Mưa to gió lớn bên ngoài không làm ảnh hưởng đến Vân Xu, nàng được Trì Châu và Quý Thừa Tu bảo vệ sau người, những người có tâm tư xấu xa bị chắn ở bên ngoài, đặc biệt là sau khi trải qua việc lần trước, nàng gần như không rời quá xa chỗ hai người.
Tuy thành phố A không phải trụ sợ chính của nhà họ Quý, nhưng lúc Quý Thừa Tu học đại học ở chỗ này đã mở rộng một số ngành hàng của gia tộc, bởi vậy không ít người đều biết người này là người nhà họ Quý đến từ Ma Đô.
Thấy hắn tỏ thái độ, mọi người nhanh chóng thu lại tâm tư, nhà họ Quý không phải là thứ bọn họ có thể động vào.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của hai người, Vân Xu dần dần khôi phục khỏi đoạn quá khứ sống trong bóng ma, những ký ức áp lực đen tối đó bị đẩy đến một góc sâu không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Thấy Vân Xu cười nhiều hơn, Trì Châu nhẹ nhàng thở ra.
Mọi chuyện đều đang dần trở nên tốt đẹp, chỉ có duy nhất một chuyện.
Tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên.
Trì Châu tạm dừng việc nhìn vào thực đơn, buông nồi trong tay ra, khuôn mặt đen xì đi đến chỗ cửa, xem camera theo dõi, bóng người quen thuộc xách theo quà tặng đứng trước camera, đúng là tên sói đuôi to Quý Thừa Tu lại tới nữa.
Từ sau khi nhờ năng lực hành động cực mạnh của mình mà Quý Thừa Tu mà trở thành hàng xóm của Vân Xu, mỗi ngày đều phải tới cửa chào hỏi, Trì Châu chỉ ước có thể đuổi người ra khỏi nhà, nhưng ngại chuyện Vân Xu rất hoan nghênh Quý Thừa Tu, hắn vẫn phải không cam tâm tình nguyện mời người vào cửa.
Quý Thừa Tu đi vào đã thấy Trì Châu trong bộ tạp dề, khóe miệng co rút, biểu cảm dịu dàng trên mặt cũng không nhịn được.
Hình in trên tạp dề là con gấu nâu đang khiêu vũ, trên đầu có một cái kẹp tóc nơ hồng nhạt hình con bướm,đang mặc váy múa bale màu hồng đào, đang xoay tròn trên bãi cỏ xanh rì, cả người toát ra không khí vui tươi, hình ảnh đó cùng với khuôn mặt đen xì của ai đó khiến người ta mất đi khả năng nói chuyện.
“Hóa ra A Châu thích loại phong cách như này……” Quý Thừa Tu khiếp sợ nói, trong lòng bạn tốt vậy mà có một mặt không muốn cho người ta biết như thế , kiến thức của hắn vẫn quá ít.
Vân Xu nghe được tiếng động, từ trong phòng đi ra, đúng lúc nghe được lời nói của hắn, chần chờ hỏi: “Loại phong cách này không đẹp à?”
Nàng cảm thấy rất đáng yêu, nhưng Quý Thừa Tu nghĩ rằng không đẹp, vậy có phải Trì Châu cũng không thích, chỉ ngại nàng cho nên mới không nói ra.
Nghĩ đến có khả năng này, Vân Xu cảm thấy hơi mất mát.
“Đương nhiên đẹp, Xu Xu chọn ta thích hết.” Người đàn ông anh tuấn bình tĩnh lập tức tỏ thái độ, lại liếc nhẹ sang bạn tốt của mình một cái.
“Có lẽ phong cách Thừa Tu thích khác với phong cách của anh em chúng ta.”
Vậy mà là Xu Xu chọn?!
Quý Thừa Tu không chớp mắt, sửa miệng: “Hóa ra là Xu Xu chọn, thảo nào lại đáng yêu như vậy, con gấu này vừa nhìn đã biết là ngôi sao mới của giới khiêu vũ, dáng người tuyệt đẹp, tài múa rất siêu.”
A?
Vân Xu càng chần chờ, nàng chỉ cảm thấy con gấu này khá đáng yêu với buồn cười mà thôi, nó giỏi như vậy sao?
Chuyện này cũng có thể nhìn ra?
Quý Thừa Tu kịp thời cắt đứt suy nghĩ của Vân Xu, cười dịu dàng.
“A Châu đang làm cái gì thế? Muốn ăn cái gì có thể gọi điện thoại cho Trân Tu Các, bảo bọn họ đưa tới cửa, hoặc là gọi đầu bếp tới cửa cũng được, ta đã dặn dò mọi chuyện trước với giám đốc rồi.”
“Nếu Xu Xu muốn ăn món mới cũng có thể nói cho bọn họ.”
Vân Xu thích đồ ăn của Trân Tu Các, ăn rất ngon, nhưng nguyên nhân khiến Trì Châu xuống bếp không phải chuyện này.
Lúc trước nàng và Trì Châu xem chương trình giải trí về món ăn ngon, khác với tiết mục về đồ ăn truyền thống, những người chương trình này mời đều là những ngôi sao hoặc danh nhân chưa từng xuống bếp, mời bọn họ nấu ăn theo thực đơn có sẵn.
Khách quý của tiết mục có nam có nữ, người mới nấu đồ ăn gà chó bay đầy trời, có bỏ nhầm đường với muối, có không bỏ rễ rau, còn cả không biết dùng lò vi sóng, trường hợp hỗn loạn làm Vân Xu ngơ ngác, nàng cảm thấy bọn họ không giống như đang nấu đồ ăn, ngược lại như là đang đánh giặc.
Hiệu quả thất bại càng lớn, tính thú vị càng cao.
Xem được một nửa, Vân Xu không nhịn được nhìn về phía Trì Châu, người giỏi như anh cả cũng sẽ luống cuống tay chân như những vị khách quý trong tiết mục sao?
Từ khi Trì Châu xuất hiện trước mặt Vân Xu đến bây giờ, lúc nào hắn cũng trong dáng vẻ mạnh mẽ đến không thể gục ngã, nàng không thể tưởng tượng ra cảnh hắn hoảng loạn.
Cảm nhận được ánh mắt tò mò của em gái, trong lòng tổng giám đốc Trì dâng lên một dự cảm mạnh mẽ.
“Anh trai, ngươi biết nấu ăn không?”
Một giây đó, Trì Châu giữ vững một trăm hai mươi phần trăm bình tĩnh, ngồi thẳng lưng trên sô pha, nghiêm túc tự hỏi bản thân có nên nói hay không, có thể ảnh hưởng đến hình tượng không gì không làm được của hắn ở trong lòng Vân Xu hay không.