Y Hạo Ngôn bực dọc vì phải chờ đợi nên lập tức kéo tay Trì Tiêu Tiêu bước vào cửa hàng, định hét Vân Xu tránh sang một bên để vị hôn thê và hắn bắt đầu công khai nói chuyện. Chỉ cần Vân Xu muốn, thư ký sẽ không thể không ngó ngàng đến mong muốn của nàng.
Nói không chừng nàng còn đang chờ họ đến.
Trì Tiêu Tiêu đi theo sau vị hôn phu, không kìm được siết chặt chiếc túi trong tay. Biết rõ đây là người phụ nữ đã hoán đổi cuộc đời với mình, trong lòng Trì Tiêu Tiêu bỗng thấy lo lắng.
Người phụ nữ đứng quay lưng về phía họ, mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xanh nhạt vừa khít người. Trì Tiêu Tiêu liếc sang nhìn hoa văn nhỏ trên áo, đây là nhãn hiệu thiết kế của một nhà thiết kế hàng đầu, trang phục hắn tự tay thiết kế đều có hoa văn này, mỗi một chiếc đều là độc nhất vô nhị.
Đến bản thân nàng cũng chỉ có một chiếc, hơn nữa còn phải đặt hàng trước rất lâu mới đến được tay, còn Vân Xu thì chỉ với thời gian ngắn như vậy đã có rồi.
Trì Tiêu Tiêu thấy vừa chua xót vừa ghen tị.
Một lần nữa nàng cảm nhận được sự khác biệt trong cách đối xử của Trì Châu dành cho nàng và Vân Xu.
Trì Tiêu Tiêu không hề biết rằng chiếc áo đó không phải do Trì Châu đặt mua cho Vân Xu, mà chính là Quý Thừa Tu đã nhờ nhà thiết kế may riêng cho nàng, mẹ của hắn là bạn bè có quan hệ rất tốt với nhà thiết kế đó.
Nàng không thể khiến tình hình tiếp tục trở nên xấu đi, nếu không thì trong lòng Trì Châu sẽ không còn vị trí nào cho nàng nữa.
Trì Tiêu Tiêu khẽ hít vào một hơi, chuẩn bị sẵn tâm lý rồi tiến tới trước một bước:
"Vân Xu, xin chào."
“Ta là Trì Tiêu Tiêu, chắc ngươi cũng biết ta, có thể dành cho ta ít thời gian không? Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Nàng nghĩ mình đã rất lịch sự nên Vân Xu chắc sẽ không từ chối.
Vân Xu vừa nhận lấy chiếc bánh đã được đóng gói cẩn thận thì nghe thấy có người đang gọi mình, nàng xách chiếc bánh và vô thức quay lại.
Hai mắt bỗng trố lên.
Khuôn mặt đó, khuôn mặt đó…
Tất cả những âm thanh xung quanh biến mất, những ký ức đáng sợ giống như một con quái vật giương nanh múa vuốt hung hăng phá vỡ lồng xích và xông thẳng về phía nàng, gặm nhấm xương máu nàng không chút thương tiếc.
Một tiếng lách cách…
Chiếc bánh nhỏ tinh xảo vừa mới được đóng gói tuột khỏi tay và rơi nát xuống đất, lớp kem mỏng nhạt hòa lẫn những vết bẩn, những quả anh đào căng mọng và ngon lành lăn lóc tán loạn về một góc.
Thư ký Lữ vừa mới thanh toán xong thì nghe thấy tiếng động, khi quay đầu lại thì phát hiện tâm lý Vân Xu có gì đó không ổn.
Ngay cả khi không nhìn rõ vẻ mặt thì vẫn có thể biết được cảm xúc thông qua hành động, người phụ nữ ăn vận kín đáo khoanh tay trước ngực rồi vô thức lùi về sau, một trạng thái phòng thủ nghiêm ngặt, không biết đó có phải là ảo giác hay không nhưng nàng phát hiện Vân Xu vẫn đang run rẩy.
Nguy rồi.
Trì tổng đã từng nói rằng Vân Xu tiểu thư tuyệt đối không thể bị kích động, trạng thái này chắc chắn là do bị kích động quá mức.
Phản ứng của Vân Xu khiến Trì Tiêu Tiêu đứng sững tại chỗ.
"Ngươi thế này là…"
Chưa kịp dứt lời, Vân Xu đã loạng choạng chạy ra khỏi cửa hàng và va vào vai Trì Tiêu Tiêu đang mang giày gao gót khiến nàng suýt chút nữa thì không đứng vững, cũng may Y Hạo Ngôn kịp thời giữ nàng lại.
"Người phụ nữ đó bị bệnh à, cố ý đụng phải ngươi."
Y Hạo Ngôn bỗng nổi giận đùng đùng.
"Không được, ta phải hỏi nàng ta xem rốt cuộc là có ý gì."
Hắn chạy theo ra ngoài.
Thư ký Lữ không thèm quan tâm đến họ, lúc Vân Xu chạy ra ngoài, hắn sớm đã gọi điện cho cấp trên rồi đuổi theo ra ngoài.
Trong lòng hắn thầm cầu nguyện rằng Vân Xu tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Vân Xu lao ra khỏi tiệm bánh không bao lâu thì va phải một sinh viên đại học đang đeo cặp trên lưng. Cú va rất mạnh khiến nàng ngã phịch xuống nền đất bùn lầy lạnh giá, kính râm và khẩu trang không biết đã rơi ở đâu.
Nếu là bình thường, Vân Xu nhất định sẽ lập tức đứng dậy tìm lại đồ của mình, thế nhưng lúc này trong tâm trí nàng chỉ hiện lên một suy nghĩ rằng - phải tránh xa khuôn mặt đó, tránh xa người đó.
Thoát khỏi cái bóng đen đã ám ảnh cả tuổi thanh xuân của nàng.
Cậu sinh viên đại học thân hình săn chắc nên không bị đụng ngã, chỉ là chỗ bị va trúng lại đau đến mức khiến hắn không kìm được mà nhe răng ra. Hắn vừa định mở lời hỏi thì lại thấy cô gái trước mặt đang cúi đầu, trông có vẻ rất đau đớn, mãi vẫn không thấy cử động.
Đừng nói là bị gì rồi chứ, đây đâu phải do hắn gây ra.
Khi vừa định mở lời thì hắn lại thay đổi ý định:
"Cô gì ơi, ngươi không sao chứ?"
Người phụ nữ dường như nghe thấy câu hỏi của hắn và mơ màng ngẩng đầu lên.