Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết hôm nay rất đẹp, Vân Xu quyết định ra ngoài đi dạo một chút, nhân tiện rủ Quý Thừa Tu đi cùng với mình. Trì Châu đã nhấn mạnh với nàng rất nhiều lần rằng ra ngoài phải có người đi cùng, Vân Xu đương nhiên ngoan ngoãn nghe theo.
Vừa định đi rửa mặt để tỉnh táo lại một chút thì Vân Xu bất ngờ phát hiện Quý Thừa Tu vẫn chưa rời đi. Hắn ngồi trước bàn, trên bàn đặt một chiếc laptop, chắc là hắn đang giải quyết công việc.
Người đàn ông dịu dàng ôn nhu với dáng người cao ráo và tao nhã, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Đường nét khuôn mặt hắn mềm mại, khóe miệng hay nở nụ cười lúc này lại thả lỏng trông có vẻ lạnh lùng, ánh mắt ngăm đen trầm lắng giống như một dòng xoáy không đáy muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ, nhìn hắn từ xa khác hẳn với Quý Thừa Tu trong tưởng tượng của nàng.
Vân Xu khẽ bước nhẹ nhàng, một lúc sau hắn mới nhận ra nàng đang bước tới.
Hắn quay đầu nhìn Vân Xu, khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng quen thuộc, cảm giác lạnh lùng xa cách tan biến, hắn vừa đứng dậy vừa lấy tay gấp laptop lại, tỏ ra như không có chuyện gì và bước đến chỗ nàng, dường như mọi chuyện lúc nãy chỉ là ảo giác.
Vân Xu chớp mắt và nghi ngờ ngẩng đầu lên, không phải là ảo giác đó chứ, dường như vừa rồi nàng đã phát hiện ra một Quý Thừa Tu hoàn toàn khác.
“Xu Xu, ngươi ngủ thế nào?”
Quý Thừa Tu nhẹ nhàng hỏi, tỏ ra không để ý đến vẻ hoài nghi của Vân Xu.
“Hôm nay ngươi ngủ trưa khá lâu, có phải hơi chóng mặt rồi không?
Bị nói trúng rồi.
Lúc này Vân Xu quả thật có chút mê man như thể có ai đó đang gõ vào đầu nàng, suy nghĩ cũng chậm hơn nhiều so với thường ngày, một khi ngủ trưa lâu nàng sẽ bị như vậy.
Một phút sau, Vân Xu ngồi trên chiếc ghế sô pha êm ái, trên bàn có trà chiều và đồ ngọt do Quý Thừa Tu bảo người mang đến vẫn còn đang nóng hổi, mùi vị rất ngọt nhưng lại không gây ngán, hương vị rất ngon khiến Vân Xu vừa nhìn đã sáng mắt lên.
Quý Thừa Tu nhẹ nhàng nói:
"Trân Tu Các đã thuê một vài vị đầu bếp làm đồ ngọt, Xu Xu rất thích một số món ngọt, có thể bảo họ làm rồi gửi qua đây."
Vân Xu tò mò hỏi:
"Trân Tu Các có bán đồ ngọt nữa sao?"
Thực đơn nàng nhận được trước đó toàn là các món ăn, trong đó nhiều nhất là các món trà bánh của Trung Quốc, còn đồ ngọt thì không hề thấy bán.
"Trước đây thì chưa có, nhưng việc mở nhà hàng đòi hỏi phải luôn bắt kịp xu hướng cũng như mở rộng phạm vi kinh doanh, như thế thì sau này mới có càng nhiều cơ hội phát triển."
Quý Thừa Tu vẻ mặt điềm tĩnh nói ra lý do mà mình đã chuẩn bị sẵn.
Vân Xu lắc lư đồng ý và không còn nhớ đến biểu hiện kỳ lạ trước đây của Quý Thừa Tu.
Nếu chủ tiệm của Trân Tu Các nghe được ông chủ của mình ở đây nói nhăng nói cuội thì chắc chắn họ sẽ phì cười, nhà hàng của họ chủ yếu tập trung vào món ăn Trung Quốc, trước nay chưa bao giờ thiếu khách, việc có hay không các món ngọt tráng miệng hoàn toàn không hề quan trọng.
Rõ ràng là ông chủ muốn lấy lòng người thương của mình nên mới quyết định chi lớn biến chi nhánh ở thành phố A trở thành chi nhánh bán đồ ngọt đầu tiên của Trân Tu Các.
Vân Xu không hề hay biết những lời phàn nàn của chủ tiệm, nàng chỉ biết rằng sau này bản thân đã có thể tha hồ thưởng thức các món ngọt, nàng cảm thấy hạnh phúc vô cùng, trên mặt còn lộ ra nụ cười đầy mong chờ.
Trì Châu luôn lo lắng thức ăn bên ngoài không sạch sẽ nên đã hạn chế rất nhiều món yêu thích của nàng, lần này hắn sẽ không thể kén chọn với Trân Tu Các nữa.
Vân Xu vốn dĩ vừa mới tỉnh dậy, sắc mặt hồng hào, trên mặt còn vương chút lim dim ngái ngủ, nụ cười này của nàng dường như lặng lẽ tỏa ra một bông hoa yêu kiều làm người ta xao xuyến.
Nhìn thấy Vân Xu vui vẻ như vậy, cảm giác u tối trong lòng Quý Thừa Tu cũng vơi đi nhiều.
Sau khi thưởng thức món ngọt, Vân Xu đề xuất ra ngoài đi dạo, Quý Thừa Tu vui vẻ đồng ý.
Mức độ phủ xanh của khu dân cư quả là tuyệt vời, đâu đâu cũng toàn là cây xanh bóng mát, ánh xanh phân bố khắp mọi nơi, phía đông khu dân cư có một công viên lớn với một đài phun nước ở giữa, pho tượng người đẹp với tư thế đang cầm bình sứ trong tay với dòng nước trong vắt từ từ chảy ra.
Vân Xu và Quý Thừa Tu chậm rãi đi dạo trong công viên, làn gió mát lạnh lướt qua vừa dễ chịu vừa sảng khoái.
Có lẽ vì thời gian nên bây giờ trong công viên rộng lớn chỉ có lẻ tẻ vài người, bọn họ đã chọn một nơi vắng người để đi dạo.
"Thư ký Đổng thật lợi hại, khu phố hắn chọn có môi trường thật tuyệt, hơn nữa còn vô cùng yên tĩnh."
Vân Xu khen ngợi hết lời, từ khi nàng và Trì Châu chuyển đến đây, nàng sống rất thoải mái.
---
SPOILER:
Trì Hiền cẩn thận núp đi, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Xu đang ở cách đó không xa. Đó chính là em gái ruột của hắn, nàng có một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, hôm nay nàng chỉ mang khẩu trang, đôi mắt trong veo như dòng nước mùa thu vui vẻ nheo lại.
Khóe miệng của hắn cũng vô thức cong lên.