Trì Châu lấy lại tinh thần đầu tiên, trong lòng ngoài việc kinh ngạc bởi vẻ đẹp này ra, còn có cảm giác vô cùng may mắn, may mắn em gái của hắn có thể bình tĩnh đứng ở đây, mà không phải bị vây ở trong bóng ma của quá khứ, càng không phải ngủ say ở trong ngôi mộ lạnh băng.
Nếu không có lẽ hắn sẽ điên mất.
Quý Thừa Tu đã từng suy nghĩ xem loại châu báu nào có thể xứng đôi với vẻ đẹp của Vân Xu, nhớ lại các loại trang sức đã từng gặp qua, trong đó không thiếu báu vật vạn người theo đuổi, nhưng hắn phát hiện tất cả các loại đá quý khi đứng trước Vân Xu đều sẽ trở nên kém cỏi.
Chiếc vòng cổ “Trái tim biển sâu” ra đời sau đứng đầu thế giới châu báu trong tay nhà thiết kế cũng như vậy, nó im lặng nằm trên cổ Vân Xu, trở thành một bộ phận bé nhỏ không đáng kể trong vẻ đẹp của nàng.
“Xu Xu rất đẹp, không có gì có thể xinh đẹp hơn ngươi.” Quý Thừa Tu lẩm bẩm nói.
Bữa trưa ba người ăn đồ ăn do tự tay Trì Châu làm ra, tuy rằng mới lần đầu xuống bếp nhưng hương vị khá ngon, ít nhất Vân Xu rất vui vẻ, có thể ăn được bữa cơm trưa do anh cả tự mình nấu.
Không hổ là anh trai của nàng!
Không giống mấy người chân tay vụng về trong TV.
Trì Châu tự nhiên ăn cơm dưới ánh mắt sùng bái của Vân Xu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tốn công tốn sức, cuối cùng cũng bảo vệ thành công hình tượng người anh trai không gì làm không được.
Quý Thừa Tu vẻ mặt kì lạ, nghĩ đếm đống cốc chịu nhiệt, ống đong, cân điện tử và đồng hồ đếm ngược hắn nhìn thấy trong phòng bếp, mỗi một bước đều nghiêm khắc dựa theo công thức trên giấy mà làm, đương nhiên hương vị không thể quá tệ được.
Tính cách nghiêm khác này áp dụng vào việc nhà hằng ngày đúng là làm người khác cạn lời.
Sau khi ăn xong, Quý Thừa Tu chủ động đi quét tước.
“Xu Xu, A Châu, các ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Công tử ôn tồn lễ độ làm việc nhà không qua loa chút nào, Vân Xu cảm thấy rất mới lạ với dáng vẻ này của hắn, giống như lần đầu tiên nàng thấy Trì Châu quét tước vệ sinh vậy.
Hai người vừa nhìn là thấy toát ra khí chất của người ngồi ở văn phòng chỉ điểm giang sơn, khi bọn họ vén lên tay áo làm việc nhà, luôn có một loại cảm giác kì lạ.
Trì Châu biết rõ tâm tư của Quý Thừa Tu, ngoài miệng nói ngại vì ăn trực, muốn giúp rửa bát, thực tế còn không phải là vì muốn dần hòa nhập vào trong sinh hoạt hằng ngày của Vân Xu ư.
Không thể không thừa nhận cách làm này của Quý Thừa Tu rất có hiệu quả, từ lúc đầu gặp mặt đến bây giờ, cảm giác của Vân Xu đối hắn chỉ ở sau cính mình, đương nhiên làm anh trai của Xu Xu, hắn chắc chắn se không để địa vị của bạn thân mình trong lòng Vân Xu vượt qua hắn.
Trì Châu lạnh lùng nghĩ.
Cơm nước xong là thời gian Vân Xu ngủ trưa, bây giờ nàng đều ở trong nhà nghỉ ngơi, mỗi ngày Trì Châu đi làm, đúng giờ về nhà với nàng, Quý Thừa Tu cũng sẽ thường xuyên đến nhà.
Nhân viên của tập đoàn Trì thị vẫn mỗi ngày đều trong trạng thái vận chuyển nhanh chóng, lúc nghỉ ngơi mọi người đều sẽ vô thức nhớ đến Vân Xu, nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp đến không giống khuôn mặt của người phàm, vẻ đẹp kia quá mức mộng ảo, nhìn một cái là không thể quên được.
Đáng tiếc mấy ngày trước, Vân Xu không đi làm chung với tổng giám đốc Trì, mọi người còn lén thảo luận một lúc lâu.
“Lâu rồi tiểu thư Vân Xu chưa tới, thật nhớ nàng, cho dù không nhìn thấy mặt, có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng cũng được mà.”
“Có phải bị bệnh rồi hay không, gần đây hình như rất nhiều người bị cảm.”
“Chắc không phải đâu, ta nghe nói bây giờ nàng ở trong nhà rất ít khi ra khỏi cửa, có thể do sự việc lần trước dọa đến nàng rồi.”
“Để ta nói, vị tiểu thư giả kia đúng là thú vị, rõ ràng chiếm thân phận người khác vậy mà còn lôi kéo vị hôn phu chạy đến trước mặt chính chủ, đúng là không biết xấu hổ.”
“Còn không phải ư, ngươi xem bây giờ có ai không cười nhạo nàng.”
Mấy nhân viên nói chuyện phiếm bị ánh mắt của thư ký Đổng liếc qua, lập tức ngồi thẳng mình, đôi tay đặt lên bàn phím, đợi khi đi rồi, đám người mới thi nhau nhẹ nhàng thở ra, có đôi khi cảm thấy thư ký Đổng rất giống tổng giám đốc Trì, đều dọa người như nhau.
Đặc biệt là khi Vân Xu tiểu thư không ở cùng, không khí xung quanh tổng giám đốc Trì lại trở về áp suất ban đầu, điều may mắn duy nhất chính là, thời gian đi làm tan tầm vẫn chính xác như vậy.
thư ký Đổng nhẹ gõ hai cái, sau khi nghe câu “Tiến vào” lạnh lùng, đi vào văn phòng.
Văn phòng vẫn giữ nguyên bộ dáng đó, phong cách hào phóng đơn giản trộn lẫn với những vật trang trí đáng yêu, cho dù Vân Xu ở nhà nghỉ ngơi, Trì Châu cũng không để người ta thu dọn những vật trang trí nàng đã từng bày biện ở trongvăn phòng, nơi này chỗ nào cũng có dâu vết của nàng để lại.