Trì Châu mỉm cười, không phải nụ cười khẽ như ngày xưa, mà là khóe môi giương cao, nhoẻn miệng cười cực kì vui sướng. Hắn nghĩ, em gái của mình sao lại khiến người ta yêu thương đến mức này, nàng luôn dễ dàng lay động nội tâm hắn, khiến hắn không nhịn được yêu thương nàng nhiều hơn nữa. Ánh mắt nho nhỏ lẳng lặng nhìn lén của Vân Xu bắt được nụ cười này, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, ngay sau đó đã bị bàn tay Trì Châu dùng sức vần vò. “Dừng, dừng..Dừng!” Vân Xu kéo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.