Tuyên Lê khẽ gật đầu, ngay sau đó ánh mắt rơi vào cô gái sau cửa kính cách âm kia, nàng đang nhìn qua đây, đôi mắt trong veo như có ánh sáng chuyển động, cực kì động lòng người. Liếc nhìn hai người bên cạnh, đều đang thất thần. Hắn vô cảm lên tiếng: “Có cần đổi một cái ghế chống trượt khác cho các ngươi không, nếu không ta sợ các ngươi ngã gãy xương eo.” Sau khi nhân viên hoàn hồn mỉm cười xấu hổ: “Không cần không cần, bây giờ có thể bắt đầu rồi.” Tuyên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.