Cố Noãn ân cần nói: “Được chứ, ngươi cần giúp gì?” Chàng trai nhân cơ hội đi đến bên người nàng: “Là như này, trường đại học X quá rộng, ta không tìm thấy ký túc xá ở đâu.” “Cụ thể là tòa nhà nào, ta chỉ đường cho ngươi.” Chàng trai lộ ra biểu cảm đáng thương: “Đàn chị, từ nhỏ ta đã mù đường rồi, có thể nhờ ngươi mang ta đi được không?” Cố Noãn hơi giật mình, sau đó dịu dàng cười: “Được.” Nàng đồng ý xong lại khó hiểu hỏi: “Vậy hành lý của ngươi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.