là 【 phách 】của cậu mà." Bạch Liễu yên lặng nhìn Mục Tứ Thành, "Cậu sẽ làm mấy chuyện đó trong hoàn cảnh nào?

Mục Tứ Thành chìm vào trầm tư, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, cuối cùng nôn nóng đến nỗi cào loạn đầu tóc: "... Có nhiều chuyện không nhớ nổi..."

Bạch Liễu vỗ vỗ tấm lưng đang căng chặt của Mục Tứ Thành, đồng thời thả chậm ngữ điệu hướng dẫn cậu: "Vậy thì tôi hỏi cách khác, cậu cảm thấy mình làm vậy để làm gì?"

"Nếu tôi làm điều này, chắc là vì..." Mục Tứ Thành nhắm mắt hít một hơi dài, "Để khoe khoang, hay là thấy chơi vui gì đó? Hình như tôi thường xuyên ăn trộm đồ của người khác rồi khoe khoang trước mặt họ...... "

Mục Tứ Thành mở mắt ra, giọng điệu mê mang: "... Hình như tôi rất thích nhìn bộ dáng tức tối bất lực của người khác khi tìm không thấy món đồ bị dấu ngay dưới mí mắt họ."

"Sao tôi lại thích làm mấy chuyện thiếu đánh như vậy nhở..."

"Đúng là thiếu đánh thật." Bạch Liễu thành thật nhận xét, hắn cười cười thích thú, "Nhưng mà tôi thấy nếu đặt vào tình huống hiện tại thì là chuyện tốt đó."

Mục Tứ Thành quay lại nhìn Bạch Liễu.

Bạch Liễu mỉm cười: "Có lẽ tôi biết 【 cậu 】muốn làm gì rồi."

Bóng của cô dâu và Mục Tứ Thành đi xuyên qua mấy chỗ ngoặt, tiến vào một gian mộ thất, Bạch Liễu và Mục Tứ Thành đi theo sau.

So với thính đường thấp bé chật hẹp của sảnh trước, gian mộ thất này thoạt nhìn được bài trí như phòng ngủ, chính giữa có một chiếc giường chân cao chạm khắc từ gỗ đỏ, tr3n giường được treo một tấm rèm bằng vải gấm đỏ, chăn bông tơ lụa thêu uyên ương song hỉ, bốn cầu giường treo đèn lồng màu trắng dán chữ Hỉ đỏ, lúc này sáng lên một tia nhàn nhạt.

Tất cả đều phủ một lớp bụi dày.

Trước giường không có giày, nhưng có hơn 30 dấu giày ẩm ướt lớn nhỏ khác nhau nằm rải rác dày đặc tr3n giường, đa số các dấu giày đều là loại giày vải nhỏ xíu, chỉ có một dấu giày là giày thể thao.

Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành ngầm hỏi, Mục Tứ Thành gật đầu dùng khẩu hình nói: Nó đó, dấu giày đó là giày của tôi.

Một cơn gió u ám không biết từ đâu thổi tới nâng chiếc rèm đỏ nặng trĩu treo tr3n chiếc giường lớn, lộ ra một đôi giày thêu màu xanh lam hồng đặt ở mép giường gỗ đỏ.

Đôi giày thêu thấp thoáng bên mép giường vẫn còn rỉ nước.

Mục Tứ Thành bị đôi giày thêu cạnh giường làm cho hoảng sợ, lùi lại một bước, đã bị Bạch Liễu giữ chặt.

Bạch Liễu thần sắc kiên định bước đến giường, hắn liếc xuống đôi giày thêu bên giường, dùng hai tay vén hai bên chiếc rèm đỏ treo tr3n chiếc giường gỗ lên.

Mục Tứ Thành nhìn cảnh tượng trước mặt hít một ngụm khí lạnh, há hốc mồm kinh ngạc.

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK