Làm sao bây giờ? Hắn nên nói gì đây? Trực tiếp giới thiệu bản thân? Cứ như vậy nói cho Vân Xu biết hắn là anh trai của nàng, như thế liệu có đường đột quá không?
Trong đầu Trì Hiền tràn ngập một đống câu hỏi.
Vân Xu được bảo vệ phía sau Quý Thừa Tu, có người đứng trước che chắn cho nàng nên nàng không hề tỏ ra hoảng hốt mà ngược lại còn tò mò người mới bước ra là ai. Trì Châu nói rằng chỉ có vài người biết địa chỉ của họ.
Thế nên người này là ai?
Hắn đến tìm nàng hay là tìm Quý Thừa Tu.
Người đàn ông đang ở tư thế bảo vệ dường như biết rõ thân phận của người mới đến, hắn thả lỏng cơ thể, Vân Xu không kìm được sự tò mò mới bèn thò đầu ra từ bên phải rồi nhìn thẳng vào mắt người mới bước đến.
Ừm, nàng chắc chắn mình chưa gặp hắn bao giờ.
Tuy nhiên người này trông khá quen mắt, sau khi nhìn thấy hắn, tâm trạng cũng trở nên xúc động, giống như đang chuẩn bị chạy đến bất cứ lúc nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Xu thoáng chút mơ hồ, không lẽ là nàng nhớ nhầm?
Thật ra bọn họ có quen biết, chỉ là nàng đã quên?
Nhìn thấy ánh mắt thuần khiết trong trẻo của em gái, trong lòng Trì Hiền bỗng thấy xúc động. Nàng đã nhận ra anh trai của mình rồi sao?
"Ngươi là ai?"
Giọng nói nhẹ nhàng êm ái vang lên, dễ nghe như giọng nói mà hắn đã nghe qua điện thoại lúc trước.
Quả nhiên... Nàng không nhận ra hắn, Trì Hiền cười khổ, nghĩ cũng phải, hai người vốn dĩ chưa từng gặp nhau, nếu không nhờ video ngoài ý muốn đó thì e là đến việc Vân Xu trông thế nào hắn cũng chẳng biết.
Trì Hiền có chút do dự, về cuộc điện thoại lần trước, hắn không biết nên giới thiệu bản thân thế nào.
Hay nói cách khác, hắn nên giới thiệu bản thân thế nào thì mới có thể giảm thiểu tối đa sự ác cảm của Vân Xu dành cho hắn.
Quý Thừa Tu nheo mắt lại, hắn biết tất tần tật những chuyện nhỏ nhặt của Trì gia. Hắn cũng từng nghe Trì Châu kể về thái độ trước đây của Trì nhị thiếu dành cho Vân Xu. Ấy thế mà hắn vẫn dám xuất hiện trước mặt Vân Xu sau khi nói ra những lời ngu ngốc đó.
Thật không biết xấu hổ.
"Chỉ là một người lạ thôi, Xu Xu, chúng ta đi, A Châu sắp về rồi."
Quý Thừa Tu dịu dàng dỗ nàng, hắn không muốn Vân Xu phiền lòng vì người của Trì gia.
Nghe đến cái tên Trì Châu, Vân Xu liền chú ý trở lại và thế là hai người rời đi.
Quý Thừa Tu xoay người rời đi, lạnh lùng liếc nhìn Trì Hiền ra hiệu bảo hắn im miệng.
Trì Hiền quả thật đã bị ánh mắt của Quý Thừa Tu làm cho khiếp sợ, thế nhưng hắn lại là người rất dễ kích động, khi thấy Vân Xu không có ý định ngó ngàng đến hắn, trong lòng hắn liền thấy sốt ruột, ngay lập tức bất chấp tất cả nói:
"Vân Xu, ta là anh trai của ngươi, anh trai ruột, ta là Thế Hiền đây."
Vân Xu dừng bước, so với nội dung câu nói, ngược lại nàng quan tâm hơn đến giọng nói của hắn.
Giọng nói của hắn thật quen thuộc.
Đây hoàn toàn không phải do nghe nhiều nên mới có cảm giác quen thuộc, mà là lần nghe thấy duy nhất đó đã để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc.
Giọng nói tràn đầy sự căm ghét, xa lánh và khinh bỉ.
Vân Xu sớm đã quên hết những chuyện trước đây. Hay nói cách khác, nàng lựa chọn chôn kín những chuyện không vui vào sâu trong lòng và không muốn nhớ lại nữa.
Thế nhưng giọng nói của Trì Hiền đã khiến nàng một lần nữa nhớ lại quá khứ. Hôm đó sau khi nghe điện thoại xong, nàng thật sự rất buồn, buồn đến nỗi mỗi đêm nàng đều lén thút thít trong chăn, đến cuối cùng đã bị anh cả phát hiện ra và không ngừng dịu dàng an ủi nàng.
Hiện giờ Vân Xu đã không còn vướng bận những chuyện không vui nữa. Nàng không cần phải nhớ những chuyện đó, càng không cần phải để tâm đến những người không liên quan.
Những thứ mà nàng đã toàn hoàn vứt bỏ đó bao gồm Trì gia, những người thân ruột thịt của nàng và đương nhiên cũng bao gồm cả Trì Hiền.
Người thân của nàng chỉ có duy nhất một người, đó là Trì Châu.
Vân Xu xoay người rời đi, đôi mắt nàng vẫn long lanh, thu hút giống như hội tụ hết mọi ánh hào quang, thế nhưng vào lúc này đôi mắt đó lại toát ra sự bình tĩnh có chút vô tình.
Nàng nói:
"Ồ, thế thì sao?"
Những lời nói thống thiết của Trì Hiền nghẹn lại ở cổ, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Vân Xu đang không chút dao động. Phản ứng của nàng thật quá điềm tĩnh, hắn đã lường trước rằng Vân Xu có lẽ sẽ rất tức giận vì những chuyện xảy ra trước đây, cũng sẽ cảm thấy bất ngờ khi hắn đột ngột xuất hiện trước mặt nàng.
Nhưng bất luận thế nào cũng đều không nên là dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ thế này, giống như ——
Người nàng nhìn thấy không phải người thân ruột thịt mà chỉ là một người lạ thoáng qua.
Sự hoảng loạn trỗi dậy như hạt giống nhú ra từ đất.
"Tại sao, không, không đúng, không phải——"