Cho nên sau khi biết mình không phải nữ nhi thân sinh của Trì gia, so với thương tâm, trong lòng Trì Tiêu Tiêu càng nhiều hơn là áy náy và sợ hãi.
Nàng sợ mình bị đuổi khỏi Trì gia, áy này vì đã cướp đi cuộc sống của người khác.
Nhưng nàng thật sự rời bỏ cuộc sống này được.
“Xử lý?”
Thanh âm trầm thấp không nghe ra vui buồn vang lên:
“Trì Hiền, cố ý làm lơ khi chân tướng ở ngay trước mặt? Đây là cách giải quyết của ngươi sao?”
Một thân ảnh cao lớn bước tới từ cửa lớn, nam nhân anh tuấn với bộ dáng nghiêm túc, trong mắt tràn đầy không tán đồng và thất vọng:
“Ta không ngờ người có thể nói ra những lời này.”
“Đại ca......”
Thanh âm của Trì Hiền nháy mắt nhỏ dấn, hắn mím môi, không dám nói lời nào.
Trì Châu là người thừa kế do Trì phụ một tay bồi dưỡng, trò giỏi hơn thầy, năng lực trác tuyệt, công ty trong tay hắn không ngừng phát triển.
Không biết là do chính hắn hay được Trì phụ dạy dỗ, Trì Châu từ nhỏ đã lạnh lùng, không dễ tiếp cận, theo tuổi trưởng thành, khí thế trên người ngày càng bén nhọn, đừng nói Trì Hiền hay Trì Tiêu Tiêu, ngay cả Trì mẫu có đôi khi cũng sẽ e ngại khi nói chuyện với Trì Châu.
Cũng vì vậy mà quan hệ của Trì Châu cùng người nhà tương đối bình đạm.
Lúc này, dưới ánh mắt thất vọng của Trì Châu, trong nháy mắt Trì Hiền cùng Trì Tiêu Tiêu cứng đờ người.
“Trì Châu, ngươi đừng trách Tiểu Hiền, hắn chỉ đang lo lắng cho Tiêu Tiêu mà thôi.”
Trì mẫu cầu tình vì Trì Hiền.
“Lo lắng cho Tiêu Tiêu nên được quyền vứt bỏ nguyên tắc làm người?”
Trì Châu nhàn nhạt nói:
“Đó là em gái chúng ta, là người mà mẫu thân hoài thai mười tháng sinh ra, không phải người xa lạ tùy tiện trên đường.”
Trì mẫu trầm mặc, nàng cầm lòng không đậu xoa bụng mình, nơi này từng là nơi nàng dựng dục, huyết mạch tương liên với hài tử, mà bây giờ ngay cả đứa bé ấy trông ra sao nàng cũng không biết.
Nhất thời tâm tình nàng phức tạp, cũng an tĩnh lại.
Trì Tiêu Tiêu chú ý tới từng động tác của Trì mẫu, tay đặt ở đầu gối chậm rãi nắm chặt, lời đại ca nói khiến nàng có chút thương tâm.
Trì Châu dùng thần sắc bình tĩnh nói ra quyết định của chính mình:
“Ta đã tra được nơi hài tử kia cư trú, sau hai ngày ta sẽ tự mình tới đón nàng, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Nói xong, hắn quay về phòng.
Công ty sớm đã được Trì phụ giao cho Trì Châu, trong hai hôm này hắn muốn tăng ca xử lý tốt chuyện công ty.
Trì phụ lên tiếng gọi hắn lại:
“Trì Châu, như vậy có phải quá nhanh rồi không?”
Trong nhà vẫn là đang loạn thành một đoàn, hiện tại dẫn người tiếp trở về không phải càng thêmrối loạn sao?
Trì Châu và Trì phụ mặt đối mặt, nếu nói hắn nhớ thương em gái ruột mới sắp xếp mọi chuyện nhanh như vậy là nói xạo, chưa từng gặp thì nhớ thương ở đâu ra, nhưng nàng và hắn là người thân, chỉ mỗi điểm này đã đủ để hắn muộn gặp nàng càng nhanh càng tối.
“Phụ thân, chúng ta đã bỏ lỡ 25 năm cuộc đời của nàng rồi.”
Cho nên, là quá muộn chứ không phải quá nhanh.
…
Nhân vật chính của cuộc trò chuyện trên hiện đang ở thành phố B xa xôi.
Trong thang máy, một đôi tình lữ đang ôm nahu cùng nói lời ngon tiếng ngọt.
Ở trong góc có một người ăn mặc kín mít đang đứng, dựa vào đường cong cơ thể có thể đoán được đây là một cô giá.
Đinh, đã tới tầng 17.
Nữ nhân im lặng đi ra, trên tay là bao nilong màu trắng, trên bao có in tên của cửa hàng tiện lợi.
Phía sau nàng, âm thanh của đôi tình nhân bỗng to hơn, nội dung cũng có liên quan tới cô giá vừa rời khỏi.
“A Hà, người kia là ai vậy, đã tháng 5 rồi còn trùm kín vậy, nàng không sợ bị say nắng sao?”
“Không biết nữa, ta ở đây nửa năm, thỉnh thoảng sẽ gặp nàng, mỗi lần nàng đều như thế, ta còn nghi nàng có phải là quỷ hút máu không, cho nên mới ban ngày mới không thể đụng nắng.”
Nữ sinh bật cười:
“Quỷ hút máu gì chứ, có phải mong ngống người ta là mỹ nữ hút máu, buổi tối tới ‘hút’ ngươi không.”
“Nào có, dù có bị hút máu ta cũng chỉ tình nguyện cho đại mỹ nữ trước mặt hút thôi.”
A Hà cười hì hì nói.
Vân Xu không biết biết cuộc đối thoại vừa rồi nói về mình, nàng như thường lệ quay về nhà.
Bật đèn, nhìn quanh phòng khách, vốn dĩ được bối trí ấm áp nhưng do chủ nhà không quan tâm mà bụi bẩn khắp nơi, nay trông có vài phần ảm đạm.
Vân Xu mở cửa tủ lạnh ra, bỏ đồ ăn cho hai ngày tới vào rồi tới sô pha ngồi, sau đó cởi bỏ khẩu trang, mũ lưỡi trai, kính râm, bao tay, khăn quàng cổ......
Cuối cùng diện mạo thật sự hoàn toàn lộ ra.
Nếu như có người ở chỗ này, đại khái sẽ quên cả hô hấp, đây là vẻ đẹp không cách nào hình dung được, dù có dùng từ hoa lệ cũng là đang xem thường nàng.
Nhưng mà Vân Xu chỉ tùy ý liếc mắt nhìn gương, sau đó liền thu hồi ánh mắt, bắt đầu ăn cơm.
Nàng máy móc ăn, ánh mắt trống rỗng, chỉ như rối gỗ hoàn thành nhiệm vụ.
Dùng cơm xong, nàng cầm cuốn lịch trên bàn lên.
Lịch đã cũ, có thể thấy được chủ nhân thường xuyên động vào.
Vân Xu lật xem hai trai, ánh mắt dừng ở ngày 27, còn hai hôm nữa.
Nàng thầm nghĩ mình, hết thảy rốt cuộc cũng có thể kết thúc.