Vân Xu kinh ngạc nói: “Sao Vương tẩu lại nghĩ như vậy, ta vẫn luôn cảm kích mọi người chiếu cố mình.” Không có sự chiếu cố của tiểu trấn, chắc nàng khó mà an nhàn sống tới giờ, nào còn rảnh mà để tâm tới cảm thụ tốt xấu thế nào. Khuôn mặt nhỏ của Vân Xu nghiêm túc, hiển nhiên đều là nói lời thật lòng. Trong lòng Vương tẩu cũng bình tĩnh lại, sờ sở cái đầu nhỏ của Vân Xu. Có lẽ đề Vân Xu ra ngoài quan sát thêm cũng không phải chuyện gì xấu,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.