Mục lục
Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cuối cùng, bọn Bạch Liễu vẫn không thể gia nhập đội của Ấu Chân.

"Khu phù thủy không chấp nhận đàn ông." Ấu Chân chỉ vào mũi Bạch Liễu cảnh cáo,"Đừng đi theo chúng tôi nữa, nếu không thì liệu hồn đấy!"

Leah do dự một lúc rồi liếc nhìn họ, ánh mắt phức tạp: "Hiện tại chúng tôi không thể chấp nhận các anh, là bởi vì chúng tôi vẫn chưa tìm ra cách để giải quyết những thay đổi mà các anh sẽ gây ra sau khi gia nhập."

"Nhưng... không phải đàn ông nào phù thủy cũng hận thù, sau này các anh sẽ biết nhanh thôi."

Nhìn thấy Ấu Chân kéo Leah đi, Mục Tứ Thành cũng thở dài chán nản, cảm xúc lẫn lộn: "Chúng ta có đi theo tiếp không? Hình như họ không muốn chúng ta đi theo?"

"Cứ đi theo." Bạch Liễu dứt khoát, "Lệnh của Giai Nghi là hỗ trợ cướp tòa, chúng ta cứ hỗ trợ đến cùng là được."

"Thật ra thì..." Mục Tứ Thành gãi đầu, "Nhóm chúng ta và nhóm phù thủy của các cô ấy có thể phân công nhau cướp nhiều tòa án cùng một lúc được mà? Như vậy hiệu suất sẽ nhanh hơn đúng không?"

Bạch Liễu nói: "Không được, thế thì đó không gọi là hỗ trợ cướp tòa mà là hành động của riêng chúng ta rồi."

Mục Tứ Thành có chút bối rối: "Nhất định phải hỗ trợ mới được à? Tại sao?"

Bạch Liễu nhẹ liếc nhìn Mục Tứ Thành: "Mục đích của chúng ta giai đoạn này tập hợp cùng với Giai Nghi, tức là tiến vào khu vực của phù thủy, nhưng cậu cũng thấy rồi đó, bởi vì chúng ta là đàn ông, thái độ của phù thủy đối với chúng ta cực kỳ bài xích."

"Ừm." Mục Tứ Thành đồng ý nói tiếp, "Nhưng nếu chúng ta thể hiện khả năng nhiều hơn, giúp đỡ họ nhiều hơn, và giúp họ cướp được nhiều tòa án hơn, thì biết đâu họ sẽ —— "

Bạch Liễu lạnh lùng cắt ngang suy đoán của Mục Tứ Thành: "—— Vậy cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ có thể bước vào khu phù thủy nữa."

Lời trình bày chứa chan hy vọng của Mục Tứ Thành đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng, cậu nghi ngờ hỏi, "Tại sao?!"

"Bởi vì trong phó bản này, lập trường của chúng ta hoàn toàn khác hẳn với lập trường của phù thủy. Chúng ta là những người có quyền lợi nhất trong môi trường này. Nếu đồng thời năng lực chúng ta cũng mạnh, mạnh đến mức thậm chí đoạt lấy quyền chủ đạo của họ, can thiệp vào quyết định của họ, cắt đứt kế hoạch của họ, thì điều này sẽ dẫn đến một kết cục khủng khiếp ——" Bạch Liễu nhìn thẳng vào mắt Mục Tứ Thành, "Nếu họ chấp nhận chúng ta dễ dàng, chúng ta sẽ phản bội, trước mắt họ không thể chấp nhận hậu quả và chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của họ, lưỡng bại câu thương."

"Vì vậy, họ sẽ không bao giờ dễ dàng đồng ý cho chúng ta vào khu phù thủy —— cho dù chúng ta không thù địch với họ, nhưng con người rồi cũng sẽ thay đổi."

"Đây là một quyết định rất hợp lý. Trong tình huống mà sau khi quy phục, chúng ta có thể dễ dàng phản bội và thu được nhiều lợi ích hơn nữa, nếu chúng ta thực sự muốn gia nhập tổ chức của đối phương thì không cần phải can thiệp quá nhiều vào quyết sách của họ, mà quan trọng nhất là chứng tỏ được sự chân thành của mình, vì vậy chúng ta chỉ có thể hỗ trợ ——  đó là lý do tại sao Giai Nghi ra lệnh này."

"Nếu không, với địa vị hiện tại của Giai Nghi trong khu phù thủy, con bé đã có thể trực tiếp nói với người phụ trách bên kia rằng con bé hy vọng chúng ta sẽ được chấp nhận ——  Tin là đối phương cũng sẽ nghiêm túc xem xét, nhưng đây không phải là điều con bé muốn."

Mộc Kha gật đầu: "Vậy nên Giai Nghi hy vọng rằng chúng ta có thể dùng hành động của mình để gây ấn tượng với các phù thủy và để các phù thủy từ từ chấp nhận chúng ta."

"Trong bối cảnh phán xử phù thủy này, sự chân thành quan trọng hơn năng lực." Bạch Liễu nhẹ giọng nói, "Những người phán xử bọn họ đều là những người rất có năng lực trong Tòa thánh."

"Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?" Đường Nhị Đả chăm chú hỏi.

Bạch Liễu bình tĩnh đáp: "Giai Nghi không ra lệnh cho chúng ta dừng lại, cho nên chúng ta  cứ tiếp tục đi theo."

"Nhưng mà tiếp theo cứ quan sát tình hình trước đã, không nhất thiết phải cứu hết tất cả những người bị xét xử, đợi các cô ấy hành động thì chúng ta mới hành động."

Đường Nhị Đả cau mày: "Tại sao?"

Bạch Liễu thản nhiên: "Bởi vì những người bị xét xử tiếp theo đều là nam giới."

Tòa thẩm giáo số 77.

Mục Tứ Thành và Bạch Liễu núp sau bồi thẩm đoàn đại chúng, hơi kiễng chân liếc nhìn bị cáo bị trói trên cột giữa tòa xử án, sau đó kinh ngạc nhìn nhau: "Đúng là đàn ông thật kìa!"

"Không phải phiên tòa phán xử phù thủy chỉ phán xử phù thủy thôi à! Sao lại có đàn ông ở đây!"

"Cậu quên vụ án Trái tim phù thủy rồi à?" Bạch Liễu lãnh đạm nói, "Sau vụ đó, ngoại trừ xét xử phù thủy, tất cả những người có liên quan đến phù thủy cũng sẽ bị xét xử."

"Trừ phi cậu là nhân chứng tố cáo phù thủy, còn nếu trong nhà có phù thủy thì nhất định cậu sẽ bị liên lụy."

Vị giám mục ngồi trên ghế quan tòa gõ búa thẩm phán: "Im lặng!"

"Bị cáo, ba ngày trước vợ của ông đã đào thoát tại tòa án sau khi bị buộc tội là phù thủy. Kể từ lúc đó ông có lén lút giúp đỡ cô ta không?"

Người bị trói đứng run lên một hồi, không lên tiếng.

Giám mục lại đập mạnh búa, giọng điệu trầm xuống: "Trả lời tòa, bị cáo, nếu không ông sẽ bị kết tội là tiếp tay cho phù thủy!"

"Ông sẽ phải chịu hình phạt bị Tòa thánh tịch thu hết tài sản, còn bản thân ông sẽ bị xử tử, hoặc bị đưa đến biên giới làm cu li cho đến chết để chuộc lại tội lỗi vì đã kết hôn với một phù thủy!"

"Nhưng chúng tôi cũng sẽ cho ông lựa chọn, dù gì thì ông cũng là nạn nhân." Giọng giám mục hòa hoãn đôi chút, "Bây giờ, trước mắt ông có hai sự lựa chọn."

"Lựa chọn đầu tiên là phân rõ giới hạn vĩnh viễn với người vợ phù thủy của ông, bất kể khi nào ông nhìn thấy cô ta thì phải báo ngay cho Tòa thánh, đồng thời bây giờ phải hiến tặng một nửa tài sản của mình, mua nước thánh của Tòa thánh đem về nhà uống để rửa sạch phù phép của phù thủy trên người ông, và thề rằng từ nay ông sẽ mãi mãi thuộc về Tòa thánh, phục vụ như một thành viên của Tòa thánh, và cam kết giết tất cả các phù thủy mà ông nhìn thấy."

"Lựa chọn thứ hai ——"

Giọng của giám mục đông cứng lại, rõ ràng là lạnh lùng hẳn: "Đó chính là ông nhận tội, chúng tôi sẽ dùng lửa thánh phán xét ông và người nhà của ông như phán xét phù thủy."

"Ông lựa chọn cái nào?"

Tất cả mọi người đều quay sang nhìn người đàn ông đang bị trói vào cột, cả phiên tòa im bặt, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp và lộn xộn của ông, ông gục đầu xuống, vẻ mặt hoang mang và luống cuống, giống như một con dã thú đang vùng vẫy.

Ấu Chân đang núp trong bóng tối cũng rất hỗn loạn, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông, biểu hiện tự đấu tranh cũng giống như ông ta.

"Ba ngày trước khu phù thủy có tiếp nhận một phù thủy mới, chắc là người vợ chạy trốn của ông ta." Leah thì thầm nói, "Phù thủy kia nói là chồng cô ấy và các thành viên khác trong gia đình đã giúp cô ấy chạy trốn."

"Ngay từ đầu, cô ấy đã rất hối hận vì đã chạy trốn, bởi  vì tất cả các thành viên trong gia đình cô ấy sẽ bị xét xử ngoại trừ cô ấy."

"Nhưng so với hối hận thì cô ấy lại sợ hãi khi nhìn thấy kết quả xét xử của người nhà mình hơn."

"—— là phản bội cô ấy, phải không?" Ấu Chân hít một hơi thật sâu, đưa tay lên lau đôi mắt đỏ hoe, giọng điệu mỉa mai mang theo tiếng khóc nức nở, "Chúng ta có thể cứu gia đình cô ấy giúp cô ấy, bảo vệ họ không bị tổn thương, nhưng chưa chắc người nhà cô ấy lựa chọn kết quả để được chúng ta cứu."

"Họ sẽ lựa chọn thứ khác, họ sẽ lựa chọn đứng về phía đối đầu với chúng ta ——  họ sẽ không đi cùng chúng ta."

Khi Ấu Chân nói đến đây thì tay run lên, giọng nói của cô cũng run rẩy: "Giống như khi tôi đi cứu gia đình mình lúc trước."

Leah lặng lẽ vỗ vai cô. "Tôi..." Người đàn ông ngẩng đầu, gần như khàn giọng hỏi, "Tôi có thể không chọn được không?"

"Tôi có thể cho ngài tất cả tài sản của mình, nhưng tôi không muốn trở thành thành viên của Tòa thánh và săn giết phù thủy gì hết, có được không?"

Giám mục lạnh lùng từ chối: "Nơi này chỉ có hai loại người, một là kẻ thù của phù thủy, hai là kẻ thù của chúng tôi."

"Ông không phải là kẻ thù của phù thủy, thì ông là kẻ thù của chúng tôi."

"Bồi thẩm đoàn tuyên án."

Búa thẩm phán nặng nề rơi xuống.

Bồi thẩm đoàn phía sau người đàn ông đồng loạt nhất trí giơ thẻ bài 【 có tội 】——  sau khi thành viên nhóm bồi thẩm đoàn này phán xét một phù thủy hoặc ai đó có liên quan đến phù thủy, họ sẽ được Tòa thánh chia cho một phần tài sản của người bị xét xử xem như phần thưởng.

Đường Nhị Đả căng thẳng  nhìn đống củi đặt dưới chân người đàn ông: "Chúng ta cứu được không?"

"Chờ chút." Giọng điệu Bạch Liễu không nhanh không chậm, "Bọn họ cứu thì chúng ta cứu, bọn họ không cứu thì chúng ta cũng không cứu."

Cùng lúc đó, Leah nhìn Ấu Chân đấu tranh nội tâm, thấp giọng hỏi cô, "Ông ta lựa chọn như vậy, chúng ta cứu không?"

Ấu Chân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông, hai hàm răng nghiến chặt, lồng ngực phập phồng dữ dội, sau đó vào khoảnh khắc khi ngọn lửa bắt đầu dần bùng lên, cô rút cung tên sau lưng ra, nhắm ngay đầu giám mục đang ngồi trên đài cao, lạnh lùng nói:

"Sự lựa chọn đó không làm tôi hài lòng. Về nguyên tắc, tôi không muốn cứu bất kỳ người đàn ông nào hết."

"—— Nhưng về nguyên tắc, tôi cũng không muốn buông tha bất kỳ tên khốn khiếp nào."

"Quy tắc thứ tư của phù thủy." Ấu Chân nghiến răng gào lên, "——Không bỏ qua sự phán xét người vô tội!"

Cung tên bắn ra, tòa án nháy mắt hỗn loạn, Bạch Liễu đảo mắt xung quanh, nhanh chóng hạ lệnh: "Phối hợp bọn họ tấn công."

Sau một trận binh hoang mã loạn, Bạch Liễu bước tới mở trói cho người đàn ông trên cây cột. Nhân lúc Tòa thánh chưa kịp phản công trở lại, hắn kéo ông ta nhanh chóng rút lui ra ngoài cùng nhóm phù thủy.

Sau đó, hai bên gặp nhau.

Ấu Chân hỏi ngay: "Tại sao các người vẫn đi theo tôi?"

Bạch Liễu nhanh chóng giơ tay đầu hàng, vô tội nói: "Tôi vừa mới cứu người này, muốn hỏi các cô định sắp xếp cho bọn họ thế nào?"

Ấu Chân và Leah nhìn thấy người đàn ông vẫn còn đang ngơ ngác chưa kịp hoàn hồn, trên người đầy vết bỏng thì sững người lại.

——Làm sao để xử lý đàn ông luôn là vấn đề của tất cả các phù thủy.

Để bảo vệ phù thủy, khu phù thủy không chấp nhận đàn ông, nhưng đôi khi họ cũng sẽ giải cứu những người thân nam giới của phù thủy khỏi tòa án, chẳng hạn như cha mẹ, anh em và chồng ——  những người đàn ông này phải lựa chọn đứng về phe phù thủy, chấp nhận bị thiêu sống tại tòa án thì nhóm Ấu Chân mới cứu sống họ.

Nhưng mặc dù họ đã cứu những người đàn ông, nhưng làm thế nào để sắp xếp cuộc sống cho họ luôn là một vấn đề.

Bảo Lạp hiện đang thiết lập một khu vực xung quanh khu phù thủy để cho những người đàn ông này trú ẩn, nhưng khu của phù thủy bị ô nhiễm nặng, nhóm đàn ông ở đó cũng không mấy an toàn, nhưng lại không thể đưa họ trở lại khu vực an toàn...

Hơn nữa khu vực này cũng đã đầy người, trong tình hình chiến tranh sắp tới  thì vấn đề này hiện đang tạm bị xếp xó, hiện tại hoàn toàn lâm vào cục diện bế tắc.

Ấu Chân hiếm khi đứng yên, nhìn chằm chằm Bạch Liễu mà không nói lời nào.

Thắt lưng Bạch Liễu rung nhẹ, hắn nhìn xuống tin tức của Lưu Giai Nghi vừa mới nhận được, ngẩng đầu lên, mỉm cười đưa ra biện pháp giải quyết: "Nếu các cô không ngại, có thể để những người đàn ông này ở chỗ chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp các cô xử lý và xem xét."

"Các cô có thể xem chúng tôi như một tổ chức bên thứ ba 【 những người đàn ông bình thường tuân theo sự bố trí của phù thủy】. Chúng tôi không vào khu vực của phù thủy mà sử dụng thân phận nam giới của mình để ẩn náu trong khu vực an toàn. Đồng thời, chúng tôi tuân theo sự bố trí của các cô và giúp các cô tấn công."

Ấu Chân nghi ngờ a một tiếng, Leah thì nhướng mày vi diệu ——

—— Quyết sách này hoàn toàn khả thi, nó cực kỳ phù hợp cứ như một chiến thuật được thiết kế riêng cho tình hình hiện tại của họ vậy.

Bạch Liễu cười hỏi: "Các cô nghĩ sao?"

Tin nhắn từ Lưu Giai Nghi vừa nhận được là —— 【 Tổ chức bên thứ ba】.

Trong khi đó, Cung điện của Giáo hoàng.

Cung điện của Giáo hoàng là cơ quan xử lý trung tâm của cả đất nước, trong đây có Giáo hoàng, người có thẩm quyền cao nhất của mỗi thế hệ Tòa thánh, cùng với các Hồng Y giáo chủ, tổng giám mục, Nữ Tu và các vị trí quan trọng khác của Tòa thánh được thăng chức từ các giám mục. Từ sau phiên tòa xét xử phù thủy, quyền lực của Tòa thánh nhanh chóng lan rộng trên toàn thế giới, cung điện của Giáo hoàng cũng ngày càng trở nên rộng lớn——Tính đến hôm nay thì cung điện Giáo hoàng đã cải tạo và mở rộng đến lần thứ sáu, và quy mô của Cung điện Giáo hoàng cũng gần bằng kích thước của nửa thành phố.

Giáo hoàng hiện tại có một đề xuất rất nổi bật về việc mở rộng Cung điện Giáo hoàng —— lão ta mở rộng Cung điện Giáo hoàng đến tận cùng phía dưới hòn đảo trên không, bên cạnh đó còn xây thêm một cái thang dẫn thẳng lên đảo.

Nhưng điều này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, mỗi thế hệ Giáo hoàng đều là chủ nhân của hòn đảo trên không, xây dựng như thế này cũng chỉ là một dạng bành trướng thế lực của lão từ trên trời cho đến dưới mặt đất, ngoài ra cũng giúp người của Tòa thánh thuận tiện lên xuống đảo bất cứ lúc nào. Còn ngay dưới thang trời chính là sảnh Nữ Tu của cung điện Giáo hoàng.

Sảnh Nữ Tu trong cung điện Giáo hoàng là nơi dành riêng cho việc đào tạo và dạy dỗ Nữ Tu. Mỗi năm một lần, người của Tòa thánh sẽ tìm kiếm, tập hợp các bé gái từ 8-14 tuổi từ khắp nơi trên thế giới về đây, và sau khi nghiêm ngặt xác minh tín ngưỡng của các em, đảm bảo rằng các em chưa bao giờ tiếp xúc hoặc cắn nuốt cá chình, bọn họ sẽ đưa các em vào cung điện Giáo hoàng để nuôi dưỡng đào tạo, cho các em làm quen với kinh sách và giáo lý, phát triển tính cách thánh thiện. Sau thêm 2, 3 năm nữa, nếu các em có đủ tư cách thì sẽ được đưa vào các tòa thẩm giáo.

Các Nữ Tu cần phải giữ mình tinh khiết, vì vậy các em không phải nuốt sống cá chình. Vai trò của các Nữ Tu là thanh tẩy những thứ và những người bị ô nhiễm bởi phù thủy, các em cũng phụ trách thực hiện nghi lễ cầu nguyện thanh tẩy sau mỗi lần phán xử. Nữ Tu sẽ đứng trước mặt phù thủy bị thiêu cháy cầu nguyện cho cô ta trong một giờ để tiêu diệt linh hồn phù thủy ——  điều này nhằm ngăn chặn linh hồn của phù thủy thoát khỏi thân xác này và chui vào thân xác của người phụ nữ khác để tiếp tục quấy phá.

Nữ Tu càng nhỏ tuổi thì càng có hiệu quả thanh lọc tốt nhất, tức là dưới 18 tuổi, sau khi một Nữ Tu đủ 18 tuổi, theo giáo lí, hiệu quả thanh lọc của cô sẽ giảm dần, mặc dù Tòa Thánh nhân từ sẽ không trục xuất cô, nhưng hầu hết các Nữ Tu sẽ tự nguyện rút khỏi Tòa Thánh vào thời điểm này.

Có hai con đường rất "tốt đẹp" dành cho các Nữ Tu rời bỏ Tòa thánh:

Một, cô có thể kết hôn với một người đàn ông, và cả đời sẽ không bao giờ bị buộc tội là phù thủy vì cô đã từng là một Nữ Tu thánh khiết.

Hai, đó là cô có đặc quyền và tư cách bước lên lên Tòa thành trên không.

Vì vậy, trở thành Nữ Tu là con đường tốt nhất đối với hầu hết các cô gái chưa bị buộc tội là phù thủy, và lấy được một Nữ Tu đã rời bỏ Tòa Thánh làm vợ cũng là giấc mơ của tất cả đàn ông —— khi một gia đình thường dân có con là Nữ Tu, họ sẽ không bao giờ bị phán xử phù thủy, bởi vì sự thánh thiện của Nữ Tu đã thanh tẩy mọi thứ.

Vì vậy những gia đình sinh con gái sẽ làm mọi cách để gửi con vào Tòa thánh làm Nữ Tu, còn những gia đình sinh con trai cũng sẽ điên cuồng dạy con từ đầu, con phải chăm chỉ làm việc ngay từ bây giờ, để sau này lớn lên có thể kết hôn với một Nữ Tu.

——  Nếu bạn không phải là Nữ Tu, xung quanh bạn cũng không có Nữ Tu, thì sớm hay muộn gì bạn cũng sẽ bị Tòa Thánh phán xét!

Kết quả Nữ Tu trở thành một nghề đặc biệt được hoan nghênh rất nhiệt liệt, nhưng xét cho cùng thì số lượng Nữ Tu rất ít ỏi, vì vậy sự cạnh tranh giữa các Nữ Tu dự bị cực kỳ khốc liệt —— cũng như sự cạnh tranh của những người theo đuổi họ cũng rất khốc liệt.

Mặc dù giáo lý chỉ yêu cầu các Nữ Tu trong sạch và sùng đạo, nhưng khi Tòa Thánh tiến hành lựa chọn, những thiếu nữ có ngoại hình đẹp và khí chất độc đáo sẽ luôn được ưu tiên chọn lựa. Nhiều bậc cha mẹ thậm chí còn đi xa đến mức cho con cái mình phẫu thuật thẩm mỹ để chúng có thể được chọn vào sảnh Nữ Tu —— nhưng hành vi này nhanh chóng bị Tòa Thánh nghiêm cấm.

"Đừng tùy tiện sửa đổi ngoại hình, chúng tôi cần các em giữ nguyên dáng vẻ ban đầu của mình." Vị linh mục tuyển chọn Nữ Tu cho Tòa Thánh nhân từ giải thích, "Đó mới là thứ mà thần ban cho em."

Dưới sự cạnh tranh khốc liệt như vậy, mỗi Nữ Tu được chọn đều xinh đẹp và thuần khiết tự nhiên, và trong lứa Nữ Tu năm nay có một Nữ Tu đẹp nhất kể từ khi phán xử phù thủy tới nay.

Cô bé không phải người trong nước mà là người nước ngoài. Cô bé có đôi mắt xanh lục sáng và mái tóc dài vàng mượt mềm mại xoăn nhẹ, trông ngây thơ hồn nhiên như thiên thần đi cùng với vị thần trong bức tranh kính màu —— Đây cũng là lý do tại sao mọi người khen cô bé là xinh đẹp nhất, cô bé hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của mọi người về danh xưng Nữ Tu.

Mỗi lần cô bé chắp tay và cụp mắt xuống để cầu nguyện cho những người đến than thở với mình, đều khiến người ta thật là cảm động.

"Mong rằng muộn phiền của ngài sẽ sớm tiêu tan." Cô bé khẽ thì thầm, "Mong rằng linh hồn của ngài được lên thiên đàng sau khi chết."

"Cám ơn!" Người đàn ông sắp bật khóc vì cảm kích, hắn đưa tay ra, trong tiềm thức muốn nắm tay Nữ Tu nhưng lại bị cô né sang một bên, hắn xấu hổ đỏ mặt nói: "Xin lỗi, tôi quên Nữ Tu không thể chạm vào những người đàn ông bình thường như chúng tôi."

Cô bé chỉ mỉm cười hiền lành, vẫy tay thể hiện rằng mình không quan tâm.

Người đàn ông càng thêm cảm kích, liếc nhìn Nữ Tu hít sâu một hơi, thu hết can đảm mới dám hỏi: "Ngài.. khi nào thì ngài sẽ rời khỏi Thánh viện?"

—— Ở đất nước này, việc hỏi một Nữ Tu khi nào cô ấy sẽ rời khỏi Tòa Thánh cũng giống như hỏi khi nào cô ấy sẽ kết hôn.

"Đương nhiên! Tôi biết tôi không xứng đáng với ngài!" Người đàn ông khẩu thị tâm phi cuống quýt giải thích, nhưng dưới đôi mắt xanh lục sáng ngây thơ kia, lời giải thích của hắn dường như vô lực khiến hắn lắp bắp nói: "Tôi, tôi chỉ tùy tiện hỏi thế thôi! Ngài không cần phải trả lời tôi!"

"Rời khỏi Tòa thánh?" Nữ Tu khẽ cười. "Năm nay tôi 16 tuổi, ông cảm thấy khi nào thì tôi mới có thể rời khỏi Tòa thánh?

"Hai, hai năm sau?" Người đàn ông ấp úng trả lời.

"Không." Đôi mắt xanh lục sáng ngời của Nữ Tu lóe lên cảm xúc không rõ, cô bé nhếch khóe môi, giọng điệu rất thản nhiên, "Đương nhiên là bất cứ lúc nào rồi."

Người đàn ông hoa mắt chóng mặt, mê mê mang mang rời khỏi sảnh Nữ Tu. Lúc đi ngang qua hoa viên, hắn đi phớt qua một linh mục cúi đầu, trông có vẻ lo lắng và vội vã. Vị linh mục này đẩy cửa phòng Nữ Tu, nhìn quanh quất chỉ thấy một mình cô thì mới lau mồ hôi lạnh trên trán, kêu lên: "Phoebe!"

Phoebe quay lại, đôi mắt xanh lục nháy mắt ảm đạm trong giây lát: "Vẫn chưa có tin tức về thân phận của Hồng Đào trong phó bản này à?"

Tề Nhất Phảng mặc lễ phục của linh mục bị Phoebe gặng hỏi như thế thì mồ hôi vã ra như phản xạ có điều kiện, cậu yếu ớt đáp: "... Chưa có."

Phoebe uể oải bình luận: "Anh và Lưu Tập đúng là hai tên phế vật."

Tề Nhất Phảng: "... QAQ."

Hoàng hậu, người ở đâu, mau tới đây đi! Chúng tôi không hold nổi Phoebe! Huhu!

Năm nay hiệp hội của họ thực sự không thuận lợi gì mấy. Đầu tiên là bị bốc thăm trúng trong trận khiêu chiến, phải đấu thêm một trận nữa. Bây giờ vừa mới đăng nhập vào phó bản này thì kết nối giữa họ và Hồng Đào lại bị cắt đứt, hai bên không có cách nào liên lạc với nhau, và họ cũng không biết điểm đăng nhập của Hồng Đào ở đâu. Giờ đây, bọn họ chỉ còn cách chậm rãi tìm kiếm, lục soát tin tức của Hồng Đào trên bản đồ khổng lồ như thế này.

"Titan đâu?" Phoebe thản nhiên ngồi dưới bức tượng, cô bé cầm lấy một quả táo mà những người này dâng lên thần, cắn một miếng thật to, liếc mắt nhìn Lưu Tập, "Hai anh có để cho người khác phát hiện ra anh ta không đó?"

"Không, không có!" Tề Nhất Phảng điên cuồng lắc đầu, "Bọn anh giấu Titan ở bờ biển theo lệnh của em rồi! Hiện tại, Lưu Tập đang phụ trách Tòa thánh bên kia, chưa bị phát hiện ra!"

"Chỉ là không có tin tức gì của Hoàng Hậu."

Tề Nhất Phảng buồn bã mếu máo: "Sao lại thế này chứ, bình thường Hoàng Hậu đều sẽ chủ động liên hệ với chúng ta, bây giờ chúng ta hợp mặt đủ rồi mà cô ấy vẫn chẳng có tin tức gì."

Phoebe nhướng mắt: "Tôi biết được một tin tức, bọn họ nói là ở Tòa thành trên không có một người có biệt danh là Hồng Đào Hoàng Hậu."

Tề Nhất Phảng vui mừng khôn xiết: "Nhất định là Hoàng Hậu rồi! Vậy chúng ta lên tìm..."

"Nhưng người đó là đàn ông." Phoebe thích thú liếc nhìn khuôn mặt sững sờ không biết gì của Tề Nhất Phảng, cô đâm thêm một dao nữa, "Anh cũng biết rồi đó, trong game không thể thay đổi giới tính của mình, vậy anh nghĩ, hoặc có thể nói anh mong ... "

"Người này là Hoàng Hậu sao?"

Vẻ mặt Tề Nhất Phảng ngây ra: "Hả?!"

Phoebe thưởng thức vẻ mặt ngốc nghếch của Tề Nhất Phảng một hồi thì chán nản rút lại ánh mắt, giọng điệu lại trở nên lạnh lùng: "Tạm thời chúng ta không thể lên Tòa thành trên không, không biết bản đồ trên đó có gì, nhưng Hồng Đào bị mắc kẹt trên đó không thể xuống tìm chúng ta, có nghĩa là bản đồ đó có vấn đề."

"Chúng ta quét bản đồ dưới đây trước đã."

"Nhưng, nhưng mà..." Đầu óc Tề Nhất Phảng bị Phoebe nhồi nhét hết cái này đến cái khác, không nghĩ ra được gì, chỉ có thể lắp bắp hỏi, "Nhưng chúng ta vẫn chưa tập hợp với chiến thuật gia mà! Cứ hành động luôn vậy à?! Chúng ta phải chờ tập hợp với Hoàng Hậu rồi mới đưa ra chiến thuật thích hợp..."

"Tại sao phải đợi anh ta?" Phoebe sốt ruột ngắt lời Tề Nhất Phảng, cô bé ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên nhưng ánh mắt và lời nói lại rất lạnh lùng, "Anh ta không thể từ trên đảo xuống tìm chúng ta, vậy tức là bản thân anh ta cũng là phế vật."

"Bây giờ là giải đấu, và tôi không có thời gian để chờ đợi một tên phế vật như vậy."

Tề Nhất Phảng choáng váng, cậu lo đến mức suýt khóc: "Phoebe, nhưng chúng ta không có chiến thuật gia! Giải đấu không có chiến thuật gia thì làm sao mà đánh?!"

Hu hu hu, lúc này đây cậu nhớ Giai Nghi biết bao. Giai Nghi cũng là chiến thuật gia của họ, nhưng ít nhất cô bé vẫn biết thương lượng với mọi người. Còn Phoebe là kiểu người mạnh mẽ đến mức người khác không thể chen vào khi cô bé quyết định, ngoại trừ Hồng Đào tạm gọi là có thể miễn cưỡng giao tiếp với cô bé khi cả hai ngồi ăn với nhau —— điều này chủ yếu cũng nhờ giao diện của Hồng Đào cao hơn so với Phoebe, nếu không thì Phoebe chính là tuýp người có thể tiễn bạn đi ngay lập tức để giành chiến thắng.

—— Kệ mịa bạn là ai

"Không có Hồng Đào thôi chứ tại sao không có chiến thuật gia?" Phoebe kỳ quái nhìn cậu, "Tôi không phải là chiến thuật gia à?"

Tề Nhất Phảng chỉ muốn ôm đầu hét lên thảm thiết —— cậu biết ngay mà!!

Chỉ cần có Phoebe tham gia thi đấu thì trận nào cũng như mưu triều soán vị vậy  ——  Cứ hở ra là Phoebe sẽ cướp quyền chiến thuật gia của Hồng Đào, thậm chí đôi khi còn tấn công cả Hồng Đào, cũng nhờ Hồng Đào kinh nghiệm phong phú mới có thể chống đỡ được.

Đây cũng là lý do trước đây Hồng Đào không để Phoebe tham gia vào đội.

Phoebe là một tuyển thủ có sức tấn công và tham vọng rất lớn, tính hiếu chiến và sự cơ động của cô bé khá mạnh. Mặc dù kỹ năng cá nhân của cô bé chỉ là bổ trợ, đảm nhiệm vị trí 【 khống chế 】, nhưng cô bé vẫn có thể chơi tốt vị trí 【 lang thang 】 và 【 tấn công chính 】, có thể nói cô bé chính một cao thủ thiên tài. Ở một khía cạnh nào đó, cô bé là người chơi có cấp bậc ngang ngửa Bạch Liễu và Nghịch Thần, mạnh hơn cả Lưu Giai Nghi lúc trước đây, lần nào ra trận cũng khiến đồng đội không theo kịp tốc độ như bọn Tề Nhất Phảng lên bờ xuống ruộng, thậm chí suýt chết mấy lần.

Cô bé là một nhà chiến thuật bẩm sinh —— Tề Nhất Phảng đã nghe Hoàng Hậu nhận xét về Phoebe rất nhiều lần như vậy.

Nhưng Phoebe cũng có gót chân Achilles ——  đó chính là chiến thuật của cô bé quá hung hãn, và rất dễ hại chết đồng đội.

Nói cách khác, đồng đội của cô bé quá yếu.

Tề Nhất Phảng làm đồng đội của Phoebe nhưng luôn bị cô bé chế giễu là 【 phế vật 】rất sợ Phoebe chiếm quyền kiểm soát. Chiến thuật của Hồng Đào tương đối ôn hòa, không tấn công quyết liệt mà chú trọng phòng thủ nhiều hơn, ít nhất cũng sẽ nghĩ tới giới hạn khả năng của các thành viên trong đội, nhưng Phoebe chỉ có một đấu pháp duy nhất đó là đồng quy vu tận.

Cô bé không quan tâm bọn họ sống hay chết.

Nhưng bây giờ không có Hồng Đào, không có ai có thể ngăn được Phoebe trong trò chơi này!!

Phoebe nhẹ nhàng nhảy khỏi chiếc bàn dưới bức tượng, cô vứt bỏ lõi táo vừa ăn, vỗ tay vui vẻ, đôi mắt xanh lục cong cong nở một nụ cười: "Hồng Đào không có ở đây thì càng tốt, tôi không thích phong cách thi đấu bạc nhược của anh ta, chẳng hay ho chút nào."

"Hiện giờ anh ta đang bị nhốt trên đảo không thoát ra được. Nếu anh ta thức thời, muốn giành chiến thắng trong trò chơi này, thì tốt nhất là giao quyền chiến thuật cho tôi."

"Đương nhiên không giao thì cũng không sao." Phoebe thờ ơ nhún vai, "Chỉ cần anh ta chịu hết nổi rồi ngỏm tỏi trên đảo, rời khỏi trò chơi này, thì quyền chiến thuật gia cũng thuộc về tôi."

Cô bé chắp hai tay, nhắm mắt lại và thành tâm cầu nguyện: "Lạy Chúa, bây giờ con hy vọng Hồng Đào sẽ xuống địa ngục."

"?!?" Tề Nhất Phảng vừa sợ hãi vừa muốn khóc, cậu giống như một đứa trẻ đáng thương không có cha mẹ bên cạnh, phải ở cùng với một đứa nhóc xấu bắt nạt mình, chỉ có thể run rẩy thấp giọng phản bác, "Phoebe, tốt xấu gì Hoàng Hậu cũng là hội trưởng của chúng ta mà? Em nguyền rủa cô ấy như vậy không tốt lắm đâu?"

(*) Phoebe đã đoán được Hồng Đào là nam nên gọi là anh, còn Tề Nhất Phảng chưa biết nên vẫn gọi là cô, cả hai đều phát âm là "Tā"

"Hội trưởng á?" Phoebe liếc nhẹ Tề Nhất Phảng, đột nhiên ngây ngô cười, "Có lẽ sắp tới đây không còn nữa đâu."

Tề Nhất Phảng sửng sốt: "... Hoàng Hậu không làm hội trưởng nữa, ý của em là sao?"

"Tên yếu đuối đó." Phoebe cười ngọt ngào, hai tay giao lại dưới cằm, khuôn mặt đầy hào quang thánh thiện, "Vì muốn trốn tránh điều anh ta không muốn đối mặt, trước khi thi đấu năm nay, anh ta đã chuyển giao cho tôi quyền thừa kế hiệp hội rồi."

"—— Chỉ cần anh ta chết đi, tôi sẽ là hội trưởng của Vương Miện Quốc Vương."

"Cho nên anh ta cứ mau xuống địa ngục đi."

Lúc này đầu óc Tề Nhất Phảng hoàn toàn trống rỗng: "Cái gì?! Hoàng hậu giao cho em quyền hội trưởng?!"

Giao diện điều khiển hệ thống của Phoebe rung lên, một dòng lời nhắc hiện ra:

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Hồng Đào Hoàng Hậu đã giao quyền chiến thuật gia của đội cho bạn, hãy triển khai chiến lược cẩn thận và dẫn dắt đội ngũ đi đến chiến thắng! 】

"Đúng là cách làm yếu đuối theo kiểu Hồng Đào." Phoebe khẽ chế nhạo. Cô bé mỉm cười, quơ quơ giao diện hệ thống trên tay trước mặt Tề Nhất Phảng đang ngơ ngác mất hồn tới nơi.

"Đi thôi, đồng đội phế vật."

Hồ quan sát.

Vương Thuấn nhìn thấy biểu tượng Chiến Thuật Gia trên đầu Phoebe thì há hốc mồm nuốt một ngụm khí lạnh, đông đảo khán giả trong hồ quan sát cũng ngạc nhiên chẳng kém gì hắn.

Lần này, ngay cả người dẫn chương trình cũng tê dại, anh ta hoảng hốt nhìn màn hình lớn, nói lắp bắp vào micro: ""Quốc, Hiệp Hội Quốc Vương cũng chuyển giao quyền Chiến Thuật Gia cho đội viên mới...."

"Bọn họ đang làm gì vậy?!"

Người dẫn chương trình không thể tưởng tượng nổi: "Một cuộc đấu tay đôi giữa hai tân binh chiến thuật gia?! Ngay trong đấu trường quan trọng quyết định liệu cả hai có thể vào vòng loại trực tiếp hay không?!"

Khán giả xì xào:

"Trời đựu, người mới đấu tay đôi, vậy ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu?"

"... không thể hiểu được hai vị hội trưởng này nghĩ gì nữa?"

"Chẳng lẽ chỉ có duy nhất một mình tôi quan tâm đến chuyện Nữ Tu nói là cô bé sẽ là hội trưởng mới nếu Hoàng Hậu chết thôi à?! Chuyện này là sao vậy!?"

Viên Quang ngồi bên cạnh Vương Thuấn cũng căng thẳng, anh ngồi đây đại diện cho Nghĩa trang Laser sau khi sáp nhập, vừa nãy thấy Bạch Liễu chuyển quyền cho Lưu Giai Nghi anh đã muốn hôn mê ngất xỉu, giờ thấy bên đối phương cũng giao quyền thì lại càng thêm choáng váng, phải đỡ Vương Thuấn hỏi: "Tình hình sao rồi?"

"Tôi không ngờ... Hoàng Hậu lại giao cho Phoebe quyền lãnh đạo hiệp hội và quyền chiến thuật gia nhanh như vậy." Mặt Vương Thuấn hơi tối sầm lại, "Tôi chỉ biết từ lâu cô ấy đã không muốn làm hội trưởng hiệp hội rồi, vì vậy cô ấy mới chọn Giai Nghi làm người thừa kế, bồi dưỡng đào tạo cô bé để tiếp quản quyền lực của mình."

Viên Quang giật mình: "Không muốn làm? Tại sao? Cô ấy là một trong những người chơi mạnh nhất trong trò chơi này mà?!"

"Tôi không biết." Vương Thuấn nặng nề cúi đầu, chắp tay trước mặt, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, "Mỗi khi nhìn vào cô ấy, kỹ năng của Hoàng Hậu có thể biến cô ấy trở thành người mà tôi mong muốn nhất sâu trong dục vọng của tôi, cho nên tôi chưa bao giờ đọc vị thành công được suy nghĩ của cô ấy."

"Tại sao một người chơi đang ở thời kỳ đỉnh cao năng lực lại từ bỏ địa vị của mình?" Daniel nằm dài trên lan can chán nản hỏi, cậu quay sang nhìn Sầm Bất Minh, "Này, hội trưởng, hình như chuyện gì anh cũng biết đúng không? Anh có biết tại sao không?"

Sầm Bất Minh ôm ngực liếc xéo Daniel một cái: "Chuyện của Hiệp Hội Quốc Vương cậu phải rõ hơn tôi mới phải chứ?"

"Nữ Tu nguy hiểm kia là em gái của cậu đúng không?"

"Xét về mối quan hệ sinh học thì con bé đúng là em gái của tôi." Daniel nhìn Phoebe trên màn hình lớn, vẻ mặt có chút kháng cự, bực bội hừ một tiếng, "Nhưng xét về mọi khía cạnh, con bé là đối thủ cạnh tranh của tôi thì đúng hơn."

"Hơn nữa còn là một đối thủ cạnh tranh đáng gờm nữa."

Sầm Bất Minh hơi nhướng mày: "Tuy rằng tôi không quan tâm đến chuyện gia đình của cậu, nhưng nếu cậu muốn tâm sự thì tôi nghe một chút cũng được."

Một mẫu câu đưa đẩy quen thuộc khi bạn đã nghiện mà còn ngại

Daniel không nhịn được đổi tay kéo quai hàm, nhìn chằm chằm Phoebe trên màn hình lớn một hồi, đôi mắt màu xanh lá cây táo của cậu tối sầm lại.

"Ngài biết thân phận trong hiện thực của tôi rồi phải không, hội trưởng? Chắc không cần phải giới thiệu lai lịch cho ngài nghe lại nhỉ?" Giọng Daniel đột nhiên vang lên.

Sầm Bất Minh lạnh nhạt gật đầu: "Biết."

——Một kẻ buôn lậu vũ khí có thế lực mạnh đến mức Bạch Lục từ các thế giới khác sẽ phải chủ động hợp tác, thích sử dụng phương pháp tàn nhẫn giống như thuần hóa một con quái thú, để chọn người thừa kế từ con cháu của chính mình.

Và Daniel là người xuất sắc nhất trong số những đứa con nối dõi đó. Sau khi cha cậu mất, cậu thừa kế toàn bộ tập đoàn và trở thành khẩu súng tốt nhất, ngoan ngoãn nhất trong tay Bạch Lục.

"Cha tôi có rất nhiều người tình, ông ta không quan tâm đến họ và cũng sẽ không cho họ bước vào gia đình chúng tôi, nhưng ông ta sẽ mang tất cả những đứa con của mình do những người tình đó sinh ra về nhà, và dạy chúng tôi cách sử dụng súng từ khi chúng tôi bắt đầu tập đi."Daniel nghiêng đầu thản nhiên nói," Mẹ tôi là người vợ đầu tiên của ông ta, sau đó khi tôi mới 5 tuổi, bởi vì bà phản bội ông ta nên đã bị ông ta giết chết lúc cầu nguyện trước giường."

"Mẹ của Phoebe là vợ thứ hai của ông ta. Thời điểm ông ta mang mẹ Phoebe vào gia tộc Cinquemani thì Phoebe đã được 5 tuổi, lúc ấy tôi gần 7 tuổi."

Daniel dừng lại một lúc, cậu có vẻ thấy thú vị, bắt đầu chơi trò đố vui với Sầm Bất Minh: "Đố anh tại sao cha tôi lại chọn mẹ của Phoebe làm vợ hai trong số tất cả những người tình của mình?"

Sầm Bất Minh im lặng một lúc: "Tôi không biết."

—— Tóm lại, không có thứ gì trong gia đình của thằng nhóc điên khùng này có thể suy ra bình thường cả.

"Đó là vì Phoebe." Daniel lười biếng ngả người ra sau, "Thật ra lúc đó cha tôi định kết hôn với mẹ của một đứa con trai khác —— cũng là một người tình khác của ông ta."

"Nhưng Phoebe đã làm ông ta đổi ý."

Daniel ngẩng đầu, cậu nhìn Phoebe trên màn hình lớn, giọng điệu ảm đạm: "Phoebe mới năm tuổi đã thừa hưởng bộ gen của ông ta một cách hoàn hảo, thậm chí còn siêu việt hơn cả ông ta. Con bé tàn nhẫn, mạnh mẽ, thờ ơ, lúc mới biết bò đã nắm chặt súng trong chịu rời tay, có khả năng kiểm soát bẩm sinh đối với bất cứ thứ gì có thể cướp đoạt và khiến con bé tiến về phía trước, so với những người thừa kế khác chỉ biết khóc lóc mè nheo thì Phoebe xuất sắc cứ như một giống loài sinh vật ngoài hành tinh vậy."

"Sự xuất sắc của Phoebe khiến cha tôi chú ý, mặc dù gia tộc Cinquemani  chưa bao giờ có người thừa kế là nữ nhưng Phoebe đã làm ông ta dao động."

"Ông ta quyết định kết hôn với mẹ ruột của Phoebe, mở đường cho vị trí người thừa kế của Phoebe."

"Khi tôi 13 tuổi và Phoebe 10 tuổi, gia tộc chúng tôi có cuộc kiểm tra người thừa kế." Daniel nhìn vào màn hình lớn, thuật lại với giọng bình tĩnh, "Nội dung thử thách rất đơn giản, đó là bắn quả táo vào đầu người sống cách xa mười mét."

"Những người sống này đều là những người mẹ nuôi thân thiết nhất của chúng tôi vào thời điểm đó, đứa trẻ nào cũng khóc lóc ầm ĩ, ngoại trừ Phoebe."

"—— Cho dù mục tiêu sống mà con bé phải bắn chính là quả táo trên đầu mẹ ruột của mình."

"Chúng tôi phải bắn tổng cộng mười phát súng, và sẽ có người thay quả táo cho chúng tôi. Có mấy đứa mới bắn phát đầu tiên đã hoảng sợ khóc lóc gào thét đòi dừng lại, người trên sân bị thương được kéo xuống cấp cứu liên tục."

"Trong sân chỉ có hai đứa trẻ bắnđủ 10 phát súng, một là tôi và một là Phoebe. Vào thời điểm đó, bia nhắm của tôi là người hầu của tôi, anh ấy không bị thương nhưng khóc lóc thảm thiết lắm, bởi thế khi bắn đến phát thứ sáu tôi đành phải kêu tạm dừng, nghỉ ngơi một phút."

Daniel im lặng một chút: "Còn Phoebe không kêu tạm dừng."

"Con bé bình tĩnh cầm súng nhắm vào những quả táo được thay thế liên tục trên đầu mẹ ruột, bắn đủ mười phát bách phát bách trúng."

"Ở phát súng thứ ba, mẹ con bé không chịu đựng được nữa, khuỵu gối xuống, bắt đầu khóc lóc cầu nguyện, nói rằng bà hy vọng tất cả mọi chuyện này sẽ dừng lại, sau đó cha tôi hỏi Phoebe có cần nghỉ ngơi không, và Phoebe nói —— không cần."

"Con bé nói, cứ giữ mẹ đứng yên đó và thay táo đi, nó sẽ bắn nhanh thôi."

Sầm Bất Minh im lặng.

Daniel ngẩng đầu: "——  Hiện nay Phoebe vẫn là người thừa kế số một của gia tộc Cinquemani."

"Nhưng con bé có vẻ không hài lòng vì phải đợi cho đến khi cha mình chết mới có được thứ con bé muốn, cho nên ——" Daniel nhún vai thờ ơ, "Thấy con bé làm chuyện này trong trò chơi tôi cũng không ngạc nhiên gì mấy."

"Vừa rồi cậu bảo ngoại trừ Nữ Tu, tất cả trẻ con trên sân đều khóc?" Sầm Bất Minh trầm ngâm hỏi: "Vậy cậu cũng khóc à?"

Daniel: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK