Cành đào đã khô khốc, hoa và nụ phía trên cũng vậy, vừa rách nát lại điêu tàn, nhìn qua trông rất lạnh lẽo. “Công chúa, đây là hoa đào Nam An được trồng trong điện của người, thần… chỉ muốn mang tới cho người xem” Câu cuối cùng nói ra cực nhẹ, như cố tình bị bỏ qua. Vân Xu kinh ngạc, nàng nhớ rõ mình từng muốn bẻ một cành đào, nhưng đó là chuyện rất lâu rồi, nàng cũng không tiện cự tuyệt tâm ý của Dung Hàng, hẳn hắn sợ nàng nhớ nhà a: “Đa tạ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.