Mục lục
Xuyên Nhanh: Vạn Người Mê Khuynh Đảo Chúng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nghe hết mọi chuyện, Trì Châu chỉ im lặng, người cầm quyền trong Trì gia đều được rất nhiều người trong giới biết đến, có người nhận ra hắn cũng không lạ gì, chỉ là không ngờ Trì Châu lại luôn canh chừng ở một khu nhỏ như vậy, cuối cùng lại thành công chờ được mục tiêu.

Đổi địa chỉ mới chỉ là phương án tạm thời vì cuối cùng cũng sẽ bị tìm ra, Vân Xu lại là người hoài niệm, nàng sẽ rất buồn nếu phải rời khỏi căn nhà mà nàng đã gắn bó.

"Ta sẽ nói với bảo vệ tiểu khu sau này không cho Trì Hiền vào nữa."

Trì Châu nói.

Quý Thừa Tu gật đầu, hắn dựa vào vách tường, ánh mắt đột nhiên sầm lại, nói tiếp, giọng nói ấm áp xen lẫn chút sắc bén:

"Ta đã tra ra địa chỉ của đôi vợ chồng đó rồi, bọn họ đang ở thành phố C, người điều tra nói rằng mấy năm gần đây tình hình của hai người họ khá tệ."

Người chồng có thói quen rượu chè và bạo lực gia đình, sau khi nhận được một khoản tiền thì vội càng chuyển nhà, sau đó lại đắm chìm vào cờ bạc, trong nhà vốn chẳng có tài sản gì nhiều giờ đã bị tiêu sạch, bao gồm cả số tiền bán con gái cũng đã bị đem đi trả nợ.

Một khi đã sa đà vào con đường đánh bạc thì muốn bỏ cũng khó. Đàn ông sau khi trả nợ xong quả thật có thể an phận vài tháng, nhưng máu đánh bạc tiềm ẩn trong người vẫn sẽ càng ngày càng lớn, cuối cùng không kìm được tiếp tục đến sòng bạc, và rồi dưới chiêu trò của đám quản lý thì sẽ thua càng nhiều, cuối cùng bắt buộc phải đi vay nặng lãi.

Để né tránh những người đòi nợ, đôi vợ chồng kia phải luôn lẩn trốn và liên tục đổi chỗ ở. Đây cũng là lý do khiến quá trình điều tra diễn ra chậm hơn, bọn họ quả là cao thủ lẩn trốn.

Phụ nữ vốn dĩ có thể giải tỏa, chia sẻ nỗi khổ với con cái, nhưng sau khi đứa con bỏ trốn, nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng sự bạo lực của người chồng, và không còn bóng dáng nhỏ nhắn che chắn phía trước để bảo vệ cho nàng nữa.

Bạo lực gia đình từ năm này sang năm nọ đã mài mòn sự dũng cảm của nàng, đến ý nghĩ bỏ trốn nàng cũng không dám nghĩ đến.

Còn có những hàng xóm thương cảm cho người phụ nữ đó, nếu bọn họ biết người phụ nữ này đã từng lén đổi con, rồi còn ngược đãi con cái thì e rằng họ sẽ không thể nói ra những lời đồng cảm nữa.

Trước khi cùng Vân Xu ra ngoài đi dạo, Quý Thừa Tu đã thấy tài liệu này trên máy tính.

"A Châu, người của ta vẫn luôn để mắt đến đôi vợ chồng này, chuyện của họ cứ giao cho ta xử lý."

Ngón tay thon dài của hắn gõ nhẹ lên mặt bàn mang theo một cảm giác bức bách khó hiểu. Lúc này hắn đã tháo bỏ lớp ngụy trang dịu dàng và ấm áp, ở hắn tỏa ra một cảm giác nguy hiểm.

Trì Châu không có ý kiến.

...

Thành phố C, đêm đông tĩnh mịch.

Ở một tòa nhà dân cư cũ nát.

Điêu Xuyên hoảng sợ co rúm ở trong nhà, cái cửa sắt cũ nát đã bị đập nát, kêu lét két. Mỗi lần tiếng cửa vang lên giống như có hòn đá nện vào tim hắn, những tiếng mắng chửi kêu la khác nhau truyền đến từ ngoài cửa.

"Nhãi ranh, khôn hồn thì bây giờ mở cửa ra cho ta! Nếu không khi đạp cửa vào, ta sẽ cho ngươi biết tay!"

"Điêu Xuyên, mẹ nó sao ngươi lại không mở cửa, ông đây mà vào được nhất định đánh gãy chân ngươi, ta xem sau này ngươi còn chạy đi đâu!"

Điêu Xuyên bị âm thanh ngoài cửa dọa sợ đến mức toàn thân run rẩy, đã đổi nhiều chỗ ở thế rồi mà vì sao người đòi nợ vẫn có thể tìm ra hắn, hơn nữa tốc độ lần này còn nhanh hơn cả lần trước, bọn họ chỉ có thể cầu nguyện bọn đòi nợ nhanh chóng rời đi.

Cái cửa đó nhìn thì rách nát nhưng lại khá chắc chắn, ấy thế mà vẫn chống đỡ được sự tra tấn của kẻ đòi nợ.

"Anh Lưu, xem ra tối nay hết cách rồi, tên nhãi ranh đó sẽ không bò ra đâu."

Kẻ được xưng là anh Lưu vẻ mặt hung hăng nói:

"Đêm nay chúng ta về trước, ngày mai lại đến, ta không tin tên này có thể trốn cả đời trong nhà."

Sau khi chắc chắn bọn họ đã thật sự rời đi, vẻ mặt khiếp sợ của Điêu Xuyên dịu đi, hắn đá một cú thật mạnh vào ghế sô pha, cái sô pha chỉ dịch chuyển một tí nhưng chân của hắn thì lại rất đau, Điêu Xuyên không biết trút cơn giận lên đâu một lần nữa nhớ lại “cái thùng trút giận” của bản thân.

Hắn đi về phòng, khóa cửa đã bị hư, hắn bước vào không chút do dự rồi túm lấy tóc người phụ nữ đang nằm co rúm trên giường, một tay kéo người xuống giường rồi quăng xuống đất.

Người phụ nữ thốt ra tiếng kêu đau đớn.

Âm thanh này giống như tiếng chốt mở, ngay lập tức thổi bùng lên ngọn lửa giận dữ của Điêu Xuyên, sắc mặt hắn dữ tợn đá một cách tàn nhẫn vào người phụ nữ giống như đang đấm vào bao cát, chỉ đến khi người phụ nữ điên cuồng xin tha mạng thì ngọn lửa giận dữ trong hắn mới dần dịu đi.

Người phụ nữ mình đầy những vết thương nằm xụi lơ trên sàn nhà, yếu ớt cuộn tròn mình lại, nàng không còn sức lực nào để chống trả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK