La Ngọc Thu không cam tâm và muốn bỏ trốn, La Ngọc Thu lúc này hoàn toàn không còn dáng vẻ tê liệt bất cần như lúc ở trước mặt Điêu Xuyên nữa.
Nhưng sau khi một bệnh nhân khác trong phòng bệnh quay lại thì La Ngọc Thu cuối cùng đã hiểu ra ẩn ý trong nụ cười trước khi rời đi của người đàn ông,
Người phụ nữ cùng phòng lúc mới đầu cũng giống như người bình thường, La Ngọc Thu vội vàng hỏi thăm nàng ấy về chuyện của bệnh viện, người phụ nữ này cũng rất phối hợp liền kể hết mọi chuyện mà mình biết, đến khi biểu cảm của nàng đột nhiên thay đổi thì khuôn mặt hiện ra vẻ vô cùng đáng sợ.
La Ngọc Thu giật mình một phen, sau đó đối phương ngay lập tức nhào vào người nàng và bắt đầu đánh đập nàng dữ dội.
Cảm giác đau đớn quen thuộc kéo đến lần nữa.
Nửa đời sau, nàng vẫn sống trong cơn ác mộng và không cách nào thoát ra được.
Quý Thừa Tu rời đi không bao lâu thì nhận được tin của cấp dưới, khi biết được Điêu Xuyên đã quyết định đến thành phố A tìm Trì Tiêu Tiêu, hắn bất ngờ nháy mắt, điều này hoàn toàn nằm ngoài liệu tính của hắn.
Vốn dĩ còn định từ từ giải quyết tên Điêu Xuyên, không ngờ lại xảy ra tình huống này.
Hắn cũng không định ngăn cản chuyện đó lại, người ta dù gì cũng là bố con ruột, ngăn cản người thân gặp nhau không hay cho lắm.
Còn thời gian chi bằng nghĩ xem ở đây có món gì ngon hay có gì thú vị không để hắn có thể mang về cho Xu Xu.
Mang gì về thì tốt nhỉ, nghe nói bánh ngọt ở đây cũng khá ngon.
Xu Xu chắc sẽ thích.
…
Quý Thừa Tu vốn tưởng rằng sau khi trở lại thành phố A, có thể an tâm cùng Vân Xu tiếp tục bồi dưỡng tình cảm, chưa từng nghĩ tới sẽ có một người xuất hiện đảo lộn kế hoạch của hắn.
“Mẹ, sao ngươi lại tới đây?”
Quý Thừa Tu không ngờ tới người mẹ cách xa hàng ngàn cây số của mình lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố A.
Người phụ nữ cao quý mang dáng vẻ ung dung nhã nhặn liếc xéo hắn một cái, hừ nhẹ một tiếng.
“Chẳng lẽ ta tới thăm con trai ta còn phải báo trước một tiếng sao?”
Quý Thừa Tu vẻ mặt tràn đầy bất lực, hắn đương nhiên không có ý đó, chỉ là trước khi tới báo một tiếng, để hắn có sự chuẩn bị, sắp xếp công việc ổn thỏa rồi mới đón mẹ đến.
Ba cũng thật là, hôm qua còn gọi video với hắn, vậy mà không nói một câu nào về chuyện này.
“Yên tâm, không cần ngươi phải nhọc lòng, ba ngươi đều sắp xếp ổn thỏa hết rồi.”
Mẹ Quý từ ngoài cửa lớn lướt qua người hắn, tiến vào trong phòng, ngắm nghía nơi ở của con trai một chút, sau đó kinh ngạc thốt lên,
“Thừa Tu, thì ra ngươi thích kiểu phong cách này sao?”
Góc nào trong phòng khách cũng thể hiện những sở thích nhỏ của chủ nhân nó, bất kể là bé gấu bông trên kệ tủ, hay bức tranh sơn dầu treo tường với những nét vẽ xoa dịu tâm hồn, tất cả đều mang một phong cách tươi mới, sáng sủa và ấm áp.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng không hợp một chút nào với con trai bà.
Mẹ Quý thở dài nói:
“Nếu ngươi thích loại phong cách này, có thể trực tiếp nói với mẹ, mẹ sẽ không chê cười ngươi, ngươi không cần phải lúc nào cũng mang cái dáng vẻ của một người thừa kế mà che giấu đi sở thích thật sự của bản thân.”
Ánh mắt bà như đang nhìn một đứa nhóc đáng thương phải gồng gánh trên vai những trọng trách nặng nề.
Quý Thừa Tu: ……
Mẹ của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi đầu óc tư duy quá nhanh, thường xuyên khiến người khác theo không kịp.
“Mẹ, ngươi hiểu lầm rồi, không phải ta thích, mà là Xu Xu sống trong không gian như vậy sẽ dễ thích nghi hơn.”
Hắn sớm đã thăm dò được sở thích của Vân Xu, nàng rõ ràng có niềm yêu thích đặc biệt với phong cách trang trí phòng ốc kiểu này.
Chút tâm tư này của Quý Thừa Tu cũng không hề uổng phí, Vân Xu lần đầu tiên tới nơi này liền cảm thấy rất thoải mái.
Ánh mắt mẹ Quý sáng ngời, đột nhiên có chút hăng hái, bà thật sự tò mò người con gái trong lòng Thừa Tu sẽ trông như thế nào, cũng phải nói đến con trai bà từ nhỏ đã bị ba Quý dạy dỗ đến mức vui giận không thể hiện ra ngoài, vẻ mặt lúc nào cũng hòa nhã, nhưng luôn duy trì khoảng cách với những người xung quanh.
Việc hắn trong khoảng thời gian học đại học có thể kết giao với một người bạn thân thiết đã khiến cho bà vô cùng ngạc nhiên, không ngờ hiện tại lại thích luôn cả em gái của bạn thân, cái này cũng thật là có duyên đi.
“Ngươi định sắp xếp khi nào thì cho ta và con dâu tương lai gặp mặt nhau đây?”
Mẹ Quý nôn nóng hỏi.
Quý Thừa Tu bắt đầu thấy nhức đầu, hắn biết mục đích của mẹ đến đây chắc chắn không chỉ đơn giản là tới thăm hắn, thì ra là vì Vân Xu.
Hắn không phải là không muốn để hai người gặp mặt, chỉ là…
“Bây giờ vẫn còn quá sớm, nàng còn chưa biết tấm lòng của ta.”
Mẹ Quý ghét bỏ mà liếc hắn một cái, thằng con trai này cũng quá vô dụng đi, ngay cả tấm lòng đối với người ta cũng không biết cách bày tỏ, nhớ năm đó khi ba hắn theo đuổi bà, khoa trương đến nỗi gần xa đều biết, uy phong là thế vậy mà cũng không di truyền cho hắn một chút.