Mục lục
Xuyên Nhanh: Vạn Người Mê Khuynh Đảo Chúng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng xóm xung quanh ngày trước vẫn còn đến gõ cửa hỏi thăm đôi ba câu thì giờ đây họ đều giả vờ như không nghe thấy. Đôi vợ chồng này vay nặng lãi lại còn bị bọn đòi nợ tìm đến nhà, ngộ nhỡ bị bọn đòi nợ hiểu lầm bọn họ có quan hệ với nhau thì có mà tiêu đời.

Sau khi trút giận xong, Điêu Xuyên nằm lên giường, lấy ra một điếu thuốc tồi tàn rồi châm lửa, trạng thái khiếp sợ đã dần dịu đi, hắn bắt đầu suy nghĩ địa điểm chạy trốn tiếp theo.

Sau khi cân nhắc một vài địa điểm, hắn cảm thấy thành phố A là thích hợp nhất. Hắn và vợ của mình từng làm việc ở đó nên cũng khá quen thuộc. Nghe nói trong 10 năm qua thành phố A phát triển rất mạnh mẽ, những kẻ đòi nợ chắc hẳn cũng sẽ có chút kiêng dè khi ở đó.

Tài sản trong nhà dường như đã tiêu sạch, sau này e là đến một căn phòng cũ nát cũng không mua nổi mà ở. Điêu Xuyên liếc mắt nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên sàn nhà, nếu không phải vì thấy nàng vẫn còn có thể chăm lo cuộc sống của hắn thì hắn sớm đã đá nàng đi rồi.

Thế nhưng số tiền còn lại chỉ đủ cầm cự cho phí đi đường của một người, thôi thì để người phụ nữ này ở lại vậy, Điêu Xuyên cũng không thèm nghĩ tới những thứ mà nàng có thể gặp phải, chuyện đó thì liên quan gì đến hắn chứ.

Suy nghĩ một hồi, Điêu Xuyên lại bắt đầu cảm thấy bực bội, nếu năm đó đứa bé kia không bỏ trốn thì hắn cần gì phải rời xa quê hương và sao có thể sa đọa vào cờ bạc.

Ngoan ngoãn để hắn bán đi không tốt sao.

Ngày hôm sau, Điêu Xuyên ở nhà thu dọn ít đồ dùng thiết yếu để chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào, để đề phòng hôm nay hắn sẽ không ra khỏi nhà. Cho dù bọn đòi nợ lại đến thì hắn cũng sẽ yên lặng giả chết trong nhà.

Vào đêm thứ ba hắn mới lén lút ăn vận kín mít rồi chuồn ra khỏi cửa và xem như người phụ nữ không hề tồn tại.

Đêm tối tĩnh mịch, xung quanh không một bóng người, ngay trong lúc Điêu Xuyên tưởng rằng bản thân đã an toàn thì từ trong bóng tối xuất hiện vài tên đàn ông hung mãnh, sắc mặt đầy đáng sợ và phấn khích, trên cánh tay còn hiện rõ hình xăm con mãnh thú.

Điêu Xuyên trừng mắt không tin vào sự thật.

Sau bao nhiêu năm lẩn trốn, một lần nữa hắn lại nếm trải cảm giác thống khổ khi bị người ta vây đánh. Tay đấm chân đá liên tiếp và dồn dập khiến hắn hoàn toàn không cách nào né tránh, hắn bị đấm một cú thật mạnh vào bụng đau đến nỗi suýt chút nữa khiến hắn nôn cả mật ra.

Lần bị đánh này dường như còn mãnh liệt hơn nhiều so với lần trước.

"Ta cho tên rùa rụt cổ nhà ngươi suốt ngày chạy trốn này!"

Tên cầm đầu nhổ một ngụm nước bọt rồi kêu gọi các anh em tiếp tục đánh mạnh hơn.

"Không cho tên này nếm chút mùi đau khổ thì hắn sẽ không biết sợ là gì!"

Khi Điêu Xuyên bị lê đến trước mặt lão đại như một con chó đã chết thì hắn sớm đã mặt mũi bầm dập, đám người đàn ông này kinh nghiệm đánh người đầy mình, bọn họ biết lúc ra tay thì nên đánh vào chỗ nào để gây đau đớn mà lại không gây mất mạng.

Nếu đánh chết người rồi thì biết tìm ai để lấy tiền.

Ở đại sảnh của một quán ba hỗn loạn và ồn ào, đám người trai gái nhún nhảy hò hét như điên dại.

Một tên khách bưng cốc rượu liếc mắt nhìn Điêu Xuyên rồi ra vẻ khinh miệt nhìn sang hướng khác, sau đó tiếp tục hòa vào bầu không khí náo nhiệt.

Điêu Xuyên bị kéo suốt đoạn đường từ đó đến phòng rượu, sau khi tên đàn ông buông nhẹ tay ra, hắn nằm liệt trên mặt đất, nhão ra như bùn lầy, run lên bần bật và không dám ngẩng đầu lên.

Người được bọn họ gọi là lão đại mặc một chiếc áo da màu đen, trên cổ đeo vòng vàng, hai chân bắt chéo lên sô pha, ánh mắt dữ tợn ngó xuống người đang năm dưới sàn:

"Điêu Xuyên, ngươi cũng to gan lắm, nợ tiền của ta mà còn dám bỏ trốn. Ngươi cũng không phải ngày đầu quen biết ta, sao ngươi có thể ngây thơ cho rằng ta sẽ bỏ qua món nợ cho ngươi chứ."

"Ta, ta không phải muốn, muốn chạy trốn, ta sẽ trả tiền."

Đến cả Điêu Xuyên cũng chẳng còn tin lời nói của mình.

Lão đại không thèm để ý đến lời nói vô nghĩa của hắn, nói:

"Ngươi thiếu ta 300 vạn, ta cho ngươi thời gian hai tuần, nếu ngươi còn không trả thì chúng ta gặp nhau ở suối vàng nhé."

Lời này rất rõ ràng, nếu hắn không trả thì phải đền mạng.

Điêu Xuyên trợn tròn mắt, hắn làm gì nợ nhiều tiền như vậy, năm đó hắn chỉ vay hơn 30 vạn, sao bây giờ lại biến thành 300 vạn.

Lão đại cười nhạo một tiếng:

"Chắc không phải ngươi cho rằng ta làm từ thiện đó chứ, ngươi nợ nhiều năm như vậy, lãi mẹ đẻ lãi con, lúc ngươi mượn tiền ta lẽ ra nên lường trước được điều này chứ."

"Nhớ lấy, ngươi chỉ có thời gian hai tuần."

Điêu Xuyên quỳ bò đến bên cạnh lão đại rồi cầu xin đối phương tha cho hắn đầy nhục nhã.

Đúng lúc này, người thanh niên ngồi bên cạnh suốt một buổi không lên tiếng bỗng hừ một tiếng, hắn đứng dậy nhìn quanh người đàn ông đang chật vật khốn đốn trên sàn đất, vẻ mặt tỏ ra rất thích thú, mặc dù khuôn mặt bầm tím có chút biến dạng nhưng vẫn nhìn ra dáng dấp của người quen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK