Vân Xu hiểu vì sao Đông ca im lặng, đối phương không muốn cho nàng thấy mặt. Tuy hơi tiếc nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng gì, Vân Xu cũng không quá để tâm. Mưa cũng nhỏ dần. Vân Xu nhìn lên không trung: “Chắc chút nữa là hết mưa thôi, ngươi cũng có thể về nhà.” Nam nhân vẫn im lặng như cũ, mà Vân Xu chẳng thèm để ý, chắc là tính cách đối phương vốn đã vậy. Hết mưa rồi. Vân Xu vừa mới chuẩn bị mở miệng, đột nhiên nghe được tiếng còi cảnh sát...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.