Khi Tương Tĩnh Huyên xuất hiện, sắc mặt Lục Trạch lập tức tái nhợt, hắn nhanh chóng liên tưởng tất cả mọi chuyện lại với nhau, đầu ngón tay không tự chủ run rẩy, cảm giác nặng nề trước nay chưa từng có tấn công toàn thân hắn. “Xu Xu, ta không quen họ, chúng ta rời khỏi...” Lục Trạch muốn đưa Vân Xu đi trước, sau này sẽ cho người xử lý cặp mẹ con kia, nhưng còn chưa nói hết, đã bị cắt ngang. “Đợi đã.” Kỷ Thành xuyên qua nhóm người bước vào, vẫn là dáng vẻ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.