Nghe lão đại của nhóm thư ký nói vậy, thư ký Lữ thở phào nhẹ nhõm, ngược lại hết lòng lo lắng cho tình huống của Vân Xu:
“Vậy Vân tiểu thư...”
“Chủ tịch Trì và anh Quý tất nhiên sẽ cung cấp điều kiện tốt nhất cho Vân tiểu thư.”
Bác sĩ tâm lý đến rất nhanh, nàng không nói mấy lời linh tinh, sau khi hiểu rõ tình huống cụ thể lúc đó, bèn đi vào phòng ngủ của Vân Xu, hai người đàn ông sắc mặt khó coi bị nhốt ngoài cửa.
Trì Châu nhắm mắt, mệt mỏi dựa vào tường, hắn sống lâu như vậy, lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng.
“Ngươi đã đọc tài liệu kia chưa?”
Dưới giọng nói bình tĩnh của Quý Thừa Tu, là sóng ngầm cuồn cuộn khiến người ta sợ hãi.
Trì Châu hờ hững gật đầu, nếu không hắn sẽ không phẫn nộ như thế.
Vân Xu từng sống ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh, nơi đó giao thông bất tiện, tin tức bị chặn, hơn nữa đã qua mười mấy năm, rất nhiều chuyện không dễ điều tra, may mà hai người hợp tác, hiệu suất điều tranh nhanh hơn gấp đôi, cuối cùng đã có kết quả.
Trì Châu nhận tài liệu mà lòng như dao cắt, mỗi khi hắn lật một trang, trái tim sẽ đau hơn một phần, như bị người ta cầm dao không ngừng đục khoét.
Những gì Vân Xu trải qua thời thơ ấu vô cùng thê thảm.
Người đàn ông tính tình nóng nảy uống rượu xong, máu nóng bốc lên sẽ đánh vợ và Vân Xu thuở nhỏ, lúc ấy Vân Xu bé bỏng còn biết giơ hai tay ngăn cản trước mặt người phụ nữ, muốn nghĩ cách khuyên ba, hoặc thay mẹ gánh chịu bạo lực.
Người phụ nữ yếu ớt chỉ biết trốn sau lưng con gái, giảm bớt sự chú ý của chồng dành cho mình.
Chờ đến khi Vân Xu lớn hơn một chút, có lẽ người phụ nữ vì bị bạo lực gia đình quanh năm, nên tâm lý trở nên vặn vẹo, thế mà lại đánh đứa bé đã bảo vệ mình.
Người đàn ông đánh người phụ nữ và đứa bé, người phụ nữ lại đánh đứa nhỏ, thời thơ ấu Vân Xu đã chịu nỗi đau lớn nhất trong gia đình.
Trên cơ thể non nớt vĩnh viễn không thiếu những vết sẹo, lúc nghiêm trọng nhất sương xườn bị người phụ nữ điên cuồng kia đá gãy, tổn thương đến phổi, năm đó nàng chỉ mới mười tuổi, thân hình nhỏ bé mà không ngừng ho ra máu, nếu không phải bác sĩ ở trấn có lòng thương tiếc, sợ là đã sớm mất mạng.
Bác sĩ muốn giúp nàng, nhưng có lòng lại không có sức, trấn nhỏ này chẳng những khép kín, tư tưởng cũng rất cổ hủ, cho rằng con gái là thứ hàng lỗ vốn, không ai chịu ra mặt, đây cũng là một trong những nguyên nhân người đàn ông công khai bạo lực gia đình mà không một ai ngăn cản hắn.
Vân Xu trưởng thành trong bạo lực và áp bức, quần áo của nàng mấy năm mới đổi một lần, thường không có đồ ăn, trong quá trình người phụ nữ chèn ép Vân Xu, hưởng thụ khoái cảm bản thân là người sử dụng bạo lực, hành vi càng lúc càng không kiêng nể gì.
Vân Xu lẳng lặng chịu đựng, mãi đến khi nghe thấy ba mẹ muốn bán nàng vào núi sâu làm vợ cho kẻ ngốc.
Đó là hành động to gan nhất của nàng, cầu xin bác sĩ giúp nàng chạy trốn, bác sĩ đã sớm cảm thấy áy náy sâu sắc vì sự bất lực của mình suốt mấy năm nay, thế nên hắn đồng ý.
Sau đó là thời gian hạnh phúc của Vân Xu, sau khi thành công trốn thoát, nàng gặp được bà Lý, đối phương dịu dàng đón nhận nàng, hai người sống chung với nhau.
Cuối cùng, cái chết của bà Lý đã chặt đứt hi vọng cuối cùng của nàng đối với cuộc sống này.
Trước khi Trì Châu tìm đến, Vân Xu chưa từng nghĩ mình không phải con của cặp vợ chồng kia, nàng tưởng ông trời ghét nàng, mới để nàng đầu thai vào gia đình đó.
Trì Châu đọc xong trang tài liệu cuối cùng, đôi mắt đỏ bừng.
Người bác sĩ năm đó giúp đỡ Vân Xu nói cho đến nay vẫn nhớ rõ đứa nhỏ kia, nàng thật sự quá thảm, trên mặt lúc nào cũng chi chít vết bầm sưng húp, gần như không nhìn rõ được dung mạo vốn có.
Mỗi một chữ, mỗi một câu trên tài liệu đều như một con dao, giày xéo trái tim của Trì Châu và Quý Thừa Tu.
Họ biết tại sao khi Vân Xu đối mặt với Trì Tiêu Tiêu lại sụp đổ như vậy, Trì Tiêu Tiêu quá giống cặp vợ chồng trên tài liệu, nhất là gần như giống người phụ nữ kia đến bảy phần, nàng ta đột ngột xuất hiện đã gợi lại ám ảnh thời thơ ấu của Vân Xu.
Nỗi đau ấy kéo dài đã lâu, nhưng chưa từng nguôi ngoai, nó là quả bom được chôn dưới lòng đất, bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Nhưng không ngờ lại là hôm nay.
“Ta đã cho người đi tìm cặp vợ chồng kia.”
Ánh sáng xuyên qua ô cửa và bóng tối tùy ý đan xen trên gương mặt Quý Thừa Tu, nhìn qua khiến lòng người khiếp sợ:
“Ta sẽ khiến họ hối hận vì đã xuất hiện trên đời này.”
Hắn khẽ mỉm cười, giọng điệu như dao.
Cặp vợ chồng kia đã dọn nhà đi từ lâu, họ lấy tiền bán con gái nhưng không giao người ra được, sợ bị báo thù, không lâu sau khi Vân Xu bỏ đi, họ cũng chạy trốn.